Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 155: Báo thù




Một ngày mới đã đến.

Ngày mới sang, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, văng vẳng tiếng gà chó đâu đây, âm thanh làm mọi thứ dần trở nên náo nhiệt, như từ trong cơn ngủ say tỉnh lại, Phượng Minh Thành lười biếng chậm rãi thoát khỏi màn đêm, bắt đầu mở to mắt đón ngày mới.

Thoạt nhìn tất cả đều rất tốt, so với ngày hôm qua không có gì khác nhau, thậm còn tốt hơn một ít là đằng khác.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, có vẻ thương thế Ngọc Lâm nương nương đã hồi phục hơn phân nửa, tinh thần khí sắc cũng không tệ, hiện đang nói chuyện phiếm với muội muội là Ngọc Lung, mấy ngày gần đây thần sắc của nàng vẫn luôn nghiêm túc, tỏ ra nghiêm trọng nhưng lúc này, lần đầu tiên trên mặt lộ nụ cười thản nhiên.

Trải qua mấy ngày điên cuồng cướp bóc, cuối cùng tất cả yêu binh yêu tướng lớn nhỏ trong đại quân Thanh Xà yêu đã bắt đầu kiềm chế lại thú tính. Số quân sĩ canh giữ trực gác, phòng thủ dần nhiều hơn, chỉ thỉnh thoảng mới có vài tên yêu tướng chạy đi quấy rối, đánh cướp cư dân trong thành.Dưới sự dẫn dắt của Ngọc Lâm nương nương, tương lai còn có thể chiếm thêm nhiều nơi tốt nữa, bọn hắn còn sợ không có cơ hội chém giết thỏa thích hay sao?

Hôm nay lão Hầu ngủ được một giấc thật lâu, có lẽ là do ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, so với ngày thường thì đã ngủ nhiều một canh giờ.Từ trên giường, lão từ từ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đau đầu dữ dội, ngồi trên giường rên rỉ một hồi, trong người cảm thấy có chút nghi hoặc và bối rối hồi tưởng lại ngày hôm qua, không nhớ rõ được là mình đã làm những việc gì và vì sao lại uống nhiều rượu như vậy?

Trong mật thất, trước mặt Thẩm Thạch là một núi sách nhỏ, nhờ Kim Thai Thạch phát ra ánh sáng dìu dịu nên hắn mới có thể yên tĩnh mà đọc sách. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ trầm tư như đang nghĩ cái gì, có lúc lại đưa tay chạm nhẹ vào ngực một cái, trong vạt áo, cất một quyển trục(*) màu đen ghi chép bí pháp cổ xưa của Yêu Tộc.

(*) Quyển trục: Quyển sách được cuộn tròn bỏ vào một cái ống hình trụ.

Mấy ngày qua, hắn kiên trì ở trong mật thất, không ngừng ở đây tu luyện Thiên Minh Chú, có lẽ vì lúc trước đã tu luyện qua Thanh Tâm Chú nên đối với bộ chú văn mới này, cơ thể của hắn rất nhanh thích ứng kịp. Trong lúc tu luyện,cũng có mấy lần đầu hắn đau đớn kịch liệt nhưng ngay sau đó, các lần tu luyện tiếp theo, cơn đau giảm dần rồi biến mất không thấy gì nữa. Mà hắn cũng dần hiểu một số tác dụng của Thiên Minh Chú, dường như đối với linh lực vốn có trong cơ thể mình, nó có tác dụng kỳ dị là tinh luyện dung hợp chúng, tuy số lượng linh lực không thay đổi nhưng bất kể là linh lực ở mi tâm khiếu huyệt hay linh lực trong khí mạch bình thường, sau khi tu luyện Thiên Minh Chú đều dần dần được tinh luyện thành từng tia ngày càng to, vững chắc và rõ ràng hơn.

Nhưng đối với thực lực bản thân, việc tu luyện như vậy cuối cùng là có tác dụng gì, hiệu quả ở chỗ nào, trong mấy ngày tu luyện ngắn ngủn ở đây, Thẩm Thạch vẫn chưa phát hiện được, kiểm tra thân thể vài lượt cũng không thấy có bất kỳ thay đổi khác thường nào, hoàn toàn không giống với lúc trước sau khi tu luyện Thanh Tâm Chú thì ở mi tâm bất ngờ xuất hiện một khiếu huyệt thần bí có tác dụng dung nạp linh lực.

Hết thảy, dường như đều vô cùng yên tĩnh và an bình. Trong một ngày tươi đẹp như hôm nay, vận mệnh của Hắc Ngục Sơn giống như sẽ tiếp tục yên bình như nó vốn là thế.

Từ dưới Phượng Minh Thành nhìn lên trên không, mặt trờinhô cao cho thấy lúc này bình minh đã qua một canh giờ. Trong thành, như thường lệ,những tiểu đội thám tử phía Thanh Xà Yêu được phái ra ngoài tìm Hắc Phượng Yêu Tộc đã quay về hồi báo, so với mấy ngày trước thì tình hình hôm nay vẫn không có gì thay đổi, đại đa số thám tử đều không phát hiện tung tích của Hắc Phượng Yêu Tộc, chỉ khác so với ngày hôm qua là tiểu đội thám tử trở về lại thiếu mất hai đội.

Không ít các tiểu đội chê cười hai đội này là đám gia hỏa trở về không đúng hạn,kháo nhau là chẳng lẽ do trong nội thành không có gì hay để đánh cướp nên bọn người kia không sốt ruột như mấy ngày trước nhanh chóng chạy về sao?

Mấy ngày nay, người chịu trách nhiệm chuyện này là một yêu tướng gần đây có thanh thế đang lên tên Thổ Cẩu, hắn là yêu tướng duy nhất thủ thắng tại trận chiến ở dốc Linh Hầu, do đó hắn đương nhiên được mọi người coi trọng, nhưng quan trọng hơn là ai cũng nhìn ra được, gần đây Ngọc Lâm nương nương có chút coi trọng Thổ Cẩu, từ đấy có thể suy ra, tiền đồ của Thổ Cẩu trong bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu hùng mạnh này rất sáng lạn.

Người khác có thể nhìn thấy, đương nhiên Thổ Cẩu cũng tự biết là như vậy.

Hắn rất đắc ý, hưng phấn và cao hứng, gần đây hắn thường xuyên tưởng tượng viễn cảnh tốt đẹp sau này, tưởng tượng cảnh tượng có một ngày mình ở trong Thanh Xà Yêu Tộc có địa vị dưới một người trên vạn người, thậm chí có lúc đêm khuya yên tĩnh không ai bên cạnh, nằm trong bóng tối, Thổ Cẩu đánh bạo, vụng trộm thoáng tưởng tượng trong lòng viễn cảnh quan hệ giữa mình và người vô cùng kiều diễm,phong thái quyến rũ là Ngọc Lâm nương nương kia tiến thêm một bước đến mức thân mật.Dù sao bất kể nói thế nào thì bên ngoài đều lưu truyền một tin đồn là dung mạo Ngọc Lâm có sức mê hoặc đến đáng sợ, do đó, đối với tuyệt đại đa số Yêu Tộc, nàng có sức hấp dẫn không giống bình thường.

Có điều đương nhiên Thổ Cẩu cũng chỉ dám vụng trộm tưởng tượng thoáng qua, hắn vốn là nhân tài mới xuất hiện trong Thanh Xà Yêu Tộc, là một yêu tướng quan trọng dưới trướng Ngọc Lâm nên dù bề ngoài Ngọc Lâm xinh đẹp động lòng người nhưng bên trong nàng có thủ đoạn tàn nhẫn ra sao hắn cũng là người hiểu rõ nhất. Có cho thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám làm ra cử động gì không an phận đối với Ngọc Lâm.

Chỉ là đối với tương lai của mình, Thổ Cẩu vẫn ôm rất hiều kỳ vọng. Cho nên ngày hôm nay nghe được có hai tiểu đội thám tử rất có thể vì lười biếng mà quay về chậm, nhất thời thần tình trên mặt hắn trầm xuống, lập tức hạ lệnh phái thám tử ra ngoài tìm tung tích Hắc Phượng Yêu Tộc, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn ba phần, nếu như có thể tìm ra hai tiểu đội thám tử lười biếng, không biết trời cao đất rộng này thì sẽ ngay tại chỗ lớn tiếng quát tháo trách phạt một phen, dám làm chậm trễ chuyện lớn của Ngọc Lâm nương nương,chuyện này tuyệt đối không được!

Sau khi xử lý mọi việc hoàn tất, các tiểu đội thám tử lần nữa nhao nhao xuất phát, Thổ Cẩu đi trên tường thành Phượng Minh Thành, nhìn ra ngoài thành thấy đồng ruộng mênh mông, trong lòng cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu, không nhịn được mà cảm thán: hôm nay quả là một ngày tốt!

Chỉ là khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện một đám mây đen trên bầu trời không biết từ đâu đang từ từ bay đến, bắt đầu che lại ánh mặt trời sáng đẹp kia khiến vẻ cao hứng vừa có của hắn giảm xuống không ít, Thổ Cẩu oán hận mà xì một tiếng khinh miệt.

Bên trong Yêu giới, khu vực quanh Hắc Ngục Sơn được xem là tương đối ổn định, thích hợp cho việc cư trú, là nơi có thể sinh sống phát triển, nơi đây rất ít khi xảy ra thảm họa thiên tai lớn, nói như vậy cũng có thể hiểu là thời tiết không thay đổi gì nhiều.

Chỉ là trong ngày hôm nay, khí trời quanh Phượng Minh Thành có chút không giống như cùng bình thường, dù mới buổi sáng trời vẫn quang, ánh nắng tươi sáng chiếu vạn dặm nhưng đến sau giờ ngọ, mây đen tụ tập che bầu trời, bất giác sắc trời tối sầm xuống, trông có vẻ sắp có một trận mưa lớn trút xuống.

Hôm nay lại vừa vặn đến phiên Thổ Cẩu phòng thủ, hắn cảm thấy tâm tình tốt khó có được vừa rồi của mình bị lãng phí, sắc mặt liền lộ ra vẻ khó coi, điều này làm đám thân vệ(*) yêu binh đi cùng hắn cũng câm như hến, không dám quấy rầy chút nào.

(*) Thân vệ: Vệ sĩ thân cận.

Đến lúc xế chiều, trên tường thành Phượng Minh Thành,sau khi dò xét một hồi, Thổ Cẩu cảm thấy thật nhàm chán, nghĩ thầm có nên hay không vào nội thành vơ vét một phen, nói không chừng còn có thể cướp thêm một chút đồ vật còn sót lại?

Đang lúc trầm ngâm do dự, Thổ Cẩu không khỏi có chút thất thần, nhất thời không thấy từ phía dưới chạy lên một tên yêu binh đứng bên cạnh bẩm báo quân tình với hắn. Mãi một lúc lâu, tên thân vệ mới phát hiện vị Yêu Tướng này quả thực đang thất thần, bất đắc dĩ kêu hắn một tiếng, lúc này Thổ Cẩu mới bừng tỉnh, trên mặt có chút không nhịn được, khẩu khí khó nghe gắt:

"Gọi cái gì, gọi cái gì, chờ một lát không được a! Nói, chuyện gì?"

"Bẩm báo Tướng Quân, phía dưới có hai tiểu đội thám tử trở về sớm."

Thổ Cẩu khẽ giật mình, lập tức cười hặc hặc, trên mặt lộ vẻ khinh thường, "Hừ" một tiếng, nói: "Trở về sớm cái gì, hai tiểu đội toàn là những tên lười biếng về trễ! Hừ, đi với ta qua đó xem, nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì hãy coi ta có hay không chỉnh bọn chúng một trận cho vãi nước tiểu!"

Nói xong, Thổ Cẩu hùng hổ dẫn mười mấy tên thân vệ đi về phía cửa thành vừa to vừa nặng, trong lòng hắn đã tính toán kỹ, nếu hai tiểu đội thám tử có thể nói một lý do nào đó thì coi như bỏ qua, nhưng nếu quả nhiên bọn chúng “thâu gian sái hoạt”(*) thì lập tức cho bọn chúng ở ngoài thành, bắt tiếp tục đi tìm Hắc Phượng Yêu Tộc. Về phần nói muốn trở về thành nghỉ ngơi, hắc hắc, mấy tên gia hỏa lười biếng các người thì cho nghỉ ngơi cái rắm!

(*)Thâu gian sái hoạt: Giở thủ đoạn lưu manh, lén lút lừa gạt.

Hôm nay cũng nên cho những gia hỏa đui mù các ngươi mở mang kiến thức, nếm một chút uy phong của Thổ Cẩu đại nhân!

Từ trên tường thành đến cửa thành chỉ cần đi một lát là tới, thêm vào đó Thổ Cẩu đi cũng nhanh, cho nên rất nhanh đã đến cạnh cửa thành. Đây chính cửa thành lớn và cũng là duy nhất thông ra ngoài của Phượng Minh Thành, trong đêm Thanh Xà Yêu Quân đánh lén Phượng Minh Thành là do thông đồng với nội gian là Hắc Hồ Yêu, từ nơi này thâm nhập vào trong thành. Cho nên chỗ này đương nhiên sẽ phái rất nhiều yêu binh canh giữ, lúc này thấy Thổ Cẩu đi tới, trên mặt toàn bộ đám yêu binh đều là lộ vẻ kính trọng, mỗi tên cúi đầu hành lễ.

Nhất thời làm cho tâm tình Thổ Cẩu tốt lên rất nhiều, nghĩ thầm trong Thanh Xà Yêu Tộc, quả nhiên lão tử rất có uy vọng nha, trong lòng thì mừng thầm như vậy nhưng bên ngoài lại tỏ ra uy nghiêm, trầm giọng nói: "Mở cửa nhỏ ra, cho ta xem những gia hỏa này rút cuộc là không có mắt hoặc không nhớ lâu hay bởi nguyên nhân nào mà về trễ hả?"

Cái gọi là cửa nhỏ, kỳ thật chính là chỗ ở gần cửa lớn có một cửa nhỏ để đi, vì lý do an toàn nên cửa thành phải làm cực lớn, nặng vô cùng và có nhiều chốt, mỗi lần muốn mở của thành là phải huy động rất nhiều yêu binh cùng đồng thời ra sức để mở cho nên rất bất tiện, bình thường, chỉ cần không phải có quá nhiều binh sĩ ra vào cùng một lúc thì đều là đi qua cửa nhỏ.

Cửa nhỏ cũng sử dụng vật liệu là gỗ nhưng so với của lớn thì kém xa, chiều cao thì có thể cho một người đi qua nhưng độ rộng thì hơi nhỏ, tối đa chỉ có thể miễn cưỡng cho khoảng hai, ba người cùng lách vào.

“Két” một tiếng, cửa nhỏ mở ra, dường như bên ngoài xảy ra một hồi bạo động, đám thám tử về muộn tên nào cũng muốn tiến vào nhưng sau khi Thổ Cẩu quát to một tiếng, nhất thời trấn áp được dị động bên ngoài, sau đó Thổ Cẩu nghênh ngang đi qua cửa nhỏ, cặp mắt hung hăng kiêu ngạo nhìn không rời mười mấy người của hai tiểu đội thám tử, trên mặt lóe lên một tia lệ khí, lạnh lùng hỏi: "Vì sao các ngươi về muộn?"

Một câu trả lời làm ta không hài lòng, lập tức sẽ cho toàn bộ các ngươi xéo đi chỗ khác! Lúc này, Thổ Cẩu nghĩ thầm trong bụng như vậy, đồng thời biểu lộ sắc mặt lạnh lùng nhìn mười mấy tên thám tử Yêu Tộc này.

Trong đại quân Yêu Tộc, thường thường những tên làm nhiệm vụ thám tử đều có địa vị không cao lắm, cho dù sức lực có chút lanh lợi nhưng về đạo hạnh thì không thể nào mạnh mẽ tiến xa được, trong quân đội Yêu Tộc xem như đứng tầng dưới chót rồi. Lúc này, ánh mắt Thổ Cẩu như điện quét tới, đa số những tên Yêu Tộc có thân phận, địa vị hèn mọn này đều đưa mắt nhìn xuống, trên mặt lộ vẻ tâm thần không ổn định, Thổ Cẩu thích thú hưởng thụ loại uy phong này, hắn cảm giác mình tràn đầy sức mạnh như có thể khống chế sinh tử người khác, có điều trong lúc tâm tình của hắn đang hưng phấn này thì chợt phát hiện trong đám người, có mấy tên Yêu Tộc có dáng người đặc biệt cao lớn, tình huống hình như có gì đó không đúng lắm, đối với hắn bọn chúng cũng không biểu hiện ra bao nhiêu vẻ cung kính, sợ sệt.

Lập tức Thổ Cẩu giận dữ, chăm chú nhìn lại thì xác định mình chưa bao giờ thấy qua mấy tên mấy yêu binh này, trong đó có Sư Yêu, Hổ Yêu, cũng có Trư Yêu, Dương Yêu, a, còn có một tên Lang Yêu gầy cao. Rất nhanh, Thổ Cẩu quyết định cấp cho mấy tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một trận “đẹp mắt”, hai mắt trừng trừng nhìn vào tên Lang Yêu đứng trước mặt, gần với hắn nhất, trút tức giận xuống đầu tên cao gầy đó:

"Ngươi, tới đây, đến trước mặt ta nói rõ ta biết vì sao các ngươi về trễ hả?"

Thân hình Lang Yêu dừng lại một chút, sau đó chậm rãi đi tới, đi thẳng đến trước người Thổ Cẩu nhưng cũng không nói gì, đầu vẫn hơi cuối xuống xuống.

Thổ Cẩu cười lạnh nói: "Nói!"

Tiếng của Lang Yêu nghe rất kỳ quái, như là đang cười nhưng so với khóc còn khó nghe hơn, y chậm rãi ngẩng đầu, nhe hàm răng nhọn hoắc, thè lưỡi ra liếm một cái, cười gằn nói: "Ngươi nhất định phải nghe ta nói sao?"

Thổ Cẩu không kiên nhẫn nói: "Nói nhảm, nói mau. . . A, Huyết Lang!"

Đột nhiên Thổ Cẩu la một tiếng thất thanh, nhất thời làm tất cả kinh sợ, mọi người sợ ngây người, đứng trước mặt Thổ Cẩu là một Lang Yêu mặc trang phục thám tử của Thanh Xà Yêu Tộc, mấy ngày trước, tại dốc Linh Hầu, là kẻ uy phong vô hạn, đánh cho Thanh Xà Yêu Tộc thiếu chút nữa tan vỡ toàn bộ - Huyết Lang!

Lúc này, tất cả mọi người cảm thấy rùng cả mình, Thổ Cẩu lại là kẻ đứng mũi chịu sào, rất nhanh hắn liền phản ứng, muốn gầm lên một tiếng cảnh báo những người trong thành dẫn đại quân ra quyết chiến với những tên Hắc Phượng yêu binh này thì đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, sau đó trong nháy mắt tất cả khí lực toàn thân đều bị trôi mất, hầu như không còn chút nào.

Một tay, một bàn tay đầy móng vuốt sắc bén trực tiếp đâm xuyên ngực của hắn. Huyết Lang cười “khặc khặc” một tiếng quái dị rồi tiếp tục gào thét dùng sức bức tung lồng ngực Thổ Cẩu, vùi đầu vào, đưa cái miệng uống một ngụm máu tươi đỏ thẫm nóng bỏng, sau đó hét lớn một tiếng, một tay ném thi thể Thổ Cẩu ra ngoài, thi thể kia chết không kịp nhắm mắt giáng mạnh vào cánh cửa cực lớn của thành rồi rơi bịch xuống, để lại trên cửa vết máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.

"Sát!"

Huyết Lang ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phía sau lưng hắn, những tên Yêu Tộc cải trang kia nhanh chóng lột quần áo, rút ra binh khí, trong chớp mắt đột nhập vô cửa nhỏ, cùng đám binh tướng Thanh Xà Yêu Tộc chém giết một chỗ, cố gắng liều lĩnh chiến đấu quên mình tranh đoạt quyền khống chế cửa đại thành này.

Mà ở phía xa, thanh âm ù ù dĩ nhiên vang lên, một mảnh quân đội Yêu Tộc đông nghịt như ác ma từ địa ngục xông về, mang theo nỗi phẫn hận vô cùng và chấp niệm báo thù, hung ác lao về phía Phượng Minh Thành.

Lúc này, phía trên bầu trời, phong vân thình lình chuyển động, sấm sét vang dội, "Oanh!" tiếng sấm sét nổ mạnh, rút cuộc một trận mưa như trút nước đã bắt đầu. Trên bầu trời tối đen, xuất hiện hai cái thần ảnh thật lớn, như ác quỷ nơi địa ngục hoàng tuyền vũ động làm từ tận đáy lòng, bất chợt cả người lạnh lẽo, hơn nữa bóng dáng vũ động kia, so với lần đánh nhau trước ở Phượng Minh Thành, còn lớn hơn gấp bội, cự ảnh như giao thoa, như giúp nhau hô ứng, lấy thế uy thế không thể đỡ, ùn ùn kéo về phía Phượng Minh Thành đè xuống.

====== Nhóm dịch: Thanh Vân môn - truy cập để được đọc các chương dịch Lục Tiên, Ma Thiên Ký trong thời gian sớm nhất ======

Mật thất trong lòng núi, thân thể Thẩm Thạch chấn động một cái, dừng đọc văn tự trong quyển sách cầm trong tay ngẩng đầu lên, có chút hoang mang nhìn chung quanh.

Vách đá vẫn lạnh như băng cứng rắn như trước, Kim Thai Thạch an ổn đứng vững, ánh sáng màu vàng vẫn là nhu hòa lưu chuyển, trong mật thất vẫn một mảnh yên tĩnh, không có chút khác thường nào.

Thoáng một chút ngây ngốc, Thẩm Thạch gãi đầu, cảm giác có phải hay không là do đọc sách quá nhiều mà thấy ảo giác rồi, cười khổ một cái, lại lần nữa cúi đầu chăm chú tiếp tục đọc sách.

Ánh sáng ấm áp của Kim Thai Thạch bao phủ quanh thân ảnh hắn, an bình bình tĩnh,trong mật thất, tại đây u tĩnh vẫn còn tiếp tục tồn tại, giống như trăm nghìn vạn năm qua, quang huy màu vàng kia chưa từng thay đổi, hồn nhiên không biết nhân gian bên ngoài, cuối cùng là sẽ an nhàn như lúc ban đầu hay trời long đất lở. . .