Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 120: U hồn (6)




Tiếng khóc vẫn từ xa vọng về, nghe vậy Thẩm Thạch và Tiểu Hắc thân hình liền cứng lại, rồi sau đó sắc mặt đại biến. Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại những thông đạo phía sau lưng kia, giờ đây thì nó lại trống không trống hoác, so với lúc trước tụ tập một vài quỷ vật thì có vẻ an toàn hơn rất nhiều, nhưng mà chả hiểu tại sao khi nhìn lại thì cảm thấy trong lòng không yên tim thì cứ đập thình thịch.

Mà lúc này thì trước có chặn đường đằng sau có quỷ vật truy đuổi, thân lại ở trong mê cung trong lòng đất suy đi tính lại tìm đủ mọi cách mà Thẩm Thạch đều tìm không thấy hy vọng chạy thoát khỏi nơi đây. Sau đó hắn lại cúi xuống nhìn Tiểu Hắc, thì thấy rằng cái con Tiểu Hắc Trư này sau khi nghe tiếng khóc cũng dừng lại đứng nguyên tại chỗ không hề muốn lùi lại phía sau nữa, xem ra như là nó thà tình nguyện chiến đấu với một lũ quỷ vật phía trước chứ không muốn lùi lại nơi phát tiếng khóc thê lương và bi ai kia.

Rút cuộc quái vật gì mà lại phát ra tiếng khóc như vậy? nó có gì lợi hại?có thần thông gì đặc sắc mà lại làm cho Tiểu Hắc vốn coi trời bằng vung này lại kiêng kỵ đến như vậy? Mặc dù thâm lâm hiểm cảnh nhưng mà Thẩm Thạch vấn rất là tò mò về điều đó. Nhưng mà cũng chỉ là hiếu kỳ nhất thời mà thôi trước mắt này đều là thập tử nhất sinh thế này chỉ cần một phút sơ sẩy thôi là hắn cùng với Tiểu Hắc sẽ biến thành món ngon cho đám quỷ vật dữ tợn trong mê cung này.

Hít sâu một hơi, sau đó Thẩm Thạch quan sát xung quanh, chỉ thấy phía trước cái thông đạo đã đi qua có lố nhố thân ảnh của quỷ vật, thật là một cảnh tượng hỗn loạn đáng sợ, sau lưng thì tiếng khóc thần bí vẫn cứ vang vọng mỗi lúc một gần mà vẫn chưa thấy chủ nhân của tiếng khóc đó đâu cả, ngoài những thứ đó ra thì phía bên kia vẫn còn bảy tám lối rẽ, giờ phút này cũng không thấy có bóng dáng của vật nào cả.

"Đi!"

Thẩm Thạch nói nhẹ một tiếng mang theo Tiểu Hắc hướng về phía bên kia tùy chọn một đường không có ai mà chạy tới, đằng trước quỷ vật quá nhiều mà trong địa cung của Yêu tộc này không biết còn chứa bao nhiêu thứ quái đản, các loại quỷ vật mỗi con xuất hiện đều là mãnh mẽ hơn mức bình thường cho nên chính diện chống lại chúng thì năng lực hiện nay của Thẩm Thạch nói thẳng ra là khó có thể đối địch, cách hay nhất đó vẫn là tránh đi thì hơn.

Về phía đằng sau kia thì tiếng khóc giờ phút này càng ngày càng thêm rõ ràng, nhân vật hoặc quái vật thần bí nào đó cũng ngày càng tới gần rồi, nhưng mà cho dù quái vật kia thần thông có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có thể từ một con đường phía sau mà tiến đến đây thôi.

Một người một heo cứ cắm đầu mà chạy thục mạng, nhưng mà mới vọt tới một đầu quẹo được mấy bước thì bỗng nhiên ngừng lại, chỉ thấy thông đạo phía trước bất thình lình xuất hiện bảy tám cái đầu quỷ vật xuất hiện và đang hướng bọn họ đánh tới.

Thẩm Thạch trong lòng trầm xuống, mắt có chút run run khi nhìn thấy cảnh này, nếu như là cả các lối rẽ phía bên kia đều là quỷ vật xông ra thì sao… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa mà xoay phắt người hướng đến thông đạo khác mà chạy tới, nhưng mà sự thực thì luôn lạnh lùng và tàn khốc, lúc trước đó thì cái mảnh địa cung này thì trống hơ trống hoác không có một bóng quỷ vật nào cả mà bây giờ không biết từ nơi nào một đống quỷ vật từ bốn phương tám hướng thì nhau ùa đến, cứ như là dùng Thẩm Thạch và Tiểu Hắc làm trung tâm mà triệu hồi bọn chúng vây đến vậy.

Tất cả đường đi lối lại đều bị chặn hết rồi, không có bất kỳ một hướng nào không có bóng dáng quỷ vật, khắp mọi nơi đều lô nhố hiện lên những con quái vật dữ tợn cùng với những tiếng gầm gừ ghào rú như cùng nhau cất tiếng đồng thanh vậy.

Sắc mặt của Thẩm Thạch liền tái nhợt, mang theo Tiểu Hắc từ chỗ rẽ lui về, mà ở một chỗ cách thân thể của hắn hơn mười trượng thì tụ tập vô số quỷ vật, khô lâu, âm linh, cương thi, vong hồn thậm chí trong đó còn có rất nhiều Thực Thi Quỷ cùng với các loại quỷ vật trung cấp và cao cấp, một mảnh đông nghìn nghịt đang chậm rãi vây quanh lại chỗ này.

Khí tức hung lệ như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) làm cho người ta hít thở có chút khó khăn chứ đừng nói có ý nghĩ muốn chạy trốn. Thẩm Thạch cắn chặt răng trong bàn tay liền xuất hiện một tấm phù lục. Đại đa số thuật pháp trong hệ Ngũ Hành ở trong địa cung của Yêu tộc này đối với quỷ vật không có tác dụng nhiều, chỉ duy nhất có một loại có khả dụng đó là thuật pháp :”Thiên Lôi Kích”, nhưng mà đối với hắn sử dụng loại thuật pháp này thì lại tiêu hao rất nhiều linh lực,mà còn nói thêm là thuật pháp này công kích một con còn có thể chứ với vô số quái vật đang đứng lố nhố thế này thì át chủ bài trong tay hắn cũng đã mất đi tác dụng rồi.

Thật là đã đến mức đường cùng rồi sao??

Kể cả đến bước đường cùng cũng không thể dễ dàng khoanh tay chịu chết được, Thẩm Thạch lấy hơi thật sâu hắn định trước tiên bố trí một vòng hỏa chướng xem xem có thể ngăn cản xung quanh một chút những con quái vật cường hãn này không, chiêu này năm xưa trong Cao Lăng sơn ở dưới Trấn Hồn Uyên đã cho thấy tác dụng hiệu quả.

Nhưng mà sự việc luôn luôn cứ phát triển theo chiều hướng xấu đi, tấm phù lục vừa được thắp lên, một bức tường lửa thình lình xuất hiện ở chỗ thông đạo, tại đây lũ quái vật trợn mắt há mồm thấy vậy liền ngơ ngác ngây ngốc một lúc, sau đó cứ theo bản năng từng trận gào thét xông lên phía trước. Đối với chúng bức tường hỏa diễm này chả có tác dụng gì cả.

Thẩm Thạch trong lòng buồn sầu vô cùng, chuyện đã đến bước này thì đúng là thúc thủ vô sách rồi (bó tay chịu trói) hắn liền thở dài một tiếng để lấy tinh thần liều chết chiến đấu đến cùng thì bỗng nhiên trong đám quỷ vật hung ác cất lên một tiếng khóc yếu ớt vang vọng lại đây.

Tiếng khóc này không phải là xa lạ, chính nó làm cho Thẩm Thạch và Tiểu Hắc cảm thấy kiêng dè mà rời xa, nhưng vì sau bị những quỷ vật này vây lại gần đến tuyệt cảnh nên cũng chả còn hơi sức đâu mà đi quan tâm đến tiếng khóc này nữa, hơn nữa ở đây quái vật đầy rẫy cùng với những tiếng gầm gừ chói tai vang vọng chốn địa cung này cũng át đi âm thanh của tiếng khóc kia.

Nhưng trong lúc vô thức này tiếng khóc kia lại như tiến đến gần đây hơn, hơn nữa nghe nơi nó phát ra gần như là ở sau lưng đám quỷ vật kia.

Vốn cả đống quỷ vật hung thần ác sát đang loạn xạ bát nháo lúc tiếng thút thít nỉ non vang lên thì bỗng nhiên im bặt, tiếng gào thét, gầm gừ trong chốc lát đều tắt,mọi âm thanh đều như biến mất nhường chỗ lại cho một tràng thút thít nỉ non yếu ớt kia.

“Xoát” một tiếng rít trầm thấp vang đến, tốc độ của nó thực quá nhanh lướt đi trong thông đạo mà đám quỷ vật mang lại, chúng bỗng dưng quay đầu nhìn sang phía phát ra tiếng khóc kia bỏ cả cuộc đánh với Thẩm Thạch và Tiểu Hắc.

Sau đó hàng loạt những tiếng ồn ào huyên náo từ hướng kia truyền đến, ban đầu thì bạo động nhưng vì sau vì nể mặt mũi của ai đó mà chúng quỷ vật bắt đầu đùn đẩy, cho dù dốc sức liều mạng chúng cũng muốn dạt sang phía bên cạnh để tạo thành một đường đi ở chính giữa. Chỉ sau một tiếng hô hấp một con đường nhỏ dần dần hình thành.

Thẩm Thạch cũng bất chợt mà nhìn sang, chỉ thấy ban đầu hai bên chật ních đám quỷ vật hung ác giờ ngoan ngoãn dạt sang hai bên nhường đường cho một thân ảnh nữ tử áo trắng tóc đen xuất hiện. Nhưng mà Thẩm Thạch lại không thể nhìn rõ mặt của nữ tử này vì nử tử này có mái tóc đen bù xù che kín cả khuôn mặt, hình dáng xem ra rất giống với một nhân vật trong truyền thuyết đó là “vô diện quỷ nữ” (nữ quỷ không mặt).

Ở đây giữa một bầy quỷ đáng sợ như vậy mà chứng kiến sự xuất hiện của nữ quỷ áo trắng này vẫn làm cho da đầu người ta có chút tê dại, bề ngoài thì như vậy nhưng mà ở vị trí lồng ngực của nàng ta còn một một vật rất kỳ dị, đó là một viên ngọc châu xanh biếc có kích thước to gần bằng nửa nắm tay, tỏa ra ánh sáng xanh biếc lung linh trông rất là đẹp mắt, viên ngọc óng ánh sáng long lanh tỏa ra hào quang liên tục xem ra đây nhất định không phải là vật tầm thường rồi.

Từ viên ngọc châu đẹp như là phỉ thúy kia từng đợt sáng lấp lánh nhẹ nhành tỏa ra, mà nữ quỷ áo trắng cũng không hề có thêm động tác gì cả, chỉ có thân thể từ từ trôi đi mà thôi, xung quanh lũ quỷ vội vàng né tránh, chúng như liều mạng cũng phải tránh xa ra, tựa như là đối với nữ quỷ này rất là sợ hãi vô cùng.

Nhưng mà cái thông đạo này quỷ vật quá nhiều nên chúng còn chen chúc nhau nay còn phải nhường đường cho nữ quỷ nữa nên trong lúc nữ quỷ từ từ trôi đi thì đột nhiên một quỷ vật trong lúc vô tình đụng phải nàng, sau đó nó lảo đảo chắn phía trước người của nàng.

Thân thể nữ quỷ áo trắng cũng ngừng lại, vẫn lơ lửng ở giữa không trung không nhúc nhích, quỷ vật kia sợ hãi như ý thức được điều gì muốn há miệng kêu to thì bỗng nhiên viên ngọc châu xanh biếc trên ngực nữ quỷ kia phát ra một đạo ánh sáng, một đạo quét qua thân thể quỷ vật từ đầu đến chân rất hời hợt nhưng nhanh chóng đảo qua một lần.

Sau một lúc,ánh sáng màu xanh lục liền tắt đi nhưng mà con quỷ vật kia tất cả các hành động đều đình trệ, không còn một âm thanh tiếng động nào phát ra cả. Trong nháy mắt, Thẩm Thạch bỗng nhiên sợ hãi nhìn chăm chú về phía quỷ vật đó. Một con ác quỷ cường hãn đột nhiên toàn bộ thân hình sụp xuống hóa thành một đống bầy nhầy rơi trên mặt đất, rồi “bụp” một tiếng, máu đen văng tung tóe khắp nơi.
===============
Chợt nghe tiếng khóc phương xa
Thì ra quỷ nữ thướt tha hiện về
Thẩm Thạch lòng thấy tái tê
Kiểu này thì thoát thế lề nào đây!
===============
Quỷ vật vây khốn bốn phương
Lại thêm nữ quỷ chặn đường thoát thân
Tham ăn chẳng thể bất cần
Đành nhường lối nhỏ thập phần tránh xa.