Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 210: Hô hấp




Đứng bên cạnh truyền tống pháp trận thượng cổ, phần đông đệ tử Lăng Tiêu Tông đều im lặng, lát sau, trong đám đông truyền ra một âm thanh, có người lớn tiếng hỏi:

"Xin hỏi Tôn trưởng lão, nếu các vị sư trưởng tiền bối đều không được tiến vào Hắc Nha lĩnh, như vậy nếu trong lúc thí luyện, có người âm thầm ra tay cướp Linh tài thì phải làm sao?"

Lời vừa nói xong, bên dưới nhao nhao cả lên, những người này có thể gia nhập Lăng Tiêu Tông đương nhiên không phải là những kẻ khờ, rất nhiều người đã sớm nghĩ đến trường hợp này. Mười lăm buổi thí luyện tại Hắc Nha lĩnh, không trưởng lão nào được phép tiến vào, mọi người đều không có chỗ để nương nhờ. Trong hoàn cảnh này, dễ thấy tu sĩ đạo hạnh càng cao, càng chiếm được ưu thế, hơn nữa, không có qui định gì khống chế, ra tay cướp bóc linh tài của kẻ khác so với việc chiến đấu cùng yêu thú, hay băng đèo vượt suối tìm linh thảo, thì dễ dàng hơn nhiều, vừa mau lẹ vừa an toàn.

Tôn Minh Dương vẫn điềm nhiên như không, dường như đã đoán trước được tình hình này, mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: "Ta lặp lại lần nữa, trong mười lăm ngày này, ngoại trừ gây hại tính mạng kẻ khác, chỉ cần đem theo Linh tài thu thập được ra khỏi Hắc Nha lĩnh, chúng ta đều công nhận, còn lại, tất cả đều mặc kệ."

Chúng đệ tử Lăng Tiêu Tông trầm mặc, sau một hồi, thấy mọi người đều đã bình tĩnh, Tôn Minh Dương chậm rãi tiếp lời: "Lẽ nào các ngươi đã quên Vấn thiên bí cảnh so với lần này còn nguy hiểm hơn gấp bội, ngay cả việc này còn không đối phó được, thì hãy quên cái bí cảnh kia đi, bằng không đến lúc mơ mơ hồ hồ bỏ mạng trong đấy, nửa đời tu luyện đành trôi theo dòng nước, coi như công cốc."

Trong đám đông, Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, dù hắn cùng Tôn trưởng lão không quá gần gũi, nhưng những lời vừa rồi lão nói hắn mười phần đồng tình. Thứ nhất, trong mười lăm ngày này tại Bách Sơn Giới, Lăng Tiêu Tông không cho phép xảy ra án mạng, thứ hai, nếu cảm thấy mình không chống đỡ nổi, có thể rút lui khỏi thí luyện sớm hơn thời hạn. Nhưng sau này khi Vấn Thiên bí cảnh diễn ra, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, đầu tiên là phải ở trong bí cảnh suốt một tháng để cầu cơ duyên, chỉ việc làm sao có thể sống sót trong đấy đã là vấn để không phải đơn giản.

Một điều nữa, ở trong Vấn Thiên bí cảnh không được phép liên hệ với bên ngoài, cộng thêm phạm vi bí cảnh cực kì rộng lớn, tất cả Tứ chính đệ tử đều không biết bản thân mình hay người khác ở chỗ nào, gặp phải chuyện không may hoặc mất tung mất tích, cũng là việc thường xảy ra.

Tôn Minh Dương mục quang như điện, quét qua mọi người, thấy chúng đệ tử không còn ai lên tiếng nữa, thõa mãn gật đầu, quay sang Tôn Hồng đứng bên cạnh nói: "Bắt đầu thôi!"

Tôn Hồng gật đầu, lập tức cùng mười vị Thần ý cảnh cao thủ dẫn theo mấy trăm đệ tử Ngưng nguyên cảnh hăng hái tiến về phía cửa thành.

Núi Hắc Nha cách Lăng Tiêu Tông bốn trăm dặm đường, nói xa không xa, nói gần cũng không phải gần, cho nên Lăng Tiêu Tông đã an bài một chiếc Tiên thuyền lơ lửng đậu ở cửa thành, đây cũng là một loại pháp bảo linh khí cực kì hiếm thấy, nhìn khắp thiên hạ có lẽ cũng chỉ có các đại môn phái tiềm lực hùng hậu mới có thể sở hữu.

Mọi người theo thứ tự lên thuyền, đúng lúc này xung quanh "Phi thiên tiên thuyền" phát ra ánh sáng kì lạ, chậm rãi chuyển động, ở giữa không trung quay ngược đầu thuyền, trong chớp mắt bay đi mất hút.

Đứng ở mạn thuyền, Thẩm Thạch tựa lưng nhìn xuống bên dưới, cảm thấy thuyền bay đúng là khác hẳn thuyền bình thường, dưới chân, Lăng Tiêu thành to lớn nhanh chóng biến thành một điểm đen rồi mất dạng, núi non chập trùng không ngừng hiện ra trước mắt.

Khắp nơi đều là rừng cây, hùng vĩ, ngút ngàn tận chân trời, phóng hết tầm mắt cũng không thấy mảnh đất bằng nào, chắc hẳn vì thế mà có tên gọi Bách Sơn giới. Nhìn mội lát, Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt, thấy bên cạnh mình, Tôn Hữu đang nhíu mày, sắc mặt hơi nghiêm trọng, không thèm để ý cảnh đẹp bên dưới, mà yên lặng nhìn qua phía bên kia boong thuyền.

Thẩm Thạch theo ánh mắt của hắn nhìn sang, một lát sau chính hắn cũng nhíu mày lại.

Đứng ở đằng kia chính là Hạ Tiểu Mai và Tôn Hằng, sắc mặt Hạ Tiểu Mai so với trước đã khá hơn chút ít, nhưng vẫn còn có chút khó coi, dường như đang buồn bực trong lòng. Ngược lại, bộ dạng Tôn Hằng lúc này so với bình thường hình như không giống, hắn xưa nay mắt cao quá đầu, lúc nào cũng có vẻ tự cao tự đại, nhưng hiện giờ, đứng bên cạnh Hạ Tiểu Mai, trong mắt hắn lại có thêm một chút ân cần. Tuy nhiên, Hạ Tiểu Mai không quan tâm lắm, vẫn giữ vẻ đăm chiêu, dù cho Tôn Hằng đứng bên cạnh liên tục nhẹ nhàng nói gì đó, có lẽ hắn rất muốn làm cho nàng vui lên một chút.

Chỉ là hắn xuất thân gia đình quyền quý, lại là con trưởng, từ trước đến nay kiêu ngạo đã quen, chỉ có người khác đến lấy lòng hắn, khi nào đến lượt hắn phải đi lấy lòng người khác. Cho nên Thẩm Thạch nhìn một hồi, rất nhanh phát hiện vị đại công tử này ở phương diện lấy lòng nữ nhân không có chút nào tinh tế, thậm chí có thể nói là vụng về, nhưng lạ là Tôn Hằng ánh mắt nhìn Hạ Tiểu Mai trước sau vẫn thập phần dịu dàng, kiên trì đứng bên cạnh, không hề thấy xấu hổ.

Cuối cùng nỗ lực của hắn có lẽ cũng được đền đáp, Hạ Tiểu Mai nghe nghe một hồi, ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng rồi nở nụ cười, dù hơi miễn cưỡng nhưng ánh mắt đã thoải mái không ít.

Tôn Hằng cao hứng, cả hai người bọn họ thần sắc đều đã thả lỏng ra nhiều, nhưng bọn họ không phát hiện có người đang nhìn mình, ngược lại Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu, vì chỗ đứng thuận lợi, cùng lúc nhìn thấy phía xa xa, Tưởng Hồng Quang khuôn mặt tái nhợt, hai mắt như phát hỏa, gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia.

※※※

Thẩm Thạch thu ánh nhìn, Tôn Hữu đứng bên cạnh như cũng cảm thấy cái gì, đồng thời quay lại.

Hai người nhìn nhau, cùng xoay người dựa vào mạn thuyền, hướng mắt ra phía ngoài, xa xa núi non trùng trùng điệp điệp, hiểm trở mà đẹp đẽ vô cùng, thỉnh thoảng truyền tới tiếng yêu thú gào rú thê lương, làm cho người ta sởn gai ốc.

"Ngươi cũng nhìn thấy?" Thẩm Thạch khẽ hỏi.
Tôn Hữu gật đầu, nói: "Ừ, ta thấy"

Thẩm Thạch nói: "Có muốn qua bên đó nói báo cho họ biết không?"

Tôn Hữu trầm mặc, lát sau cất lời: "Suy cho cùng, Tưởng Hồng Quang cũng không có làm gì, hơn nữa..." Hắn thoáng dừng lại, điệu bộ như tự giễu cợt, cười khổ: "Chúng ta có lẽ nên bớt bao đồng đi thôi."

Thẩm Thạch nhìn hắn, lát sau mới nói: "Được".

Hai người im lặng một hồi không nói gì, tâm tình Tôn Hữu có chút không vui, một lát sau cáo biệt Thẩm Thạch rồi đi đâu mất.

Thẩm Thạch nhìn theo bóng lưng của bằng hữu, trong lòng cũng có chút cảm thán, Tôn Hữu từ nhỏ đã hưởng vinh hoa phú quý, xuất phát điểm so với người thường cao hơn rất nhiều, nhưng bên trong gia thế kỳ thật cũng không phải gió êm biển lặng, phiền toái luôn đi theo như hình với bóng. Thẩm Thạch lại nghĩ đến bản thân mình cùng Hứa gia tại Lưu Vân thành, so sánh với hoàn cảnh của Tôn Hữu có lẽ thoải mái hơn, thường ngày cũng không có gì xích mích.

Đương nhiên, bản thân hắn cùng Hứa gia qua lại cũng không quá sâu, có một số việc không thể biết rõ được. Nhưng nghĩ tới đây, hắn bất chợt nhớ tới Lăng Xuân Nê, không biết cô ấy bây giờ như thế nào, vẫn tốt hay không.

Hay là sau khi hoàn thành thí luyện Bách Sơn giới lần này, mau mau chóng chóng đi Lưu Vân thành để gặp cô ấy.

Đang lúc suy nghĩ miên man, Thẩm Thạch bỗng nghe thấy phía đầu thuyền truyền tới tiếng hoan hô của chúng đệ tử Lăng Tiêu Tông, hắn liền bước tới nhìn xem, thì ra chiếc Tiên thuyền khổng lồ đang dần giảm tốc độ, sau đó chậm hạ độ cao.

Một dãy núi rộng mênh mông kéo dài hàng trăm dặm hiện ra trước mắt mọi người, bao quanh là những quần ánh sáng màu đen kì dị.

Hắc Nha Lĩnh.

Nhìn thấy dãy núi hùng vĩ kia, hai mắt Thẩm Thạch nhíu lại, hít lấy một hơi thật sâu...

※※※

Căn phòng tĩnh mịch, cửa sổ đóng kín, thỉnh thoảng, có tiếng hô hấp nhè nhẹ kéo dài, giống như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Màn thêu hoa phù dung, bên trong chăn ấm đệm êm, Lăng Xuân Nê đang say ngủ.

Trời đã sáng, nhưng nàng vẫn còn vùi mình trong màn trướng ấm áp, cơn buồn ngủ vẫn không buông tha nàng, đặc biệt lúc này nàng đang nhớ tới nam nhân kia, cảm giác mình rất yếu ớt, rất buồn ngủ, không muốn mở mắt tí nào, cứ như vậy cuộn tròn trong chiếc chăn, miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Có khi trong mơ sẽ gặp hắn thì sao.

Biết đâu còn được ở cùng nhau.

Ánh mắt hắn dịu dàng, chưa bao giờ rời khỏi người nàng, giống như cả thế giới này chỉ có nàng vậy. Lăng Xuân Nê rất thích cảm giác này, mặc dù nhiều lúc thấy buồn cười, nhưng vẫn rất thích những giấc mộng như thế, không muốn tỉnh lại chút nào.

Vì vậy nàng cố tình ngủ nướng, cánh tay nhẹ nhàng ôm cái gối, giống như đang ôm lấy hắn. Bên dưới, váy áo nàng mỏng manh nửa che nửa hở phần da trắng nõn phía trên ngực, tuy nhiên lại chầm chậm phát ra những quần sáng màu đen từ một viên thủy tinh.

Điểm bên trong ánh sáng màu đen kia là các đốm sáng màu bạc, như một bầu trời đêm đầy sao, lấp lánh không ngừng, dần dần, hòa với nhịp thở của Lăng Xuân Nê, giống như chính nó cũng đang hít thở vậy.

Còn có một chỗ khác thường rất nhỏ nữa, Lăng Xuân Nê đúng là đang ngủ say, mà khối hắc tinh kia phảng phất như muốn từ trong mộng tỉnh dậy.

Từng điểm màu bạc ở trên ngực nàng chớp lên, quanh quẩn, lóe sáng, lóe sáng...