Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 221: Khởi khứ




Hứa Tuyết Ảnh hoảng hốt kêu một tiếng, hai gò má đỏ bừng nhảy ra ngoài, trông vừa thẹn vừa xấu hổ, sẵng giọng với Lăng Xuân Nê: "Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy, thật là..."

Lăng Xuân Nê nở nụ cười, không nói gì kéo Hứa Tuyết Ảnh ngồi xuống, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, tuy nàng vóc người dung mạo chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng nàng giống như một nụ hoa xinh đẹp tràn đầy xuân sắc, tương lai khi hé nở chắc chắn sẽ là đóa hoa đẹp nhất, khiến người ta không nỡ chối từ, ngón tay Lăng Xuân Nê lướt qua lướt lại trên tóc nàng, khóe mắt lơ đãng có vài phần khó chịu pha chút hâm mộ.

"Chỉ là ta thấy muội trẻ tuổi xinh đẹp như thế, thật là đáng yêu quá đi a."

Hứa Tuyết Ảnh trộm nhìn Lăng Xuân Nê, thấy nàng đúng là có chút rầu rĩ, đỏ mặt cười nói: "Thế nhưng ta vẫn cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp hơn, không biết phải nói thế nào nhỉ..., có lẽ.. a, nếu có một ngày ta có thể xinh đẹp được như ngươi thì tốt rồi."

Lăng Xuân Nê chợt dừng tay lại, sau đó rút về, khẽ thở dài một hơi, nói: "Đồ ngốc, giống ta thì có gì tốt chứ?"

Nói xong, nàng nhìn thật sâu vào Hứa Tuyết Ảnh, nói tiếp: "Kỳ thật chính ta mới phải là người ngưỡng mộ muội, ngươi gia thế cao quý, cha mẹ song toàn, lại được người lớn thương yêu, an bài tương lai sau này của ngươi ổn thỏa hết a."

Hứa Tuyết Ảnh lắc đầu cười, nói: "Mấy chuyện đấy có gì đáng nói, ta không thấy vậy."

Lăng Xuân Nê bật cười, vỗ nhẹ lên gò má của nàng, ánh mắt có vài phần mông lung phiêu miểu, như đang nhớ lại chuyện ngày xưa, lát sau mới nói khẽ: "Ngươi còn chưa hiểu, những chuyện này với ngươi thật sự rất quan trọng."

Hứa Tuyết Ảnh nhún nhún vai, xem ra không muốn nói đến chuyện đấy nữa, thuận miệng đổi đề tài khác: "Đúng rồi, Xuân Nê tỷ, gần đây sao không thấy Thẩm Thạch đại ca trở lại thăm ngươi vậy?"

Lúc hỏi câu này, Hứa Tuyết Ảnh có vẻ rất tự nhiên, chỉ có đôi mắt trong trẻo ẩn hiện một chút khẩn trương cùng kỳ vọng, nhưng Lăng Xuân Nê hiển nhiên không chú ý tới sự khác thường ấy, nghe nhắc tới Thẩm Thạch, trên mặt nàng hiện ra vài phần tương tư, khe khẽ thở dài, nói: "Gần đây trong Lăng Tiêu Tông có đại sự, nghe nói là đang tổ chức khảo thí, rất nhiều đệ tử phải tham gia, tên Thạch Đầu kia cũng không ngoại lệ, cho nên chắc phải một khoảng thời gian nữa mới có thể gặp hắn a."

Hứa Tuyết Ảnh ngơ ngác một chút, lập tức chậm rãi gật đầu, nói: "Thì ra là thế."

Lăng Xuân Nê mỉm cười nhìn nàng: "Tuyết Ảnh muội muội, với gia thế của ngươi, tương lai cũng muốn gia nhập Lăng Tiêu Tông phải không?"

Hứa Tuyết Ảnh gật đầu: "Có lẽ là thế, Hứa gia ta từ trước tới giờ, bất cứ ai trong nhà có tư chất tốt một chút, đều gia nhập vào tông môn." Nói đến đây, nàng giống như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười, nói với Lăng Xuân Nê:

"Đúng rồi tỷ tỷ, ngươi biết không, kỳ thật lúc ta còn nhỏ, xíu chút nữa mẹ đã đem ta đi cho người khác đó nha."

"Sao?" Lăng Xuân Nê nghe xong đúng là kinh hãi không ngớt, theo nàng biết, vợ chồng Hứa Hưng trong nhà chỉ có mỗi đứa con là Tuyết Ảnh, sao có chuyện đem nàng cho đi?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Xuân Nê, Hứa Tuyết Ảnh cười nói: "Xem ra quả thật tỷ không tin rồi, nhưng năm đó thật sự có chuyện như thế. Đại khái lúc ta khoảng năm tuổi, có một hôm mẹ dẫn ta ra ngoài tản bộ, vốn đang bình thường, tự nhiên trên đường gặp một gã thầy tướng số giang hồ." Nói đến đây, Hứa Tuyết Ảnh suy nghĩ một lúc, xem ra đang nhớ lại câu chuyện, sau đó khoa tay múa chân nói với Lăng Xuân Nê:

"Người đó đại khái cao cỡ này này, ta nhớ dung mạo của hắn cũng không đến nỗi, thoạt nhìn không giống người xấu, a, đúng rồi, tay hắn còn cầm một cái bảng, trên đó viết mấy chữ gì nhỉ... Tự nhiên quên mất, thôi được rồi, không để ý tới nó nữa. Lúc đầu tên thầy tướng kia chỉ định ba hoa gạt tiền mẹ ta, nhưng nghe một nha hoàn nói, sau khi nhìn thấy ta, sắc mặt tên kia bỗng liền thay đổi, thần sắc kích động, chỉ vào người ta mà la to lên, khiến cho cả đoàn người chúng ta đều sợ hãi."

"Tên thầy tướng đấy như phát điên, đứng một bên hồ ngôn loạn ngữ, dọa cho ta khóc thét, các nha hoàn cũng rất sợ hãi, muốn lập tức rời đi. Thế nhưng không hiểu sao, mẹ ta thường ngày nhát gan như thế, hôm đó lại hồ đồ, đứng một bên hỏi đủ thứ chuyện, chẳng những không sợ mà ngược lại còn có chút tin tưởng gã đó. Theo lời cái gã thầy tướng giang hồ đấy, hắn nói ta trời sinh dị bẩm, không phải chuyện đùa, căn cốt hiếm có vạn người có một, tu hành đạo pháp bình thường tuyệt đối là phung phí lộc trời, duy chỉ có Chu gia bọn họ... đúng rồi, nghe nói gã thầy tướng đấy họ Chu. Nói là tổ tiên nhà họ Chu có truyền lại một bộ kỳ môn bí pháp, nhiều năm qua không có nữ hài nào căn cơ phù hợp nên không thể tu luyện, hôm nay gặp được ta, chính là ý trời giáng xuống, này nọ linh tinh, thậm chí còn nói cái gì mà tổ tông hiển thánh, chuyển thế luân hồi, ăn nói khùng điên."

Lăng Xuân Nê nghe thế, mở to mắt, há mồm hỏi: "Hắn thật sự đã nói mấy lời loạn thất bát tao đó à?"

(乱七八糟 : Loạn thất bát tao, nghĩa là lung tung lộn xộn)

Hứa Tuyết Ảnh cười nói: "Tất nhiên là nói bậy, ngày đó chúng ta đều biết thế, nhưng mà mẫu thân ta thật sự có chút hồ đồ, tên thầy tướng kia muốn dẫn ta đi, mẫu thân rõ ràng do dự muốn đồng ý. Cũng may trong đoàn người đi theo có một nha hoàn lanh lẹ, thấy tình hình không ổn, vội vàng lén chạy về báo cho cả nhà ta biết, đại bá cùng cha và mấy cụ trong nhà toàn thân chấn động, tất cả kéo đến mắng tên thầy tướng một trận rồi đuổi đi, cha ta về nhà cũng mắng mẹ một trận lôi đình, rất lâu sau mới bỏ qua."
Lăng Xuân Nê nghe được, lắc đầu nói: “Kẻ lừa đảo như vậy, mà mẫu thân muội cũng tin hay sao?” Chỉ là nội tâm nàng lập tức khẽ động, liếc mắt nhìn về phía Hứa Tuyết Ảnh, nói: “Nhưng mà cũng kỳ quái, tên lừa đảo đó dám bắt cóc tiểu thư của Hứa gia như vậy thì với quyền thế nhà muội, nếu không đánh chết ít ra cũng phải hảo hảo trừng trị tên kia một phen chứ, như thế nào mà tỷ tỷ nghe như tên lừa đảo đó cũng không sao cả, để người lại rồi dễ dàng rời đi a?”

“Ah?”, Hứa Tuyết Ảnh ngơ ngác một lúc, hơi nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, nói: “Tỷ tỷ nói như thế, muội cũng mới nghĩ tới a, đúng là có chút kỳ quái, theo lẽ thường sao có thể nhẹ nhàng buông tha tên kia như vậy được?”

Lăng Xuân Nê nhún vai, nói: “Ai mà biết a.”

Hứa Tuyết Ảnh suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được lý do, trước tiên bỏ qua ý niệm này và nói: “Muội còn nhớ, trước khi tên thầy tướng rời đi, còn ở đằng xa cao giọng kêu la cái gì đó, nói là… Ah…, đúng rồi, hắn nói là hiện giờ tuổi muội còn quá nhỏ, cũng không tiện tu luyện bí pháp, đợi sau này khi muội lớn hơn chút nữa, nhất định lại đến để trả lại phần cơ duyên v…v…”

Lăng Xuân Nê cười nhạo một tiếng, che miệng nói: “Rõ ràng là tên lừa đảo này còn chưa từ bỏ ý định a.”

Hứa Tuyết Ảnh cũng lắc đầu, cười nói: “Cũng không hẳn như vậy, chỉ là qua nhiều năm rồi, không ai gặp lại tên lừa đảo đó, thật ra cũng chẳng có ai đem lời nói điên khùng của tên lừa đảo đó để trong lòng cả. Trở lại chính sự a, chờ thêm hai năm nữa muội sẽ đủ tuổi, cũng đi Bái Tiên Nham bước lên Kim Hồng Sơn, bái nhập thành môn hạ Lăng Tiêu Tông. Tới lúc đó…”

Thanh âm của nàng có chút trầm thấp, ánh mắt chớp động, cũng không biết trong đáy lòng đang nghĩ tới điều gì, chỉ thấy trên khoé môi nàng có hiện lên một tia ôn nhu, vui vẻ.

***
Hắc Nha Lĩnh, ở sâu trong núi rừng.

Gió núi quét qua rừng cây u tĩnh, làm mấy đầu ngọn cây lắc lư, nương theo ánh sáng từ bầu trời, bóng lá xanh xao động, tản mát ra một cổ khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.

Mà dưới tàng cây rừng, chợt đằng kia không khí có chút trầm mặc, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đứng đó, bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng kì lạ.

Rõ ràng không có ai nói gì, rõ ràng cũng không có làm gì, nhưng lại giống như có cái gì đó lặng lẽ thay đổi không còn giống như lúc trước.

Lẽ nào, bởi vì cái nhìn ôn nhu lúc nãy hay sao?

Thẩm Thạch không biết hoặc là do tâm tình lúc này có chút tâm phiền ý loạn cộng thêm một ít mờ mịt nên hắn vẫn không muốn biết, một lát sau, hắn ho khan một tiếng, nói:

“Ách, Chung Thanh Trúc, hai người chúng ta giao tình cũng đã nhiều năm như vậy, nếu như cùng đi trong Hắc Nha Lĩnh, nàng có thể…”

“Ta tin ngươi” Bỗng nhiên Chung Thanh Trúc cắt lời hắn, bình tĩnh và kiên quyết nói lên mấy chữ này.

Thẩm Thạch ngơ ngác một lúc, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đôi má của Chung Thanh Trúc có chút ửng đỏ nhưng ánh mắt nàng lại không có ý tứ trốn tránh, cứ như vậy thản nhiên nhìn thẳng nam tử đang đứng đối diện mình.

Thẩm Thạch im lặng, sau đó nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì mà quay người đi về hướng bên ngoài cánh rừng.

Tiểu Hắc theo sau, lúc đi qua người Chung Thanh Trúc, hình như nó có chút tò mò, duỗi cái muỗi ngửi ngửi bên chân nàng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên nữ tử thanh tú này, lập tức hừ hừ hai tiếng, một mạch chậm rãi đuổi theo hướng Thẩm Thạch.

Chung Thanh Trúc nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch, thở nhẹ một hơi, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy khung trời phía trên rừng cây dù có chút âm trầm nhưng so với lúc trước dường như đã sáng sủa, to lớn hơn một chút. Nàng khẽ mỉm cười một cái, nu cười mang theo vài phần kiên trì giống như đang tự khuyến khích bản thân, lại khẽ mím môi, nàng cất bước đi.

Đi đến đầu bìa rừng, đã không còn thấy bóng dáng của Cát An Phúc, cũng không rõ là hắn đã đi khỏi đây hay vòng qua phiến rừng này để đi đến chỗ khác. Chẳng qua Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc cũng không để ý tới hắn. Thẩm Thạch đứng trầm ngâm một lát, chờ Chung Thanh Trúc đi tới sắc mặt hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói với Chung Thanh Trúc:

“Thanh Trúc, theo như nàng nói thì tuyến đường này cũng không phải đi thẳng, hẳn cũng là vì đi…bên kia?”

Chung Thanh Trúc gật nhẹ đầu nói: “Phải”

Thẩm Thạch do dự một chút, hỏi: “Chỗ đó đến tột cùng là ở đâu?”

Chung Thanh Trúc duỗi ngón tay chỉ về xa xa phía trước, đầu ngón tay dường như trong phút chốc đã lướt qua màu xanh của núi non trùng điệp, chỉ thẳng vào phía sâu sơn mạch. Thẩm Thạch nhìn về hướng đó, khoé mắt khẽ giật, nói:

“Là ở… hung địa ở ngoài giới hạn năm trăm dặm quanh Lăng Tiêu Thành?”

“Đúng vậy” Chung Thanh Trúc nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào, ngươi có đi không?”

Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bình thản của nàng, chợt một hồi hào khí trong lòng dâng lên, thoáng nở nụ cười, nói: “Đi, nàng có thể đi, sao ta lại không dám?”

“ Vậy cùng đi thôi.”