Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 137: Sinh tử luân hồi (2)




“Ủa!” Hoàng Minh nheo mắt, miệng kêu một tiếng, hai mắt sáng lên, nói: “Đây là mùi của Già La Diệp...”

Cẩu Đầu Nhân cười đắc ý, tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Đại vương, hôm trước ta phát hiện cô gái này trong Địa cung...”

“Gào!” Lời còn chưa dứt, đột nhiên từ ngoài cửa Yêu Hoàng Điện truyền đến tiếng gầm giận giữ. Cẩu Đầu Nhân ngừng lại một chút, cười khan rồi nói: “Ách, hôm trước ta và Toản Địa Lão phát hiện cô gái này ở bên ngoài, ngửi thấy trên người nàng ta có mùi Già La Diệp nên liền bắt đem tới đây.”

Nói xong, Cẩu Đầu Nhân hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn nữ quỷ áo trắng đang đứng một bên im lặng nãy giờ, sau đó nói tiếp: “Sau khi đem tới đây, không biết có phải Bạch Ảnh phát bệnh thần kinh hay không mà một mực ngăn cản, không cho ta và Toản Địa Lão vào, suýt nữa làm trễ việc lớn của Đại vương.”

Hoàng Minh nhíu mày nhìn Bạch Ảnh. Đối với Cẩu Đầu Nhân và Toản Địa Lão, nàng không có bất kỳ phản ứng nào nhưng khi Hoàng Minh nhìn qua, dường như thân thể nàng thoáng run lên.

Có điều tiếp theo Hoàng Minh cũng không làm ra hành động gì. Rất nhanh, mắt lão quay lại tập trung chú ý vào Chung Thanh Lộ đang nằm hôn mê bất tỉnh trên nền đại điện. Lúc này, đột nhiên vẻ mặt thường ngày hung hãn dữ tợn của Cẩu Đầu Nhân lộ ra vẻ nịnh nọt, xoay người về phía Hoàng Minh nói nhỏ: “Đại vương! Đây là cơ hội ngàn năm có một, tuy không biết vì sao trên người cô gái này có mùi Già La Diệp nhưng bất kể thế nào, chỉ cần ngài ăn sống nàng ta, nhất định có thể cởi bỏ khóa Sinh Tử, hồi phục thân thể, vượt qua Luân Hồi...”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên Cẩu Đầu Nhân “ồ” một tiếng, đầu quay sang nhìn chỗ khác. Chỉ thấy trong khoảng thời gian bằng cái nháy mắt, có một bóng người từ bên cạnh nhảy vọt về phía Chung Thanh Lộ đang nằm trên nền điện bất tỉnh nhân sự, là kẻ nãy giờ đứng trên thạch đài – Thẩm Thạch.

Vốn hắn đang mất công khổ cực tìm kiếm Chung Thanh Lộ thì đột nhiên nàng lại xuất hiện trong Yêu Hoàng điện. Thẩm Thạch nửa mừng nửa lo, nhưng không cho hắn kịp phản ứng thì đã nghe Cẩu Đầu Nhân phun ra mấy câu khiến hắn không khỏi run sợ. Nhất là khi nghe Cẩu Đầu Nhân nói hai từ “ăn sống”, lúc này hắn đâu còn tâm trí nào mà ở đó suy nghĩ, lo lắng nên vô thức nhảy về phía Chung Thanh Lộ.

Giờ phút này, trong Yêu Hoàng Điện, trừ lão Hoàng Minh thần bí khó lường thì còn có ba người khác là Bạch Ảnh, Cẩu Đầu Nhân và kẻ có thân hình khổng lồ - Toản Địa Lão, không người nào không phải là quái vật có thực lực mạnh mẽ. Dù Thẩm Thạch có tu luyện qua Âm Dương Chú kỳ diệu và Ngũ Hành Thuật Pháp hộ thân nhưng thực lực còn xa mới bằng mấy tên gia hỏa này.

Do đó, mặc dù Thẩm Thạch bất ngờ vọt tới với tốc độ cực nhanh nhưng khi hắn còn cách Chung Thanh Lộ hơn một trượng thì đột nhiên mắt cảm thấy hoa lên, Cẩu Đầu Nhân đã lập tức ngăn cản, chắn phía trước, nó sa sầm nét mặt, quát: “Xú tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Thạch cắn răng, không trả lời. Thân hình lùi về sau một chút rồi tiếp tục nhảy về phía bên trái Cẩu Đầu Nhân, hình như muốn vòng qua nó để tiến về phía trước. Cẩu Đầu Nhân giận dữ, gầm lên một tiếng. Đột nhiên, phía dưới cánh tay trái Thẩm Thạch lóe lên một đường ánh sáng nhạt, trông như là trên người hắn đeo một đồ vật nào đó phát ra ánh sáng bắn về phía gã.

Cẩu Đầu Nhân không thèm để ý, so với tên tu sĩ nhân tộc nhỏ yếu này, nó cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn nhiều. Do đó, nó không hề e ngại mà vẫn tiếp tục xông đến, không ngờ mặc dù thân thủ Cẩu Đầu Nhân rất nhanh, chớp mắt đã thu hẹp khoảng cách hai bên còn một nửa lại đột nhiên phát hiện có hai đạo thủy tiễn không màu trong suốt, bắn đi với tốc độ ánh sáng nhắm vào hai mắt mình.

Nếu nó đứng nguyên tại chỗ thì có lẽ không cần phải sợ loại Ngũ Hành Thuật Pháp cấp một này. Nhưng vì nó xông về phía Thẩm Thạch với tốc độ cực nhanh, không phải làm vậy thì sẽ khiến uy lực của hai đạo thủy tiễn đột nhiên tăng lên gấp mười lần sao?

Phương thức đánh lén này quả là nham hiểm, tàn độc, Cẩu Đầu Nhân lao tới vội vàng nên không kịp chuẩn bị, tay chân lập tức luống cuống. May mà nó tu hành đã nhiều năm, đạo hạnh cao cường. Đến thời điểm mấu chốt, nó gầm lên một tiếng, giữa không trung kịp thời cưỡng ép thân thể, né thân hình sang một bên.

Mặc dù vậy, tốc độ của thủy tiễn quá nhanh, lập tức phóng tới nơi. Trong lúc khẩn cấp, Cẩu Đầu Nhân cố gắng né tránh, không để chỗ hiểm yếu là hai mắt bị đánh trúng nhưng do đang lúc bối rối nên vẫn không tránh kịp, đầu vai bị thủy tiễn đánh trúng.

Một tiếng “bịch” trầm đục vang lên, Cẩu Đầu Nhân bị đau, khẽ rên, thân hình dừng lại, từ trên không ngã xuống mặt đất. Bả vai, chỗ bị thương giật lên một cái, trông nó như đang cắn răng chịu đựng.

So với chỗ hiểm là hai mắt thì thân thể Cẩu Đầu Nhân rất rắn chắc, mạnh mẽ. Lần này bị thủy tiễn đánh trúng, tuy không có cảnh tượng máu từ miệng vết thương phun ra nhưng có vẻ Cẩu Đầu Nhân cũng không chịu nổi, thân thể nó run lên vài cái, rõ ràng đang rất đau đớn.

Lúc này, chứng kiến trận chiến chớp nhoáng vừa rồi, những người còn lại trong Yêu Hoàng Điện có biểu hiện khác nhau: thần sắc Hoàng Minh vẫn bình thường, chỉ có lông mày là khẽ nhíu, ngoài ra không có phản ứng nào khác, bộ dạng không có dấu hiệu gì sẽ xuất thủ; ngoài lão, tuy Bạch Ảnh bị mái tóc dài che mất khuôn mặt nhưng hình như nàng có chút kinh ngạc, thân thể thoáng cử động; phía bên ngoài Yêu Hoàng Điện, Toản Địa Lão phát ra một tràng cười ha hả, nghe qua có chút hả hê.

Thực lực hai bên chênh lệch rất lớn nhưng lần giao thủ vừa rồi lại có kết quả như vậy, tất nhiên đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Về phía người trong cuộc, sau khi phục hồi tinh thần, lập tức Cẩu Đầu Nhân nổi giận lôi đình, người nhảy dựng lên, miệng không ngừng sủa lên từng tiếng “gâu gâu”. Tay liên tục đấm ngực, vỗ cánh bay lên, lao về phía Thẩm Thạch với tốc độ cực nhanh, có lẽ nó đã thật sự tức giận và nổi sát tâm.

Về phía Thẩm Thạch, thừa cơ hội hiếm có này, hắn vọt nhanh tới bên người Chung Thanh Lộ. Với tính cách của hắn, dù biết mình ra tay lần này sẽ lành ít dữ nhiều nhưng nếu không làm gì thì rất có thể Chung Thanh Lộ sẽ bị những tên quái vật kia ăn tươi nuốt sống, cảnh tượng đáng sợ này khiến hắn không khỏi cảm thấy không rét mà run, bất kể thế nào thì cũng không giữ được bình tĩnh.

Hắn vọt đến bên cạnh Chung Thanh Lộ, tay nâng cổ nàng dậy, miệng kêu hai tiếng liên tiếp “Thanh Lộ, Thanh Lộ” nhưng hai má Chung Thanh Lộ trắng bệch, đầu nghẻo sang một bên, không đáp lại tiếng nào. Thẩm Thạch vội vàng đưa tay lên mũi, kiểm tra hơi thở, phát hiện nàng vẫn thở bình thường, hơi thở dài và sâu, giống như là đang ngủ.

Phát hiện ra điều này làm Thẩm Thạch thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này, rất nhanh, hắn cảm nhận được tiếng gió bén nhọn từ phía sau lao nhanh đến, quay đầu lại thì thấy Cẩu Đầu Nhân đang bay trên không trung, cánh vẫy mạnh, từ trên lao thẳng xuống, miệng phát ra một tràng cười gằn, thét lên:

“Thằng nhãi, đi chết đi!”

Theo tiếng thét đáng sợ đó, một móng sắc nhọn của Cầu Đầu Nhân biến thành một vũng máu đen, che khuất tất cả ánh sáng, nhanh chóng đánh xuống. Trong mắt Thẩm Thạch, toàn bộ sắc màu xung quanh chợt phai nhạt, chỉ còn một màu tối tăm của vũng máu đen kia.

Sống và chết, dường như chỉ cách nhau một bước ngắn.
============
Vì mùi Già La thảo
Định ăn tươi họ Chung
Thẩm Thạch nghe lạnh run
Đoạt người không cần báo.