Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 246: Phục lai




Lông mày Đỗ Thiết Kiếm nhíu lại, nói với Thẩm Thạch: "Thẩm sư đệ, ngươi quyết định sao? "

Thẩm Thạch gật gật đầu, mỉm cười nói: "Vâng, kỳ thật lâu nay, ta không có một kiện Linh khí pháp bảo nào, nếu có thể có một thanh binh khí vừa tay, chắc hẳn ngày sau lúc tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh sẽ an tâm hơn một chút."

Đỗ Thiết Kiếm gật đầu cười, sau đó quay lại nhìn ba vị Nguyên Đan cảnh chân nhân bên kia một cái, chỉ thấy Vân Nghê trưởng lão bình tĩnh an nhàn, Bồ lão đầu thì vẻ mặt tươi cười, cuối cùng là Hoài Viễn chân nhân ngồi ở bên trong mỉm cười gật đầu nhè nhẹ, đều không nói gì thêm.

Đỗ Thiết Kiếm xoay người lại đi đến bên cạnh chiếc bàn dài, lấy ra từ trong hộp gỗ thứ hai bên tay trái một thanh đoản kiếm, phía trên kiếm vẫn còn dán một tấm phù lục màu vàng, Thẩm Thạch nhận ra đó là một loại phù lục đơn giản nhưng rất thông dụng tên là Tích Trần phù, thông thường dùng để bảo tồn vật phẩm.

Đỗ Thiết Kiếm tiện tay xé mở cái phù lục ném sang một bên, chỉ thấy phù lục vừa rời thân kiếm, đoản kiếm trong giây lát liền có biến hóa, một vòng hào quang sáng ngời từ trên thân kiếm lóe sáng, như một đạo ánh trăng thanh lãnh trên bầu trời khuya, nhẹ nhàng chiếu xuống.

Dù chưa có vỏ kiếm, nhưng giờ khắc này đoản kiếm lại đột nhiên cho người ta một loại cảm giác như bảo kiếm xuất vỏ, một cỗ linh lực không tên mơ mơ hồ hồ từ trên thân kiếm nương theo đạo kiếm quang mà phát ra, giống như nhiều sau nhiều năm tăm tối một lần nữa được thấy ánh mặt trời, hít thở một hơi thật dài thật sâu.

"Kiếm này tên gọi Khuynh Tuyết", năm xưa là danh kiếm tùy thân lúc còn trẻ của một vị tiền bối tổ sư bổn môn, sắc bén tuyệt luân, linh lực dồi dào, mà điểm quan trọng nhất, nó là một thanh hảo kiếm mà tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh có thể sử dụng để phi hành, chính là một loại phi hành pháp bảo. Chỉ cần người sử dụng quen thuộc, về sau có thể tùy ý ngự kiếm phi hành.

Nói xong, vẻ mặt Đỗ Thiết Kiếm tươi cười, vỗ nhè nhẹ bả vai Thẩm Thạch một cái, nói: "Hảo tiểu tử ánh mắt không tệ a, thanh Khuynh Tuyết kiếm này giá trị phi phàm, trong số năm kiện bảo vật tuyệt đối có thể xếp thứ hai, thật sự là tiện nghi cho ngươi rồi."

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, sau đó là cảm giác vô cùng mừng rỡ, thanh Khuynh Tuyết kiếm này không chỉ là một linh kiếm pháp khí, lại còn là phi hành pháp khí cực trân quý, đối với hắn hiện tại mà nói có thể coi là một kiện trọng bảo. Có được thanh kiếm này, hắn liền có thể ngự không phi hành, dù là tại cảnh giới Ngưng Nguyên sử dụng tất nhiên sẽ có vài phần hạn chế, tỉ như tốc độ phi hành, độ cao độ xa, khả năng điều khiên vân vân sẽ chưa đủ hỏa hầu, nhưng việc có thể và không thể phi hành, khác biệt như ngày với đêm.

Đặc biệt là ngày sau muốn đi Vấn Thiên Bí Cảnh, theo truyền thuyết thì địa vực trong Bí Cảnh cực kỳ quảng đại, địa thế phức tạp thay đổi liên miên, đến lúc đó, trên người mang theo một kiện phi hành pháp bảo có ý nghĩa thế nào, quả thực là không thể nói hết.

Lúc này, giá trị của thanh Khuynh Tuyết Kiếm đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng ban đầu của Thẩm Thạch, quả thật là cảm thấy mỹ mãn, không thể mong gì hơn.

Hắn cung kính tiếp nhận từ trong tay Đỗ Thiết Kiếm thanh Khuynh Tuyết, hàn quang phát ra tứ phía sáng như thu thủy, càng xem càng ưa thích, thật sự là yêu thích đến không muốn buông tay, cuối cùng, hắn trở lại trước ba vị trưởng lão kia, cúi người thật sâu, nói: "Đa tạ ba vị chân nhân đã ban thưởng bảo vật." Nói xong lại cười cười với Đỗ Thiết Kiếm: "Đa tạ Đỗ sư huynh dạy bảo."

Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, khoát tay hào sảng: "Đấy là nhờ nhãn quang của ngươi, không cần cám ơn ta." Nói xong lại nhìn về phía Hoài Viễn chân nhân:

"Sư phụ? "

Hoài Viễn chân nhân khẽ gật đầu: "Đi thôi."

Đỗ Thiết Kiếm đáp ứng, hướng về phía Thẩm Thạch: "Thẩm sư đệ, theo ta ra ngoài đi."

Nói xong, hắn liền dẫn Thẩm Thạch đi ra khỏi đại điện, trên đường dặn dò Thẩm Thạch vài câu, cũng để hắn cất thanh Khuynh Tuyết Kiếm, ra đến bên ngoài lại gọi Cam Trạch bài danh thứ tư vào điện.

※ ※ ※

Đi đến bên ngoài đại điện, sắc trời ôn hòa một lần nữa soi rọi lên thân thể, gió nhẹ ấm áp thổi qua, phảng phất mang theo hương vị ngọt ngào dịu dàng của tiết trời mùa xuân.

Thẩm Thạch lục lọi túi Như Ý trên eo một cái, lòng tràn đầy vui mừng, cảm thấy cước bộ của mình dường như nhẹ nhàng không ít, không kìm được nở nụ cười, sau đó bước nhanh về phía đám người bên ngoài thềm đá Vân Tiêu điện.

Chứng kiến hắn đi ra khỏi đại điện, đám người bên kia nhộn nhịp quay đầu lại xem, khuôn mặt bọn người Chung Thanh Lộ cùng Cam Trạch đều lộ ra nét vui vẻ, mà Khang Hựu Lăng thì hiếu kỳ nhìn về phía hắn, Chung Thanh Trúc từ khi đi ra, có vẻ thật sự có chút tương đắc cùng Khang Hựu Lăng, đang đứng bên cạnh Khang Hựu Lăng nói chuyện, tuy vậy lúc này cũng quay đầu lại nhìn, nhưng mà sắc mặt thập phần bình tĩnh, so với đám người ồn ào kia thì tĩnh lặng hơn nhiều, chỉ là sâu trong đôi mắt sáng trong trẻo của nàng hình như cũng có một đạo ánh sáng nhạt nhẹ nhàng lướt qua.

Thẩm Thạch đến nơi, Cam Trạch liền cười nói: "Thế nào Thẩm Thạch, có chọn được vật gì tốt không?"

Thẩm Thạch cười ha ha một cái đã đi tới, ánh mắt lơ đãng đảo qua mọi người đều đang nhìn mình, phía kia Chung Thanh Trúc cũng đang im lặng nhìn hắn. Thẩm Thạch thoáng dừng lại, sau đó cười nói với Cam Trạch: "Không tệ, bên trong thế mà có đồ tốt, ta chọn lấy một kiện bảo vật, rất là thoả mãn."

Cam Trạch cùng Chung Thanh Lộ bên cạnh nở nụ cười, chúc mừng tới tấp, Khang Hựu Lăng ánh mắt lộ ra một chút hâm mộ, người tu đạo có thể có vui sướng như vậy, cái kiện bảo vật kia hiển nhiên là thập phần vừa ý, ngày sau chắc hẳn rất có ích với việc tu hành. Đang nghĩ ngợi, nàng quay đầu lại, chợt thấy Chung Thanh Trúc trầm tĩnh nãy giờ, khuôn mặt lúc này lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, khóe miệng có chút nhếch lên, trong đáy mắt mang theo nét vui mừng nhè nhẹ.

Sau một lát, đến phiên đệ tứ danh Cam Trạch tiến vào đại điện, về sau là đệ ngũ danh Khang Hựu Lăng tiến điện, chỉ là đến phiên nàng, kỳ thật đã không còn là lựa chọn bảo vật nữa rồi, năm kiện bảo vật thì bốn người đi trước đã chọn, cũng chỉ còn lại một món cuối cùng chắc chắn là của nàng mà thôi.

Có điều khi Khang Hựu Lăng đi ra, từ xa Thẩm Thạch đã thấy gương mặt nàng vô cùng mừng rỡ, hiển nhiên nàng không có chút thất vọng nào về kiện bảo vật cuối cùng mình nhận được, trái lại có lẽ là thập phần thõa mãn. Mà sau khi Thẩm Thạch chọn thanh Khuynh Tuyết kiếm, bảo vật trong đại điện chỉ còn lại có một bản bí kíp ghi lại đạo thuật thần thông cùng một lọ linh đan chắc hẳn sẽ không quá chênh lệch, lại không biết Cam Trạch cùng Khang Hựu Lăng ai giữ món gì.

Nghĩ đến đây, trong nội tâm Thẩm Thạch bỗng nhiên khẽ động, ánh mắt len lén nhìn sang hai nữ nhân Chung gia đứng bên ngoài cách đó không xa, ba món bảo vật cuối cùng thì hắn đã biết, nhưng bảo vật của hai nữ tử hạng đầu này không biết là gì đây.

Chẳng qua là lúc này, ánh mắt của hắn trong chốc lát dừng lại tại khuôn mặt Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Trúc như cũng cảm thấy tầm mắt của hắn, có chút nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Sau đó, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, im lặng đứng trong gió xuân mà nhẹ nhàng mỉm cười một cái.

※ ※ ※

Công việc lĩnh nhận bảo vật hoàn tất, Khang thần liền mời mọi người xuống núi, dù gì đây cũng là nơi tĩnh tu của Chưởng giáo chân nhân, bình thường không có việc gì sẽ không khiến đệ tử nào nán lại, nhưng mà lúc này đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, đó là Thẩm Thạch chợt phát hiện tìm không thấy Tiểu Hắc.

Thời gian lâu như vậy, Tiểu Hắc không biết chạy đến nơi đâu ở bên trong rừng tùng rồi, cả buổi cũng không trông thấy bóng dáng,Thẩm Thạch đứng ngoài bìa rừng kêu lên mấy tiếng, rõ ràng không có phản ứng gì. Thẩm Thạch bắt đầu cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng có vài phần kỳ quái, ngày thường Tiểu Hắc nghe được tiếng hắn gọi luôn nhanh chóng trở về bên cạnh, hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ là lúc này ở bên trong rừng tùng bất tri bất giác đi quá xa đến nỗi nghe không được thanh âm của hắn sao?

Đang lúc Thẩm Thạch đứng bên ngoài rừng tùng do dự có nên vào hay không, sợ như vậy sẽ trì hoãn thời gian xuống núi, còn có thể kinh động đến mấy vị chân nhân ở bên trong Vân Tiêu điện, trên mặt đang lúng túng, thì Khang thần ngược lại tươi cười thay hắn giải vây, nói: "Thẩm sư đệ không phải gấp, phiến rừng tùng này đích thực rất lớn, như vậy đi, ngươi đi vào tìm, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi một hồi, chắc hẳn các sư tôn cũng sẽ không biết đâu."

Thẩm Thạch có chút xấu hổ, đồng thời ôm quyền, nói: "Xin lỗi, đã làm trễ nải thời gian mọi người."

Khang thần cười cười quay đầu nói với những người khác: "Kỳ thật không sao cả, các ngươi ở chỗ này không còn việc gì rồi, chi bằng xuống núi trước đi."

Những người khác đều đồng ý, Chung Thanh Lộ nhìn Thẩm Thạch một cái, có chút chần chờ, nhưng mà xung quanh tất cả mọi người muốn xuống núi, nàng cũng không nói gì thêm, mỉm cười với Thẩm Thạch rồi theo mọi người đi, chỉ còn lại một mình Khang Thần ở đằng kia.

Thẩm Thạch nở nụ cười, nói với Khang Thần: "Làm phiền Khang sư huynh rồi."

Khang Thần cười nói: "Đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Thẩm Thạch nghĩ thầm trong bụng, Chưởng giáo chân nhân phái xuống hai vị sư huynh này thật đúng đều là người tốt, vô luận đạo hạnh hay tính tình đều chọn lựa kỹ càng, quả là danh sư xuất cao đồ. Trong lòng thì nghĩ, nhưng chân không dừng bước, vội vàng tiến vào khu rừng, nhìn thấy khắp nơi đều là những gốc tùng cao vút mạnh mẽ, một màu xanh ngắt che kín bầu trời, trong không mang chút tư vị cổ xưa, có phần tang thương, hiển nhiên là đã trải qua mạn trường tuế nguyệt.

Kêu tên Tiểu Hắc một hồi, nhưng khắp nơi trong rừng tùng đều im ắng, không có bất kỳ thứ gì đáp lại, Thẩm Thạch thầm nghĩ con heo ngốc này hôm nay bị sao vậy, không hiểu đã chạy loạn đến nơi nào.

Như thế lại tiến lên trước một quãng đường, đột nhiên nghe thấy thanh âm phần phật vang vọng trên đầu, Thẩm Thạch ngước nhìn lên, che mắt hắn là thân hình to lớn của Bạch Vũ tiên hạc bay ngang mảnh rừng tùng, nhìn phương hướng, có vẻ nó đang bay đến chỗ bìa rừng lúc nãy.

Tiên cầm trong Lăng Tiêu tông có rất nhiều, còn có cả một đường khẩu cho bộ phận này gọi là Linh Thú Điện, tiên cầm có chút thông linh thường thường sẽ dùng để truyền tin, con Bạch Vũ này xem ra là loại đấy, hơn nữa nhìn hướng bay, có vẻ là đi tìm Khang Thần sư huynh.

Có chuyện gì sao?

Thẩm Thạch nhìn phương hướng Bạch Vũ tiên hạc bay đi, cũng không có để ý lắc lắc đầu, tiếp tục tiến sâu vào rừng tùng.

※ ※ ※

Lát sau, tại bên ngoài rừng, Khang Thần đứng cạnh chỗ Bạch Vũ tiên hạc đậu xuống, nhìn qua tờ giấy trắng trên tay, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, lộ ra vài phần kinh ngạc, trầm ngâm nhìn về phía rừng tùng một cái, rồi lắc đầu xoay người, đi nhanh về phía Vân Tiêu điện.

Trong Vân Tiêu điện, ba vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân cùng với Đỗ Thiết Kiếm đang lúc nói chuyện, liền thấy Khang Thần đi vào, bước nhanh đến trước ba người bọn họ, nói:

"Sư phụ, hai vị sư thúc, vũ hạc truyền tin tới, nói là dưới núi có đệ tử Nguyên Thủy Môn đến đây bái sơn, muốn cầu kiến sư phụ."