Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 163: Quên đi




“ Đi! ”

Lão Bạch Hầu không chần chừ do dự nhanh chóng hạ quyết định, Thạch Trư đầu óc đơn giản đứng ở một bên mà không hiểu Thẩm Thạch và lão Hầu nói chuyện cổ quái gì, bình thường từ trước đến nay hắn đều nghe theo ý kiến của hai người này nên cũng quay người chuẩn bị bỏ đi.

Thế nhưng khi thân thể hắn vừa mới di chuyển lại thấy lão Hầu gọi với sang: “ Thạch Trư, tới đây mang giúp ta mấy vò rượu”.

Thẩm Thạch trợn mắt liếc xéo lão Bạch Hầu nhưng lão tỉnh bơ coi như không biết. Thạch Trư bị gãy một cánh tay tuy thương thế không nhẹ nhưng qua một một khoảng thời gian cũng đã khôi phục được chút ít sức lực, mặt khác thân thể của hắn vốn kiên cường dẻo dai cùng với thần thông thiên phú giáp dày rất hiệu quả trong việc làm giảm tổn thương đau nhức nên nhìn sắc mặt đã khá hơn nhiều.

Nghe lão Bạch Hầu phân phó, Thạch Trư liền đi qua dùng một tay dễ dàng ôm mấy vò Hoa Điêu lên.

Lão Hầu khẽ gật đầu dẫn mọi người rời khỏi căn phòng, nhìn ra phía xa mới biết các yêu binh của bộ tộc Hôi Tích đã tập trung xong xuôi, Hắc Tích dẫn đầu đang chuẩn bị chỉ huy bộ tộc rời đi. Thẩm Thạch và lão Hầu vô thức quay đầu nhìn ra bên ngoài thôn trang, chỉ thấy một miền quê yên bình nép mình bên một dòng sông nhỏ, không có dấu hiệu gì khác thường.

Lão hít sâu một hơi, giảm thấp âm thanh nói khẽ: “ Hay là chúng ta nhầm?”

Thẩm Thạch thản nhiên đáp: “ Nếu nhầm không phải là tốt nhất sao?”

Lão Hầu ngơ ngác một lúc rồi khẽ gật đầu nói: “ Cứ coi là như thế đi”

Vào lúc này những yêu binh của bộ tộc Hôi Tích đều đã hướng phía ngoài thôn trang rút đi, khi bọn Thẩm Thạch và lão Hầu đến gần, Hắc Tích nhìn bọn hắn rồi cười hô hố nói: “ Chúng ta phải chuồn đây, hiện tại trong thôn này còn cái gì mà các ngươi muốn thì cứ tùy ý lấy đi nhé, tiện nghi cho các ngươi rồi.”

Thẩm Thạch đảo mắt liếc qua bộ mặt của Hắc Tích nhưng không nói gì, sau đó quay sang quan sát đám yêu binh bộ tộc Hôi Tích, hắn phát hiện bọn chúng đều có thân thể to lớn và cường tráng, nhưng với kinh nghiệm ba năm sống tại Yêu giới của Thẩm Thạch thì hắn thấy đây cũng chỉ là những tiểu binh cấp thấp nhất của Yêu tộc, thiên phú thần thông chưa khai mở, nói cách khác chính là dựa vào thân thể khỏe mạnh để chém giết, nếu ở trong tộc Thiên Thanh Xà Yêu cũng chỉ dùng làm pháo hôi mà thôi.

Nhìn kĩ mới biết đa số trang phục trên người đám yêu binh Hôi Tích đều rách rưới tả tơi, vũ khí thì ai có gì dùng nấy toàn là loại kém chất lượng, không ít đao thương đã hoen rỉ, thậm chí còn có mấy tên cầm búa đá rất thô sơ dường như chỉ đẽo gọt qua loa cho có lệ, lưỡi búa thì xù xì nham nhở sợ là chẳng chém chết được ai, tuy nhiên loại vũ khí này vốn rất nặng, nói không chừng cố gắng nện xuống không chừng lại có thể đập chết được đối phương.

Trải qua năm tháng xem ra một bộ tộc Yêu tộc như thế này cũng không thể sống thoải mái được rồi.

Ở bên cạnh Thẩm Thạch, sâu trong đáy mắt của lão Hầu dường như dâng lên niềm chua xót, lông mày lão nhíu chặt sau một hồi trầm ngâm mới quay sang nói với Hắc Tích: “ Thôi được rồi, chúng ta cũng không thể ở lại thôn này lâu được, nếu không vạn nhất Nhân tộc trở về bắt gặp chẳng phải hỏng bét sao?”.

Hắc Tích gật gật đầu xem ra rất tán thành ý kiến này, hắn nói: “ Như thế tốt hơn, ngươi không biết đâu, những tu sĩ Nhân tộc tuy rằng đáng ghét nhưng đạo hạnh thật sự rất lợi hại, mấy thứ thần thông kỳ quái của bọn chúng làm chúng ta chết mà không biết vì sao, bực mình vô cùng.”

Dứt lời hắn quay người bước đi, đồng thời miệng không ngừng quát lớn chỉ huy bộ hạ, lát sau bỗng nhiên hắn nhìn sang phía lão Bạch Hầu, lưỡng lự một chút rồi hỏi: “ Hay là các ngươi đi theo chúng ta? Thực ra cũng đã rất lâu rồi chúng ta không gặp các bộ tộc khác, đối với tình hình Yêu tộc ở bên ngoài hầu như không biết gì, các ngươi đến chỗ của bọn ta rồi nói chuyện?”

Lão Bạch Hầu thoáng tư lự rồi gật đầu đồng ý rất nhanh, vừa vặn lão cũng muốn thông qua bộ tộc Hôi Tích tìm hiểu về tình hình ngày nay của Quy Nguyên giới, thậm chí cả Hồng Mông chư giới, đồng thời cũng muốn hiểu rõ mối huyết hải thâm cừu giữa Yêu tộc và Nhân tộc vào thời điểm này đến tột cùng là như thế nào, vì sao mà vạn năm về sau Nhân tộc hèn hạ tựa hồ còn áp chế cả Yêu tộc.

Đám người Thẩm Thạch nối gót theo sau lão Hầu rời khỏi thôn trang của Nhân tộc mà đến nay còn chưa biết tên này, lúc ra khỏi cửa thôn, Thẩm Thạch vô thức quay đầu thoáng nhìn lại, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc phức tạp và khó hiểu.

Cùng lúc đó, nằm ngoài tầm mắt của đám Yêu tộc, phía xa xa trên thảo nguyên rộng lớn lờ mờ xuất hiện mấy thân ảnh nhẹ nhàng trôi nổi trong không trung, đứng giữa trời cao đất rộng nhìn về hướng này hình như đang chỉ trỏ gì đó.

====== Nhóm dịch: Thanh Vân môn - truy cập để được đọc các chương dịch Lục Tiên, Ma Thiên Ký trong thời gian sớm nhất ====== 

Ra khỏi thôn, bộ tộc Hôi Tích lập tức hướng cánh rừng thẳng tiến, lão Bạch Hầu theo sau bọn họ một đoạn đường rồi chậm rãi nhích gần đến bên Hắc Tích như có chút tò mò thuận miệng hỏi: “ Tộc trưởng Hắc Tích, bình thường bộ tộc Hôi Tích đều trốn trong rừng sâu núi thẳm ư, vì lẽ gì không ra ngoài sinh sống , có phải nguyên nhân là do Nhân tộc?”

Hắc Tích gật gật đầu, sắc mặt biểu lộ thêm vài phần chán ghét đáp: “ Cũng không hẳn là như vậy, chẳng những Nhân tộc chiếm hết tất cả chỗ tốt trong Quy Nguyên giới mà thỉnh thoảng còn viện mọi lý do để xua đuổi chúng ta, nghe ông nội ta kể…Ách, dù sao cách đây cũng rất lâu rồi ông nội ta từng nói , nhiều năm về trước Quy Nguyên giới đều là địa bàn của Yêu tộc chúng ta nhưng không biết sau này thế nào lại bị Nhân tộc chiếm mất.”

Nói đến đây Hắc Tích thoáng ngừng lời nhưng nhìn sắc mặt của hắn lại không thấy sự hận thù thấu xương rõ ràng đặc biệt nào cả, có chăng chỉ là vẻ uể oải bất đắc dĩ. Hắn thở dài nói: “ Nhân tộc thực sự quá phiền toái, nghe nói mấy năm trước Yêu tộc chết dưới tay Nhân tộc rất nhiều, nhưng những năm gần đây không biết bọn chúng làm cái gì, nghe đồn ở khu vực gần thành Đoạn Nguyệt phát hiện một mỏ khoáng, sau đó đột nhiên lại muốn bắt Yêu tộc chúng ta đi đào loại tinh quáng gì đó cho chúng? Hình như thứ này rất quan trọng đối với Nhân tộc nhưng đối với Yêu tộc chúng ta lại là thứ hoàn toàn vô dụng, cho nên bắt Yêu tộc làm cu li thì Nhân tộc vô cùng yên tâm…”

Khóe mắt lão Hầu chợt co rúm lại rồi nhìn sang Thẩm Thạch, Thẩm Thạch hơi nhếch môi thì thầm phun ra hai chữ, trong đầu lão Hầu cũng đồng dạng hiện lên hai chữ như thế, sau một lúc trầm mặc lão mới hỏi tiếp hỏi: “ Có phải vật kia gọi là Linh tinh?”

Hắc Tích suy nghĩ một lúc cũng không hoàn toàn khẳng định, trả lời: “ Hình như là vậy, ta cũng không quan tâm lắm, có lẽ chính là nó đó.”

Sắc mặt lão Hầu trở nên đờ đẫn và chán nản. Cho dù thế nào cũng khó có thể tiếp nhận sự thật là sau vạn năm đồng tộc bên ngoài Yêu giới lại bị Nhân tộc trấn phục và biến họ thành cu li bắt phải làm những công việc chân tay như thế này.

Trên khuôn mặt già nua của lão tựa hồ từ lâu đã hiện lên sự phẫn nộ, trong cơ thể tiều tụy như đang có ngọn lửa thiêu đốt, xông thẳng lên đỉnh đầu. Lão Bạch Hầu cúi đầu liều mạng áp chế lửa giận, ngay bên cạnh lão, Thẩm Thạch và Thạch Trư đồng thời nhìn sang, ánh mắt lộ ra sự lo lắng, ngược lại Hắc Tích lại không hay biết gì.

“ Vì đâu ra nông nỗi này?”. Giọng nói của lão Hầu bỗng nhiên khàn đi.

Hắc Tích thở dài nói: “ Bởi vì Nhân tộc mạnh mẽ hơn chúng ta, chúng ta chỉ có thể trốn tránh mà thôi.”

Lão Bạch Hầu dường như càng cúi đầu thấp hơn rồi thì thào : “ Bởi vì bọn chúng mạnh mẽ sao...”

Lão chậm chạp ngẩng lên, chẳng biết từ lúc nào nét bi phẫn trong mắt lão đã biến mất, lão nhìn chằm chằm vào Hắc Tích trầm giọng nói: “ Vinh quang của Yêu tộc chúng ta đâu? Năm đó Thiên Vương Yêu Đình thống trị thế giới, vô số tiền bối Đại Yêu phong vân một cõi vinh quang đâu? Huyết mạch của Thánh Yêu Hoàng Thần duệ sáng lập bách tộc ngươi không nhớ sao? Vì cái gì, tại sao phải sợ hãi quỳ gối trước Nhân tộc hèn hạ độc ác, heo chó cũng không bằng như thế....”

Càng nói thì cảm xúc của lão Hầu dường như càng bộc phát khó có thể tự kiềm chế được, mấy câu về sau thậm chí như gào lên khiến Hắc Tích và đám yêu binh bộ tộc Hôi Tích giật nảy cả mình.

Hắc Tích có lẽ không kịp phản ứng, hắn kinh ngạc nhìn lão Bạch Hầu như thể lão đang phát điên, mãi lâu sau mới ngạc nhiên hỏi một câu: 

“ Thiên Vương Yêu Đình là cái gì...?”

Thân thể lão Hầu bất ngờ cứng ngắc giống như rơi vào nơi sâu nhất, lạnh nhất trong một dòng sông băng giá, lạnh thấu tận xương tủy, từ trái tim đến mạch máu, từ đỉnh đầu đến gót chân, thậm chí ngay cả hô hấp cũng như bị đông cứng.

Thẩm Thạch và Thạch Trư ở bên cạnh thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, trong lúc này không biết nên nói gì.

Rất lâu về sau, lão Hầu như người sắp chết đuối, vô cùng suy yếu và khó khăn phều phào hỏi một câu: “ Các ngươi...Các ngươi không biết Thiên Vương Yêu Đình sao?”

Hắc Tích lắc đầu rồi quay lại nhìn về phía sau, một đám yêu binh bộ tộc Hôi Tích cũng đồng loạt lắc đầu, rõ ràng là chẳng ai biết và cũng chưa từng nghe nhắc đến cái gì gọi là Thiên Yêu Vương Đình khó hiểu kia.

Vô duyên vô cớ bị lão Hầu la hét vài câu, thoạt nhìn Hắc Tích cũng không thoải mái lắm, hắn nhìn lão, sa sầm nét mặt lạnh lùng nói: “ Được rồi, các ngươi chớ đi theo chúng ta, người già kẻ yếu trong tộc bọn ta không thiếu, các ngươi tự lo cho mình đi”.

Dứt lời, hắn không đợi đám người lão Hầu có phản ứng đã quay về phía yêu binh bộ tộc Hôi Tích vung tay lên rồi dẫn mọi người đi vào cánh rừng. Thẩm Thạch liếc lão Bạch Hầu, chỉ thấy sắc mặt lão tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy, biểu cảm trên mặt biến ảo, xem ra cảm xúc của lão đang biến đổi dữ dội, nếu không phải Thẩm Thạch ở sau lưng đã phát hiện sự bất thường mà đi tới đỡ lão thì chỉ sợ lão đứng cũng không nổi.

Thẩm Thạch khẽ thở dài trong lòng nhưng chợt nhớ đến một chuyện liền chạy lên vài bước hướng khu rừng nơi Hắc Tích đang đi tới, cao giọng gọi: “ Tộc trưởng chờ chút, xin cho ta hỏi một câu”.

Thân hình Hắc Tích dừng lại, thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại có vẻ thiếu kiên nhẫn nói: “ Chuyện gì, ngươi nói nhanh lên”.

Thẩm Thạch im lặng một lát rồi nói: “ Xin hỏi các ngươi làm cách nào biết được Nhân tộc muốn đi vào thành Đoạn Nguyệt tụ họp?”

Hắc Tích dường như thấy bất ngờ vì Thẩm Thạch đuổi theo hắn chỉ để hỏi một chuyện như vậy, hắn vô thức trả lời: “ Tin tức này do yêu binh trong tộc chúng ta tên là Hôi Nha nghe được khi ra ngoài đánh cướp một tên Nhân tộc”.

Thẩm Thạch cau mày hỏi: “ A, tên Hôi Nha kia hiện tại ở đâu?”

Hắc Tích đáp: “ Hắn canh gác ở vòng ngoài, đến giờ còn chưa quay lại…Này, ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, có ý gì đây?”.

Đang nói giữa chừng, Hắc Tích bỗng cảnh giác, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, thậm chí còn đặt tay lên binh khí.

Thẩm Thạch cười nhạt không nói thêm gì nữa, dang hai tay ý bảo mình không có ác ý sau đó chậm rãi lui về phía sau bỏ đi. Hắc Tích quan sát Thẩm Thạch hồi lâu, hừ một tiếng không để ý đến thứ “ Yêu tộc “ kỳ quái này nữa cũng quay người tiến vào cánh rừng.

Thẩm Thạch từ từ nhìn sang phía lão Hầu, lão cũng chậm chạp xoay đầu lại, hai tròng mắt già nua khô héo mơ hồ đỏ lên, thần sắc suy sụp, chỉ trong một khoảng thời gian mà lão như già thêm hai mươi tuổi.

“ Hôi Nha?”. Lão khàn khàn giọng hỏi lại Thẩm Thạch, mặc dù vừa rồi tâm tình chìm trong sự kích động nhưng lão vẫn nghe được đoạn đối thoại giữa Thẩm Thạch và Hắc Tích.

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, hừ lạnh một tiếng đáp: “ Tám chín phần mười chính là tên đó rồi”.

Lão Bạch Hầu đứng im ngơ ngác mãi về sau không thấy nhúc nhích, Thẩm Thạch và Thạch Trư nhận ra tâm tình khác thường của lão nên cũng không dám quấy rầy. Thời gian bọn hắn dừng lại ngoài bìa rừng đã khá lâu, đúng lúc Tiểu Hắc Trư cảm thấy buồn chán đi đến mấy gốc cây mà cọ cọ thì lão Hầu bỗng giật mình như sực tỉnh, lão quả quyết nhấc chân đi vào rừng, đồng thời miệng nói: 

“ Không được, ta vẫn muốn đi tìm bọn họ, mặc kệ ra sao ta nhất định phải nói cho bọn họ biết về Thiên Yêu Vương Đình, ít nhất phải để cho chúng biết rõ Yêu tộc chúng ta đã từng huy hoàng bực nào. Lịch sử là thế, làm sao có thể đơn giản quên đi…”.

Thẩm Thạch lập tức giữ lão lại rồi thấp giọng nói: “ Ngươi điên rồi, đi như vậy vạn nhất ngươi cũng gặp phải những …tu sĩ thì sao?”

Lão Bạch Hầu cắn răng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch thì thầm: “ Thạch Đầu, mặc kệ ra sao, nếu muốn biết trong Hồng Mông chư giới ngày nay Nhân tộc đến tột cùng là có thực lực gì thì trước mắt chúng ta chỉ có thể tìm bọn hắn nghe ngóng chút ít, hơn nữa nếu đây quả nhiên là cạm bẫy, đều là Yêu tộc, chẳng lẽ chúng ta thấy chết mà không cứu?”.

Thẩm Thạch tức cười nhưng nhất thời lại không phản bác được.