Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 200: Lễ trọng, tình ý nhẹ




Chung Thanh Lộ ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, chỉ thấy hắn đang mỉm cười nhìn về phía mình, cô do dự một chút, gật nhẹ đầu nói khẽ: "Được."

Thẩm Thạch gật đầu, nói: "Được, vậy tối nay chúng ta gặp lại, ta đi trước."

Nói xong, hắn liền quay người ra khỏi Linh Dược Điện, Tiểu Hắc từ dưới đất lười biếng đứng lên lẽo đẽo theo sau. Nhìn bóng lưng hắn từ từ ly khai Linh Dược Điện, ánh mắt Chung Thanh Lộ sáng long lanh, không biết trong nội tâm đang nghĩ đến chuyện gì?

Rời khỏi Linh Dược Điện, Thẩm Thạch không tiếp tục đi tới nơi nào khác mà trực tiếp xuống Quan Hải Đài, men theo đường núi trở về u cốc yên tĩnh, nơi có động phủ của hắn. Sau nhiều ngày không ở, cảnh sắc trong u cốc vẫn như trước, bóng cây rậm rạp một màu xanh thẫm, dây leo chằng chịt nối những cây đại thụ với nhau, phía xa xa âm thanh và hơi nước từ thác nước truyền tới, lại đây đó có tiếng chim hót, gió lạnh, tựa hồ khi đã vào nơi này người ta đều có cảm giác thời gian như ngừng lại , dường như những cảnh vật trong u cốc này vĩnh viễn vẫn như thế, không bao giờ thay đổi.

Thẩm Thạch đi hết con đường mọc đầy rêu xanh, giống như mọi ngày, không khí xung quanh có vài phần ẩm ướt, đập vào mắt đầu tiên không phải là động phủ của hắn mà là động phủ của hàng xóm bên cạnh, trong ấn tượng của Thẩm Thạch, hình như cửa động đã thật lâu không có mở ra.

Động phủ này có điểm kỳ lạ là từ trước đến nay chưa từng xảy ra biến hóa, cửa động một mực đóng chặt. Cùng với động phủ của Thẩm Thạch, trong u cốc chỉ vẹn vẹn có hai tòa động phủ, có lẽ bởi vì sơn cốc này quanh năm âm u ẩm ướt, không được đại đa số đệ tử Lăng Tiêu Tông ưa thích nên động phủ mở ra ở chỗ này ít đến thương cảm. Thẩm Thạch đã ở đây được một đoạn thời gian, nhưng từ lúc đến chỗ này, hắn không thấy động phủ bên cạnh có dấu vết người qua lại, hôm nay cũng vậy, cửa đá đều là đóng chặt.

Có lẽ căn bản nơi đây không có người ở a.

Trong nội tâm, Thẩm Thạch nảy sinh ý nghĩ như vậy, bước chân nhẹ nhàng đi tới, vượt qua khúc quanh sơn đạo, nghe ở phía trước âm thanh thác nước dần dần vang dội lớn hơn, rất nhanh hắn liền thấy được "nhà" của mình .

Trước cửa động phủ rơi rất nhiều lá rụng, từ bên ngoài nhìn vào cảm thấy nơi này có chút lụn bại, động phủ không có chủ nhân, trên núi cũng không có ai giúp hắn quét dọn. Bất quá Thẩm Thạch cũng không để trong lòng, hắn bước nhanh tới, nội tâm nổi lên một cảm giác thân thiết, tiện tay vung tay áo vài cái, vài đạo kình phong từ tay áo thổi ra, dễ dàng đem đại bộ phận lá khô thổi dẹt qua một bên, trước động phủ lập tức trở nên chỉnh tề sạch sẽ.

Lấy Vân Phù mở cửa động, mấy thanh âm ù ù vang lên, cửa động từ từ mở ra, có điều Thẩm Thạch không lập tức vào trong, bước chân dừng lại một chút, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc cười nói: "Tiểu Hắc, đã trở về rồi, cho ngươi tùy thích ra ngoài vui đùa một chút a, nhớ đừng rời khỏi sơn cốc này là được."

Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ đối với đề nghị này nó thế nào cũng được, bất quá sau một lúc, nó quay đầu nhìn thoáng qua hướng bên kia thác nước, tựa hồ nổi lên vài phần hứng thú, quay đầu hướng nơi ấy chạy tới.

Thẩm Thạch nhìn về phía bên kia, ở sâu trong u cốc có một thác nước, hắn ở đây đã một thời gian không ngắn, tất nhiên cũng đã từng xem qua nơi đó hai lần, bất quá thác này chỉ là một thác nước nhỏ bình thường chảy qua lưng chừng núi, phía dưới nước tụ thành suối, uốn lượn chảy về cuối sơn cốc. Bình thường vào thời điểm này, trong sơn cốc Tiểu Hắc Trư cũng không có việc gì làm nên hay ưa thích chạy đến gần thác nước chơi đùa, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà nó thường đến đó.

Quay người tiến vào động phủ, Thẩm Thạch đưa tay đóng cửa động lại, có Tiên gia đạo pháp ngừa bụi nên nhìn lại nơi này hầu như không có bao nhiêu bụi bặm, giống nhau trước lúc hắn rời đi, mọi thứ đều sạch sẽ. Thẩm Thạch nhìn chung quanh một chút, hướng chỗ sâu động phủ đi đến, nhưng lần này không phải tiến đến phòng ngủ mà đi vào một phòng trống cạnh phòng ngủ có diện tích khá lớn, rộng hơn phòng bình thường một chút.

Trên vách hai bên phòng đều có mấy kệ dài được làm chỉnh tề, ngoài ra còn có hai cái giá làm bằng đá, có vẻ mọi thứ này đều là do Lăng Tiêu Tông chuẩn bị nhà kho cho môn hạ đệ tử. Trong thạch thất, Thẩm Thạch đứng ngắm nhìn bốn phía một hồi, tựa hồ đang quan sát tính toán cái gì, một lát sau hắn gật đầu, thò tay lấy ra một cái Như Ý Đại.

Trông cái Như Ý Đại này có vẻ cũng bình thường, nhưng nó không phải là cái hắn thường đeo bên hông mà là cái mấy ngày trước tại bên ngoài Lưu Vân thành, bên rừng cây nhỏ, hắn và kẻ đã biến thành nửa người nửa quỷ Hậu Thắng làm một cuộc giao dịch, sau khi kết thúc giao dịch, Hậu Thắng tặng cho hắn đồ vật này.

Thẩm Thạch nhìn Như Ý Đại trong tay, hít sâu một hơi, cổ tay đảo ngược miệng túi đồng thời dùng Linh lực thần niệm chìm vào trong đó, bắt đầu lật qua lật lại lấy đồ vật, sau một lát, ánh sáng nhạt từ Như Ý Đại lóe lên, đủ thứ đồ vật từ Như Ý Đại bị khuynh đảo rơi ra.

Những thứ rơi xuống đều Linh thảo, chủng loại đa dạng, hình dạng khác nhau, số lượng nhiều đến nỗi làm người khác kinh ngạc, sắc mặt Thẩm Thạch vẫn một mực bình tĩnh nhìn từng bó từng bó Linh thảo từ Như Ý Đại không ngừng rơi xuống, rất nhanh tạo thành một đống lớn trong gian thạch thất, hơn nữa lại không ngừng bành trướng cao thêm.

Một cỗ thơm ngát vị thuốc từ đống Linh thảo tỏa ra thạch thất rồi từ từ ngàn ngập đến khắp động.

Giờ phút này, nếu tên thích ăn Linh thảo Tiểu Hắc có mặt, chỉ sợ đã sớm không nhịn được, nước miếng chảy ròng ròng, mắt léo tinh quang mà nhào tới rồi, may mà Thẩm Thạch đã sớm đoán được, liền dụ cho tên tham ăn kia đi chỗ khác. Như Ý Đại chứa Linh thảo nhiều đến kinh người này là của Hậu Thắng cho hắn, xem như gã tạ lễ hắn giúp đỡ tìm được phụ thân, số giao dịch này có được là do trong lúc hắn du lịch thám hiểm ở Ngô Công Sơn vô tình gặp Hậu Thắng, hai người âm thầm đạt thành giao dịch.

Đương nhiên nếu là bình thường thì chuyện này không thể nào thuận buồm xuôi gió như vậy, nhưng bất kể thế nào mà nói, hắn và Hậu Thắng cũng đã từng trải qua kiếp nạn đáng sợ tại Trấn Hồn Uyên, mặt khác dù sao ngày xưa Thẩm Thạch và gã đã từng có tình đồng môn, hắn còn giúp gã một chút, để cho phụ tử bọn họ đoàn tụ.

Thực tâm hắn cũng muốn phụ tử họ ở cùng một chỗ, nghĩ đến đây Thẩm Thạch thở dài một tiếng, không biết đến cùng hiện giờ phụ thân Thẩm Thái của hắn đang ở chỗ nào?

Như Ý Đại có thể chứa rất nhiều đồ vật, diện tích mỗi Linh thảo cũng không lớn nên càng có thể chứa nhiều loại đồ vật này, sau một hồi lâu, cuối cùng cũng trút hết Linh thảo trong Như Ý Đại ra, lúc này, trong gian thạch thất xuất hiện một đống thuốc cao hơn nửa người, chừng bốn năm xích, toàn bộ đều là do các loại Linh thảo chồng chất mà thành.

Nhìn đống Linh thảo này, Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, ngày đó tại Ngô Công Sơn, Hậu Thắng đúng là hạ xuống thành ý “vốn gốc”, chính hắn. . . có phải một đêm hắn trở nên giàu có không?

Bất kể nói thế nào, nhìn đống Linh thảo này, tâm trạng Thẩm Thạch trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu chỉnh đốn, phân biệt, sắp xếp, sửa sang lại đống Linh thảo này.

Đây không phải là một việc đơn giản, làm xong việc này tốn rất nhiều công sức, hơn nữa còn đòi hỏi phải có kiến thức nhãn lực cực cao, đối với đại đa số tu sĩ mà nói đều là sự tình “thiên đại nan đề”nhưng ngược lại, đối với Thẩm Thạch lại không phải là việc gì khó khăn.

Từng loại Linh thảo ở đây hắn đều đã từng thấy qua, hầu như mỗi cọng Linh thảo hắn chỉ cần liếc qua liền có thể nhanh chóng phân biệt chủng loại, tên, phẩm giai, dược tính thậm chí đến phẩm chất tốt xấu, có dùng được hay không… sau đó hắn phân loại, xếp từng cọng Linh thảo vào chỗ trống rồi cất kỹ.

Không khí trong thạch thất im ắng, chỉ thấy thân ảnh hắn bận rộn, không ngừng đi tới đi lui, từ đống thuốc đến chỗ cất Linh thảo và ngược lại.

Cứ như vậy, thời gian bất giác trôi qua, đống Linh thảo dần dần thấp xuống, mà trên đất trống Linh thảo dần dần nhiều hơn, dần chiếm cứ tất cả không gian trong phòng. Đưa mắt nhìn lại, dường như toàn bộ thạch thất biến thành một là thảm Linh thảo, đủ khiến rất nhiều tu sĩ cấp thấp nhìn muốn đỏ mắt.
※※※
Sau khi lựa chọn xong xuôi hết đồng thời sắp xếp, phân loại cẩn thận toàn bộ đám linh thảo đa dạng mà lộn xộn kia, Thẩm Thạch cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, duỗi dài cái lưng mỏi mệt.

Đống thảo dược này có số lượng thực không nhỏ, sơ sơ tính ra thì tổng số lượng cũng phải đến một ngàn gốc, có điều là phẩm chất của đám linh thảo này vẫn còn hơi kém một chút, trong đó hơn bảy phần mười là linh thảo nhất phẩm thông thường, kế đó là linh thảo nhị phẩm chiếm hơn hai phần mười, còn thứ thực sự đáng giá, đáng coi trọng, có thể làm tài liệu chính cho một số đan phương quan trọng là linh thảo tam phẩm không ngờ lại ít đến đáng thương, Thẩm Thạch tìm kiếm cả buổi mà đại khái cũng chỉ tìm được chưa đến năm mươi gốc.

Tuy thế Thẩm Thạch cũng không khó chịu chút nào với kết quả này bởi tình hình thực tế cũng nên như vậy, linh thảo tam phẩm vốn là thứ hiếm thấy, có thể có được con số năm mươi này đã xem như là đáng vui mừng rồi, nhìn qua số này nếu phối hợp với một ít linh tài phụ liệu nữa, kỳ thực cũng đủ để luyện chế ra linh đan xa xỉ. Còn những linh thảo nhất phẩm, nhị phẩm kia thực ra giá trị cũng có thể cao hơn Linh Tinh không ít, hơn nữa trong đó có nhiều loại mà bản thân chúng chính là tài liệu phụ trợ cho rất nhiều đan phương.

Chỉ có điều là ngoài cái đó ra thì những thứ cao hơn linh thảo tam phẩm, tức là linh thảo tứ phẩm trở lên thì Thẩm Thạch chẳng thấy có một cây nào, việc này xem như là một điều đáng tiếc nho nhỏ vậy.

Thẩm Thạch dừng công việc lại đoạn nhìn khắp xung quanh, sau khi trầm ngâm như suy tư gì đó mất một lúc lâu, hắn khẽ gật đầu đoạn trước tiên lấy ra túi như ý kia rồi bắt đầu đi lại trong đám linh thảo rải đầy đất, đôi mắt sáng ngời mà chăm chú, thỉnh thoảng hắn lại xoay người cấm lấy một gốc linh thảo rồi bỏ cả vào trong túi như ý.

Cứ đi đi nghỉ nghỉ, chọn chọn lựa lựa như thế, linh thảo trên mặt đất cũng bắt đầu giảm dần đi, sau khi Thẩm Thạch đi tới đi lui ba bốn vòng trong thạch thất thì số linh thảo trên mặt đất đã giảm đi khoảng một nửa, tính đến loại quan trọng nhất là linh thảo tam phẩm cũng đã có khoảng trên dưới ba mươi gốc của tám loại linh thảo được sắp xếp vào trong túi như ý trên tay hắn.

Tới lúc này, Thẩm Thạch nhìn thoáng qua túi như ý trong tay đoạn khẽ gật đầu, tiếp đó hắn thu túi như ý lại rồi lấy ra một cái túi như ý khác, có khác là lần này hắn làm nhanh nhẹn hơn nhiều, không có cẩn thận tỉ mỉ phân loại sắp xếp gì nữa mà cất hết linh thảo còn dư trên khoảng đất trống trong thạch thất vào trong túi rồi tiện tay đặt lên trên một cái kệ đá ở bên cạnh.

Sau khi vất vả hoàn tất thu dọn như thế, Thẩm Thạch thở dài một hơi, đang khi hắn muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát thì lại nghe từ chỗ cửa đá kia có một tràng những tiếng vang truyền đến như là có ngươi đang đứng bên ngoài gõ cửa.

Thẩm Thạch khẽ giật mình, bước nhanh qua mở cánh cửa đá, bất ngờ chỉ thấy sắc trời bên ngoài động phủ đã trở nên u ám tĩnh mịch đồng thời trong làn gió dưới màn đêm, một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ngoài động phủ của hắn, dưới mái tóc dài buông xuống vai là khuôn mặt dịu dàng đang mỉm cười nhìn hắn.

Dĩ nhiên là Chung Thanh Lộ lại tới rồi.

Thẩm Thạch ngây ngốc một chút, hắn không ngờ bản thân thu dọn đám linh thảo kia mà không ý thức được đã qua lâu như thế nên liền vội vàng cười nói: “Ngươi đã đến rồi a, mời vào nào!”

Chung Thanh Lộ mỉm cười bước tới, đảo đôi mắt sáng nhìn thoáng qua khắp bốn phía trong động phủ hắn rồi đột nhiên hơi cau mày, nói: “Ồ, ngươi ở đây cũng đã lâu vậy rồi, sao còn không mua thêm một ít đồ gì đó nữa, trông lại đơn sơ quá vậy.”

Thẩm Thạch cười cười hặc hặc, hắn đúng là chẳng bỏ chút tâm tư vào cái động phủ này nhưng cũng không vì thế mà bận lòng, dẫn Chung Thanh Lộ đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống đoạn cười nói: “Ta đây chẳng phải là lười sao, sau này, sau này nhất định từ từ mua thêm là được.”

Chung Thanh Lộ cười hì hì một tiếng, lắc đầu, thoáng nhìn dáng vẻ thì rõ là không tin hắn lắm, đồng thời đôi mắt sáng trong của nàng đảo qua những chỗ quanh động phủ, bộ dạng như trong lòng có chút dự tính.

Thẩm Thạch không có để ý kỹ động tác, nét mặt Chung Thanh Lộ mà lại móc từ trong ngực áo ra một cái túi như ý, nhẹ nhàng đẩy tới phần mặt bàn trước người Chung Thanh Lộ.

Chung Thanh Lộ thoáng ngơ ngác, hỏi: “Sao?”

Thẩm Thạch mỉm cười, nói: "Đưa cho ngươi."