Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 175: Lạnh lẽo




Trời đất tối tăm, sườn núi phía trước hoàn toàn chìm trong bóng đêm, ít cây cỏ sau sườn núi tạo thành một khu rừng nhỏ, thanh âm kỳ quái như khóc như than, tuyệt vọng nghẹn ngào, chính là từ trong rừng cây nhỏ đó vọng ra.

Hạ Tiểu Mai cẩn thận từng bước đi xuống núi, Kim Hồng Sơn này là nơi vô thượng Tiên cảnh của Tiên gia, đương nhiên không thể có yêu ma tinh quái, nên dù trong lòng Hạ Tiểu Mai có hơi hồi hộp, nhưng không sợ lắm, hơn nữa khi cô càng tới gần, âm thanh kia trở nên to hơn rõ hơn, thì càng làm cho cô cảm thấy quen thuộc, chỉ là trong nhất thời không thể nhớ ra được đã nghe thấy ở nơi nào.

Đến bên rừng cây nhỏ, trong bóng tối, Hạ Tiểu Mai nhìn thấy dưới một gốc cây to có một bóng người ngồi thu lu ở đó, hai cánh tay ôm lấy đầu, cả người co ro đầu chôn giữa hai đầu gối, không thể nhìn thấy mặt, nhưng âm thanh kia đúng là từ người này phát ra.

Nhờ ánh sáng lờ mờ, Hạ Tiểu Mai nhận ra trang phục của người kia đúng là trang phục của đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông, dáng vẻ chắc là còn trẻ, thực không hiểu rốt cuộc bị cái gì kích thích, mà lại trở thành bộ dáng này?

"Này?"

Đến cách người kia chừng hơn một trượng, Hạ Tiểu Mai dừng bước, gọi thử một tiếng.

Người kia run lên, như bị tiếng gọi của Hạ Tiểu Mai làm hoảng sợ, nên không ngẩng đầu lên, mà còn cuộn mình lại chặt hơn, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng run rẩy:

"Đừng, đừng có qua đây... Mẹ! Mẹ... Ngươi đừng có qua đây... Ta... A..." âm thanh rời rạc, mơ hồ không rõ, Hạ Tiểu Mai lắng tai nghe kỹ cũng chỉ nghe được mấy chữ, không hiểu người kia rốt cuộc muốn nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng run rẩy kia, Hạ Tiểu Mai nhận ra người này đang vô cùng sợ hãi. Nhìn kỹ lại thân hình của người kia, Hạ Tiểu Mai ngẩn ra, trong đầu xuất hiện một người có bộ dáng giông giống người trước mặt, nhưng cô không dám chắc, vì cô biết nam tử kia, là một người lúc nào cũng tự tin kiêu ngạo, phong độ tư thái xuất chúng, với gia thế của hắn, dù trong đám thanh niên anh tài tuấn kiệt trẻ tuổi đông đúc của Lăng Tiêu tông, thì cũng vẫn nằm trong danh sách các con trời, sao lại trở thành bộ dáng này?

Nhưng Hạ Tiểu Mai nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng khó hiểu, càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cuộc không nhịn được, đi tới đánh bạo gọi một câu:

"Tôn Hằng?"

Thiếu niên đang cuộn mình run mạnh một cái, hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tiểu Mai.

Trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu vẫn còn mang vệt nước mắt, nhưng đúng là dung mạo quen thuộc ấy, Hạ Tiểu Mai giật mình, người này thực không ngờ đúng là đại thiếu gia của Tôn gia, Tôn Hằng.

Năm đó đám Hạ Tiểu Mai sau khi bái nhập Lăng Tiêu tông, đi vào Thanh Ngư Đảo tu luyện, đến nay đã hơn tám năm, đám thiếu niên năm đó, trên con đường tu đạo và nhân sinh, đã thể hiện sự chênh lệch cao thấp rất rõ ràng. Trên thực tế, theo thời gian trôi qua, trong Lăng Tiêu tông đã ngầm đi đến một kết luận, là đợt đệ tử mới của Hạ Tiểu Mai là đợt hội tụ các anh tài rất hiếm thấy trong suốt nhiều năm qua, trong đó có mấy người được coi là có tư chất thiên tài, và theo sau là rất nhiều nhân tài.

Trong mấy năm nay, những người đứng đầu trong hàng ngũ trẻ tuổi trên cơ bản cũng đều là từ nhóm đệ tử mới này, Cam Trạch, Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Lộ. . . , thì không cần nói, và Tôn Hằng cũng là một trong những người thanh danh thập phần vang dội trong số đó.

Thiên tư bất phàm, thong dong tiêu sái, gia thế lại hiển hách, Tôn Hằng không hề nghi ngờ là một trong những thiên tài được xem trọng nhất, Hạ Tiểu Mai ngày xưa cũng đã từng cùng hắn tu luyện chung một khu vực trên Thanh Ngư Đảo, tuy không tính là rất quen, nhưng ở chung trên một đảo, đi tới đi lui chạm mặt nhiều lần, cũng coi như có quen biết.

Nên cảnh tượng này quả thực làm Hạ Tiểu Mai phải trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cô không bao giờ nghĩ cái người tiêu điểm lúc nào cũng cao cao tại thượng Tôn gia Đại Thiếu Gia, lại biến thành bộ dạng này, cô ngơ ngẩn, cuối cùng khô khan nặn ra một câu hỏi:

"Ngươi, ngươi sao vậy?"

Tôn Hằng mờ mịt nhìn Hạ Tiểu Mai, không nói gì. Hạ Tiểu Mai nhíu mày, nhưng đã nhận ra đấy là Tôn Hằng, nên lá gan cũng lớn lên, thấy chung quanh xác thực chỉ có một mình hắn, liền đi tới, tiếp tục hỏi:

"Tôn sư huynh, ngươi gặp chuyện gì sao, sao lại trở thành thế này?" cô chạy tới bên Tôn Hằng, tính cô vốn lanh lẹ, nên thấy Tôn Hằng dáng vẻ đáng thương, liền vô thức thò tay ra định đỡ hắn.

Ai ngờ tay cô vừa chạm vào Tôn Hằng, thì Tôn Hằng run bắn lên, kêu to "A" một tiếng, cực kỳ hoảng sợ nhảy dựng lên, hai mắt trợn to, nhìn Hạ Tiểu Mai chằm chằm, hét lớn:

"Mẹ, mẫu thân, ngươi, ngươi lại quay về tìm ta?"

Cơ bắp khuôn mặt Tôn Hằng vặn vẹo, cực kỳ sợ hãi, Hạ Tiểu Mai nhìn mắt hắn, không biết vì sao cảm thấy lưng mình lạnh toát, còn đang nghi hoặc, Tôn Hằng lại như nghe thấy một thanh âm gì đó, đột ngột quay đầu, nhìn vào trong bóng tối của khu rừng nhỏ, toàn thân run rẩy, túm chặt lấy tay Hạ Tiểu Mai, nép người sát vào người cô.

Hạ Tiểu Mai lắp bắp kinh hãi, nghĩ Tôn Hằng bị động dục muốn chiếm tiện nghi của mình, nên lùi lại, định vung tay, nhưng Tôn Hằng phản ứng rất nhanh, cô không hất tay hắn ra được, nên trở bàn tay định tát hắn, nhưng cô nhận ra bàn tay của Tôn Hằng lạnh ngắt, bên tai vang lên giọng nói đầy sợ hãi của hắn: "Mẹ, mẹ ơi, con nhện, cứu ta, có con nhện ..."

Hạ Tiểu Mai giật mình, cái tát không đánh ra được, quay sang nhìn kỹ Tôn Hằng, thấy hắn quả đang trong một trạng thái rất kỳ quặc, không phải giả vờ, cô ngơ ra một lúc, lẩm bẩm: "Cái này... Chẳng lẽ là sắp phát điên?"

Hạ Tiểu Mai do dự, trong lòng bối rối, một lúc sau, cô thở dài, nhẹ nhàng gọi: "Tôn Hằng sư huynh, ngươi tỉnh lại đi, ta là Hạ Tiểu Mai."

Tôn Hằng ôm chặt cánh tay cô, nép sát vào người cô, không nói năng gì, người run cầm cập, một hồi lâu mới nhả ra được mấy chữ, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ có một từ:

"Mẹ... Mẹ..."

Hạ Tiểu Mai mềm lòng, bản tính cô vốn thiện lương, thấy Tôn Hằng đáng thương như thế, thì không đành lòng, thở dài, giơ tay ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tôn Hằng, nói khẽ:

"Được rồi, được rồi, không sao đâu."

Có lẽ cô dịu dàng như thế có tác dụng, hoặc cũng có thể Tôn Hằng đã bấn loạn lâu nên mệt mỏi, nên sau khi được cô an ủi, sự sợ hãi trên mặt hắn giảm dần đi, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn, nhưng hai tay vẫn ôm chặt tay cô không chịu buông ra.

Hạ Tiểu Mai không còn cách nào, nên đành nói: "Thế này đi, trời đã tối, ta thấy ngươi cũng mệt rồi, ta đưa ngươi về."

Tôn Hằng ngơ ngác nhìn cô, như một đứa bé bị lạc đường, mờ mịt gật đầu.

Hạ Tiểu Mai mỉm cười, kéo Tôn Hằng quay người đi lên núi, bàn tay cô ấm áp, dáng điệu lại dịu dàng, Tôn Hằng kìm lòng không được đi theo.

Hai người chậm rãi đi lên dốc núi, dần biến mất trong bóng đêm, gió biển thổi qua, cỏ xanh đong đưa, sườn núi lại trở về an bình yên tĩnh, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

※※※

Cũng trong bóng tối quạnh quẽ như vậy, nhưng trong ngôi nhà nhỏ tĩnh lặng ở Lưu Vân Thành lại là một cảnh tượng khác.

Chung Thanh Trúc và Lăng Xuân Nê vốn hôm trước còn là hai người xa lạ, hiện giờ đã ngồi cạnh nhau trong phòng nhỏ mấy canh giờ. Tu sĩ Mãnh Thú Minh ngoài phòng đã trước sau công kích vào trong phòng mấy lần, nhưng do trận pháp của Chung Thanh Trúc quá sức thần kỳ, phòng ngự cường hãn, chỉ với sức lực một mình cô, đã chặn đứng được tất cả.

Lăng Xuân Nê vì cảnh giới quá thấp, chỉ mới luyện mỗi công pháp 《 mộng đàm đồ 》không có pháp quyết, không có chiến lực, nên mấy canh giờ này, cô đều im lặng nhìn Chung Thanh Trúc điều khiển trận pháp đánh nhau.

Nhìn xem cả buổi, trong lòng Lăng Xuân Nê sinh ra sự kính nể cô gái lạ mặt trẻ tuổi xinh đẹp cũng tự xưng là đệ tử Lăng Tiêu tông này, đồng thời cũng có cả lòng hâm mộ, trong lòng cô mơ mộng mình cũng tu được Đại Đạo, có vô thượng thần thông, tự do tự tại không còn sợ bị ai làm nhục.

Trong phòng tối mịt, viên châu trong tay Chung Thanh Trúc vẫn tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nhưng chỉ chiếu sáng được một chút xung quanh. Nhưng nhờ chút ánh sáng đó, Lăng Xuân Nê đã đủ nhìn thấy dáng vẻ của Chung Thanh Trúc, nhận ra cô đã bắt đầu lo lắng và bối rối.

Tình hình của Chung Thanh Trúc hiện giờ phải nói là rất tệ. Ban ngày trọng thương đã bị chảy máu rất nhiều, hiện giờ tuy máu đã ngừng chảy, nhưng mặt mũi trắng nhợt, thân thể đung đưa khó khống chế được, lúc nào cũng chực rơi xuống khỏi xà ngang.

Cơ thể đã trọng thương, lại còn một mình chọi cứng với bao nhiêu kẻ thù lâu như vậy, thực lực của Chung Thanh Trúc đã làm bao nhiêu người khiếp sợ, nhưng Lăng Xuân Nê không có thời gian nghĩ nhiều đến chuyện này, vì cô đã nhìn thấy cơ thể Chung Thanh Trúc lay mạnh, giống như không thể chống đỡ nổi nữa.

Cô nhích người tới ôm lấy Chung Thanh Trúc. Chung Thanh Trúc khẽ giật người như muốn giãy vùng ra theo bản năng, Lăng Xuân Nê vội nói nhỏ:

"Chung cô nương, ta không biết ngươi, nên cũng không biết ngươi rút cuộc vì sao lại tới đây tìm ta. Nhưng với tình hình hiện giờ, cô hãy để ta giúp cô một chút, nếu không lỡ cô không chống đỡ nổi nữa, thì cả hai chúng ta đều gặp phải kết cục thê thảm như nhau."

Khuôn mặt thanh tú của Chung Thanh Trúc chìm một nửa trong bóng tối, không nhìn thấy rõ biểu lộ, nhưng cô không vùng vẫy nữa, cũng không nói gì.

Lăng Xuân Nê thầm thở phào.

Hai cô gái ôm lấy nhau ngồi trên thanh xà ngang nhỏ hẹp, Lăng Xuân Nê ôm Chung Thanh Trúc, dùng cơ thể mình chống đỡ cho cô.

Bàn tay lạnh buốt, da thịt lạnh buốt, thân thể lạnh buốt.

Có một lúc, cả hai lơ đãng xuất hiện một suy nghĩ giống nhau ‘sao cơ thể cô ấy cũng lạnh thế nhỉ?’

Gió đêm thổi qua, hai người đều thấy lạnh, khí lạnh trong phòng như co cuộn xung quanh họ.

Trong bóng tối thê lương và lạnh lẽo, hai cô gái vô tình tựa sát vào nhau.
===============
Trước mặt Tiểu Mai: Tôn đại thiếu
Tinh thần hoảng loạn khóc mẫu thân
Vỗ về an ủi dần dần
Tôn kia rồi cũng hồi thân theo về

Trong cảnh sinh tử treo đầu tóc
Song Kiều xích lại tựa vào nhau