Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 157: Âm u




“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa truyền đến, ánh mắt Cố Linh Vân nhìn thoáng qua hướng ấy, thản nhiên nói:

“Vào đi.”

Chỗ cửa ra vào có người đáp lời, sau đó tiến lên đằng trước Thẩm Thạch bái kiến chính là Trần Lý, lúc này trong tay hắn cầm theo cái túi không lớn không nhỏ đi đến trước bàn đọc sách đặt trước mặt Cố Linh Vân. Cố Linh Vân tiện tay mở miệng túi nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Trần Lý gật đầu, quay lại thoáng cười với Thẩm Thạch, Thẩm Thạch cũng vui vẻ cười đáp lại, đang nhìn hắn đi ra ngoài thì nghe Cố Linh Vân ở sau lưng nói: “Linh tinh và những tài liệu chế phù mà ngươi muốn đều đã chuẩn bị xong, còn về giá tiền thì ta khấu trừ trong số linh tinh còn tồn của ngươi ở Thần Tiên Hội.” Nói xong, đôi mắt đẹp của nàng nhìn Thẩm Thạch, mỉm cười nói tiếp: “Ngươi có muốn nhìn qua một chút không?”

Thẩm Thạch lắc đầu, cười nói:

“Không cần, Cố di là người làm đại sự, mỗi ngày qua tay biết bao nhiêu ngàn vạn linh tinh, đâu thèm để ý chút tiền lẻ của ta.”

Cố Linh Vân mỉm cười, không nói gì.

Thẩm Thạch thu chiếc túi vào trong Như Ý Đại, nói với Cố Linh Vân: “Cố di, nếu không có chuyện gì nữa, ta xin phép đi trước.”

Cố Linh Vân “ừ" một tiếng, rồi làm như tùy ý nói:

“Đúng rồi! Ngươi có biết Mãnh Thú Minh ở Lưu Vân thành không?”

Bước chân sắp bước ra cửa của Thẩm Thạch hơi chậm lại, dừng ở đó, thần sắc trên mặt vẫn như thường không biến sắc, nói:

“Không biết! Sao vậy, đây là môn phái nào thế Cố di?”

Cố Linh Vân nhìn Thẩm Thạch, trầm mặc im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Đây cũng được xem là một thế lực tu chân bản địa ở Lưu Vân thành, do năm môn phái tu chân nhỏ kết minh, theo thứ tự là Thiết Hổ Môn, Sơn Hùng Đường, Xích Cẩu Môn, Hỏa Hồ Phái và Báo Tử Lâu. Tuy nói không có tư cách so sánh với danh môn đại phái như Lăng Tiêu Tông, nhưng cũng được coi như là có thế lực trong Lưu Vân thành.”

Thẩm Thạch “à” một tiếng, nhìn Cố Linh Vân nói: “Thì ra là thế, nhưng mà tại sao Cố di lại đề cấp đến Mãnh Thú Minh với ta?”

Cố Linh Vân cười cười, nói: “Ngươi còn nhớ lần tại đấu giá hội lần trước ta gọi ngươi tới hay không, lần đó hình như ngươi vì cứu một nữ tử mà xảy ra va chạm, giữa chừng còn bỏ đi, người mà ngươi cãi lộn chính là Giang Hắc Hổ - chưởng môn Thiết Hổ Môn - một trong năm môn phái thuộc Mãnh Thú Minh.”

Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, trong đầu nhớ lại sự việc ngày hôm ấy nhưng khuôn mặt vẫn như thường, lông mày hơi nhăn, trầm ngâm chốc lát sau đó nói: “Không biết tại sao Cố di đột nhiên nói với ta về Giang Hắc Hổ, cần ta làm chuyện gì sao?”

Cố Linh Vân nói: “Trước đó vài ngày, có người vô tình phát hiện Giang Hắc Hổ chết tại một hẻm nhỏ trong thành, ngoài ra hai môn nhân mà hắn mang theo cũng bị sát hại. Vì việc này mà Mãnh Thú Minh vô cùng tức giận, liên tục tra xét trong thành, khiến cho trong thành xảy ra một hồi náo loạn gà bay chó chạy. Ta cũng muốn hỏi ngươi một chút, sau ngày hôm ấy ngươi có… gặp vị Giang Hắc Hổ này không?”

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: “Không hề thấy hắn nữa.”

Cố Linh Vân gật đầu, nói: “Vậy là tốt, phần lớn người trong Mãnh Thú Minh đều là ác đồ thô bỉ, mặc dù không sợ bọn chúng nhưng không nên chuốc phiền toái, việc này không quan hệ đến ngươi là tốt nhất.”

Thẩm Thạch cười nói: “Đa tạ Cố di quan tâm, việc này không có liên quan đến ta.” Dứt lời liền ôm quyền nói tiếp: “Vậy ta xin phép cáo từ trước.”

Cố Linh Vân đứng dậy, mỉm cười nói: “Tốt, trên đường cẩn thận.”

Thẩm Thạch xoay người rời đi, cho dù là lúc hắn đưa lưng về phía Cố Linh Vân thì nụ cười vẫn treo trên khóe miệng, thần sắc không hề biến hóa. Mãi cho đến lúc sau khi hắn đi ra khỏi thư phòng rộng rãi, thuận tay đóng cửa lại, ngăn cách mình với ánh mắt của mỹ phụ Cố Linh Vân kia thì mới lập tức thu lại nụ cười trên mặt.

Hắn đứng ở cửa ra vào trầm tư suy nghĩ một hồi, ánh mắt lóe lên, cũng không biết nội tâm đang suy nghĩ gì, qua một lúc sau không nói lời náo bước đến cầu thang đi xuống dưới lầu.

Còn ở phía sau, chỗ mặt kia của cánh cửa, trong thư phòng nơi bàn đọc sách, Cố Linh Vân vẫn bình tĩnh ngồi ngay ngắn dựa người trên chiếc ghế lớn, cặp mắt lặng yên như mặt nước nhìn về phía cánh cửa Thẩm Thạch vừa rời đi, tựa như lâm vào trầm tư.

***

Trên Kim Hồng Sơn, trong u cốc.

Bình thường sơn cốc này là nơi yên tĩnh quạnh quẽ, chẳng biết vì sao ngày hôm nay có hai bóng người xuất hiện ở đây nên trông có vẻ náo nhiệt hẳn lên. Đại thụ khổng lồ rợp bóng, trời cao xanh thẳm, tiếng nước chảy xa xa, hai người nhìn nhau không nói gì tựa hồ như làm cho mảnh sơn cốc này lại trở về tĩnh lặng.

Bầu không khí nhanh chóng lạnh xuống, Tôn Hữu ngạc nhiên, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng một lát rồi cười khan, nói: “Chung Thanh Lộ, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, lúc ở chỗ ngã ba đường bên kia ta có thấy ngươi đi đến nơi này cho nên mới tới đây, có lòng nhắc để ngươi khỏi phải mất công ở đây gọi cửa cả buổi.”

Chung Thanh Lộ lẳng lặng nhìn Tôn Hữu, chẳng rõ vì sao Tôn Hữu cảm giác hình như hôm nay Chung Thanh Lộ khác với ấn tượng trong lòng của hắn từ trước đến giờ. Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy hình như ánh mắt của nàng lúc này đặc biệt sáng ngời, tưởng chừng có thể nhìn thấu nhân tâm người đối diện.

Trong lòng Tôn Hữu cảm thấy có chút hối hận vì xen vào chuyện người khác, đang định nói vài ba câu rồi bỏ đi thì bỗng nhiên nhìn thấy Chung Thanh Lộ bước về phía mình hai bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn Chung Thanh Lộ, bất chợt giật mình, hình như chợt phát hiện sắc mặt của nàng không biết vì sao có chút sa sầm, đang nghi hoặc thì nghe Chung Thanh Lộ mở miệng nói: “Tôn Hữu, ngươi không phải là có tình ý với ta chứ?”

Tôn Hữu ngẩn ngơ, lập tức bật cười, nói: “Chung Thanh Lộ, ngươi đang nói mò cái gì vậy, ta…”

“Đúng.” Tôn Hữu vừa mới nói được nửa chừng thì đã bị Chung Thanh Lộ ngắt lời, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn, tuy rằng bình tĩnh nhưng trong lòng hắn cũng hơi có chút chột dạ: “Ta cũng biết ngươi không có tâm tư này, mà trên thực tế từ trước đến nay, quan hệ của hai chúng ta cũng không xấu, nhưng gặp mặt cũng chỉ có thể gật đầu chào nhau, nói vài ba câu giao tình thôi, đúng không?”

Tôn Hữu suy nghĩ một chút, sau đó nhún vai, nói: “Ngươi nói như cũng không sai.”

Ánh mắt Chung Thanh Lộ thả lỏng, không biết giờ phút này nàng đang suy nghĩ gì mà thản nhiên nói: “Nếu là như thế, ta và ngươi giao tình bình thường, mọi ngày cũng ít lui tới, ta thấy kì quái vì sao ngươi thấy ta đi vào chỗ Thẩm Thạch thì đi theo, lại còn tốt bụng nói cho ta Thẩm Thạch không có ở đây, để ta khỏi phải phí công?”

Tôn Hữu biến sắc, nét cười trên mặt dần tắt, cau mày nói: “Tính ta hay xen vào việc của người khác, vậy có được không? Được rồi, ta đi đây.”

Dứt lời hắn quay người chuẩn bị đi về phía sơn đạo, bỗng dưng mắt hắn hoa lên, Chung Thanh Lộ đã chặn trước mặt không cho hắn đi tiếp, Tôn Hữu hít sâu một hơi, nói: “Chung Thanh Lộ, ngươi làm gì vậy?”

Chung Thanh Lộ đứng đó, thần sắc lạnh lùng nhìn hắn, chỉ sau một lát, thốt lên: “Ngươi chột dạ rồi.”

Tôn Hữu cười khan, tựa hồ có chút bất mãn, nói: “Cái gì chột dạ, vì sao ta phải chột dạ?”

Chung Thanh Lộ không hề cười, chỉ đứng ở đó nhìn hắn, hàn quan trong mắt càng ngày đậm, mơ hồ làm cho Tôn Hữu có cảm giác không dám đối mặt, nghĩ thầm mình thật sự gặp quỷ rồi, đồng môn với nàng nhiều năm như vậy rồi mà lại không biết nữ tử này thong minh như vậy, chẳng lẽ hôm nay đặc biệt nhạy cảm sao…

Chung Thanh Lộ trầm mặc một lát, nói: “Ta không biết, nhưng ta có cảm giác này. Ta và ngươi giao tình không đậm, ngươi cũng chẳng nợ nần gì ta, nhưng hành động hôm nay lại không giống như ngày thường, tự nhiên lại quan tâm đến ta, chạy đến đây nói cho ta biết Thẩm Thạch không có ở đây? Có lẽ bởi vì…” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ giọng như tự nhủ cho mình nói,

“Có lẽ, có chuyện gì đó xảy ra mà ta không biết, thậm chí có thể là ngươi cảm thấy chuyện đó đối với ta… không tốt lắm? Ngươi cảm thấy… ta đáng thương sao?”

Ánh mắt Tôn Hữu đọng lại, lần đầu tiên sắc mặt hắn có chút chấn động, nhưng lập tức cười ha ha, nói: “Ta thấy ngươi luyện đan đến độ luyện ra tật xấu luôn rồi, mặc kệ ngươi, ta phải đi đây.”

Nói xong, hắn cất bước muốn bỏ đi. Chung Thanh Lộ ở bên cạnh đi tới, lần này nàng không ngăn cản, chỉ là lúc Tôn Hữu đi ngang qua nàng, bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Chuyện này… có quan hệ đến Thẩm Thạch sao? Cho nên khi ngươi thấy ta đi đến đây thì mới đi lên báo cho ta một tiếng?”

Thân thể Tôn Hữu có chút chấn động, song cũng không có ý định trả lời, vẫn cất bước về phía trước, Chung Thanh Lộ quay người nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên nàng lớn tiếng nói: “Nếu là sự tình có liên quan đến ta, vì sao ngươi không nói cho ta biết?”

Tôn Hữu mới đi được vài bước thì dừng chân, sau một lúc lâu hắn quay người lại nhìn Chung Thanh Lộ, bắt gặp trên mặt nữ tử ấy hình như có vài phần tức giận xen lẫn chút lo lắng. Trong lòng hắn thở dài, tuy nhiên sắc mặt vẫn lãnh đạm, nhìn Chung Thanh Lộ rồi thản nhiên nói:

“Ngươi chẳng khác gì so với hồi còn bé, đều là cảm thấy người khác sai, mọi người đều phải xin lỗi ngươi sao?”

Đôi mi thanh tú của Chung Thanh Lộ nhăn lại, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, nói: “Ngươi có ý gì?”

Tôn Hữu cười lạnh, nói:

“Ngươi có từng nghĩ qua, có lẽ có một số việc là do ngươi làm sai trước?”

Hắn dứt lời xong, cũng không nhiều lời, xoay người ly khai, nửa chữ cũng không nói thêm.

Trên đường núi vắng vẻ u hoài, Chung Thanh Lộ đứng yên nghi hoặc, qua một hồi lâu nàng chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn vào mảnh sơn cốc đầy cổ mộc rậm rạp, cuối cùng rơi lên trên cửa đá nơi tòa động phủ quạnh quẽ yên ắng đó.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…”

Nàng lẩm bẩm một mình, sắc mặt có chút cô đơn mờ mịt.

***

Tôn Hữu đi khỏi tòa u cốc, bước nhanh trên sơn đạo, mãi đến khi thấy Quan Hải Đài xuất hiện mơ hồ trong tầm mắt thì hắn mới thở phào, thần sắc buông lỏng, đứng im lặng trầm ngâm một lát, đột nhiên cười khổ, lắc đầu tự nhủ:

“Tự mình xen vào việc người khác, thật là tự tìm phiền toái…”

Nụ cười Tôn Hữu mang vài phần tự giễu, hắn đứng đó suy nghĩ một lát, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi còn cách Quan Hải Đài khoảng hơn mười trượng chỗ khúc ngoặt ở lối rẽ khác lên sơn đạo, chỗ sâu trong tán cây dường như cũng có con đường sơn đạo uốn lượn, còn có một ít cửa đá động phủ như ẩn như hiện ở đó.

Tôn Hữu đi theo sơn đạo đến khoảng chừng được trăm trượng tới trước cửa đá của tòa động phủ lâu năm dây leo phủ bên trên. Tôn Hữu đứng trước cửa động, hít sâu một hơi rồi tiến lên gõ vài cái vào cửa đá.

Sau một lúc lâu, âm thanh ù ù truyền ra, cửa đá từ từ dịch sang, thân ảnh khôi ngô cao lớn của một nam tử xuất hiện, nhìn Tôn Hữu, khẽ giật mình, hơi kinh ngạc, nói: “Tôn sư đệ?”

Giờ phút này Tôn Hữu đã sớm thu hồi tâm tình của mình đi, nụ cười sáng ngời lại hiện lên khuôn mặt, cười ha ha đi tới, ôm quyền thi lễ nói:

“Vương sư huynh, đã lâu không gặp.”

Nam tử có dáng người khôi ngô, trầm hùng kiên nghị đang đứng ở cửa ra vào kia không ngờ lại là đệ tử của Trưởng lão Tôn Minh Dương, có bài danh trong Lăng Tiêu Tam Kiếm - Vương Tuyên.