Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 74: Gào thét trong đêm




Ăn gian!

Thẩm Thạch đứng cạnh đó nín lặng, cẩn thận lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai nhân vật có lai lịch kinh thiên đạo hạnh cường đại này, so với họ hắn chỉ là con sâu cái kiến, tuy trong lòng sợ hãi nhưng hắn cũng âm thầm suy đoán lai lịc của họ. Trong đó thân phận của lão nhân kia có chút rõ ràng nhưng bộ xương khô có giọng nói như một nữ tử thì thật là thần bí khó lường. Đúng lúc này Thẩm Thạch nghe được câu sau cùng của lão nhân khiến hắn suýt sặc.

Lời nói có chút trẻ con như vậy thật sự không phù hợp với nhân vật đạo hạnh cao cường như vậy nhưng nhìn vè phía lão nhân kia, phát hiện trên khuon mặt tiều tụy vẫn giữa vẻ bình tĩnh tựa như đó chỉ là một câu bình thường.

Thẩm Thạch giật mình, bộ xương kia tựa như cũng bị lão nhân chọc giận, chỉ vào lão nhân cả nửa ngày cũng không nói nổi một câu tựa hồ cũng không biết phải nói gì, một lúc lâu sau, mới cười lạnh mộ tiếng nói: “Cự Long có địa vị chí cao ở Long Tộc, thân phận như vậy mà ngươi lại có thể nói ra hai từ "ăn gian" sao, không sợ ném đi mặt mũi của Long Tộc ư?”

Lão nhân thản nhiên nói: "Thể diện đáng giá mấy đồng tiền, ngươi bán cho ta đi?" 

Bộ xương khô ngẩn ra, trừng mắt nhìn lão đầu cả buổi, cuối cùng lắc đầu nói: “Ta tưởng rằng chỉ có chủng tộc thấp kém chúng ta là bị gọi là âm hiểm xảo trá, càn quấy nhưng xem ra…”

Còn chưa dứt lời đã nghe lão nhân kia ho khan một tiếng nói: “Tranh đấu với ngươi ở chỗ này lâu rồi nên mới nhiễm cái thói xấu đó.”

Bộ xương khô giận dữ bước ra một bước, một tiếng nổ lớn bỗng phát ra, một luồng khí lạnh thấu xương từ trên trời giáng xuống, bao phủ bốn phía, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy chung quanh tựa hồ bị bao phủ bởi một lớp băng dày, thiếu chút nữa thì máu trong người cũng bị đông cứng

Còn lão nhân phía trước vẫn ngồi dưới đất, hơi ngửa đầu nhìn bộ xương khô, sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ như không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Bộ xương khô lộ ra vẻ Hung ác tựa hồ như muốn vươn tay ra đập chết đại địch thù sâu như biển này, nhưng không biết vì sao, quỷ hỏa trong mắt nó lập lòe, sau khi bước lên một bước, khí thế hừng hực nhưng sau đó lại không hạ thủ, mà hung hãn nhìn chằm chằm vào lão nhân kia.

Sau đó luồng khí lạnh chậm rãi têu tán, một lúc sau, bộ xương khô nở nụ cười, gật nhẹ đầu nói: “A… bỏ đi, ngươi muốn nói gì thì nói, không sao hết”

Lão nhân nhìn bộ xương khô một hồi, sau đó khẽ thở dài một cái rồi cũng mỉm cười.

Một lão già huyết nhục khô héo sắc mặt hôi bại như người chết, một quỷ vật khô lâu bạch cốt lạnh lẽo, hai người đối diện nhau mỉm cười, mà dáng vẻ tươi cười của họ khiến cho lòng người phát run.

Bất quá một khắc sau, bộ xương khô và lão nhân bỗng nhiên cùng cảm thấy điều gì đó, cơ hồ cùng lúc quay đầu nhìn về phía màn sáng phía trên thạch bích, tình hình trên đỉnh cô phong rốt cục đã có biến hóa

Khối thủy tinh thấn bí màu đen tỏa ra hắc quang càng ngày càng mạnh, khe hở nơi ánh sáng rọi vào càng ngày càng lớn mà cột sáng bị hắc quang trùng kích theo thời gian dần dần không cản nổi, sau cùng bị hắc quang tạo ra một cánh cửa, lộ ra một quả trứng màu đỏ hổng.

Hậu gia sau bao khó khăn trắc trở cuối cùng đã có thể thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên, đi thật nhanh về phía trước, phía sau bọn họ, Hậu Thắng cũng yên lặng đi sát sau lưng.

Dưới đỉnh cô phong, lão đầu ngồi dưới đất khẽ thở dài, bộ xương khô lại tỏ vẻ khoái chí, cười dài một tiếng, nhìn về phía lão nhân: “Rốt cuộc, ta đã có thể ra ngoài rồi”

Sau đó quỷ hỏa trong mắt nó lóe lên, nhìn chằm chằm vào lão nhân kia lạnh lùng nói: “Đưa đây”

Lão đầu nhìn nó một cái nói: “Cái gì?”

Bộ xương khô cười lạnh nói: “Đừng giả ngu, chân thân của ta sắp thoát khốn, ngươi không có sức ngăn cản nếu chọc giận ta thì cho dù ta không biết cãi lão long nửa sống nửa chết nhà ngươi thì ngươi có tin ta sẽ chạy tới Long giới giết sạch Long tử Long tôn của ngươi không?”

Lão đầu nở nụ cười, không nói tiếng nào.

Bộ xương khô tiến lên một bước, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên hừ lên một tiếng, thân thể khẽ run, Thẩm Thạch kinh hãi, khóe mắt liếc qua màn sáng phía trên, bên trên cô phong, quả trứng khổng lồ màu đỏ hồng ở trước mặt người của Hậu gia đột nhiên lăn xuống, ba người của Hậu gia vô cùng vui sướn vươn tay về phía quả trứng khổng lồ này.

Đứng đâu ba người là Hầu gia gia chủ Hầu Vĩnh Xương, cánh tay của hắn chạm tới quả trứng khổng lồ đầu tiên, chỉ là mới tiếp xúc với nó, lập tức thấy mặt ngoài của quả trứng khổng lồ nhũn lại lún vào trong tựa như có một lực hút cường đại, sắc mặt Hầu Vĩnh Xương đột biến, cánh tay thẳng băng, thân thể lảo đảo, ngã về phía quả trưng khổng lồ.

Cùng lúc đó một màu đỏ rực rỡ tràn ra từ mặt ngoài của quả trứng

Đỏ thẩm như máu

Dưới đỉnh cô phong, thân thể bộ xương khô run lên, đầu lâu hơi ngẩng, quỷ hỏa sâu kín trong hốc mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Mà ở một chỗ khác, phía trên mang sáng, vẻ mừng rỡ trên mặt Hầu Vĩnh Xương tán đi, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, tựa hồ như trên người hắn xảy ra chuyện gì đáng sợ. Chỉ thấy miệng hắn há to ra, Thẩm Thạch tuy không nghe thấy thanh âm của hắn nhưng nhìn bộ dạng của Hầu Vĩnh xương thì giống như đang kêu gào gì đó tựa như kẻ điên vậy.

Một lát sau, Thẩm Thạch nhìn thấy cánh tay hắn đã chui vào trong quả trứng khổng lồ bắt đầu xảy ra biến hóa đáng sợ, da thịt bắt đầu hòa tan nhưng lại không có chút má tươi nào tràn ra, huyết nhục cứ thế khô quắt lại, rất nhanh chỉ còn lại một tầng da bám vào trên cánh tay.

Màu đỏ quỷ dị từ quả trứng khổng lồ cũng trèo lên tay của Hầu Vĩnh Xương rồi nhanh chóng tràn đi khắp nơi, rất nhanh đã tràn qua bờ vai của hắn lan xuống toàn thân.

Hầu Vĩnh Xương điên cuồng lắc đầu, hô hoán gào thét, toàn thân cố gắng giãy giụa, nhưng lại không có tác dụng gì trước mặt của quả trứng khổng lồ, thân thể hắn, tứ chi huyết nhục cũng bắt đầu bị một lực lượng vô hình cường đại hấp thu

Tôn Cầm và nhi tử Hậu Viên Lương đứng bên cạnh hắn đều sợ tới ngẩn người ra, hoảng hốt nhìn cảnh này, đột nhiên hét to một tiếng sau đó quay người bỏ chạy nhưng bọn họ mới quay người đã thấy được một thân ảnh cơ hồ bị họ lãng quên đang đứng cản đường.

Hậu Thắng bình tĩnh nhìn họ, mặt không biểu tình thần sắc lạnh lẽo, trong ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của mẹ con Tôn Cầm, trong đôi mắt hắn một lần nữa bốc lên hai ngọn quỷ hỏa sau đó hắn vỗ mạnh ra một chưởng, theo đạo lý thì mẹ con Tôn Cầm có đạo hạnh cao hơn Hậu Thắng nhưng không hiểu vì sao lại không có chút năng lực phản kháng nào, chớp mắt đã bị Hậu Thắng đẩy ngã về phía sau.

Sắc mặt của bọn họ hoảng sợ, miệng mở lớn giống như là đang kinh hô vậy nhưng mãn sáng vô tình vẫn đang lạnh lẽo lưu lấy cảnh tượng này, sau lưng bọn họ, quả trứng màu đỏ hồng khổng lồ lướt qua, bám lên lưng họ.

Màu đỏ quỷ dị lại sáng lên lầ nữa, khiến cho họ không thể động đậy sau đó trở mắt nhìn thân thể của mình bắt đầu tan rã.

Dưới đỉnh cô phong, thân thể bộ xương liên tục run rẩy, thậm chí còn phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, phảng phất như một lữ nhân đã khao khát trăm ngàn năm cuối cùng cũng uống được nước suốt thơm ngọt.

Sắc mặt của lão nhân ngồi dưới đất lại thêm vài phần tiêu điều, ánh mắt đục ngầu đảo qua ba người đang giãy giụa thống khổ trên màn sáng, trong mắt chỉ có vẻ hờ hững khôg có chút trắc ẩn nào, thậm chí còn có chút chán ghét nhàn nhạt nói:

“Chết chưa hết tội”

Bộ xương khô chậm rãi quay lại, chẳng hiểu vì sao Thẩm Thạch lại cảm giác rằng khí thế của bộ xương khô lại tăng thêm vài phần, thậm chí cả bộ pháp cũng mạnh mẽ hơn phảng phất như có dáng vẻ long hành hổ bộ, gió mây yên lặng hội tụ bên người nó, phảng phất như đang cộng minh với Trấn Hồn Uyên.

Mà lúc này chân thân của nó còn chưa xuất hiện, nếu nó có lại chân thân nằm trong quả trứng khổng lồ kia thì nó sẽ mạnh tới mức độ nào?

Giờ phút này ánh mắt của bộ xương khô nhìn thằng vào lão Long, khí diễm không thèm che giấu, hung ý ngập trời, âm thanh lạnh lùng nói: “Đưa tàn kiếm của cổ kiếm Lục Tiên cho ta”

Lão Long lắc đầu nói: “Ta đã sớm nói với ngươi nhiều lần rồi, vật kia đã sớm bị phá hủy”

Bộ xương khô cười lạnh nói: “Nếu không có mảnh gãy đó thì năm đó ngươi có thể dễ dàng chế phục ta sao? Ngươi tưởng ta sẽ tin rằng Thần vật khai thiên tích địa đó đã bị hủy diệt sao?”

Lão Long chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như đã mệt mỏi lắm rồi, lại giống như không còn luyến tiếc gì cuộc sống, nhìn thấu sinh tử tới mức chết lặng, bình tĩnh nói: “Kể từ năm đó ta và ngươi, mạnh yếu xoay chuyển, người trở thành chúa tể của Trấn Hồn Uyên, ta không tin ngươi không đi tìm. Mười vạn năm nay, ngươi đã tìm trong mọi ngóc ngách của Trấn Hồn Uyên, nếu như ta thạt sự có mảnh tàn kiếm này thì sao ngươi không thể tìm thấy?”

Bộ xương không trầm mặc, tựa hồ như có chút do dự nhưng một lát sau nó bỗng nhiên cười lạnh, xoay người nói:

“Đợi chân thân của ta xuất thế sẽ đến giết lão Nghiệt Long nhà ngươi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết lâu một chút.”

Trong thanh âm đàm thoại, chỉ nghe hàm rằng kêu lên ken két, hận ý ác độc phảng phất như để cả xung quanh phát lạnh.

Thẩm THạch đứng một bên, nghe câu nói này xong chẳng biết vì sao thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

Sau đó bộ xương khô ngang nhiên bỏ đi, đi tới cửa động bỗng nhiên nó ngẩng đầu lên, hướng về Hắc Ám đáng sợ lắng đọng qua vô vàn tuế nguyệt, hướng về cốt hải ma trơi vô tận, rít lên một tiếng sắc lạnh.

Một tiếng rít đó giống như trong bóng tối truyền tới, xuyên qua Hắc Ám trập trùng vang vọng khắp Vô Tận Thâm Uyên này.

Giống như một linh hồn cổ xưa gào thét lại giống như một tiếng gầm rú của quỷ vật hung ác điên cuồng, âm thanh như sóng lớn, nuốt trọn Thiên Địa.

Hắc Ám cuộn trào.

Trong chốc lát

Bên trên cốt hải vô số ma trơi đột nhiên sáng lên 

Đống hài cốt dường như cũng gào thét theo, trên vách đá dựng đứng, trong động quật, ngàn vạn quỷ vật cũng tru lên, ma quỷ rít gào!

Một vòng ánh sáng màu xanh lục trong chỗ sâu nhất của Hắc Ám đột nhiên xuất hiện nhanh chóng trào lên như thủy triều, ầm ầm kéo tới, chiếu sáng Hắc Ám Thâm Uyên, trong lục quang vô số quỷ vật ngửa mặt lên trời kêu thét, trên cốt hải, trên vách đá dựng đứng, vô số cốt thủ duỗi ra, điên cuồng vũ lộng, điểm điểm lân quang rộng lớn như biển, giống như cúng bái, như si như cuồng.

Trước cô phong cao ngất, lục quang nối liên trời đất, trên vách đá dựng đứng, dưới Trấn Hồn Uyên, khắp nơi đều là tiếng quỷ vật rít gào.

Một tia sáng màu xanh lục đậm từ trên đỉnh cô phong hạ thẳng xuống trước mặt bộ xương khô rồi hóa thành một thang trời màu xanh lục, khí thế bàng bàng, cao tận đến trời.

Bộ xương khô ngửa mặt cười dài, bước từng bước một lên những bậc thang màu xanh lục, trong cốt hải ma trơi lấp lánh, một đám quỷ vật hoặc phủ phục, hoặc gầm rú, hoặc cuồng vũ đều nằm dưới chân nó.

Trong bóng tối, nó là nơi chói mắt nhất, nó là truyền thuyết bất diệt nhất.

Ừng bước một, đạp trên ánh sáng, lên tới đỉnh núi.

Thanh thế của quỷ vật đáng sợ như thế khiến cho Thẩm Thạch khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm tình kinh hãi của mình lúc này, trong lúc hắn còn đang bị khô lâu đạp ánh sáng thu hút thì một thanh âm trầm thấp truyền tới đằng sau lưng hắn:

“Người trẻ tuổi, lại đây”

Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão nhân kia chẳng biết đã mở hai mắt nhìn mình từ lúc nào. Thẩm Thạch do dự một chút sau đó chậm rãi đi tới, giữa lúc này, ánh mắt đục ngầu của lão nhân vẫn nhìn hắn, cũng không có cử động hoặc biểu lộ khác thường nào, ngược lại bên cạnh lão lộ ra một cái đầu ghé vào cạnh đùi lão nhân hết nhìn trái rồi lại nhìn phải nhìn thấy bộ xương khô không ở đây mới thả lỏng thở dài, đó chính là Tiểu Hắc.

Vừa rồi bộ xương khô và lão nhân giằng co, Tiểu Hắc chẳng biết đã núp vào từ lúc nào, cũng không có người chú ý tới nó, cho tới giờ mới chui ra, lão nhân hạ ánh mắt xuống liếc nhìn Tiểu Hắc, trong ánh mắt có một chút nhu hòa, còn nở một nụ cười.

Sau đó lão nhân nhìn về phía Thẩm Thạch hỏi: “Ngươi và … nó có quan hệ như thế nào?”

Thẩm Thạch đứng cách lão nhân vài thước, thu bộ dáng suy yếu của hắn vào trong mắt cũng không cảm nhận được khí thế cường đại giống như của bộ xương khô khi nãy nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng của hắn không có chút khinh thị với lão nhân, thậm chí còn có vài phần kính sợ, sau khi trầm mặc một lát, liền nói qua lai lịch của Tiểu Hắc thậm chí sự tình ở Yêu Giới cũng không giấu diếm.

Lão nhân nghe xong, trên mặt tựa như có chút kinh ngạc sau đó khẽ thở dài nói: “Nguyên lai không phai là huyết mạch Long Tộc chỉ là … chỉ là hai hạt châu kia …”

Tiểu Hắc ghé sát vào người lão, kêu khẽ.

Lão nhân cúi đầu nhìn nó, đột nhiên bật cười lắc đầu noi: “Ngươi không có quan hệ gì với Long Tộc nhưng lại có nhân quả với ta”

Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc lão trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt khẽ nâng lên, nhìn vào màn sáng trên thạch bích, chẳng biết từ lúc nào đã không phải là cảnh tượng cô phong tuyệt đỉnh nữa mà là cảnh tượng đang phát sinh khắp cả Trấn Hồn Uyên.

Vạn quỷ kêu khóc, lục quang che trời, một bộ xương khô nghịch thiên tiến bước, dường như vinh quang của Hắc Ám đều ngưng tụ trên người nó.

Cốt hải sôi trào, ma trơi cuồng vũ nhìn về phía chân trời tựa như muốn phá tan vòm trời vươn nanh vuốt của Hắc Ám của mình tới thế giới rực rỡ ngoài kia.

Lão đầu lặng yên nhìn theo bóng lưng của bộ xương khô, trầm mặc thật lâu sau đó nhìn Thẩm Thạch nói:

“Người trẻ tuổi, đến đây, giúp ta một việc…”