Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 211: Hấp huyết nhưỡng




Hắc Nha lĩnh quả thật là một dãy núi khổng lồ, phạm vi kéo dài cả ngàn dặm, phía trên đầy những tảng đá màu đen, không biết thành phần là gì, nhưng mơ hồ tỏa ra một loại hơi nóng khác thường, phiêu tán khắp nơi trong không khí, tạo cho người ta cảm giác khó chịu. Nhìn từ phía trên, vị trí của Hắc Nha lĩnh thập phần vi diệu.

Theo kinh nghiệm từ nhiều năm trở lại đây mà phán đoán, càng xa Lăng Tiêu thành, yêu thú càng mạnh, dị tộc xuất hiện càng nhiều, nguy hiểm càng cao. Chiếu theo trình độ của các đệ tử Ngưng nguyên cảnh, cách Lăng Tiêu thành năm trăm dặm chính là giới hạn tối đa để thí luyện.

Vượt qua giới hạn này, đối với chúng đệ tử mà nói nguy hiểm vô cùng, thí luyện trong phạm vi năm trăm dặm ít nhiều sẽ an toàn hơn, vì dù sao khu vực xung quanh Lăng Tiêu tông đã từng nhiều lần bị những cao nhân trong tông môn càn quét qua. Đương nhiên, mọi việc cũng chỉ là tương đối, vào một ngày không đẹp trời, có khi vừa bước ra khỏi thành chừng ba hay bốn trăm dặm đã gặp phải yêu thú cao cấp, chết không có chỗ chôn; còn nếu là đệ tử may mắn, ngẫu nhiên đi ra tới ngoài năm trăm dặm, cũng không chừng sẽ vượt qua nguy hiểm mà thắng lợi trở về.

Mà Hắc Nha lĩnh này, nói là cách Lăng Tiêu thành bốn trăm dặm đấy, nhưng trên thực tế cả dãy núi phạm vi rộng lớn vô cùng, dùng năm trăm dặm làm giới hạn thì ước chừng chỉ hai phần ba nơi này nằm trong khu vực an toàn, còn lại một phần ba là vượt qua giới tuyến.

Bởi vậy, những đệ tử Ngưng nguyên cảnh sắp tham gia thí luyện lần này, có không ít người phân vân không biết nên yên yên ổn ổn tìm kiếm Linh tài trong khu vực an toàn, hay bất chấp mọi thứ đánh cược một trận, đi ra vùng đất bên ngoài dấn thân vào hung hiểm để truy tìm tài vật quí hiếm hơn.

Không ai có thể trả lời câu hỏi này ngay được, kể cả các vị Nguyên đan cảnh chân nhân kia cũng không qui định gì về vấn đề này, chỉ nói sơ qua khu vực nào là nguy hiểm. Dù sao vẫn muốn để mọi người tự lựa chọn con đường mình đi, tự thân vận động.

Phi thiên tiên thuyền sớm đã lơ lửng phía trên Hắc Nha lĩnh, sau đó có lẽ sẽ giống Vấn Thiên bí cảnh, phân chia mỗi người ở một khu vực khác nhau, nhưng Lăng Tiêu tông lần này không có ý định cho tất cả đệ tử cùng nhập sơn một lúc, tiên thuyền chậm rãi ổn định độ cao, men theo rìa núi chạy chầm chậm.

Cách một lúc, liền có người sắp xếp một đệ tử tham gia thí luyện nhảy xuống, đối với Ngưng nguyên cảnh đệ tử mà nói, độ cao như thế này không thành vấn đề, kể từ đó, vị trí của mỗi người đều khác nhau, tiến nhập vào vùng núi rừng âm u.

Đến phiên của Thẩm Thạch, thời gian đã trôi qua không ít, trên thuyền các đệ tử đã rời đi phân nửa, những người mà hắn quen biết, có Tôn Hữu đã xuống trước, còn Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc vẫn đang trên thuyền.

Nghe Tôn Hồng đứng ở đầu thuyền cầm danh sách đọc tới tên của mình, Thẩm Thạch cao giọng đáp lời, bước ra ngoài, đồng thời khóe mắt liếc qua, rất nhanh cảm giác được có vài ánh mắt đang nhìn mình. Ngoại trừ Thanh Lộ cùng Thanh Trúc, còn ai vậy ta?

Thẩm Thạch trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quá bận tâm, tiến đến chỗ cửa ra vào bên cạnh thuyền. Cùng lúc đó, Tiểu Hắc không biết từ đâu chạy đến bên hắn, miệng kêu hừ hừ.

Tôn Hồng bên cạnh nhìn Thẩm Thạch, mặt không có phản ứng, nhưng sau đó nhìn xuống Hắc Trư, lông mày hơi nhíu lại.

Thẩm Thạch có chút không yên, do dự một lúc, nói khẽ: "Tiền bối, trước giờ Hắc Trư luôn đi cùng ta, không biết ta có thể mang nó đi theo lần này không?"

Tôn Hồng có vẻ chần chừ, suy nghĩ một lúc rồi cau mày: "Quy định trước đó không có nói cấm mang theo sủng vật, vậy thì ngươi cứ tùy ý. Nhưng sau này khi vào Vấn Thiên bí cảnh, có Cảnh chướng hạn chế, lúc đó chưa chắc có thể dẫn theo Hắc Trư đâu."

Gánh nặng trong lòng được rũ bỏ, Thẩm Thạch liền gật đầu, thi lễ một cái, nói: "Vâng, đệ tử đã rõ, đa tạ tiền bối chỉ giáo."

Tôn Hồng khẽ gật đầu, nói: "Ngươi đi đi."

Thẩm Thạch nhìn xuống phía dưới, tiên thuyền lơ lửng vẫn giữ tốc độ đều đều, dưới chân không xa là một mảng cây cối rậm rạp, hắn không do dự, ôm lấy Tiểu Hắc thả người nhảy xuống.

※※※

Bên tai tiếng gió vù vù thổi qua, một mảng cây cối xanh tươi dần hiện ra rõ ràng, trong nháy mắt, Thẩm Thạch như một tảng đá lớn rớt xuống lọt thỏm vào trong đám cây cối um tùm.

Bịch một tiếng, mặt đất như khẽ chấn động, Thẩm Thạch đáp mạnh xuống đất, mượn thế lăn về trước hai vòng, triệt tiêu phản chấn, sau đó đứng thẳng lên.

Kiểm tra sơ qua, thấy không có chỗ nào bị thương, cơ thể Ngưng nguyên cảnh tu sĩ ngày ngày trải qua rèn luyện, đối với va chạm kiểu này đã nếm qua nhiều lần. Còn Tiểu Hắc, với bộ da cứng cỏi như thế, khả năng chịu đựng chỉ có hơn chứ không thua hắn, nhìn qua chẳng hề hấn gì sau cú tiếp đất vừa rồi, lúc này bộ dáng có vẻ rất tò mò, loanh quanh khắp nơi nghe nghe ngửi ngửi.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên, thấy tiên thuyền đang tiếp tục tiến về phía trước, một lúc thì biến mất sau rặng cây xa xa.

Thẩm Thạch định thần lại, hít nhẹ một hơi, nhìn một lượt khắp xung quanh.

Chỗ hắn đang đứng hiện giờ là một mảng rừng rậm rạp, phía trên cao những cây cổ thụ che kín, dưới đất đầy những bụi gai cùng dây leo, xem ra cũng không có gì khác biệt với những khu rừng hắn thấy trước kia. Nhưng mà ở giữa mảnh rừng có một khoảng đất trống nho nhỏ, ảnh hưởng bởi nội kình hắn phát ra lúc tiếp đất khi nãy. Ở chỗ đấy, hình như có điểm gì đó không bình thường.

Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, chậm rãi đi tới, nhìn kỹ một lúc, sau đó như phát hiện ra điều gì, lập tức ngồi xổm xuống.

Cây cối bụi rậm xung quanh xem ra không có gì khác lạ, chỉ là tại chỗ này so với những mảng đất khác hơi không giống, có vẻ là do bùn đất phía dưới. Hắn nhẹ nhàng tách đám cỏ ra, nhổ lên một bụi cỏ gai, liền thấy một mảng màu tím sậm hiện ra trong đám đất đen.

Loại màu sắc này nhìn vào khá nhức mắt, đồng thời Thẩm Thạch cũng ngửi được một mùi hương khó chịu, phát ra từ đám đất này, phảng phất không rõ ràng, nhưng quả thật là có.

Thẩm Thạch nhớ lại lúc ở trên tiên thuyền, hắc sắc phát ra từ dãy Hắc Nha lĩnh cùng với màu tím đen của đám đất này rõ ràng là giống nhau.

Hắn đưa tay sờ sờ thử đám đất, chỗ cứng chỗ mềm vừa phải, giống hệt đất đai bình thường, chỉ là khác biệt về màu sắc mà thôi. Nhưng mà chẳng biết tại sao, bộ dạng Thẩm Thạch lại cực kì kiên nhẫn, không giống phần lớn các đệ tử khác vừa lên núi đã nhanh chóng đi thám hiểm, thu thập linh tài, còn hắn ngược lại ngồi xổm chỗ này, thần sắc trầm tư như là đang nhớ lại điều gì.

Bao nhiêu kiến thức trong sách vở mà hắn học lần lượt hiện lên, giống như một dòng sông nhỏ đang chầm chậm chảy trong đầu, thần sắc cũng không có gì biến hóa, sau một lúc, hắn nhíu mày lại, trầm ngâm một lát, liền đưa tay sờ vào túi như ý, lôi ra một thanh chủy thủ sắc bén, xoay tay cầm lại vèo một cái đâm ngập vào miếng đất.

Chủy thủ sắc bén vô cùng, bùn đất cũng không quá cứng, nên nhát dao đâm xuống rất dễ dàng, không có gì trở ngại, cổ tay Thẩm Thạch lật qua lật lại, trong chốc lát đào lên một lớp đất, hiện ra tầng đất phía sâu bên dưới.

Vài đoạn gốc rễ còn lại được đào lên, lộ ra những mảng đất trông, có thể nhìn thấy màu sắc của đất bên trên thì tím đen, nhưng càng đào xuống thì màu tím đen ấy càng nhạt đi, dần dần xuất hiện những tia màu đỏ.

Xuống sâu hơn nữa, màu đỏ càng hiện ra rõ ràng, đến khi Thẩm Thạch đào được khoảng một xích (0.33m), lớp đất lúc này đã không còn màu tím đen nữa, thay vào đó là một màu đỏ đậm đặc như máu tươi.

Thẩm Thạch dừng tay lại, chăm chú nhìn vào lớp đất quỉ dị đang hiện ra trước mắt, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ giọng tự nhủ: "Quả thật là 'Hấp huyết nhưỡng'..."

※※※

Hắn trầm mặc trong chốt lát, ánh mắt lướt qua vẻ suy tư, một lát sau, hắn gật gật đầu, như đã quyết định điều gì, liền đem mớ đất nãy giờ đào lên lấp về chỗ cũ.

Trong lúc đang lấp đất, hắn chợt phát hiện có vài mảnh bên trong lẫn vài đoạn rễ cỏ bị mình chặt đứt, phía trên thì giống như cỏ thông thường, nhưng phần dưới đoạn rễ thì toàn một màu đen, hơn nữa, chỗ miệng vết cắt còn chảy ra những vệt đỏ thẫm giống như máu tươi.

Hắn thoáng dừng lại.

Sau một lát, hắn thu ánh mắt, đem hết khối đất còn lại nhanh chóng lấp về chỗ cũ, rồi đứng dậy dùng chân giẫm mấy cái thật mạnh lên miệng hố, chẳng mấy chốc hố đất đã trở lại bình thường, sau vài ngày, cỏ dại mọc lên chắc sẽ không còn dấu vết nào nữa.

Hắn xoay người tiến về phía trước, đồng thời gọi Tiểu Hắc nãy giờ vẫn đang ầm ĩ bênh cạnh:

"Tiểu Hắc, đi thôi". Nét mặt Thẩm Thạch nhàn nhạt, bình tĩnh, sắc bén nói tiếp:

"Chúng ta tới phía trước xem một chút đi. Tông môn lần này bố trí nơi thí luyện như vậy, có lẽ..." Hắn cười cười, tự nói với mình :"Thật sự họ không quan tâm chuyện gì xảy ra trong đây sao?".