Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 234: Thiện ác




Gió đêm mang hơi lạnh thổi qua, làm màn đêm thêm vắng lặng, dưới ánh trăng, cảnh vật sơn lĩnh đã hoang vu nay dường như được phủ thêm một tầng lạnh như nước.

Thẩm Thạch cúi đầu, nhìn thoáng qua.

Linh Tài chồng chất một ít còn vương huyết dịch, chất đống ở phía trước hắn, trong đó không ít mấy cái bộ phận có giá trên người yêu thú, có thế miễn cưỡng còn nhận ra, cũng có những huyết nhục mơ hồ làm hắn không thể biết được bộ phận ban đâu trên người Yêu thú.

Tại một nơi hoang vắng, như thế lại xuất hiện một đống huyết nhục không chỉnh tề trong đêm khuya, mang theo mùi máu tanh, hiện ra hết sức gai mắt. Có điều cũng không vì thế mà Thẫm Thạch có chút sợ hải gì, có lẽ do sự huyết mạch bên trong hắn thuộc về thương nhân - ý thức được trong đống Linh Tài này sẽ có bảo vật, sau đó ánh mắt của hắn dừng lại trên ba khỏa giống như Yêu Đan.

Đó là ba khỏa lớn nhỏ gần giống như đúc với Yêu Đan, màu sắc nhu hòa linh lực dồi dào, nhìn là biết ngay là vật không tầm thường, cho dù thuộc của Yêu thú tứ giai, ba khỏa Yêu Đan cũng thuộc vào loại thượng phẩm. Phía dưới Linh Tài là đống huyết nhục, tuy rằng số lượng bộ phận hơn xa ba khỏa Yêu Đan, nhưng có giá trị mà nói, không hề nghi ngờ, mấy khỏa Yêu Đan mới là trọng yếu nhất.

Ánh trăng rọi xuống, chiếu vào bề ngoài của ba khỏa Yêu Đan, mức độ khúc xạ từ khỏa đan làm cho người xem hoa mắt trước vẻ đẹp của quầng sáng, không biết yêu thú này đã tu luyên bao nhiêu năm tháng mà ngưng tụ được như vậy, như có sinh mệnh, nhẹ nhàng chậm rãi lóe ra. Đồng thời cũng phản chiếu vào hai mắt Thẩm Thạch.

Trên mặt hắn vốn đã giật mình, lúc này xuất hiện thêm một tia kinh ngạc, sau đó nhìn thật sâu ba khỏa Yêu đan một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chung Thanh Trúc.

Đàng kia Chung Thanh Trúc ngồi một cách bình thản, chuyển hướng nhìn hắn.

Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Thẩm Thạch bỗng nhiên cười đùa, vỗ tay nói:

"Rõ ràng có nhiều như vậy… Ai nha!"

Hắn thình lình hừ nhẹ một tiếng, dùng tay vỗ ngực, nét mặt nghiến răng chịu dựng, lộ ra phần thống khổ.

Chung Thanh Trúc làm cho hoảng sợ, vội vàng qua đỡ thân mình Thẩm Thạch (ND. Không biết lão TT có phải cố ý không? Nhưng ka thích), sự lo lắng hiện trên khuôn mặt, nói:

"Thạch Đâu, ngươi làm sao vậy, bị thương chỗ nào sao?"

Thẩm Thạch hít một hơi thật sau, nhắm mắt lại một lúc, cười khổ nói:

"Vừa rồi không cẩn thận khẽ động vào vết thương, A…,viết thương ở ngực ta đau nhức, sợ là nhiều đoạn xương bị gẫy, lần này sợ rằng phiên toái."

Cắn nhẹ bờ môi, Chung Thanh Trúc cẩn thận dìu Thẩm Thạch (ND. Ka thích đoạn này nha!) vào ngồi dựa hòn đá bên cạnh, Tiểu Hắc cũng đi đến bên cạnh, nhìn đông ngó tây, xem ra cũng muốn hỗ trợ, có điều cuối cùng hơi vụng về khi dùng đỉnh đầu cọ cọ vào bắp đùi Thẩm Thạch, sau đó dường như đắc ý đã giúp đỡ xong, hừ hừ hai tiếng, thoải mái yên tâm nằm bên chân Thẩm Thạch.

Thẫm Thạch ngồi xuống lưng tựa vách núi, thở nhẹ một cái thả lỏng cơ thể, sau đó nhìn Chung Thanh Trúc bên cạnh vẫn còn khẩn trương lo lắng, cười nhẹ, nói:

"Tốt rồi, không phải lo nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là được."

Do là tu sĩ Luyện Thể, tự nhiên cơ thể cứng cắp mạnh mẽ hơn so với người thường, nếu là người thường bị trọng thương như vậy thì tính mạng sợ rằng không qua nổi, nói ra cũng không phải tu sĩ nào cũng có thể chịu đựng được. Chung Thanh Trúc cũng là một người tu đạo, dĩ nhiên biết rõ đaoọ lý này, hơn nữa nghe giọng nói và sắc mặt của Thẫm Thạch, mặc dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, xem ra cũng không còn lo ngại nhiều, lúc này mới thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, thuận miệng hỏi:

"Thạch Đầu, ngươi làm sao bị thụ thương nặng như vậy?"

Thẫm Thạch bỗng ngơ ra, dường như có sự do dự, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng, cân nhắc một chút ngập ngừng, nói:

"Thực ra là ta. . ."

Lời nói chưa hết, một tiếng gầm vang vọng truyền đến từ phía bên cạnh hắn, hai người cả kinh, cùng quay đầu nhìn về một phía, Tiểu Hắc lúc trước còn bộ dạng lười biếng, lúc này cũng chợt nhảy dựng lên, dường như cảm thấy được sự khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn về phía mảnh núi rừng xa xa, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rống trầm thấp, xem ra thập phần căng thẳng, thậm chí so với lúc ban ngày khi nó gặp Thiết Dực Hắc Hạt có phần hơn chứ không kém.

"Thình…"

Dương như phối hợp cùng với sự khác thường của Tiểu Hắc, trong màn đêm lạnh đến thê lương, núi rừng xa xa bị bảo phủ bởi hắc ám, bất thình lình truyền đến một tiếng trầm thấp vang vọng làm người sởn cả gai ốc.

Thẫm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đồng thời như thấy thân núi dưới chân, rung động một chút, thanh âm kia giống như là Cự Nhân đang hướng về phía bọn hắn, chậm rãi bước từng bước nặng nề, khiến cho cả đại địa như rung lên.

Mây đen kéo đến, gió đêm gào thét, mặt trăng bộ dạng lo âu núp mình vào hắc vân, làm cho cảnh đêm cang thê lương, tiếng gió rì rào, phảng phất làm lạnh cả người thấm vào da thịt.

Sắc mặt Thẫm Thạch cùng Chung Thanh Trúc biến sắc, nhìn về phía mảnh núi rừng kia, trong đêm cây rừng dao động dữ dội như có ác quỷ đáng sợ đang nhe răng cười điên cuồng.

Trong chớp mắt, Thẫm Thạch tâm niệm giống như ánh chớp trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm, bỗng rùng mình, nhưng lại nghĩ đến chính mình đã bỏ sót qua trước đó, thấp giọng nói:

"Lúc ngươi tìm thấy nơi này, là thời điểm mà Thiết Dực Hắc Hạt dường như đã bị trọng thương, nhưng là… trước đó, là cái gì đã đả thương nó?"

Thiết Dực Hắc Hạt trong thời kỳ đỉnh phong, là một yêu thú ngũ giai vô cùng mạnh mẽ, căn bản yêu thú tứ giai

không thể dám đến gần; mà bình thường nếu như không có Thiên Nhân Chu Quả, cũng không xuất hiện Yêu thú tứ giai vốn quen độc lai độc vãng sẽ không cùng lúc vây công Thiết Dực Hắc Hạt.

Như vậy, rốt cục là gì, ở thời điểm trước đó, đã đánh bại Thiết Dực Hắc Hạt trong trạng thái đỉnh phong đến trọng thương?

Vừa nghĩ tới đây, cơ thể Thẫm Thạch bỗng cảm thấy rét lạnh, nhưng hắn vốn tâm chí cứng cỏi, trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại, vội vàng hướng về Chung Thanh Trúc nói:

"Thanh Trúc, nhanh thu lấy những vật trên mặt đất kia."

Chung Thanh Trúc bị hắn đột nhiên gọi làm cho khiếp sợ, nhưng nhận thấy vẻ mặt ngưng trọng bất an của Thẫm Thạch, hiển nhiên cũng biết sự việc hình như có chút không ổn, với lại nàng cũng thập phần tin tưởng Thẫm Thạch, gần như không có nhiều do dự, nhẹ gật đầu đồng ý, lập tức liền ngồi xổm người xuống, đem ba khỏa Yêu Đan cùng với tất cả huyết nhục trong Linh Tài trên mặt đất kia, toàn bộ lần nữa thu hồi vào trong túi Như Ý."Thình!"

Lại là một tiếng bước chân giẫm nặng nề, khiến cả vùng núi rừng Hắc Ám toàn bộ rung lên, phương xa sâu trong bóng tối, chỗ đó núi rừng cây cối đồ sộ, dường như chậm rãi nứt ra một khe hẹp, hướng dũng mãnh lao tới hai bên như sóng lớn.

Tựa như, là Cổ lão khổng lồ núi rừng, sợ hãi rụt rè, nhường ra một con đường. (ND. Đoạn này ka không hiểu dịch thế chuẩn ko? Text gốc: 就像是, 那庞大古老的山林, 畏缩着颤抖着, 让开了一条道路.)

Cảnh đêm dường như biến đổi, tiếng gió xẹt qua đỉnh núi trong rừng làm Thiên Địa thêm phần lạnh lẽo, Dạ Phong sắc bén tựa như đao, rét lạnh như băng tuyết. Trên núi, một mùi máu tanh theo gió phiêu tán, lại vừa vặn hòa quện với mùi huyết nhục tỏa ra từ Linh Tài, bước chân nặng nề như ác quỷ điểm bước, vẫn đang trầm trọng vô cùng mang đến một cổ khí thế làm cho người nghẹt thở, vượt qua núi rừng chậm rãi đi tới.

Đó là ai? (ND. Ka để nguyên. Nguyên văn: 那是谁?)

Tại đây trong vùng hắc ám này mà có được khí thế đáng sợ như thế?

Trăm lĩnh Thiên Sơn tất cả đều lặng im, giống như là bóng đêm cũng thần phục sinh vật tồn tại ở trước mặt.

Thanh âm bị gãy cây cối đồ sộ, truyền lại rầm rầm, núi rừng càng ngày rung chuyển mạnh dần, Thẫm Thạch cùng Chung Thanh Trúc cảm thấy hô hấp dường như cấp bách mà căng thẳng, có một loại cảm giác đè lên làm cho khó thở.

Sau một khoảng khắc, khi bọn hắn căng thẳng nhìn phía trước, một mảnh rừng um tùm đồ sộ trên núi, bỗng cây cối hai bên đồng loạt đổ rầm xuống, âm thanh như sấm rền, sâu trong bóng tối lộ ra một hình ảnh.

Sâu thẳm phía xa rừng núi, phảng phất hiện ra một bóng dáng cự đại cao ngất, cùng Hắc Ám chung quanh hòa làm một thể, không thấy rõ đến cùng là bộ dáng gì, chỉ có thể thấy mơ hồ hình dáng to lớn vô cùng, vị trí cao còn xuất hiện có hai nhãn đồng cự đại lóe ra hàn quang lạnh như băng.

Trong đôi mắt lớn, toát ra sắc thái lãnh đạm khắc nghiệt, dường như không có cảm xúc sinh linh trần gian, đứng trong bóng đêm, lạnh nhạt hướng nơi này nhìn tới.

Lướt qua tất cả vạn vật, đều giống như con sâu cái kiến.

Bị ánh mắt nhìn đến từ cự nhân, Thẫm Thạch và Chung Thanh Trúc bị dọa cùng nhảy dựng, trong nháy mắt toàn thân như thấm nước đá, thấy lạnh cả người. Không ngờ rằng sinh vật khổng lồ không biết này lại đáng sợ như vậy, trên đồi núi ánh mắt đảo qua lúc này, sánh ngang cùng gió đêm lướt qua, phảng phất nó cũng đang tìm kiếm mấy thứ gì đó.

Thẫm Thạch cảm thấy tay chân lạnh ngắt, trước mắt, sinh vật đáng sợ như thế, hắn cường đại thậm chí so với Thiết Dực Hắc Hạt chỉ có hơn chứ không kém, căn bản không phải hai người mình có khả năng ngăn cản. Mà chính mình giờ này xương ngực bẻ gẫy, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không thể thoát, trong lúc nhất thời trong lòng xuất hiện một tia ý tuyệt vọng.

Hắn cắn răng, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn về phía Chung Thanh Trúc, vội la lên:

"Thanh Trúc, quái vật kia quá cường đại, ngươi đi mau, không cần lo cho. . ."

Chỉ là đúng lúc này, hắn thấy hoa mắt, đúng (là) Chung Thanh Trúc nhảy qua, nhưng lại chắn trước người hắn đang uể oải, dùng chính mình, che chắn Thẫm Thạch.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sắc mặt của nàng cũng tái nhợt, thân thể của nàng phảng phất đã run nhè nhẹ, chỉ là nàng vẫn như cũ đứng trước người của hắn, cũng không có ý lui lại.

Thẫm Thạch chấn động, thậm chí bất chấp bộ ngực mình tổn thương, hoảng sợ mà nói:

"Ngươi (Nàng) điên rồi sao?"

Chung Thanh Trúc không có đáp ứng hắn, nàng cắn chặt môi, đưa lưng về phía Thẫm Thạch mặt hướng về phía trước Hắc Ám dường như vô cùng vô tận, còn có bóng đen cao lớn hung ác giống như núi cao.

Gió đêm thổi tới trên mặt của nàng mang hơi lạnh, như dao găm âm hàn, tựa như muốn cắt da mặt nàng. Mắt của nàng giằng co cùng Hắc Ám, sợ hãi cùng tuyệt vọng giống như thủy triều nối tiếp nổi lên, chỉ là chẳng biết tại sao, tại chỗ sâu nhất trong mắt, dường như còn có một tí ti thoải mái (Nd. Chỗ này khó dịch ka để nguyên) không hiểu.

Là rốt cuộc làm sao, tại thời điểm như vậy lại cảm thấy được một tia thoải mái.

Nàng nhắm hai mắt lại, vươn ra cánh tay, che nam tử sau lưng, chặn cái kia trong hắc ám.

Cảnh ban đêm càng đậm, bóng đen cao lớn giống như núi chẳng biết tại sao bỗng nhiên dừng bước, dường như trong đầu có phần nghi hoặc liền ngửi vài cái, tựa hồ có chút mê hoặc.

Một lát sau, quái vật to lớn đáng sợ bỗng nhiên xoay người lại, đối với nam nữ dưới chân như vậy con sâu cái kiến giống như không thèm để ý chút nào, nện từng tiếng bước chân đi về phương hướng khác, tại ngọn núi bên kia ngừng lại.

"Âm!"

Một tiếng vang thật lớn, trong đêm tối lóe sáng như Kinh Lôi, đất rung núi chuyển, cả tòa núi đột nhiên kịch liệt chấn động lên, quái vật kia không biết dùng biện pháp gì, vậy mà thoáng cái trên mặt đất trực tiếp đánh ra một cái động cự đại, thẳng vào trong lòng núi.

Thẫm Thạch xa xa nhìn lại, trong nội tâm đánh giá tính toán một phen, phát hiện cái chỗ kia tựa hồ cùng cái hang thần bí kia phương vị thập phần ăn khớp.

Mà trong bóng tối quái vật to lớn, lúc này chậm rãi cúi người xuống thấp, đem bàn tay khổng lồ vươn vào trong huyệt động kia tối om, hình như đang lục lọi tìm kiếm cái gì, sau một lúc lâu, bỗng chốc thân thể của nó chuyển động, tiếp đó cánh tay rụt lại, rất nhanh, trong bóng tối dầy đặc, truyền đến một hồi âm thanh quỷ dị khiến người nghe lạnh đến tận xương.

Hai người sợ hết hồn, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, Chung Thanh Trúc vội vàng dìu Thẫm Thạch, giờ phút này Thẫm Thạch cũng bất chấp ngực đang trọng thương, Tiểu Hắc cũng hết sức khẩn trương theo hai người, nhảy nhanh từ một phương hướng khác chạy xuống gò núi, nhanh chóng rời xa quái vật to lớn đáng sợ kia.

Chỉ là đang trên đường lẩn trốn, trong thanh âm có chút thở dốc, Chung Thanh Trúc hai tay nắm thật chặt cánh tay Thẫm Thạch thân mình gần như cùng hắn hòa cùng một thể (ND. Ka thích đoạn này, không biết tên Đầu Đá có làm gì mờ mờ ám ám với em CTT ko? [​IMG]), chợt nhẹ giọng hỏi một câu:

"Thạch Đầu, ngươi còn chưa nói cho ta biết, là thế nào bị tổn thương?"

Thẫm Thạch trầm lặng một lát, nói:

"Là lúc trước khi ta rơi xuống hang, phát hiện cơ thể Thiết Dực Hắc Hạt còn chưa chết, trước khi chết liền đánh lén ta, sử dụng. . . càng của nó đánh trúng vào ngực."

Chung Thanh Trúc "A" một tiếng, nhẹ gật đầu, không có nói cái gì nữa.

Thân ảnh của hai người, cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động hòa mình vào bóng đêm.
===============
Nhìn nhìn cái đống, ngóng nhìn nàng
Ngỡ ngỡ ngàng ngàng: "lắm nước chan"
Hỏi hỏi han han màn dập ngực
Hư hư thực thực: "xực khoai lang".