Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 111: Dị giới tha hương​




Cố Linh Vân nhoẻn miện cười, nhan sắc kiều mị xinh đẹp tựa hoa xuân nở rộ, thật làm cho hai mắt người đối diện phải tỏa sáng, nói: “Như thế thì tốt quá rồi, ta cám ơn ngươi trước.”

Thẩm Thạch im lặng không nói, vẫn nhìn nàng, chờ đợi lời nói tiếp theo.

Cố Linh Vân đối với biểu hiện hơi đông cứng của hắn cũng không thèm để ý, mỉm cười tiếp lời: “Là như vầy: Ta biết rõ trong sơn môn Lăng Tiêu Tông trên Kim Hồng Sơn, có một trong thất đại đường khẩu gọi là Đan Khí Trận Thú Thư Bảo Thuật, ở trong ấy có vô số bí kíp, thậm chí rất nhiều đạo pháp thần thông, bí kíp huyền ảo mà Lăng Tiêu Tông sưu tầm, sử dụng đều nằm trong đó…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Thẩm Thạch đã biến đổi, thậm chí ánh mắt cũng lạnh đi, lập tức ngắt lời: “Chẳng lẽ người muốn ta đi vào trong Thư đường kia ăn cắp công pháp bí quyết? Điểm này thứ cho ta khó mà tòng mệnh, không nói đến Thư đường trọng địa có biết bao cao thủ bổn môn âm thầm thủ hộ, căn bản không có khả năng từ trong ấy trộm ra được một trang giấy. Cho dù là có thể trộm được, ta cũng sẽ không đi làm việc này cho người.”

Hắn hít sâu một hơi, thần sắc lạnh lùng, nhìn Cố Linh Vân nói: “Lăng Tiêu Tông đối với ta có thụ nghiệp tài bồi chi ân (ơn giáo dục), xưa nay càng không có chút nào không phải với ta, hữu ân vô oán (có ơn không oán), nếu buộc ta làm việc này, ta làm không được. Hơn nữa cha ta nếu biết được việc này, nhất định cũng đồng tình với cách nghĩ của ta.”

Thần thái kiên quyết, không có nửa phần do dự của hắn khiến cho Cố Linh Vân hơi ngơ ngác, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch hơi hơi chớp động. Cũng không biết giờ đây trong lòng nàng nghĩ gi, bất quá thoạt trông cũng không có vẻ gì tức giận, ngược lại, sau một lát, cười nhạt một tiềng, nói: “Đừng kích động! Ai nói với ngươi là ta muốn trộm pháp quyết của Lăng Tiêu Tông đạo pháp thần thông hả?”

Thẩm Thạch trì trệ, nhìn Cố Linh Vân, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời thanh tịnh như nước, tự tiếu phi tiếu (ý cười như có như không) của nàng, nghĩ đến bản thân rõ ràng không có hiểu sai ý của nàng, trong lúc nhất thời tránh không khỏi có chút lúng túng.

Chẳng qua Cố Linh Vẫn cũng không có ý để cho hắn có mức quá khỏ chịu, khoát tay áo, mỉm cười nói: “Ta sẽ không yêu cầu ngươi đi làm cái gì quá phận hay sự tình nào khó xử. Chuyện này thậm chí chẳng có quan hệ gì quá lớn đến Lăng Tiêu Tông, ngươi yên tâm đi.”

Thẩm Thạch im lặng nhẹ gật đầu, sâu trong lòng nhẹ thở dài. Nếu không phải là loại tình huống mà hắn rất lo sợ đó, lại không làm tổn thương đến mối quan hệ của mình cùng Lăng Tiêu Tông thì giúp nàng một lần cũng không có gì quá đáng. Chẳng qua cho đến lúc này, Thẩm Thạch còn không biết rốt cuộc yêu cầu của Cố Linh Vân là gì, liền trực tiếp hỏi:

“Vậy người muồn ta làm cái gì?”

Cố Linh Vân trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Bên dưới Thuật đường Lăng Tiêu Tông có một chỗ được xưng là ‘Thư Hải’, tàng thư trong ấy nhiều vô kể tựa như Thương Hải. Ngươi tu luyện ở Lăng Tiêu Tông bao năm qua chắc là biết rõ điều đó a?”

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói: “Ta biết rõ.”

Cố Linh Vân tiếp lời: “Trong vô số tàng thư ở Thư Hải, có số lượng sách cổ không ít, ý của ta là những cổ thư về thời đại Thiên Vương Yêu Đình một vạn năm trước.”

Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, chút kinh ngạc xẹt qua trong mắt, nói: “Việc này ta biết rõ: Sau đại chiến nhân yêu năm đó, Yêu Tộc bại lui, Vương Đình bị diệt, Thiên Hồng Thanh kinh đô Yêu Tộc là một mảnh hỗn loạn. Ngoại trừ Yêu Hoàng đế cung, hầu như tất cả địa phương bên ngoài đều bị Nhân tộc chiếm lĩnh, trong đó có cả ‘Thiên Thư các’ chứa tất cả các sách của Thiên Yêu Vương Đình cả vạn năm. Sau khi đại chiến chấm dứt, tất cả kẻ khác không có hứng thú đối với những đống sách cổ chồng chất như núi kia, duy chỉ có Nguyên Vấn Thiên cùng tổ sư Lăng Tiêu Tông ta Cam Cảnh Thành trong Lục Thánh say mê nhất là đọc sách, cho nên sau đó Thiên Thư các do Nguyên Thủy Môn cùng Lăng Tiêu Tông chúng ta chia nhau. Chẳng qua nghe đồn rằng số lượng sách trong Nguyên Thủy Môn nhiều hơn một ít, tàng thư trên ‘Thư Sơn’ của họ so với ‘Thư Hải’ của chúng ta cũng rộng lớn hơn.”

Cố Linh Vân gật nhẹ đầu, nói: “Đúng vậy, chính là như thế! Năm đó Thiên Thư trong các tàng thư Thiên Yêu Vương Định bị chia cắt, Nguyên Thủy Môn cùng Lăng Tiêu Tông các ngươi chia nhau đại khái kẻ bảy người ba. Bất quá, cho dù thế nào chăng nữa, ngày hôm nay những cổ thư vạn năm trước về Yêu Tộc thời đại cơ bản trên dưới đều nằm ở hai nhà các ngươi rồi.”

Thẩm Thạch nhìn nàng một cái, chân mày hơi nhìu lại, nói: “Chuyện này cùng ngươi có quan hệ?”

Chẳng biết vì sao Cố Linh Vân đột nhiên trầm mặc, ánh mắt tựa hồ cũng hơi lập lòe, xem ra có hơi do dự, bất quá vẫn gật đầu, nói: “Đúng! Ta nghĩ sẽ nhờ ngươi sau khi về núi, đi Thư Hải một chuyến, những cuốn sách khác đều không cần để ý chỉ nhìn những quyển cổ thư về thời đại Thiên Yêu Vương Đình ngày xưa, đặc biệt là những năm cuối thời đại Vương Đình, sau đó giúp ta tìm một người trong đó, xem có văn tự nào ghi chép về hắn hay không. Chuyện này không cần gấp gáp, hơn nữa ta biết khi làm rất rườm rà, cho nên nếu ngươi thấy dễ dàng, có thể giúp ta đi đến đó mấy lần, vạn nhất thật sự có gì ghi chép về ngươi kia thì nhớ lại, rồi nói cho ta.”

Thẩm Thạch ngạc nhiên nói: “Đơn giản chỉ là đọc sách như vậy?”

Cố Linh Vân cười cười, trả lời: “Vốn dĩ chính là thế! Trừ phi ngươi cho rằng ta bắt ngươi đi làm việc gì gian
nan nguy hiểm, hay đại sự cửu tử nhất sinh sao?”

Trong nhất thời Thẩm Thạch có hơi ngượng ngùng, suy nghĩ ban đầu trong lòng hắn quả thật khác xa tình hình hiện giờ. Bất quá giờ đây khi nghe được, việc này hoàn toàn không có gì trở ngại, tâm tình của hắn cũng buông lỏng đi nhiều, nhẹ gật đầu, nói:

“Tốt! Vậy tên của người mà Cố di muốn ta tra là gì?”

Hai ngón tay xanh nhạt, non mịn của Cố Linh Vân hơi xoắn xuýt, quấn chặt lại trong một thoáng, sau đó dừng lại giây lát, rồi bình tĩnh nói:

“Hoàng Minh.”

“Cái gì?” Lúc này đây thân thể Thẩm Thạch chấn động, lộ ra vẻ bất khả tư nghị*, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Cố Linh Vân.

* Không thể nào nghĩ tới



Huyết Nguyệt giới

Bên trong Hồng Mông có một trăm lẻ tám giới, Huyệt Nguyệt giới là dị giới nằm ở nơi tương đối xa xôi hẻo lánh. Thẩm Thạch tính toán, so sánh thời gian lúc trước khi từ Quy Nguyên giới nằm ở tầng 2 hay tầng 3 trong chư giới trở về, giờ đây nếu truyền tống từ Hồng Mông chủ giới đến Huyết Nguyệt giới nhất định phải dùng Thượng Cổ truyền tống pháp trận 4 lần, vượt qua bốn dị giới, mới tới được nơi đó.

Nói cách khác, Huyết Nguyệt giới có thể xem là nơi cực kỳ xa xôi trong Hồng Mông chư giới rồi.

Hoàn cảnh ở Huyết Nguyệt giới so với quang cảnh phồn thịnh, sản vật phong phú, linh khí dồi dạo của Hồng Mông chủ giới thì hoàn toàn bất đồng. Điều kiện ở đây thập phần hiểm ác, Huyết Nguyệt giới đích thực đúng như tên gọi của nó, nghe nói vào thời điểm trăng tròn mỗi tháng, bầu trời nơi này toàn bộ bị phủ một màu giống màu máu tươi, chính vì thế nên mới được gọi là Huyết Nguyệt.

Không những vậy yêu dị trong Huyết Nguyệt giới cũng bị ảnh hưởng, không rõ lực lượng thần bí này làm gì mà giới sinh vật nơi đây đặc biệt cuồng bạo hung hãn, suốt trăm ngàn năm qua bất kể là Yêu thú hay Dị Tộc kỳ dị đều như vậy. Bất quá dù cho Dị giới này tuy rằng nguy hiểm, nhưng bù lại sản lượng các loại Linh Tài quý hiếm lại vô cùng phong phú, rất nhiều trân phẩm thậm chí một ít linh thảo, linh thạch không thể tìm thấy ở nơi khác lại xuất hiện trong Dị giới này.

Cho nên trong thời gian đầu khi Nhân tộc mới thống trị Hồng Mông chư giới, Huyết Nguyệt giới cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng theo thời gian, khi Tu Chân Giới Nhân tộc càng ngày càng phát triển thì nơi dị giới xa xôi hẻo lánh này cũng dần dần xuất hiện tu sĩ Nhân tộc đến tầm bảo.

Ngày nay, số lượng Nhân tộc tu sĩ đi vào Huyết Nguyệt giới đã không ít. Bọn họ thậm chí còn lấy Thượng Cổ truyền tống trận duy nhất ở đây làm trung tâm xây lên một tòa thành trí, coi như là chỗ trú ngụ của Nhân tộc tịa Huyết Nguyệt giới, đặt tên là Huyết Nguyệt thành.

Hôm nay mặc dù quang cảnh ở nội thành Huyết Nguyệt vẫn còn đơn giản thô sơ, nhưng dù sao nơi đây vốn là Man Hoang chi địa, thời gian Nhân tộc chính thức đặt chân đến nơi đây còn chưa đủ trăm năm, cục diện như bây giờ có thể xem như là không tệ.

Đối với đại đa số tu sĩ Nhân tộc mà nói, cảm giác giờ đây so với ngày trước đã tốt hơn rất rất nhiều rồi…Bởi vì hai năm trước, Thần Tiên Hội đã mở một chi nhánh tại Huyết Nguyệt thành.

Đúng vậy! Thần Tiên Hội, thương hội được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ đã đến một trấn nhỏ nơi dị giới vắng vẻ hoang vu tầng năm mở chi nhánh.

Khi ấy sự kiện chi nhánh khai trương ấy làm cho rất nhiều tu sĩ trong thành kinh ngạc, đánh giá việc này không tốt. Dù sao Huyết Nguyệt giới so với những giới ở tầng hai tầng ba đã phát triển phồn tịnh rất bất đồng, nguy hiểm quá lớn, tuy rằng số tu sĩ đến đây thám hiểm không ít nhưng thu hoạch của mỗi người cũng không được tốt lắm, hơn nữa lúc đi thám hiểm ở ngoại thành lại thường xuyên dễ dàng bị chết oan uổng.

Chẳng qua sau hai năm, cửa hiệu chi nhánh này của Thần Tiên Hội chẳng những không bị đóng cửa, mà ngược lại còn từ từ thịnh vượng, ngày ngày thu mua các loại Linh tài từ tu sĩ, lại bán được nhiều loại vật phẩm tu luyện. Sinh ý mua vào bán ra cứ như thế phát đạt, lại còn may mắn dễ dàng đánh bại một ít tiểu thương nội thành Huyết Nguyệt, cho dù không phải đóng cửa sập tiệm thì cũng miễn cưỡng kéo dài chút hơi tàn.

Hôm này, phàm là tu sĩ đi vào Huyết Nguyệt thành đều tới chi nhánh Thần Tiên Hội buôn bán. Mà thanh danh chi nhánh này từ xưa tới giờ vô cùng tốt, tất cả giao dịch luôn công bằng, không lừa người cũng chưa từng bán hàng giả, kém chất lượng. Thời gian qua dần, người người năng tới, lúc này đây nhân vật làm chủ chi nhánh Thần Tiên Hội nổi lên, là một vị chưởng quầy họ Thẩm.

Chẳng qua cũng không biết tin tức ở đâu truyền ra, đồn rằng vị Thẩm chưởng quỹ kia tướng mạo xấu xí vóc dáng ục ịch, không hề có khí chất gì, nhất là thiên phú về phương diện tu luyện càng kém cỏi, tuổi đã cao mà vẫn còn ở cảnh giới Luyện Khí cảnh.

Tu Chân giới trước nay đều thực lực vi tôn, còn vị chưởng quầy Luyện Khí cảnh này không giống như đại nhân vật có thể trấn áp được mọi việc. Hơn nữa những bậc tu sĩ dám đi tới Huyết Nguyệt giới hung hiểm gian nguy có ai mà không to gan lớn mật, bướng bỉnh cương quyết, nếu không phải là cao thủ tán tu thì cũng là đệ tử xuất sắc của nhà náo đó. Cho nên rất nhanh đã có người trong sáng ngoài tối tìm đến Thẩm chưởng quỹ gây phiền toái.

Gây hấn với Thẩm chưởng quỹ, tự nhiên cũng tương đương với việc gây hấn Thần Tiên Hội. Nghe nói có người đã thử thăm dò Thẩm chưởng quỹ, quả nhiên đạo hạnh của hắn thấp kém đến đáng thương, chẳng có sức đánh trả. Tuy nhiên người khác còn chưa kịp chê cười mỉa mai thì từ trong tiệm chi nhánh Thần Tiên Hội có một nhóm chừng năm sáu người lao ra, đạo hạnh ai ấy không hề thấp, thậm chí còn có cao thủ Thần Ý cảnh cường hãn.

Lực lượng mạnh mẽ như vậy lập tức nghiền nát mọi thế lực hay tu sĩ nào dám cả gan bất kính, đối đầu với Thần Tiên Hội. Tất cả đều câm như hến. Mà chẳng hiểu sao, những tu sĩ hung hãn cường đại kia lại cực kỳ kính trọng vị Thẩm chưởng quỹ nọ, cả đoàn người ai ấy đều có đạo hạnh vượt xa hắn đều cam tâm tình nguyện làm cấp dưới, nghe hắn điều khiển.

Ngày hôm nay, có một đoàn người hộ vệ cho chiếc xe ngựa nào đó từ trong chi nhánh Thần Tiên Hội đi ra, tiến thẳng về hướng cửa thành. Trên đường đi, bao nhiêu tu sĩ dọc đường cái khi nhìn thấy nó đều thức thời tự động dạt sang hai bên nhường đường.

Xung quanh xe ngựa có chừng mười mấy người dung mạo khác nhau hộ tống, nhưng khí chất ai nấy đều nhanh nhẹn tháo vát, nhất là bốn nam tử đi kề hai bên xe ngựa càng có khí độ bất phàm, thần hoa lộ ra ngoài, chính là cao thủ Thần Ý cảnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng xì xào bàn tán vang lên từ vô số tu sĩ trong thành, không biết vị Thẩm chưởng quỹ vừa thần bí vừa kỳ quái nọ lần này ra khỏi thành đi làm cái gì a?

Phải biết rằng, ngoại thành không có gì thú vị, chỉ toàn là Yêu thú hung bạo cùng các loại sinh vật Dị tộc quỷ dị ở Huyết Nguyệt giới, tính đi tính lại thì số nhân mạng bỏ mình nơi đó không hề nhỏ.

Chỉ là tu sĩ Luyện Khí cảnh mà muốn đi ra ngoài thành để làm gì?

Đường xá gồ ghề gập ghềnh làm cho xe ngựa đi trên ấy bị xóc, bốn người đi gần xe ngựa nhất thỉnh thoảng lại nghe được vài tiếng ho khan rất nhỏ khe khẽ truyền ra từ trong ấy, mặc dù không vang dội nhưng lại trầm thấp thống khổ.

Trên mặt bốn tu sĩ Thần Ý cảnh thoáng hiện nét lo âu, nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi trong số tùy tùng đi ở bên trái phía trước thùng xe nhích lại gần, thấp giọng nói:

“Chưởng quầy cảm thấy thế nào, thân thể không được thoải mái hay sao? Hay là chúng ta quay về, chuyến làm ăn này ngày sau hẵng tính cũng không muộn…”

“Ha ha, không cần.” Tiếng cười nhẹ từ trong xe vang ra, sau đó lại là vài âm thanh ho khan truyền ra, nói: “Tiếp tục đi đi, ta không sao. Chỉ là vừa rồi có hơi mệt mỏi, trong lúc thất thần bỗng nhiên nghĩ đến…”

Mới nói được phân nửa, thanh âm của hắn bỗng nhiên nhỏ lại. Nam tử trung niên kia chần chừ một chút, nói: “Chưởng quầy?”

Người trong xe cười thoáng, đột nhiên thở dài, thản nhiên nói:

“Không có việc gì! Ta vừa rồi đột nhiên tới đứa con trai nhiều năm rồi không được thấy mặt…Đi đi, đi sớm về sớm.”