Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 204: Lặng lẽ đi hiểm địa




Bách Sơn giới là một thế giới riêng trong một trăm lẻ tám Hồng Mông dị giới. Nơi đây địa vực rộng lớn, sơn mạch vô số, từ xưa đến nay linh khí dồi dào, vì vậy có rất nhiều yêu thú dị tộc, kể cả những linh tài như linh thảo, linh quáng thậm chí trong một số linh mạch cũng có lượng linh tinh vô cùng lớn, là một giới tài nguyên vô cùng phong phú, nhưng đồng thời cũng vô cùng hung hiểm. Cơ bản nơi đây so sánh với chư giới thuộc Hồng Mông tu chân giới cũng không có khác nhau quá lớn.

Nhưng đồng thời Bách Sơn giới lại là một dị giới khác thường. Chỗ đặc biệt của nó, thế giới này từ khi bị người ta phát hiện ra đến nay, chỉ có một con đường nhỏ duy nhất thông hành với thế giới bên ngoài, con đường này là một thượng cổ truyền tống pháp trận duy nhất, trực tiếp thông hướng Hồng Mông chủ giới. Mà cửa vào pháp trận này lại nằm ở trên một đảo nhỏ trong rất nhiều đảo nhỏ trong hải vực xung quanh Lăng Tiêu Tông Kim Hồng Sơn, đảo này có tên là "Huyền Quy Đảo".

Thiên hạ đều biết, hơn ngàn dặm vùng biển xung quanh Kim Hồng sơn từ xưa đến nay đều do Lăng Tiêu Tông khống chế trong tay, Huyền Quy Đảo tự nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí theo truyền thuyết đây còn là nơi tĩnh tu của nhân vật có bối phận cao nhất, có đạo hành cao nhất của Lăng Tiêu Tông, đã đột phá tới Thiên Cương Cảnh là Hỏa Diệp tổ sư, điều này cũng đồng nghĩa với việc ở đây có người tự thủ hộ tòa trận pháp quan trọng này.

Nắm chắc một trận pháp quan trọng như chỗ này, những lợi ích có được đương nhiên cũng vô cùng to lớn. Có một thế giới lớn như Bách sơn giới liền tương đương với việc Lăng Tiêu Tông có thêm một cái hậu hoa viên. Trăm ngàn năm qua, trước nay chỉ có Lăng Tiêu Tông môn hạ đệ tử mới có thể thông qua truyền tống pháp trận trên Huyền Quy Đảo để tiến vào Bách Sơn giới, tại dị giới lịch lãm, rèn luyện, thám hiểm, thậm chí là tìm kiếm các loại tu chân linh tài, các loại linh vật trân quý.

Trong cõi phàm tục, đếm không hết số tu sĩ vì một chút ít linh tài mà phải đau khổ tìm kiếm. Trong Hồng Mông chủ giới, những chỗ bảo địa có thể sản xuất linh quáng, linh tài, luôn luôn là nơi tu sĩ tập trung đông đúc. Không biết có bao nhiêu người vì chút linh thảo linh quáng mà liều mạng kiếm tìm, chỉ vì thế mà mất mạng.

Còn Lăng Tiêu Tông, một môn phái tu chân to lớn giàu có trong Tứ chính, lại có riêng cho mình một cái dị giới. Tại nơi đây, tất cả sản vật đều là của bọn hắn, toàn bộ linh tài bảo vật đều là để bọn hắn tìm lấy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là những đệ tử Lăng Tiêu Tông này có năng lực tìm được, có năng lực cướp đoạt bảo vật trong tay vô số yêu thú dị tộc.

Sự thật là, không chỉ Lăng Tiêu Tông, Tứ đại môn phái cường đại nhất được truyền thừa suốt hàng vạn năm qua đến nay, có danh xưng tứ chính gồm Nguyên Thủy Môn, Trấn Long Điện và Thiên Kiếm Cung, tương tự đều có riêng một cái dị giới chỉ thuộc về bọn hắn. Các môn phái này chiếm đóng địa điểm mấu chốt, trực tiếp đem sơn môn thế lực cắm rễ trên một tòa linh mạch xung quanh Thượng Cổ truyền tống pháp trận, sau đó liền coi như có được một dị giới hoàn chỉnh, làm trụ cột cho môn phái mình kế thừa và phát triển.

Suốt vạn năm qua, tứ chính danh môn chỉ có thịnh không có suy, thực lực môn phái vô cùng vững chắc, ngoại trừ việc anh tài xuất hiện lớp lớp, riêng phần mình được "sở hữu riêng" một núi vàng như dị giới cũng là một nguyên nhân rất quan trọng. Dưới sự hỗ trợ của một nguồn linh tài vô cùng dồi dào, tỉ lệ thành tài của những nhân vật anh kiệt trong môn phái cũng nhờ thế mà tăng lên rất nhiều.

Trăm ngàn năm qua, số môn phái tu chân trên thế gian không tài nào đếm hết, thịnh rồi lại suy, có những môn phái cũng một thời cực thịnh, nhưng cuối cùng cũng không thể truyền thừa được vạn năm như tứ chính danh môn. Điều này đương nhiên cũng không công bằng, cũng có vô số người ghen ghét mỉa mai tứ chính danh môn, nhưng những tạp âm này cũng không thể thay đổi sự thật. Việc chiếm cứ dị giới thành sở hữu riêng của bản thân, thật ra chính là hành vi của nhân tộc lục thánh tự làm vạn năm trước khi sáng lập tứ chính.

Cho nên vạn năm về sau, tứ chính vẫn đứng vững tại đỉnh của tu chân giới Nhân tộc, chưa bao giờ có dấu hiệu suy yếu.

Bách Sơn giới là tài sản riêng của Lăng Tiêu Tông, chỗ có sản vật phong phú rất nhiều, nhưng thế giới này thực sự cũng không phải yên bình, mặc cho đệ tử Lăng Tiêu Tông thích lấy gì thì lấy. Tại đây có vô số yêu thú hung mãnh, còn có vô số dị tộc khó lường, trước nay luôn là đại địch của tu sĩ Lăng Tiêu Tông. Nhiều năm qua số đệ tử Lăng Tiêu tông vẫn lạc tại thế giới này cũng không phải ít.

Chẳng qua thời gian dài qua đi, một Lăng Tiêu Tông cường đại vẫn là dần dần chiếm được thượng phong, bọn hắn thông qua Thượng Cổ truyền tống pháp trận trên Huyền Quy Đảo tiến vào Bách Sơn giới, cũng lấy Thượng Cổ pháp trận trong Bách Sơn giới này làm trung tâm, trên một mảnh đất bao quanh là núi dựng lên một tòa thành trì tên "Lăng Tiêu thành", sau đó lấy tòa thành này làm căn cơ, khuếch đại thế lực của Lăng Tiêu tông theo bốn phương tám hướng trong Bách sơn giới. Vô số đệ tử Lăng Tiêu Tông trong thế giới này thám hiểm, ma luyện, vì con đường tu luyện của mình mà tìm thêm linh tài, cũng không ngừng thu nạp vô số bảo tàng như chất dinh dưỡng đem về Lăng Tiêu thành, sau đó cung cấp cho Lăng Tiêu Tông, tạo nên căn cơ cho danh môn vạn năm này.

※※※
Xuống Kim Hồng Sơn, đi tới bến tàu, sớm đã có tiên thuyền vượt biển đợi ở đây. Đại đội mấy trăm đệ tử Lăng Tiêu Tông nối đuôi nhau lên thuyền. Trong đám người, Chung Thanh Lộ đã đứng tách ra một bên, còn Thẩm Thạch giờ phút này lại đang đứng cùng với Tôn Hữu, hai người đã mấy ngày rồi không gặp.

Hắn đứng bên cạnh mạn thuyền, cảm giác con thuyền dưới chân dập dềnh trên mặt biển có chút lay động, gió biển từ trước mặt thổi tới, thậm chí trên đỉnh đầu còn có rất nhiều chim biển mượn gió bay lượn, phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Trong thoáng chốc hắn bỗng nhiên có cảm giác như quay về khoảng thời gian ở trên Thanh Ngư Đảo, lúc hắn còn trẻ cũng từng đi thuyền đến Yêu Đảo, vì chút ít Linh Tinh mà dốc hết sức lực chiến đấu với yêu thú trên Yêu Đảo.

Hắn đang suy nghĩ thất thần, chợt nghe Tôn Hữu bên cạnh nói: "Thạch đầu, ngươi có lẽ chưa từng đi qua Bách Sơn giới nhỉ?"

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: "Ta mới trở về núi chưa được bao lâu, lúc nào cũng bận rộn, chưa đi qua bao giờ. Còn ngươi, hẳn ngươi đã đi qua rồi nhỉ?"

Tôn Hữu cười một lát, nói: "Ta cũng chưa từng đi tới. Thật ra Bách Sơn giới cũng không có quy định gì rõ ràng, nhưng bởi vì nơi đó yêu thú hoành hành, dị tộc hung ác, từ trước đến nay thập phần hung hiểm, cho nên thông thường đệ tử Thần Ý cảnh trong môn mới đi đến, như thế mới có thể nắm chắc chút ít. Chỉ là không có gì tuyệt đối, theo ta được biết có không ít đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đi Bách Sơn giới, một ít người nhận nhiệm vụ bên đó, nhưng nguy hiểm cũng không nhiều. Một số khác có thiên tư hơn người, lại can đảm mạnh mẽ, cố ý đến một nơi có hoàn cảnh nguy hiểm như vậy để ma luyện. Chẳng qua nơi đó sản vật xác thực tương đối phong phú, lại thêm không có ngoại môn tu sĩ tranh đoạt, cho nên chỉ cần có năng lực, có thể ở sống sót giữa đám yêu thú, dị tộc hung ác, thu hoạch liền nhiều hơn hẳn bên trong Hồng mông chủ giới."

Thẩm Thạch như có suy nghĩ gì, nhẹ gật đầu, cười nói: "Thì ra là thế, ngược lại không biết yêu thú trong Bách Sơn giới nguy hiểm đến mức nào, nếu như miễn cưỡng có thể ứng phó, chúng ta về sau không chừng cũng có thể kết đội tới thám hiểm một phen nhỉ."

Tôn Hữu nhún vai, đáp: "Cái này nói sau đi, việc này cũng không đơn giản. Nghe nói trong Bách Sơn giới khu vực phụ cận Lăng Tiêu thành còn đỡ, sớm đã được lịch đại tổ sư của tông môn càn quét nhiều lần, không có yêu thú hay dị tộc gì lợi hại. Nhưng vào sâu hơn nữa thì khó nói rồi. Dù sao dị giới này cũng có chút tương tự Man Hoang hiểm địa, là chỗ ít ai lui tới. Ngày thường những yêu thú hiếm thấy cỡ tam giai tứ giai ở đây cũng thi thoảng xuất hiện, nếu vạn nhất gặp gỡ mấy đầu tuyên cổ hung thú trong truyền thuyết thì chỉ có đường chết."

Thẩm Thạch nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có phần đúng. À, vừa nãy ngươi nói có người mới Ngưng Nguyên Cảnh đã đi Bách Sơn giới thám hiểm phải không nhĩ? Là vị nào sư huynh nào mà mạnh mẽ thế?"

Tôn Hữu nói: "Trước nay đời nào cũng có, thể nào cũng có một số nhân vật rất tự tin về năng lực của chính bản thân mình. Chẳng qua đi thì gọi là đi, nhưng số người trở về so với số người nằm lại Bách sơn giới cũng không chênh lệch mấy..."

Thẩm Thạch sắc mặt hơi đổi, trầm ngâm một lát, nhìn nhìn chung quanh, lại thấp giọng nói: "Nguy hiểm như vậy? Những người dám đi tới nơi đó hẳn đều là nhân vật tinh anh trong tông môn, chẳng lẽ các sư trưởng tiền bối trong tông có chiếu cố gì sao?"

Tôn Hữu sắc mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: "Tu hành vốn là việc gian nan nguy hiểm, huống chi đường này đều là do bản thân tự chọn, sinh tử do trời, ai có thể quan tâm nhiều người khác như vậy."

Thẩm Thạch à một tiếng, nhìn Tôn Hữu, ánh mắt ngược lại là có chút bất đồng, mỉm cười nói: "Xem ra ta đây vẫn có chút xem thường ngươi rồi, vốn nghĩ rằng các ngươi là thế gia đệ tử, đi đến hiểm địa thám hiểm không chừng sẽ có người chăm sóc cơ."

Tôn Hữu cũng mỉm cười, giơ tay vỗ vai của hắn, sau đó nghiêm mặt nói: "Cho nên ngươi ngày sau vẫn phải nhìn ta lại lần nữa mới được. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, những thế gia đệ tử như ta thật rất ít đi những nơi nguy hiểm như vậy. Người muốn đi Bách sơn giới, vào sinh ra tử, mục đích cuối cùng là cái gì, còn không phải là vì thu thập các loại linh tài để tăng tiến tu vi bản thân hay sao?"

Thẩm Thạch nghĩ nghĩ, nói: "Nói vậy cũng không sai, chẳng qua cùng yêu thú tranh đấu kiếm được vài chỗ tốt là được."

Tôn Hữu ha ha cười cười, nói: "Đúng rồi, nói cho cùng vẫn là vì các loại linh tài, ta chỉ cần ngồi trong nhà trên Kim Hồng sơn an tâm tu luyện, chỉ cần tư chất không quá kém, tự nhiên sẽ có người đưa tới nhiều loại linh tài, ngươi nói xem ta việc gì phải hạ mình mà đi Bách Sơn giới đây?"

Thẩm Thạch tức cười, nhìn Tôn Hữu, chỉ thấy hắn đang cười một cách đê tiện. Một lát sau Thẩm Thạch liền đá hắn một cái, vừa cười vừa chửi hắn mấy câu. Tôn Hữu tránh ra, cũng không thèm để ý, đi tới ôm vai Thẩm Thạch, cười nói: "Giỡn tí thôi, không nên tưởng thật. Thực sự mà nói đi Bách Sơn giới rèn luyện vẫn có vài chỗ tốt, chẳng qua thế gia đệ tử không có mấy người đi. Trước kia những người mới Ngưng Nguyên Cảnh đã đi Bách Sơn giới, đương nhiên đều là những nhân vật thiên phú cực cao, bản lĩnh rất lớn, còn như đồng lứa với chúng ta, nhân số thực sự cũng không nhiều. Còn trong đám người chúng ta, thật không được mấy người..."

Hắn nghĩ nghĩ, dường như nhớ lại điều gì, sau một lát hắn nói: "À, nhớ ra rồi, hình như có hai người đã từng đi qua."

Thẩm Thạch có chút tò mò, nói: "Ai vậy?"

Tôn Hữu nói: "Một người là Cam Trạch..."

Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, lập tức trong lòng hảo cảm đối với Cam Trạch ngược lại lại nhiều thêm một ít. Năm đó ở Thanh Ngư Đảo, Cam Trạch đã cùng hắn đi Yêu Đảo. Còn luận gia thế, riêng độ tôn quý của Cam gia thậm chí còn hơn Tôn gia, dù sao đấy cũng là gia tộc của tổ sư môn phái, của một trong lục thánh. Không thể ngờ nhiều năm về sau hành vi tính cách của Cam Trạch vẫn giống như xưa.

Suy nghĩ như thế chốc lát, Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, thuận miệng lại hỏi: "Cam Trạch người này cũng được, đúng rồi còn có một người nữa, là ai vậy?"

Tôn Hữu thế nhưng lại nhìn hắn một cái, ánh mắt tựa hồ hiện lên một tia sáng kỳ quái, nhưng thần sắc cũng không thay đổi gì, mỉm cười nói: "Việc người này đi Bách Sơn giới không có ai biết, ta cũng là ngẫu nhiên mới thăm dò được đấy."

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nhìn Tôn Hữu thần sắc hình như có chút kỳ quái, trong lúc nhất thời càng thêm hiếu kỳ và kinh ngạc, hỏi:

"Rốt cục là ai vậy?"

"Chung Thanh Trúc."