Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 12




Đệ thập nhị chương

Sáng hôm sau Vương Lăng rời giường, cảm giác say rượu đã không còn, đầu mơ hồ trướng đau.

Tứ Kính bưng chậu nước rửa mặt để trên giá rồi nói, “Thiếu gia, đêm qua cậu say quá trời, Cơ công tử đã giúp đưa cậu về phòng, cũng đã rất khuya nên Cơ công tử ngủ lại chỗ chúng ta một đêm, giờ đang ở khách phòng bên trái.”

Vương Lăng xoa nhẹ thái dương, lờ mờ nhớ tới tối hôm qua mình hình như đã uống rất nhiều, quả thật có ai đó cùng bọn tiểu tư đưa mình vào phòng, nguyên lai đúng là Cơ Dung Quân. Hắn cảm thấy có chút hổ thẹn: “Cơ công tử đã dậy chưa?”

Tứ Kính nói: “Mới vừa thức dậy, đã có người đi hầu hạ Cơ công tử rửa mặt.”

Vương Lăng đi tới phòng khách, Cơ Dung Quân vừa rửa mặt xong, chỉ mặc nội bào đang ngồi trong phòng. Vương Lăng mở lời, “Hôm qua thật hổ thẹn, ta uống nhiều quá, không hảo hảo tiếp đón các ngươi, lại còn liên lụy tới ngươi chiếu cố ta.”

Cơ Dung Quân mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, miễn cưỡng trả lời, “A, cũng không có gì, huống hồ ta tá túc quý phủ một đêm, coi như đã đòi được vốn rồi”, nâng tay đè lên huyệt thái dương, lại nói, “Chắc là hôm qua uống nhiều quá, thật đau đầu, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng, không bằng cho người tới chuyển lời, chúng ta hôm nay không đến ti bộ, được không?”

Vương Lăng đầu cũng đang đau muốn chết, cảm thấy như vậy cũng tốt, liền kêu Tứ Kính tới phủ Ứng Cảnh Lan, hỏi xem hôm nay Ứng Cảnh Lan có đi ti bộ không, thay mình và Cơ Dung Quân báo nghỉ.

Phân phó Tứ Kính xong, chỉ còn lại Vương Lăng và Cơ Dung Quân trong phòng, Cơ Dung Quân nhìn y phục trên người mình, nhíu mày, “Hôm qua quá chén, ngoại bào ta bẩn rồi, hiện tại mới thấy trên người cũng toàn mùi rượu. Ta muốn tắm rửa một chút, Vương Lăng, ngươi có thể cho ta mượn y phục không?”

Vương Lăng nhất thời cảm giác mình chiếu cố không chu đáo, loại chuyện này nguyên bản không nên chờ Cơ Dung Quân mở miệng yêu cầu, đã sớm dự bị, vội vàng nói: “Hảo hảo.” Lại kêu người đi nấu nước ấm, tiếp tục tự mình đi tìm xiêm y.

Cơ Dung Quân cao hơn Vương Lăng một chút, nhưng thân hình không sai biệt nhiều, Vương Lăng tìm một bộ tiết y sạch mình chưa mặc qua, nhưng ngoại bào thì không có đồ mới, đành phải tìm một bộ bình thường ít mặc đưa tới.

Khi hắn mang y phục trở lại khách phòng, Cơ Dung Quân đang ngâm mình trong dục dũng, Vương Lăng cầm y phục để lên ghế, không dám nhìn về phía Cơ Dung Quân, vội nói, “Thật ngượng ngùng, hạ nhân nhà ta không hiểu quy củ, đem nước tới rồi bỏ đi, không ở đây hầu hạ ngươi.”

Cơ Dung Quân cười, “Là ta kêu bọn họ đi, ta không thích để người khác hầu hạ, phiền phức lắm.”

Vương Lăng cho rằng Cơ Dung Quân nhất định là không quen để người lạ phục vụ mình, mỉm cười, “Ngươi nếu không quen được hầu hạ, hay là để ta chà lưng cho ngươi?”

Cơ Dung Quân ngẩn người, Vương Lăng ngồi lên chiếc ghế đẩu để phía sau dục dũng, xắn tay áo, cầm khăn nóng để lên lưng Cơ Dung Quân xoa xoa. Cô cô của Vương Lăng thích bỏ dược trong nước tắm, nên trong phủ luôn để sẵn bột tắm có pha tử đinh hương, trầm hương cùng phấn hoa, hơi nước bốc lên, hương khí mê người. Vương Lăng chà khăn trên lưng Cơ Dung Quân, không quên thân thiết nói, “Có lúc nặng tay nhẹ tay gì đó ngươi nhớ nói cho ta biết.”

Cơ Dung Quân thanh âm nặng trĩu trong hơi nước mịt mờ, mơ hồ ừ một tiếng.

Vương Lăng lại cảm thấy tình cảnh này có điểm quen thuộc, khiến hắn nhớ lại một chuyện cũ, không khỏi hé miệng cười cười.

Chà lưng cho Cơ Dung Quân xong, Vương Lăng ra khỏi khách phòng, cảm giác trên người mình cũng toàn mùi rượu rất khó chịu, lại kêu người chuẩn bị nước tắm đem đến phòng mình.

Khi hắn tắm rửa thay y phục xong, Cơ Dung Quân đã đứng trong hành lang, tóc ướt buông xõa, mặc y phục của Vương Lăng cũng không có chỗ nào là không thích hợp, ống tay áo lay lay trong gió sớm, khiến mấy tiểu nha hoàn gần đó đỏ bừng hai má, trộm nhìn không dứt. Một lúc sau khi đang dùng điểm tâm, cơ lão thái thái vừa rời giường không lâu, nhìn thấy Cơ Dung Quân lập tức sảng khoái tinh thần, tán thán, “Công tử nhà ai, bộ dạng thật đẹp”. Dứt câu liền giữ chặt lấy Cơ Dung Quân liên miên hàn huyên nửa ngày, cả điểm tâm cũng không ăn mấy miếng, ăn xong vẫn không chịu buông, kêu Cơ Dung Quân phải thường xuyên đến chơi.

Vương Lăng thật vất vả mới cướp được Cơ Dung Quân khỏi tay cô lão thái thái đưa ra ngoài phòng, mặt đầy mồ hôi nói: “Ngượng ngùng, cô lão nhân gia nhà ta có chút dông dài, lần trước Cảnh Lan lúc đến đã bị giữ chặt hàn huyên nửa ngày, ngày hôm nay lại là ngươi.”

Cơ Dung Quân khẽ cười: “Không có gì, lão nhân gia thân thiết như vậy, ta thực vui mừng.” Lại nói, “Quý phủ vừa đẹp vừa yên tĩnh, ta hai lần trước đều là chạng vạng mới đên, bây giờ nhìn cảnh vật trong nắng sớm, so với giữa trời chiều, đúng là bất đồng.”

Vương Lăng vì thế cùng Cơ Dung Quân đi dạo một vòng, Cơ Dung Quân ngắm nhìn phong cảnh, cảm khái, “Khó trách tâm cảnh của ngươi lại đạm bạc thanh thản như vậy, năm rộng tháng dài, nếu có thể giống như buổi sáng hôm nay… ta rất thỏa mãn, không cầu gì nữa”, nói xong ngưng mắt nhìn Vương Lăng.

Vương Lăng nghe lời này, trong lòng có chút hỗn loạn, nhưng vẫn nghĩ Cơ Dung Quân từ nhỏ đến lớn nhất định là chịu nhiều bó buộc, khó có được nửa ngày rảnh rỗi nếm trải cuộc sống an nhàn.

Cơ Dung Quân thấy Vương Lăng không đáp lời, cũng không nói cái gì nữa, đem ánh mắt dời đi nơi khác, như đang suy nghĩ cái gì.

Cơ Dung Quân ở trong phủ Vương Lăng ngây người cho tới trưa, gần giữa trưa mới cáo từ rời đi. Vương Lăng tiễn y ra cửa phủ, khi trở lại phòng thì cô lão phu nhân còn ở trong sảnh hóng mát, hai nha hoàn ở bên cạnh đấm chân, cô lão phu nhân nheo mắt nói với Vương Lăng: “Vị công tử vừa mới đi kia, ta cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó thì phải, có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra.”

Vương Lăng đáp: “Cơ công tử mới đến mấy lần, cô cô là lần đầu gặp, chắc là nhớ nhầm với ai rồi.”

Lão thái thái do dự mà gật gật đầu, lại nói: “Nhưng ta cảm thấy thật sự rất quen mắt.”

Hôm sau Vương Lăng đến ti bộ, không lâu sau Tạ Lạc Bạch cũng tới, mở miệng chào hỏi, “Đan Chu huynh, đêm đó sau khi ta và Ứng hiền đệ rời đi, ngươi với Dung Quân đã làm gì? Hôm qua cả hai người cũng không đến ti bộ…”

Vương Lăng lúc này đang ở nội sảnh, Cơ Dung Quân cũng đã đến, ngẩng đầu khỏi đống hồ sơ, thần sắc đoan chính, “Lạc Bạch, ta chỉ là uống nhiều quá không tiện đi đường đêm, ở lại phủ Đan Chu huynh tá túc một đêm, rồi sau đó vì hôm trước uống say, đầu rất đau mới không đến ti bộ.”

Tạ Lạc Bạch thần tình đã hiểu rõ ràng, gật gật đầu, tay gõ gõ cây quạt: “Nga, nhưng —— ta nhớ Dung Quân ngươi khuya ngày hôm trước uống đến không coi là nhiều, Cơ công tử tửu lượng của ngươi danh chấn kinh thành, làm sao lại say được?” (Lạch Bạch, anh đây là cố tình gây sự với Dung Quân hả:v)

Cơ Dung Quân thần sắc lạnh nhạt: “Ta cũng không biết, có thể là gần đây tửu lượng không bằng lúc trước, cũng có thể là vết thương mới vừa khỏi, thân thể không được tốt.”

Tạ Lạc Bạch lại nga một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Vương Lăng nói: “Dung Quân hắn gần đây thể hư, làm phiền Đan Chu huynh ngươi có rảnh chiếu cố hắn nhiều chút.”

Vương Lăng liền đồng ý. Cơ Dung Quân khẽ cau mày: “Đừng nghe Lạc Bạch nói bậy.” Tiếp tục xem hồ sơ.

Bà mai Mã vài hôm sau lại tới, lần này vứt mấy vị tiểu thư khác qua một bên, chỉ chăm chăm nói về thiên kim nhà Triệu Thượng thư, sau khi chuyện của hai tiểu thư kia lộ ra, Vương Lăng cảm thấy vị Triệu tiểu thư này quả thật là thục nữ thập phần khó gặp. Bà mai mã còn đem theo hai bức tranh vẽ Triệu tiểu thư cho Vương Lăng xem, trong tranh là một nữ tử tướng mạo dịu dàng thanh lệ, dung nhan kiều diễm.

Vương Lăng trong lòng cũng có vài phần vừa ý, thầm nghĩ mình kiếp này có lẽ sẽ không gặp được nữ tử nào tốt hơn Triệu tiểu thư, nếu có thể cùng nàng thành thân, cũng sẽ là niềm an ủi vong linh phụ mẫu dưới cửu tuyền. Chờ khi Quốc cữu đến phủ, hỏi Vương Lăng hôn sự thế nào, Vương Lăng nhân tiện nói, “Triệu gia thiên kim đúng là giai nhân khó được, tiểu chất nếu có vị thê tử tốt như vậy vốn là tam sinh hữu hạnh, hết thảy xin cữu phụ làm chủ.”

Quốc cữu cười đến thần tình vui mừng: “Ta cũng là chọn đông chọn tây mới thay ngươi tìm được vị hiền thê môn đăng hộ đối, ngươi có thể kết lương duyên, ngày khác ở dưới cửu tuyền, ta cũng có thể không thẹn với cha ngươi mẹ ngươi.”

Hôn sự đến lúc này, coi như đã định. Quốc cữu cùng Vương Lăng thương lượng, mấy ngày nữa nói với cô lão thái thái, cùng bàn bạc ngày nào đi Triệu phủ cầu hôn, sắp xếp chung thân đại sự.

Vương Lăng đối với đồng liêu kể cả Tạ Lạc Bạch hay Ứng Cảnh Lan vẫn không hé nửa lời, bởi vì cũng chưa cầu hôn, chưa tính là đã định, Vương Lăng cảm thấy vẫn chưa tới lúc nói cho mọi người biết.

Tạ Lạc Bạch cùng Ứng Cảnh Lan hỏi thăm việc hôn nhân, Vương Lăng mơ mơ hồ hồ, muốn đợi sau khi cầu hôn mới nói. Cơ Dung Quân cũng không hỏi tới, nhưng khi Tạ Lạc Bạch, Ứng Cảnh Lan mở miệng hỏi dò thì y cũng sẽ chuyển mắt nhìn về phía Vương Lăng, Vương Lăng nói còn chưa biết, Cơ Dung Quân hờ hững dời mắt đi.

Vào một buổi sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Vương Lăng trên đường đến nha môn ti bộ, vừa vặn gặp phải người đại khái là nhạc phụ tương lai của hắn: Hộ bộ Triệu Thượng thư.