Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 37: Quy Tâm Điện​




Tiểu Hắc Trư vui vẻ đi theo Thẩm Thạch lên Quan Hải đài, thỉnh thoảng lại chui vào những bụi cây xanh tươi hai bên đường, chẳng biết làm cái gì, một lúc sau lại chạy trở ra, quay về bên chân Thẩm Thạch, đôi lúc còn cọ cọ vào chân hắn, rất là thân mật.

Càng tới gần Quan Hải Đài, đệ tử Lăng Tiêu Tông xuất hiện càng nhiều. Ở quảng trường quanh Quan Hải đài có rất nhiều Đệ tử Lăng Tiêu Tông đi đi lại lại, càng ở gần những tòa nhà, số lượng lại càng đông. Có lẽ nhờ đã đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh, nên Thẩm Thạch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác lo lắng rụt người lại như trước, áp lực vô hình cũng giảm hẳn đi rất nhiều.

Mấy ngày nay hắn ngoại trừ ru rú trong động phủ tu luyện, thì cũng chỉ xem Tông quy và 《Hải Châu Địa Lý Chí 》, nên hiện giờ cũng đã hơi hiểu biết về việc sinh hoạt hằng ngày và môn quy. Lăng Tiêu Tông mỗi tháng sẽ cho mỗi đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh mười lăm viên Linh Tinh, đáp ứng yêu cầu tu luyện cơ bản nhất, nhưng ai cũng biết, chút Linh Tinh này căn bản không thể nào đủ cho tu sĩ tu hành.

Các loại linh đan diệu dược, các loại linh tài phụ trợ, chẳng phải cái nào cũng phải tốn cực nhiều Linh Tinh mới mua được hay sao?

Bái nhập làm Đệ tử Lăng Tiêu Tông, chỉ cần tu đến Ngưng Nguyên Cảnh, lên Kim Hồng Sơn, những hạn chế trước đây ở Thanh Ngư Đảo sẽ hoàn toàn biến mất, sự chênh lệch về gia thế sẽ bắt đầu chính thức lộ ra. Những đệ tử có xuất thân từ các thế gia phụ thuộc sẽ tha hồ dùng Linh Tinh của gia tộc để tu luyện, những người như Tôn Hữu, tỷ muội Chung gia tha hồ mà thuận lợi, còn những người như Thẩm Thạch thì phải bỏ công sức để đi tìm Linh Tinh.

Chuyện này đương nhiên không thể nói là công bằng, thế nên, trong đệ tử của Lăng Tiêu Tông luôn luôn có sự phân biệt ngăn cách giữa đệ tử thế gia và đệ tử bình dân, tầng lớp nào sẽ chơi với tầng lớp đó. Vách ngăn ấy cũng may chỉ là vô hình, những bằng hữu thật sự sẽ vượt qua được vách ngăn ấy, ví dụ như Thẩm Thạch và Tôn Hữu, xưa nay cũng không phải là hiếm thấy.

Thẩm Thạch đương nhiên rất hâm mộ những đệ tử thế gia được gia đình hỗ trợ, nhưng hắn không hề ghen tị, nguyên nhân cũng rất đơn giản, vì so với những tán tu bên ngoài, hắn được trở thành đệ tử của Lăng Tiêu Tông thì vận khí cũng đã tốt hơn họ nhiều lắm rồi.

Thẩm Thạch nhìn tòa nhà lớn trước mặt, sừng sững hùng vĩ, những con thú khắc trên mái cong trông rất sống động, những cánh cửa sổ sơn hồng mở rộng, trên cửa chính có một tấm biển to, viết ba chữ: Quy Tâm Điện.

Những cung điện có thể chiếm cứ xung quanh Quan Hải Đài đều là những bộ phận quan trọng của Lăng Tiêu Tông, Quy Tâm Điện này cũng vậy, nó tương tự với Bạch Hạc Đường ở Thanh Ngư Đảo, là chỗ tông môn ban ra các loại nhiệm vụ cho đệ tử.

Đệ tử ra vào nơi này rất là náo nhiệt, Thẩm Thạch đi theo dòng người đi vào.

Bên trong điện rất sáng sủa chẳng khác gì bên ngoài, không gian cũng rất rộng, hai bên có hai bức tường đá dài chừng mười trượng, mơ hồ có thể cảm giác được Linh khí lưu động, một bức màu trắng, một bức ám kim, bên trên có chữ viết, Linh quang lập loè, cứ như bản thân chúng là hai món pháp bảo.

Thẩm Thạch đến gần nhìn kỹ, quả nhiên những chữ viết trên tường đá đều là nhiệm vụ được các Đường hoặc của chính tông môn ban bố, so với những tấm ván gỗ dán giấy của Bạch Hạc Đường, quả nhiên Kim Hồng Sơn cấp bậc hơn hẳn.

Thẩm Thạch khẽ cười, cẩn thận đọc từng dòng nhiệm vụ. Nhìn một hồi, so sánh hai bức tường, Thẩm Thạch đã tìm ra chỗ khác nhau giữa chúng. Trên bức tường màu trắng đa số đều là nhiệm vụ bình thường, còn bức tường màu vàng số lượng nhiệm vụ ít hơn, nhưng số lượng đệ tử đứng xem nhiều hơn, vì nhiệm vụ ở đó nếu hoàn thành thì không chỉ được Linh Tinh mà sẽ còn có thể được thứ khác, chính là thứ hôm qua Tôn Hữu đã nói với hắn, Huyền Phù.

Thẩm Thạch giờ đã biết Huyền Phù là cái gì. Tuy Linh Tinh có tác dụng rất lớn, nhưng vẫn có những thứ tài nguyên tu luyện cao cấp hơn cần phải có Huyền Phù mới đổi được.

Chẳng hạn như, Linh Đan nhị phẩm của Linh Dược Điện, tuy có thể dùng Linh Tinh để mua, nhưng nếu Linh Đan đạt đến cấp bậc Tam phẩm, thì giá trị đã tăng lên rất cao, không thể dùng Linh Tinh mua được nữa, mà phải dùng Huyền Phù để đổi. Đến khi đạt đến tứ phẩm hoặc cao hơn tứ phẩm, thì hoàn toàn chỉ có thể dùng Huyền Phù để đổi mà thôi.

Tương tự như vậy còn có các loại tài nguyên, linh tài khác, các loại tài nguyên khoáng sản, trận pháp, Linh Khí và Pháp bảo. . . đều như vậy, các loại đạo pháp thần thông điển tịch, trừ mười bảy loại công pháp miễn phí được lấy một loại khi mới trúng tuyển lên Kim Hồng Sơn, thì tất cả đạo thuật thần thông, đều phải dùng Huyền Phù để đổi.

Trừ phi... người đệ tử được một trong hai mươi hai vị Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân nhận làm đệ tử, như vậy sư phụ truyền thụ đồ đệ đạo pháp thần thông, đương nhiên sẽ không bị điều kiện hạn chế.

Chỉ là, trên Kim Hồng Sơn có hàng ngàn đệ tử thân truyền, số người có thể may mắn được Nguyên Đan Cảnh chân nhân thu làm đệ tử, chưa tới nửa thành, nên Thẩm Thạch không hề nghĩ tới việc ấy, chuyện cần nghĩ là tìm ra một ít nhiệm vụ, kiếm được Linh Tinh rồi hãy nói.

Khi đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh, Lăng Tiêu Tông không hạn chế đệ tử ra ngoài, chỉ cần trả phí một viên Linh Tinh, là có thể lên Tiên thuyền của tông môn vượt biển vào Đại Lục, nên dù không làm nhiệm vụ của tông môn, cũng có thể ra ngoài hái thuốc, săn yêu thú, thu thập Linh tài vân vân, sau đó quay về bán lại cho những cửa hàng trong Vân Thành cũng đổi được Linh Tinh.

Thẩm Thạch vốn là định làm vậy, nhưng nghe nói nhiệm vụ của tông môn được trả thù lao cao hơn bôn ba ra ngoài, nên mới tỉ mỉ xem những nhiệm vụ trên tường trắng, còn những nhiệm vụ trên tường vàng, hắn chỉ nhìn qua rồi phải từ bỏ, vì những nhiệm vụ ở đó quá khó, nếu không phải tới những vùng đất i hung hiểm khó dò, thì cũng là phải tìm ra thiên tài địa bảo, thậm chí có cái còn bảo phải đi đánh nhau với yêu thú tứ giai, ngũ giai. Nhiệm vụ loại này đương nhiên đã vượt khỏi khả năng của Thẩm Thạch, hắn phải bỏ qua thôi.

Sau này nếu có cơ hội có thực lực, sẽ quay lại xem.

Thẩm Thạch nhận ra nhiệm vụ trên tường trắng nói chung không có mức hạn chế, nhưng có yêu cầu thời gian cụ thể, ví dụ như một nhiệm vụ của Đan đường, chính là trong vòng bảy ngày phải thu thập bốn loại Linh tài thạch la, cây ngọc thước, cây con nhện, và da hắc thiềm, số lượng không hạn chế. Nếu chỉ nộp được hai loại, chỉ trả Linh Tinh theo mức bình thường, nhưng nếu nộp được cả bốn loại Linh tài, số lượng Linh Tinh được ban thưởng sẽ là rất lớn, chỉ là phải nộp trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày sẽ không còn thu nữa.

Thẩm Thạch suy nghĩ, nhớ rõ cái này thạch la {các loại:đợi} cái này bốn loại Linh tài tựa hồ là luyện chế một loại "Hao phí lỏng đan" tài liệu chính, đơn thuần phẩm cấp đã là tam giai Linh Đan, mà bởi vì trước kia hắn ở đây thiên lầu một trong trải qua, đối với cái này bốn loại Linh tài đều là thập phần hiểu rõ, liền ý định nhìn có cơ hội, có lẽ nhiệm vụ này có thể thử đi làm làm.

Trong lúc đang suy tư, vai Thẩm Thạch bị vỗ nhẹ một cái từ phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái đứng sau lưng mỉm cười nhìn mình.

Thẩm Thạch khẽ cười: "Chung Thanh Lộ, ngươi cũng tới đây tìm nhiệm vụ à?"

Chung Thanh Lộ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.

"Ừa." Cô liếc mắt nhìn bức tường trắng, "Ồ, đây là nhiệm vụ của Đan đường ta, ngươi hứng thú với nó?"

Thẩm Thạch nhún vai: "Chỉ là tùy tiện xem thôi, nhưng xem ra muốn làm được nhiệm vụ của chỗ này, chắc phải tôi luyện thêm một thời gian nữa."

Chung Thanh Lộ gật đầu: "Đúng vậy. Hồi trước lúc ta mới lên núi, thời gian đầu cũng mất rất nhiều thời gian, những thứ khác không nói, chỉ riêng việc đi loanh quanh xác minh những chỗ có Linh tài bảo địa thôi cũng tốn rất nhiều công sức."

Cô nhìn Thẩm Thạch, ánh mắt lấp lánh vui mừng: "Xem ra Phá Chướng Đan kia cũng không tồi, ngươi mới về núi có mấy ngày, đã phá cảnh đến ngưng nguyên rồi."

Thẩm Thạch cười gật đầu: "Bởi vì vận khí của ta cũng không tệ lắm, được rồi, ngươi cứ xem đi, ta đi kiếm tiền đây." câu cuối hắn nói bằng giọng vui đùa làm cả hai nhớ lại cảm xúc quen thuộc của hai người trước kia ở Thanh Ngư Đảo.

Nét mặt Chung Thanh Lộ dịu hẳn đi, cô nghĩ nghĩ, gọi giật Thẩm Thạch lại, kéo hắn tới một góc vắng.

Thẩm Thạch kinh ngạc: "Gì thế?"

Chung Thanh Lộ im lặng một lát, nhìn hắn chăm chú, nói khẽ:

"Ngươi... Còn nhớ giao dịch của chúng ta năm đó không?"