Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 192: Cản trở




Sóng biển xô lên bờ cát làm tung tóe những bọt nước trắng xóa, sau đó nhẹ nhàng vờn quanh đôi chân của Hải Tinh rồi mới lặng lẹ rút đi,sau một lát lại một đợt sóng mới tràn đến rồi lại rút đi,cứ lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn bất tận mãi mãi không dừng.

Dưới ánh nắng Hải Tinh đang nhìn hai thân hình nhỏ như chấm đen đang xa dần trên bầu trời, nàng cứ đứng bất động cho đến khi hai người đã biến mất không còn trông thấy. Gió biển nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần làm đung đưa những sợi tóc đen tuyền của nàng. Ẩn sâu dưới làn tóc xanh là khuôn mặt có vẻ mịt mờ.

Cùng lúc phía sau lưng nàng vang lên những tiếng bước chân, bước đi quen thuộc theo từng quá trình trưởng thành của nàng. Vì thế nàng không cần quay đầu lại mà vẫn lặng yên bất động đứng đó cho đến lúc mái tóc bạc trắng của trưởng thôn cũng là gia gia nàng tới kề bên.

Trưởng thông lặng nhìn bầu trời trong xanh vắng vẻ mà nói :” Trở về thôi, con lúc trước đã bị thương, đứng ngoài này gió lạnh cũng không tốt đâu.”

Hải Tinh vẫn một mực im lặng, một lát sau mới cất tiếng :”Gia gia, người luôn một mực nói là với con rằng những Đại tu sĩ của Nhân tộc đều ỷ vào Thần Thông mà khinh người, vậy mà lý do gì mà người không đi tìm mấy vị bằng hữu xưa đến đây trợ giúp chúng ta?”

Trưởng thôn khẽ cau mày, cũng không trả lời mà giữ thái độ im lặng, Hải Tinh cũng dừng lại nhưng không nhịn được lại nói tiếp :”Nếu như, nếu như những Trưởng lão bên trong Lăng Tiêu tông có thể xuất thủ, có lẽ tượng thần cũng không…”

Trưởng thôn khẽ lắc đầu, trên mặt lại thêm một nét buồn sầu mà nói :”Con không hiểu!”

Hải Tinh vẫn lặng nhìn gia gia mình, thanh âm cũng giảm đi một chút, sắc mặt trở lên nghiêm túc nói tiếp :”Gia gia, chẳng lẽ những đại nhân vật của Lăng Tiêu tông cũng lo ngại một bộ tộc nho nhỏ như chúng ta sao?”

Trưởng thôn vẫn cứ trầm mặc, lão đang đắn đo phân vân một điều gì đó sau một lúc lâu mới mở miệng :”Cũng không phải như vậy, Lăng Tiêu tông lập phái đã vạn năm, đã bám chắc rễ,thực lực sâu không lường được đương nhiên sẽ không thèm để ý đến một cái Hồng Bạng thôn nho nhỏ làm gì.Chỉ là bởi vì năm xưa Tổ Tiên chúng ta cùng Tổ sư lập phái có chút giao tình nên đã nhờ vả gửi gắm cho Lăng Tiêu tông chăm sóc chiếu cố cho hậu đại tộc nhân, cho nên trong vùng biển này Hồng Bạng nhất tộc mới được che chở."

Dừng lại một lát, trưởng thôn đột nhiên cười một nụ cười chua chát mà nói tiếp :" Nhưng giờ không còn được như trước nữa, các trưởng lão của Lăng Tiêu tông năm xưa giờ đã mất. Hiện tại, Lăng Tiêu tông sẽ không đến đây gây khó xử với chúng ta nhưng muốn bọn họ giải quyết lo lắng giúp Hồng Bạng tộc là điều mơ tưởng rồi."

Hải Tinh nhẹ cúi đầu rồi nói :" Gia gia, là con vô dụng, con không thể bảo toàn được tượng thần.."

Trưởng thôn lắc đầu nói :" Chuyện này không phải do con, Hồng Bạng tộc chúng ta đã suy yếu nhiều năm thực lực nay đâu bằng xưa, có thể kích phát Nguyên Thuỷ huyết mạch Thần Thông chỉ còn mỗi ta và con. Gia gia tuổi già sức yếu, nhiều năm nay thôn ta chỉ có mỗi con là có thể tụ thần lực để cầu nguyện, thế nhưng... Ài"

Lão thở dài rồi tiếp tục :" Tượng thần đã vỡ, đây không thể còn cách nào khác nữa. Nhiều năm qua con cháu Hồng Bạng tộc ăn nhờ ở đậu cho nên mới khiến cho Thần Linh phẫn nộ cũng phải thôi."

Sau khi nói xong, ánh mắt của lão nhìn về phía xa, chỉ thấy trước mặt là biển rộng mênh mông, tại Thương Hải vô biên ẩn chứa bao bí ẩn có lẽ Thần Linh mà bọn họ kính ngưỡng đang ở một chỗ nào đó chăng.

Sau một lát lão mới quay đầu nhìn lại, đang định trở về thôn thì bỗng thấy hai khoé mắt Hải Tinh đỏ ửng, trên mặt còn hiện lên vẻ đau thương. Trưởng thôn chợt giật mình hỏi :" Hải Tinh con làm sao thế?"

Hải Tinh khóc lóc nói :" Gia gia, chả lẽ đúng thật là chúng ta bất kính với tổ tiên cho nên Hải Thần mới bỏ chúng ta đi sao?"

Trưởng thôn im lặng, trên mặt có vẻ đang do dự điều gì, ánh mắt lão nhìn ngó xung quanh xem xét, sau khi đã xác định không còn một ai khác thì mới thở phảo một hơi rồi lão nhẹ lại gần Hải Tinh.

Nhìn hành động của gia gia mình Hải Tinh cảm thấy rất kỳ quái, có thể gia gia đang muốn nói bí mật gì đó cho nên nàng nín thở mà chờ. Rồi giọng trưởng thôn nhẹ vang lên :" Về việc tượng thần còn có một bí mật khác, tương lai con cũng sẽ là tộc trưởng thay thế gia gia nên ta sẽ nói với con nghe nhưng hãy hứa với gia gia đừng bao giờ hé lộ ra ngoài."

Hải Tinh hít sâu một hơi rồi nói :"Vâng!"

Trưởng thôn nhỏ giọng nói :" Chúng ta Hồng Bạng tộc đã sống bên bờ Thương Hải này đã vạn năm, kể cả Thần Linh cũng là cự thú ở vùng biển này. Nhưng con hãy nhớ một điều trên thế gian này, bất kể một Yêu tộc nào đều có nguồn gốc trong Yêu giới."

Nội tâm Hải Tinh một phen chấn động khi nghe thấy điều vừa nghe, rồi nàng như đã nghĩ đến điều gì đó nên khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Trưởng thôn lại nói tiếp :" Điều quan trọng nhất của một bộ tộc đó là thờ cúng Tổ Tiên và Thần Linh, tượng thần chính là vật trung gian để nhận linh lực. Nói một cách dễ hiểu đó là ở nơi cách xa chúng ta trăm nghìn vạn dặm, thậm chí cách cả mấy giới, tại nơi khởi nguyên của Tổ Tiên Hồng Bạng tộc vẫn còn có liên hệ với nhau." Sau đó lão cười khổ nói tiếp :" Không một ai biết được điều này vì Nhân tộc rất kiêng kỵ khi nhắc đến Yêu giới, cho nên không thể để một ai biết được nếu không sẽ là đại hoạ đối với tộc ta, con hãy nhớ kỹ đó."

Hải Tinh mặt nghiêm túc mà gật đầu, sau một lúc nàng mới dám nhìn về phía tộc trưởng mà hỏi :" gia gia, lần này tượng thần sụp đổ không lẽ..."

Trưởng thôn chỉ biết thở dài, ánh mắt nhìn nơi xa xăm im lặng một lúc mới nói :"Hồng Bạng tộc trải qua bao nhiêu năm chưa từng thấy Hải Thần tức giận đến vậy. Cho nên, gia gia nghĩ có khả năng rất lớn đó là Yêu giới bên kia đã xảy ra chuyện!”

Từng nếp nhăn càng hằn sâu trên khuôn mặt của lão, trên mặt cũng nhiều hơn những nỗi buồn,miệng thì lẩm bẩm :” Đã xảy ra chuyện, nhất định đã sảy ra chuyện lớn..”

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đang ngự không phi hành, sau khi rời Thanh Ngư Đảo cả hai liên tục bay qua hơn mười hòn đảo khác rồi một đường thẳng tiến trên biển khơi mới thấy được một hòn đảo lớn hình con rùa.

Từ trên không Huyền Quy đảo hai người từ từ hạ xuống. Bên trên hòn đảo không phải là trống trải mà là nơi có một vị tổ sư Đại chân nhân tọa chấn nơi đây, cùng ẩn cư và thủ hộ cửa vào Truyền tống trận rất trọng yếu đối với Lăng Tiêu tông. Cho nên vì để tôn trọng vị tổ sư này tất cả các đệ tử Lăng Tiêu tông đều phải hạ xuống bên cạnh hòn đảo sau rồi mới từng bước đi tới.

Nhớ lại lần trước đến Bách Sơn giới tham gia tuyển chọn đệ tử tinh anh đi dự đại hội Tứ Chính cách đây không lâu nhưng trong lòng Thẩm Thạch luôn cảm giác hòn đảo này mang lại cho mình cảm giác tang thương dường như đã trải qua vô tận tuế nguyệt vậy.

Ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua Chung Thanh Trúc một lát, từng chuyện phát sinh bên trong Bách Sơn giới lại hiện ra trong đầu.

Sau đó Thẩm Thạch chỉ còn biết cười trừ, tâm tình cũng coi như không tệ, nhanh chóng nói dăm ba câu chuyện đối với Chung Thanh Trúc sau đó cùng nhau đi lên đảo. Chung Thanh Trúc đi đằng sau thấy tâm trạng của Thẩm Thạch đang cao hứng thì trong lòng cảm thấy rất vui sướng, trên mặt nhoẻn một nụ cười thật tươi.

Lần này hành trình đi Bách Sơn giới thám hiểm nhất định sẽ rất thuận lợi và vui vẻ đây…

Nắng chiếu tỏa khắp bầu trời hòa cùng tâm trạng thoải mái của hai người. Hai cái bóng cũng cùng song hành đi về phía trước, nhưng chưa đi được bao xa thì một bóng người hiện ra tại con đường phía trước. Một người mà bọn họ vừa nhắc đến chưa được bao lâu nhưng không ngờ lại xuất hiện nhanh đến như vậy đó là :Vương Tuyên.

Thẩm Thạch ngạc nhiên mà mở miệng chào :”Vương sư huynh!”

Vương Tuyên nhìn hắn gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía sau nhìn xem Chung Thanh Trúc đang đi tới, sau đó lại trở lại nói với Thẩm Thạch với sắc mặt nghiêm nghị:

“Thẩm sư đệ, phiền đệ theo ta trở về núi một chuyến.”
================
Tượng thần vỡ nát
Khúc hát bi ai
Muôn dặm đường dài
Đến Bách Sơn giới
Vừa mới tới nơi
Được mời quay lại
================
Biển buồn trước cảnh chia li
Hải Tinh thơ thẫn chàng đi mất rồi
Bách Giới Thạch, Trúc sánh đôi
Vương Tuyên ngăn bước đành thôi quay về.
================
Hồng Bạng - Tiêu Tông chút giao tình
Bất quá nhiều điều khó phân minh
Tượng thần vạn năm nay bỗng vỡ
E rằng Yêu giới chuyện thất kinh.