Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 245: Chọn bảo




Lúc Chung Thanh Lộ đi ra, thần sắc của nàngbình tĩnh, chỉ là giữa hai hàng lông mày vẫn không che dấu được một tia vui mừng tiếu ý, hiển nhiên là trong Vân Tiêu Điện đã lấy được chỗ tốt khiến nàng hết sức cao hứng vàthỏa mãn. Cùng lúc đó, ánh mắt bốn người khác đang chờ đợi nhận phần thưởng đều đã rơi trên người nàng, thần sắc mỗi người mỗi khác.

Chung Thanh Lộ đi thẳng tới, đầu tiên quay sang gật đầu với mọi người, sau đó nhìn Chung Thanh Trúc, nói: "Thanh Trúc, Chưởng giáo chân nhân gọi ngươi vào."

Chung Thanh Trúc gật đầu, dường như khuôn mặt nàng có thêm vài phần mong đợi, sau khi hít sâu một hơi liền cất bước đi về phía Vân Tiêu Điện. Sau lưng nàng, Chung Thanh Lộ cười đi tới, dừng trước người Thẩm Thạch, mắt nhìn thoáng qua Cam Trạch đứng bên cạnh, mỉm cười nói: "Ủa, từ lúc nào mà hai người các ngươi nói chuyện trông có vẻ hợp ý vậy?"

Thẩm Thạch và Cam Trạch đưa mắt nhìn nhau cười cười, Thẩm Thạch cười nói: "Dù nói thế nào thì năm đó trên Thanh Ngư Đảo hai người cúng ta cũng có chút giao tình, sau này cùng tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh có thể gặp những chuyện khó lường nên trước tiên ta phải ra sức nịnh bợ Cam sư huynh một chút mới được."

Cam Trạch cười một tiếng, nói: "Nói ít thôi, thứ tự hôm nay ngươi còn đứng trên ta đấy." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Chung Thanh Lộ, cười nói: "Đúng rồi, Chung sư muội, bên trong đó có bảo vật gì?"

Chung Thanh Lộ muốn nói gì lại thôi, nhìn thoáng qua Khang Thần đứng bên cạnh, vừa vặn trông thấy Khang Thần giống như cười mà không phải cười nhìn lại, kìm lòng không được thè lưỡi, thấp giọng nói: "Lúc ta đi ra, Đỗ Thiết Kiếm sư huynh có nói rồi, tốt nhất mọi chuyện liên quan đến bảo vật khen thưởng hôm nay không nên nhắc tới, ít nhất trước khi tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh thì không được nói."

Thẩm Thạch và Cam Trạch cùng gật đầu, sư trưởng đã yêu cầu như vậy thì tất nhiên bọn hắn cũng không hỏi tới nữa. Cứ như thế, mấy người rảnh rỗi cùng trò chuyện với nhau, so với lúc nãy có Chung Thanh Trúc thì tình hình bây giờ không giống lắm, dường như Chung Thanh Lộ thấy Thẩm Thạch và Cam Trạch cũng hợp ý nên cùng hai người bọn hắn nói chuyện rôm rả, ngược lại, nàng và Khang Hựu Lăng đứng gần đó lại không nói với nhau được mấy câu.

Thời gian qua chừng gần nửa chén trà nhỏ, phía Vân Tiêu Điện lại có động tĩnh, Chung Thanh Trúc cất bước đi về phía bên này, tinh thần Thẩm Thạch chấn động, biết rõ kế tiếp là đến phiên mình, ngay lúc đó Khang Thần đứng bên cạnh cười nói: "Thẩm sư đệ, ngươi có thể vào rồi."

Thẩm Thạch vội vàng đáp một tiếng, bước nhanh về phía trước, từ xa xa thấy sắc mặt Chung Thanh Trúc vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là sau khi thấy Thẩm Thạch, trên khuôn mặt thanh lệ của nàng mới lộ nét tươi cười. Khoảng cách hai người càng lúc càng gần, lúc hai người lướt qua nhau, bỗng Thẩm Thạch nghe từ trong miệng nàng truyền đến một tiếng vô cùng khẽ:

"Kiếm"

Thanh âm nghe rất nhẹ và nhỏ, thậm chí giống như là trong lúc vô tình nàng tự buột miệng nói một câu vậy, có lẽ nó hoàn toàn không có bất cứ một ý nghĩa gì, có lẽ nàng chỉ thuận miệng nói thôi. Sau một khắc, hai người bọn họ lướt qua đi về hai hướng trái ngược nhau.

Trước mặt Thẩm Thạch xuất hiện đại môn(*) cao lớn nặng nề của Vân Tiêu Điện, trong trí nhớ của hắn khi lần đầu tiên tiến vào, dường như nơi này vẫn vậy, một chút thay đổi cũng không có.

(*) Đại môn: Cửa lớn.

※※※

“Két..” Đại môn chậm rãi mở về phía sau, Thẩm Thạch đi vào trong đại điện, không gian bên trong rộng rãi và trang nghiêm y như trí nhớ của hắn, mọi thứ vẫn không có cái gì thay đổi, dường như đã bao nhiêu năm tòa đại điện này đều như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng thau đổi qua.

Xa xa trong đại điện có mấy người đang ngồi nhìn hắn, ngoại trừ chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân ở chính giữa thì mỗi bên có một người, là Vân Nghê trưởng lão và sư phụ Thẩm Thạch - Bồ lão đầu, điều này làm cho Thẩm Thạch cảm thấy giật mình. Trừ đó ra, phía trước, cách hắn không xa, Đỗ Thiết Kiếm đang đứng ở đó mỉm cười nhìn hắn, có vẻ là cố ý đứng đó chờ hắn.

Thẩm Thạch không dám lãnh đạm, vội vàng đưa tay thi lễ hắn một cái, Đỗ Thiết Kiếm cười nói: "Thẩm sư đệ không cần đa lễ, đi theo ta a."

Nói xong liền dẫn Thẩm Thạch đi đến phía trước ba vị chân nhân Nguyên Đan cảnh. Sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân ôn hòa nhìn hắn; bên tay trái lão, thần sắc Vân Nghê trưởng lão thanh đạm đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không chút biểu tình; về phần bên tay phải Hoài Viễn Chân Nhân là một vị lão đầu tóc trắng râu bạc, lúc này mặt mày hớn hở nhìn Thẩm Thạch, há miệng mừng rỡ không ngậm lại được.

Thẩm Thạch thi lễ với mấy vị trưởng bối, cuối cùng quỳ gối trước Bồ Tư Ý Bồ lão đầu, nói: "Sư phụ."

Vừa mới kêu một tiếng, bỗng hắn cảm thấy thân thể chợt nhẹ, bị Bồ lão đầu nâng lên, nghe lão cười ha ha nói: "Không tệ không tệ, làm tốt lắm a, Thạch đầu, quỳ cái gì mà quỳ, không cần phải lạy, ha ha ha ha."

Bộ dáng lão cười to đến nỗi không kiêng nể ai cả, trông lão cực kỳ vui vẻ hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, Hoài Viễn Chân Nhân cười một tiếng, Vân Nghê trưởng lão ngồi bên cạnh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần có chút không kiên nhẫn trừng mắt nhìn lão, thần sắc trên mặt lộ ra vài phần chán ghét.

Hoài Viễn Chân Nhân lắc đầu, cười nói: "Thẩm Thạch, biểu hiện lần này của ngươi quả thật không tệ, chỉ bằng vào thời gian tu luyện ngắn ngủi của ngươi thì không phải ai cũng có thể làm được điều này, thật đáng mừng."

Thẩm Thạch cúi đầu thành thành thật thật nói: "Đệ tử làm được cũng là nhờ công sư phụ chỉ bảo."

"Ha ha ha ha" Bên cạnh, Bồ lão đầu lại được một hồi đắc ý, trông lão đang vô cùng thỏa mãn, như đã nhiều năm rồi lão chưa từng nếm trải mùi vị dương dương tự đắc. Bên cạnh, Vân Nghê hừ một tiếng, chỗ sâu trong đáy mắt lóe lên một tia kiêu ngạo, dường như muốn nói thẳng đệ tử của ta xếp hạng đầu mà ta cũng chưa tự cao một tiếng, tên đệ tử bên Thuật Đường của ngươi chỉ đứng thứ ba, không biết xấu hổ mà còn tỏ ra đắc chí, thực không biết xấu mặt.

Cùng lúc đó, thoạt nhìn dường như Hoài Viễn Chân Nhân cũng có chút không chịu đựng được sự cao hứng đến tột đỉnh của vị sư đệ này nên đưa mắt nhìn Đỗ Thiết Kiếm, liếc ra hiệu, Đỗ Thiết Kiếm hiểu ý, vội vàng đi qua kêu Thẩm Thạch. Sau đó hai người cùng đi đến cạnh một cái trường án(*), Thẩm Thạch đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt bàn có năm hộp gỗ, mỗi cái nắp được mở ra, có điều tính thứ tự từ bên trái qua thì trong hộp gỗ thứ nhất và thứ tư trống trơn, trong ba hộp gỗ còn lại, hộp thứ hai chứa một cây đoản kiếm, hộp thứ ba cất một quyển tịch, về phần hộp thứ năm đựng một bình ngọc.

(*) Trường án: Bàn dài.

Lúc này, Đỗ Thiết Kiếm đứng bên kia đến gần trường án, cười nói với Thẩm Thạch:

“Thẩm sư đệ, các bảo bối trên bàn là tông môn chuẩn bị ban thưởng cho năm vị trí đầu, bất quá theo quy củ bổn môn, chỉ được quan sát bên ngoài, không thể tra xét tỉ mỉ trừ người hạng nhất mới có đặc quyền tra xét tỉ mỉ một kiện bảo vật, bảo vật chỉ bày ở chổ này,làm như thế cũng hết sức cồng bằng với người đến sau, ngươi tự mình chọn lựa đồ vật đi”

Nói đến đây, Đỗ Thiết Kiếm dừng thoáng một chút, thấy Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn hướng ba kiện bảo vật trên bàn kia, lại cười nói: "Bất quá năm nay tình huống có chút bất đồng, Chung Thanh Lộ sư muội đoạt được chi Sơn Thần ngọc, thật sự không phải chuyện đùa, kinh Vân Nghê trưởng lão nói,đặc biệt cho phép nàng tra xét tỉ mỉ hai kiện bảo vật sau đó mới chọn lựa, mà ngườihạng nhấtlà Chung Thanh Trúc sư muội cũng đã tỉ mỉ tra xét một kiện bảo vật, sau lại chọn lấy một bảo vật khác. Đáng tiếc ngươi sẽ không có quyền lợi như vậy, hiện tại ngươi nhìn xem, từ ba kiện bảo vật ở bên trong chọn một kiện a "

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, rõ ràng cũng không nghĩ tới ở bên trong tông môn còn có loại quy củ này, bất quá đã Đỗ sư huynh nói như thế rồi, hắn tự nhiên cũng không dị nghị, ánh mắt của hắn chỉ đảo qua ba cái hộp còn lại trên mặt bàn kia, nhìn xem cái đoản kiếm, quyển sách cùng bình ngọc, trong nội tâm lại nhất thời do dự, không biết nên chọn thế là tốt đây nữa

Không thể tra xéttỉ mỉ, cũng chỉ có thể quan sát đơn giản vẻ bên ngoài, cái này thật là khó có thể quyết định, bất quá mấy vị tiền bối Lăng Tiêu Tông cũng khá hợp lẽ, nhìn hắn một hồi sau vẫn không có quyết định, Đỗ Thiết Kiếm liền cười nói: "Thẩm sư đệ, các món bảo vật còn lại cũng không tệ, cái chuôi đoản kiếm này là một kiện pháp khí,quyển sách kia ghi lại một loại đạo thuật thần thông của bổn tông, cuối cùng là cái bình ngọc kia, có lẽ ngươi cũng biết từ trước đến nay bổn tông dùng luyện dược Tiên Đan nổi tiếng thiên hạ, cho nên đây là một lọ Linh đan quý báu, trong ba kiện bảo vật này, đối với tu sĩ đều có giúp ích rất lớn, ngươi tự mình lựa chọn, ta đây cũng không thể nhiều lời, ha ha ha ha "

Nói xong lời cuối cùng, Đỗ Thiết Kiếm cũng ha ha cười ra tiếng, thần sắc cởi mở

Thẩm Thạch cười cười, nhưng còn có chút chần chờ, tuy nói Đỗ Thiết Kiếm có giới thiệu đôi chút, nhưng ba kiện bảo vật này đến cùng có gì đặc biệt, hắn hoàn toàn không biết gì cả.Đoản kiếm pháp khí có công hiệu đặc thù gì, quyển sách ghi lại thần thông gì, còn có cái bình linh đan kia đến cùng mấy phẩm, Linh Dượcgì? lựa chọn này thật đúng là khó khăn à

Lúc này, hắn trầm tư suy nghĩ, thoạt nhìn có chút do dự, mà bên kia Bồ lão đầu lộ ra có chút lo lắng, làm mấy thứ gì đó mờ ám, len lén muốn nháy mắt ra hiệu, vừa vặn con mắt mới khẽ động, bên kia Vân Nghê Trưởng lão liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung hăng trừng liếc hắn một cái.

Bồ lão đầu xấu hổ cười cười, ngồi thẳng người, lại liếc mắt, thoạt nhìn có chút bất mãn, trong miệng mơ hồ không rõ lẩm bẩm một câu: "Hung ác như vậy, khó trách lúc trước "

Dĩ nhiên không cách nào nghe rõ câu nói vừa rồi,ai cũng không biết lão đến cùng là đang nói cái gì, thoạt nhìn Vân Nghê Trưởng lão cũng không nghe rõ, bất quá hắn không có hảo ý, lông mày dựng lên, trên mặt liền có vài phần không vui

Thời điểm nơi đây đang trừng mắt nhau, tựa hồ Thẩm Thạch không chú ý tới, tâm trí hắn hắn giờ phút này đều tập trung trên ba kiện bảo vật kia, sau đó tự nhiên hắn nghĩ đến chuyện bên ngoài Vân Tiêu điện lúc nãy, Chung Thanh Trúc lúc bước qua hắn, bỗng nhiên nói ra một từ khó hiểu:

Kiếm

Nàng nói, chẳng lẽ cây đoản kiếm này?

Nhưng ý tứ Chung Thanh Trúc đến cùng là gì, nói trong bảo vật có môt cây đoản kiếm, còn nói cây đoản kiếm này nhìn lại rất không tồi, thậm chí nàngnói vừa rồi vận dụng một lần đặc quyền duy nhất tra xét tỉ mỉ, chắc là chuôi đoản kiếm này, hơn nữa phát hiện đoản kiếm này không tệ?

Nếu thật cái chuôi đoản kiếm này có giá trị cực cao, vì cái gì nàng ấy không chọn? Phải biết rằng nàng ấy cũng chỉ có một lần được tra xét tỉ mỉ

Nhiều lần trầm ngâm không dám quyết định, Thẩm Thạch đứng trước bàn do dự rất lâu, đãrất lâu mới có một việc khiến hắn chần chừ như thế, bất quá người ở trong điện cũng rất kiên nhẫn, không có ai tới thúc dục hắn

Đã qua một hồi lâu, trong đại điện, một mảnh yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng khách khí của Thẩm Thạch, nói: "Đỗ sư huynh, ta nghĩ kỹ, tựu chọn cái này chuôi đoản kiếm a ".