Lục thủy thanh sơn
– Đại Phong Quát Quá –
Đệ tam thập nhị chương
Một buổi tối dồn dập đủ thứ chuyện, Vương Lăng đã sớm đầu óc choáng váng mơ mơ hồ hồ. Cơ Dung Quân vừa nói chuyện vừa không quên nắm tay hắn, Vương Lăng bị lôi kéo, đầu óc lại càng thêm choáng váng, lắp bắp, “Ám… ám chỉ gì?”
Thành thật mà nói, hắn nhớ rõ khi mình vừa vào Giám sát đốc an ti, Cơ Dung Quân đối xử với hắn cũng như với các Đốc an lang khác, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn không ra có ám chỉ gì.
Cơ Dung Quân nói, “Khi ngươi vừa đến Giám sát đốc an ti, ta vẫn một mực nhìn ngươi, ngươi không phát giác sao?”
Vương Lăng nhíu nhíu mày, khi đó hai người gặp nhau, hắn quả thực nhận ra Cơ Dung Quân vẫn luôn nhìn mình, bất quá khi đó Vương Lăng là dựa vào ân điểm của Hoàng thượng mới vào Giám sát đốc an ti, ai cũng âm thầm đánh giá hắn, trong ánh mắt không có chút e dè nào, hắn tự nhiên cũng cho rằng Cơ Dung Quân là một trong số đó.
Vương Lăng còn nhớ rõ khi hắn bước vào sảnh, vừa ngồi xuống bàn bên cạnh bàn phó giám sát thì phát hiện có ánh nhìn sắc bén rơi trên mặt mình, nhịn không được quay đầu xem thử, ánh mắt của hắn và Cơ Dung Quân chạm nhau, Cơ Dung Quân lập tức hạ tầm mắt đọc hồ sơ, Vương Lăng vốn định mỉm cười làm quen cũng không có cơ hội.
Cơ Dung Quân thở dài, “Khi ta nhìn ngươi thì ngươi thỉnh thoảng cũng nhìn lại ta, vẻ mặt lãnh đạm, ta nghĩ ngươi là nhận không ra ta, hoặc là đã sớm quên ta rồi…”
Vương Lăng không lên tiếng, thầm nghĩ ngươi cùng Phiêu Kỳ năm đó bộ dáng khác biệt như vậy, ngươi cũng nói đến bà của ngươi còn chưa nhận ra được ngươi, ta tất nhiên là nhận không ra rồi. Còn vẻ mặt lãnh đạm… Vương Lăng lại thở dài trong lòng.
Cơ Dung Quân lại nói, “Vẫn là ngày ngươi đến Giám sát đốc an ti, buổi tối cùng đi ăn cơm, ngươi còn nhớ không?”
Vương Lăng gật đầu. Ngày đầu tiên hắn đến ti bộ, mọi người buổi tối cùng đi dùng cơm, bồi dưỡng tình cảm, Vương Lăng còn nhớ khi xuống ngựa hắn bị sái chân, sau khi vào tửu lâu hắn chăm chỉ ngồi một góc dùng bữa, chỉ có Tạ Lạc Bạch thỉnh thoảng nói với hắn vài câu, thật sự không nhớ rõ có người khác, nhất là Cơ Dung Quân, đến nói chuyện với hắn.
Cơ Dung Quân nói, “Ta khi đó đặc biệt gọi cho ngươi một đĩa móng heo hầm tương làm ám chỉ, ngươi lại vẫn không nhớ ra ta.”
Vương Lăng tiếp tục nhíu mày, móng heo hầm tương, nghĩ lại thì đúng là có một đĩa đồ ăn như vậy, nhưng mà…, “Đĩa móng heo đó không phải do Đường Tri hiền đệ gọi sao?”
Cơ Dung Quân tiếp tục thở dài: “Ta gọi.”
Lúc ấy đến tửu lâu, vào nhã gian, mọi người cùng ngồi xuống quanh bàn lớn, Vương Lăng tự chọn một chỗ khuất trong góc ngồi vào, Cơ Dung Quân thấy vậy muốn ngồi bên phải Vương Lăng, bỗng bị hai huynh đệ Hứa Trật và Hứa Lật ngăn lại, “Cơ huynh sau này có thể là thượng cấp của chúng ta, hôm nay huynh phải cùng chúng ta uống thật đã”, Cơ Dung Quân chưa kịp đáp thì Tạ Lạc Bạch đã lướt ngang qua người y, ngồi xuống cạnh Vương Lăng. Cơ Dung Quân bị đẩy đến ghế chủ tọa, nhìn về chỗ Vương Lăng chỉ thấy Tạ Lạc Bạch đang thanh tao phe phẩy chiết phiến, không biết nói gì với Vương Lăng mà hắn mỉm cười, hai người trò chuyện có vẻ rất hòa hợp.
Vừa lúc tiểu nhị đưa thực đơn tới, tất cả mọi người đều nhường cho Cơ Dung Quân gọi món trước, y lại nhìn nhìn Vương Lăng, nói với tiểu nhị, “Trước tiên mang lên một đĩa móng heo hầm tương đi”, Hứa Trật bên cạnh phì cười, “Cơ huynh, huynh sao lại yêu thích một món tầm thường như vậy”, Hà Tung cười nói, “Ngươi không hiểu rồi, tục tức là nhã, nhã tức là tục, đây là cảnh giới của Cơ huynh cao hơn chúng ta. Ta cũng theo đó phong nhã một hồi, gọi món bạch trảm kê đi, cho nhiều tỏi”, các đốc an lang sôi nổi phụ họa, gọi loạn xà ngầu cái gì thịt kho chân giò gan vịt ướp muối linh tinh, Cơ Dung Quân mỉm cười ngồi một bên nhìn, lại thâm ý hướng mắt về phía Vương Lăng một cái.
Thực đơn chuyển đến chỗ Tạ Lạc Bạch với Vương Lăng, Tạ Lạc Bạch gõ gõ cây quạt, “Nãy giờ các ngươi đã gọi mấy món nhiều dầu mỡ, ăn thanh đạm chút mới tốt, ta gọi đậu hũ trộn hành”, một đám người lại hùa theo, thực đơn đưa vào tay Vương Lăng, Vương Lăng thuận miệng gọi món cá giấm đường, lại không ai nói gì, Vương Lăng đưa thực đơn cho Lô Đàm. Từ đầu tới cuối, không hề liếc mắt nhìn Cơ Dung Quân lấy một cái.
Đợi khi đồ ăn được mang ra, Cơ Dung Quân lại một lần nữa đầy ẩn ý đem đĩa móng heo hầm tương đặt xuống gần chỗ Vương Lăng, hai huynh đệ Hứa gia ở phía sau ồn ào muốn kính Cơ Dung Quân một chung, y không thể không trở về chỗ của mình, dư quang khóe mắt nhìn thấy Tạ Lạc Bạch không biết đang cùng Vương Lăng nói chuyện gì, trò chuyện thật vui, Tạ Lạc Bạch vừa nhấc tay áo, bưng đĩa móng heo lên, “Đúng rồi, Đan Chu huynh, ngươi lúc nãy xuống ngựa bị sái chân, cái này gọi là ăn gì bổ nấy, rất hợp với ngươi”, cười dài để đĩa móng heo xuống trước mặt Vương Lăng.
Cơ Dung Quân bưng chén rượu, trơ mắt nhìn Vương Lăng cười với Tạ Lạc Bạch: “Đa tạ đa tạ.”
Cơ Dung Quân nói, “Không biết tại sao, ngươi luôn không muốn thân cận với ta, nhưng lại thật thân thiết với Tạ Lạc Bạch, sau đó là Ứng Cảnh Lan.”
Dưới ánh trăng, từ vẻ mặt đến ánh mắt Cơ Dung Quân đều tràn đầy ai oán, Vương Lăng nổi da gà, thân thể khẽ run lên. Cơ Dung Quân chậm rãi nói tiếp, “Ta từ đầu vẫn cảm thấy, ta làm cái gì ngươi cũng không lưu ý, chuyện năm đó ngươi lại không nhớ rõ, luôn luôn xa cách với ta. Khó khăn lắm mới thân cận được một chút, ngươi lại nói muốn thành thân.”
Cơ Dung Quân dừng một chút, lại cầm chặt tay Vương Lăng hơn, “Ngươi là nhi tử độc nhất của Vương gia, tương lai cần nối dõi tông đường, thành thân là thiên kinh địa nghĩa, ta từng nghĩ, cứ vậy đi, cách ngươi xa một chút, cũng nói với ngươi là sau này không thân cận nữa. Ai ngờ sau đó ngươi…”
Ta thế nào? Vương Lăng thầm nghĩ, ta sau đó đã làm cái gì?
Cơ Dung Quân vẫn nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói, “Vương Lăng, ta khi đó theo sau lưng ngươi, thấy ngươi không thương tiếc chính mình như vậy, ta, ta…”
Vương Lăng cười khan một tiếng, nói: “Này… Ngươi cũng biết, cữu cữu của ta, luôn luôn không đạt mục đích không bỏ qua, ta vì từ hôn, tất nhiên phải giả bộ một chút, không nghĩ tới bị ngươi nhìn thấy.”
Cơ Dung Quân giật mình: “Từ hôn?” Vương Lăng thở dài: “Ai, kia Triệu tiểu thư…” Vừa muốn phân tích nguyên do hắn tại sao hắn không muốn thú nhi nữ của Triệu thượng thư, Cơ Dung Quân lại bỗng nhiên cười rộ lên, như là thực vui mừng: “Thì ra khi đó ngươi muốn từ hôn.”
Vương Lăng chưa kịp nói gì, Cơ Dung Quân lại nói tiếp, “Ngươi vì từ hôn mà diễn một màn kịch cho Quốc cữu xem, ta không biết còn tưởng ngươi… Vương Lăng, hôm đó ta hẹn ngươi đến bờ sông, những lời nói với ngươi đều là thật tâm. Ngươi thành thân cũng thế, không thành thân cũng thế, ta đời này kiếp này sẽ không yêu ai khác, chỉ cần ngươi nhớ đến ta… ừm, coi như ngươi có quên ta đi nữa, nhưng mà…”
Cơ Dung Quân cầm chặt hai tay Vương Lăng, “Ngày ấy ở trước điện, ngươi lại phát thệ chung thân không thú thê, ta nhất thời còn cho rằng sắp thăng thiên tới nơi rồi. Vương Lăng, ngươi thế mà chịu vì ta phát thệ, ta, ta cũng không thể đợi thêm nữa.”
Hồn phách của Vương Lăng lại bị dọa chạy mất, chạy về phía mặt trăng tròn xoe treo trên trời.
Dưới ánh trăng sáng trong, hắn rốt cục đã hiểu hết mọi chuyện.
Từng ngôi sao trước mắt chợt biến thành một chữ “đoạn”, rồi thành một chữ “tụ”.
Ý thức của hắn mơ hồ, nhưng lại không thể không gian nan mở miệng, “Trong chuyện này, có chút hiểu lầm… Hiểu lầm vô cùng lớn… Ta khi đó từ hôn rồi phát thệ, là bởi vì ta quả thật không muốn cưới thiên kim Triệu gia, không thể không làm vậy. Bởi vì ta một khi thành thân với Triệu tiểu thư, đời này đừng hòng an nhàn nữa, bởi vậy ta mới…”
Cơ Dung Quân không hề chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt dần dần cứng lại, nhưng vẫn nắm chặt tay Vương Lăng không buông
Vương Lăng gian nan nói tiếp, “Cơ… Dung Quân, chúng ta đều hiểu, đoạn tụ, đoạn tụ, thật sự… Huống hồ, huống hồ, mặc dù khi ngươi còn nhỏ ta có ơn với ngươi, ngươi đối với ta cảm kích, nảy sinh tình cảm… Nhưng lại đến mức này, ta thật nghĩ không ra duyên cớ…”
Cơ dung Quân nhìn hắn, tay chậm rãi buông ra, bỗng nhiên cười khổ một tiếng: “Vương Lăng, ngươi không cần nói nữa, ta đã hiểu được, việc này…” Hắn buông tay Vương Lăng, lui về phía sau từng bước, “Việc này vốn là ta tự mình đa tình, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Tay Vương Lăng bị y nắm nãy giờ đã ướt mồ hôi, bỗng nhiên bị buông ra, gió phất qua lại có cảm giác lạnh lẽo, Vương Lăng lại muốn nói, “Ta…”
Cơ Dung Quân ngắt lời hắn, “Ngươi không cần miễn cưỡng lựa lời, ta, ta đã hiểu rõ đầu đuôi, chỉ là một hồi tự ta si tâm vọng tưởng. Ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối không nhắc lại việc này. Chuyện đêm nay đều là lỗi của ta. Mong ngươi…”
Thanh âm Cơ Dung Quân có chút mệt mỏi, dưới ánh trăng càng trở nên mơ hồ, “Mong ngươi đừng tính toán, chuyện hôm nay, cứ coi như chưa từng xảy ra. Ân tình ngươi cho ta lúc nhỏ, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp, nhưng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện khiến ngươi chán ghét. Ngươi có lẽ thấy ta rất ghê tởm…”
Cơ Dung Quân lại lùi ra xa một chút, miễn cưỡng quay đầu qua hướng khác, “Đêm nay là Trung thu, khiến ngươi… khiến ngươi khó chịu, thật xin lỗi. Ta cáo từ trước. Lúc nãy, lúc nãy ta vô lễ với ngươi, nói lời hồ đồ, ngươi… coi như bị chó cắn đi. Sau này ngươi đối đãi ta thế nào, ta đều nhận hết. Đêm nay… ta rất xấu hổ, xin lỗi ngươi.”
Cơ Dung Quân còn muốn nói nữa cái gì, lại chung quy không có nói, vội vàng đối thi lễ, cáo từ rời đi.
Vương Lăng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Thành thúc cầm ***g đèn đi tới hỏi, “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy? Cơ công tử sao tự nhiên đi về rồi? Đêm nay Trung thu ngài ấy còn chạy tới đây, sao thiếu gia không lưu ngài ấy lại ăn bánh Trung thu?”
Vương Lăng đứng cứng đơ, không nói gì, một lát sau thở dài: “Không có gì, về phòng trước đi.”
Nửa đêm, nằm trên giường, Vương Lăng thật vất vả mới ngủ được thì lại gặp một giấc mộng.
Trong mộng, dường như hắn trở lại là thiếu niên năm ấy bị từ hôn, đêm khuya một mình ngồi dưới tàng cây mông lung, một bóng dáng nho nhỏ chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống ôm cánh tay hắn, trịnh trọng nói, “Ngươi không cần lo lắng, không ai cùng ngươi, ta và ngươi qua cả đời.” Hắn kinh ngạc quay đầu lại, cánh tay bỗng nhiên bị buông lỏng, bóng người vừa rồi còn ngay bên cạnh giờ xa xôi ẩn trong sương mù, thanh âm bi thương, “Ta nói như vậy, ngươi nhất định cảm thấy chán ghét ta, ta sai rồi. Sau này ta sẽ không tiếp tục tới tìm ngươi.”
Hắn kinh hoảng đứng lên, trong sương mù bóng người lại càng phiêu càng xa, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ: “Sau này ta sẽ không tiếp tục tới tìm ngươi… Sau này, ngươi sẽ không phải nhìn thấy… ta…”
Vương Lăng trong lòng phút chốc chợt lạnh, giật mình tỉnh dậy.
Trời còn chưa sáng, một mảnh tối đen, Vương Lăng ngồi dậy, tựa vào đầu giường chốc lát, lại sờ soạng xuống giường, đi đến trước bàn, cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Ngày mười tám tháng tám, Vương Lăng lần đầu mặc quan phục Lễ bộ lang trung, bước qua cánh cửa nha môn Lễ bộ.
Sau khi vào cửa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cơ Dung Quân.
Cơ Dung Quân cũng mặc quan phục Lễ bộ lang trung màu lam, đứng cách đó không xa. Vương Lăng thấy y thì không hiểu sao tâm tình căng thẳng mấy ngày qua cũng nhẹ nhàng đi, nhưng nhất thời không biết phải chào hỏi thế nào, Cơ Dung Quân hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng.
Vương Lăng nâng tay áo chắp tay: “Cơ… hiền đệ, tới thật sớm.”
Cơ Dung Quân nâng tay áo nói: “Vương huynh cũng tới thật sớm.”
-oOo-
Phong: Làm chương này, tới khúc Cơ ca vì bị Vương Lăng từ chối, lại không muốn Vương Lăng khó xử mà tự nói những lời tổn thương bản thân, tự nhiên đau lòng ghê. Không phải trách Vương Lăng đầu gỗ không hiểu phong tình, mà chỉ là nghĩ tới Cơ ca luôn tỉ mỉ suy nghĩ bao nhiêu thứ làm bao nhiêu chuyện (khá dở hơi), Vương Lăng không hay không biết, tự hỏi lúc phải cay đắng nhận bản thân “đáng ghét”, trong lòng Cơ ca là tư vị gì.