Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 44: Ước định




Kim Hồng Sơn là hải ngoại Tiên sơn, Động Thiên Phúc Địa được xưng là đứng đầu phương nam của Hồng Mông giới, ngọn núi chính không những nguy nga hùng tráng, cao vút trong mây, còn được vô số hòn đảo to nhỏ vây quanh như chúng tinh ủng nguyệt, chỗ Thanh Ngư Lục Đảo mà Thẩm Thạch và các đệ tử mới ở chỉ là một chỗ vắng vẻ mà thôi.

Trong Thương Hải bao la mờ mịt, những quần đảo này như Tiên Nhân hí khúc Liên Hoa Lạc, to nhỏ không đều, nhưng cái nào cũng đẹp đẽ, đặc sắc, làm cho biển cả trở nên phong phú. Có đảo hoang vu quạnh quẽ, có đảo lại cực kỳ náo nhiệt, nhiều đảo như Kim Hồng Tiên sơn có được Linh Mạch chi khí thì chẳng khác gì tiên đảo, đều được Lăng Tiêu Tông thăm dò khai phá, được những nhân vật quan trọng trong môn chiếm cứ, trở thành động phủ tu luyện tuyệt hảo.

Một đạo bạch quang xẹt qua trời xanh, xoay hai vòng trên một hòn đảo nhỏ ở quanh Kim Hồng Sơn, từ từ hạ xuống.

Hòn đảo này chỉ chừng trăm mẫu vuông, trước bằng phẳng, sau có núi, từ xa nhìn lại giống một con rùa đang nằm trong nước, cây cối mọc thành rừng, một mảnh xanh ngắt, những con chim biển trắng muốt theo gió phiêu lãng, chiếu bóng lên mặt biển lam nhạt thanh tịnh, làm tăng thêm vài phần u tĩnh.

Bạch quang chậm rãi rơi xuống bờ cát, một con đường nhỏ hiện ra, uốn lượn chạy vào trong rừng rậm, đoạn rẽ đã bị cành cây ngăn trở ánh mắt, nên không biết nó thông tới đâu. Luồng sáng trắng lập loè một lúc, rồi từ từ tản đi, lộ ra một thanh niên anh tuấn, là đệ tử Lăng Tiêu Tông, Khang Thần.

Khang Thần cẩn thận từng li từng tí như gặp đại địch, mỗi cử động đều rất cẩn thận, không chút chủ quan, chỉnh trang quần áo, nghiêm túc quỳ xuống, mặt hướng vào trong rừng, lễ ba đại lễ, lớn tiếng hô:

"Đệ tử Khang Thần, là đệ tử thứ tư của Hoài Viễn Chân Nhân, cả gan có chuyện quan trọng muốn bẩm báo sư thúc tổ, quấy rầy sư thúc tổ tĩnh tu, thỉnh sư thúc tổ thứ tội."

Thanh âm to rõ, vang dội trên bờ cát, nhưng trong rừng lại chẳng chút động tĩnh. Khang Thần lúng túng, định hô thêm một lần, nhưng lại sợ quấy rầy sư thúc tổ đang tu luyện, là một tội rất lớn; nhưng nếu quay đầu rời đi, chẳng phải là tới không công hay sao, huống chi quỳ cũng đã quỳ, giờ không tiếng nào xoay người rời đi, bị sư thúc tổ biết, nghĩ là mình khinh thường người, thì tội to lắm.

Đi không được ở cũng không xong, Khang Thần cũng không dám đứng dậy, nhất thời đành quỳ đó chờ, trong đầu không khỏi hiện lại câu nói của Vương Tuyên sư huynh:

"Đỗ sư huynh lần này phạm tội bị phạt, ngươi đi cầu các Trưởng lão làm gì, dù có là Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân với Vân Nghê sư thúc, thậm chí ngươi đi cầu cả Tôn trưởng lão là người bị Đỗ sư huynh mắng ngay trước mặt, thì cũng vô dụng thôi. Vấn đề chính là Đỗ sư huynh đã dám động tới sư thúc tổ, địa vị của lão tổ tông trong tông môn chẳng khác gì chí cao vô thượng, ngay cả Chưởng giáo chân nhân cũng phải hết sức kính trọng, nên phạt Đỗ sư huynh ở Hắc Vân Động, cũng là vì như vậy. Nên nếu sư thúc tổ không mở miệng lên tiếng, không có ai dám thả Đỗ sư huynh, ngươi muốn cứu hắn, chỉ có một cách, là đi ‘ Huyền Quy đảo ’ quỳ xuống cầu sư thúc tổ, chỉ cần lão nhân gia lên tiếng, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng. . ."

Khang Thần và Đỗ sư huynh là sư huynh đệ nhiều năm, cảm tình rất sâu, đã vì vị sư huynh tính tình lỗ mãng bướng bỉnh không thích trói buộc, chuyên làm người đau đầu kia mà chạy vạy khắp nơi xin xỏ, nhưng mãi mà không được, tới hôm qua Vương Tuyên nhìn thấy không đành lòng, mới nhắc cho, nên mới có chuyện hôm nay hắn chạy tới Huyền Quy đảo.

Chỉ có điều, nghe nói, vị sư thúc tổ lão tổ tông này, hồi xưa tính tình cũng không được tốt lắm. . .

Khang Thần quỳ gối trên bờ cát, trái tim treo lơ lửng, ánh nắng chiếu lên người, không biết nóng tới cỡ nào, nhưng cả lưng hắn như bị hỏa thiêu, nóng hừng hực, vô cùng lo lắng.

Cứ quỳ như thế rất lâu, hắn là người có đạo hạnh, sức chịu đựng hơn xa phàm nhân, nên vẫn chưa thấy gì mệt mỏi, nhưng tinh thần lại càng ngày càng khẩn trương, mồ hôi trên trán bắt đầu rỉ ra, nhỏ xuống cát.

Rút cuộc, hắn không nhịn được, khẽ cắn môi, mãnh liệt ngẩng đầu, lớn tiếng: "Đệ tử Khang Thần, cầu kiến sư thúc tổ, xin sư thúc tổ khai ân, đệ tử thật có chuyện quan trọng. . ."

Lời chưa dứt, một chỗ nào đó trong rừng truyền tới một thanh âm già nua bồng bềnh, bình thản như không: "Chuyện gì?"

Khang Thần vội cúi thấp đầu, vô thức lại dập đầu lạy ba cái, mới nói: "Đệ tử bái kiến sư thúc tổ, hôm nay cả gan tới đây, là vì việc của sư huynh Đỗ Thiên Hùng, hắn tính tình nóng nảy, ngày đó tranh luận với Tôn trưởng lão, trong lúc vô tình đã động phạm tới sư thúc tổ, nên bị ân sư Hoài Viễn Chân Nhân bắt chịu trọng phạt trong Hắc Vân Động. Âm khí trong Hắc Vân Động rất làm tổn thương đạo hạnh, Đỗ sư huynh từ trước tới nay luôn kính trọng sư thúc tổ, tuyệt không phải cố tình mạo phạm, chỉ là nhất thời nóng nảy, gây ra hiểu lầm, khẩn cầu sư thúc tổ cứu. . ."

Đột nhiên Khang Thần cảm thấy lớp cát dưới thân nhúc nhích như có sinh mệnh, một cỗ lực đạo dồi dào từ sâu trong lòng đất dội lên, hắn vốn đã có tu vi Ngưng Nguyên cảnh đỉnh phong, nhưng lại chẳng khác gì một phàm nhân tay trói gà không chặt, cả người bị nhấc lên, ném văng ra cả hơn mười trượng, ngã nhào vào trong biển.

"'Rầm Ào Ào'" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Khang Thần cả người ướt sũng, trong lòng sợ hãi, hai tai nổ vang, đầu trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ "Sư thúc tổ nổi giận sao, sư thúc tổ nổi giận sao. . ."

Hắn lật người quỳ ngay giữa biển, không dám nhúc nhích, dù cả người chật vật, nước nhỏ tong tong. Tiếng nói già nua trong rừng lạnh lùng: "Chỉ là một trong tam đại đệ tử, lại dám tranh luận tay đôi với trưởng bối sư thúc, miệng lưỡi cay độc nhục mạ sư trưởng, là đạo lý gì? Đó chính là kính trọng trưởng bối trong lời của ngươi?"

Khang Thần run rẩy, không dám nói thêm một lời.

Thanh âm già nua hừ lạnh một tiếng,: "Sầm Hoài Viễn dạy đồ đệ kiểu gì, đầu óc bị dạy tới hư hết rồi? Bảo nó tới đây gặp ta, nhanh chân một chút."

Dứt lời, thanh âm chấm dứt.

Khang Thần toàn thân ướt đẫm, ngây ngốc quỳ hồi lâu, trái tim chìm xuống, cảm thấy muốn khóc, đã không cứu được Đỗ sư huynh, lại còn làm ân sư Hoài Viễn Chân Nhân chọc tới một đại phiền toái!

Phải làm sao bây giờ a?

※※※

Thanh Ngư Đảo, Hồng Bạng thôn.

Hải Tinh trừng mắt nhìn Thẩm Thạch, vô thức lui về sau hai bước, ngạc nhiên: "Này này, ngươi cởi quần áo làm gì?"

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn cô: "Sao, ta nhớ hôm qua, ngươi đâu có quan tâm chuyện đó?"

Hải Tinh chớp mắt: "Ta không bận tâm ngươi mặc quần áo hay không, nhưng ngươi tới đây là để bóc tôm sao phải cởi hết. . . Ách?" nói phân nửa, cô tựa hồ nghĩ tới điều gì, giật mình.

Thẩm Thạch ha ha cười, không buồn để ý, để quần áo ra xa, trên người chỉ còn đồ lót: "Cái thứ Quỷ Diện Hà này máu quá nhiều, giết một con cũng đủ làm dơ hết đồ, cởi hết ra, tí nữa đỡ phải đi giặt rửa."

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, thân thể Thẩm Thạch trắng bóc thon dài, tuy chẳng có cơ bắp hay cường tráng gì, nhưng cũng làm cho người ta có được cảm giác khỏe mạnh cân xứng. Hồng Bạng nhất tộc ngày thường hiếm khi được nhìn thấy cơ thể khác với mình, nên hay tròn mắt ra ngắm, Hải Tinh cũng vậy, nhưng lần này chỉ nhìn vào mắt Thẩm Thạch, đôi má chẳng biết tại sao lại nóng lên, trong lòng thấy kỳ quái nhưng không thèm để ý, nhún nhún vai: " Tùy ngươi."

Thẩm Thạch cười, thò tay vào bắt Quỷ Diện Hà, ném xoạch xuống đất, giẫm chân lên.

Ánh đao sáng ngời, lóe ra một cái, gương mặt của thiếu niên bỗng trở nên cực kỳ đạm mạc lạnh lùng.

Máu lam phun ra, tung tóe nửa người Thẩm Thạch, không khí vốn mang mùi gió biển giờ mang thêm mùi máu tanh nồng đậm.

Hải Tinh căm ghét lùi lại hai bước, nhìn Thẩm Thạch điềm nhiên ngồi xổm xuống, cắm dao vào khe bụng con tôm, bắt đầu tách vỏ.

Âm thanh rin rít đè nghiến vang lên, lưỡi dao sắc bén không ngừng va chạm, xung đột với lớp vỏ tôm cứng ngắc, những chỗ cong, những chỗ móc cố gắng ngăn cản lưỡi dao, khó khăn chẳng khác gì hôm qua, Thẩm Thạch im lặng nhìn chằm chằm con tôm trong tay, lách dao từng tí một.

Bên cạnh, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đưa tới một bát to, rồi vội rụt lại, chạy ra rõ xa.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn theo Hải Tinh, nhếch miệng cười.

Nhìn thiếu niên cười, chẳng biết tại sao, Hải Tinh cũng thấy vui theo. Xa xa, người trong thôn Hồng Bạng thấp thoáng, đều là tộc nhân của cô, nhưng biết ở đây đang bóc tôm bẩn thỉu, nên không ai tới, trên bờ biển to, chỉ có Thẩm Thạch và Hải Tinh.

Gió biển từng trận, sóng biển cuồn cuộn, tiếng chim "Chiêm chiếp" vang vọng trên bầu trời bao la, biển trời một màu, mây trắng lững lờ.

"Này, " Hải Tinh nằm trên cát, hai tay gối đầu nhìn trời, đột ngột hô một câu.

Thẩm Thạch vừa giết xong con tôm thứ nhất, ném khối thịt tôm vào bát, mới xoay sang,: "Gì?"

Hải Tinh hơi híp mắt, nhìn bầu trời bao la, giọng nói thoảng như gió: "Thẩm Thạch ta hỏi ngươi a, chỗ hồi trước ngươi ở, trông như thế nào?"

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút: "Chỗ đó nhiều núi ít sông, quanh năm âm u, rất ít khi có trời nắng giống ở đây. A, chỗ đó hiếm có sông lắm, biển lớn càng hoàn toàn không có."

Hải Tinh bẹt miệng,: "Biển rộng thì có gì đẹp, ta nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, sớm chán rồi."

Thẩm Thạch cười: "Không biết nữa, ta cảm thấy nơi đây rất đẹp."

Hải Tinh ngồi bật dậy, nhìn Thẩm Thạch chăm chú,: "Thẩm Thạch, sau này ta dẫn ngươi tới mấy chỗ biển đẹp, nếu có cơ hội, ngươi cũng dẫn ta tới quê ngươi nhìn một cái được không?"

Thẩm Thạch bật cười,: "Quê nhà ta làm sao bằng được cảnh đẹp hơn người như tiên cảnh ở đây?"

Hải Tinh cong môi, lẩm bẩm: "Ta từ nhỏ đã ở đây, chưa bao giờ rời Thanh Ngư Đảo, ta muốn ra ngoài đi chơi."

Thẩm Thạch ngơ ngác, tựa hồ mới cảm giác được gì, nhìn kỹ Hải Tinh, gật đầu,: "Được, ta hứa với ngươi, nếu sau này có cơ hội, ta dẫn ngươi đi a."

Hải Tinh vui vẻ: "Hay lắm, quyết định như vậy."

Thẩm Thạch cười lắc đầu, cúi người tóm lấy con Quỷ Diện Hà thứ hai, miệng nói: "Ngươi bảo ở trên biển có mấy chỗ đẹp hả, là chỗ nào a?"

Hải Tinh chỉ ra xa: "Dưới đáy biển đó, ngoài kia có một chỗ đáy biển đẹp lắm, có rất nhiều san hô kỳ thạch, hàng trăm hàng ngàn con cá đủ mọi màu sắc bơi qua bơi lại, xinh đẹp cực kỳ, chừng nào xong ta dẫn ngươi đi xem a."

Thẩm Thạch "A" một tiếng, cầm con tôm bự nhìn theo ra xa, nét mặt hào hứng, nhưng rồi ủ rũ lại ngay: "Ta không biết bơi a, làm sao đi được."

Hải Tinh "Cắt" một tiếng, phẩy tay đầy vẻ khinh thường:

"Chuyện nhỏ, ta dạy cho ngươi!"