Lục Đình Quân lấy điện thoại từ trong túi ra, anh mở một đoạn video, nhìn có vẻ là được lấy từ camera.
Là đoạn video ghi hình anh và Nhạn Hồi lúc trưa cô bắt gặp
Triệu Lan Nhi nhíu mày nhìn anh
" Em xem thử đi"
Anh hất mặt vào điện thoại bảo cô xem.
Cô không nói gì thêm mà lặng lẽ chăm chú xem
.....
Lục Đình Quân đẩy tay Nhạn Hồi ra khỏi người mình, anh lùi về sau vài bước lạnh lùng nhìn cô trầm giọng nói :" Nhạn Hồi, cô nên biết rõ thân phận của mình.
Giữa tôi và cô đã kết thúc từ lâu rồi, đừng cố chấp nữa"
" Lục Đình Quân anh nói dối.
Rõ ràng anh còn yêu em"
Nhạn Hồi tức giận lên tiếng.
Anh chỉ cười lạnh :" Cô nghĩ vậy sao? Cô thích tự ảo tưởng địa vị của bản thân nhỉ? Cô Nhạn cô đừng quên năm đó chúng ta đã kết thúc bằng cách nào.
Chỉ có cô mới không xứng với tôi, chứ không phải là Lan Nhi "
" Tại sao chứ? Cô ta có gì hơn em, chẳng phải phải..."
" Câm miệng.
Không ai được phép sỉ nhục cô ấy, nếu tôi còn nghe cô nói xấu cô ấy thì đừng trách tôi tàn ác"
Ánh mắt của Lục Đình Quân hiện rõ lên tia sắc bén :" Cô Nhạn, đừng thách thức giới hạn của tôi "
" Anh"
Nhạn Hồi tức điên lên nhưng chẳng thể làm gì mà cứ lẳng lặng nhìn anh xoay lưng rời đi.
Sau đó, khoé môi của cô ta không khỏi cong lên.
Có lẽ lúc đó cô ta đã biết được sự xuất hiện của Triệu Lan Nhi phía sau bức tường gần đó.
Nhưng cô ta đâu biết bản thân mình mới là con mồi của người khác
.......
Video kết thúc, Lục Đình Quân ngẩn đầu lên nhìn cô gái bên cạnh :" Lan Nhi, anh không làm chuyện có lỗi với em"
" Vậy mấy tuần nay, anh làm gì?"
Triệu Lan Nhi nhỏ giọng lên tiếng :“ Mấy tuần nay em hỏi anh nhưng mà anh lúc nào cũng diện cớ để cho qua”
Cô càng nói càng nhỏ cúi đầu rồi im bặt, nhìn cô như vậy tim anh lại nhói lên.
Lục Đình Quân xoa đầu cô ôn nhu lên tiếng :”Bé cưng suy nghĩ nhiều rồi.
Vài tuần nay anh đang điều tra bằng chứng phạm tội của Kì gia thôi.
Anh tập trung vào việc đó quá mức mà để em buồn nhiều rồi.
Bà xã tha lỗi cho anh lần này nhé?”
Anh đang giúp cô lật đổ Kì gia sao? Triệu Lan Nhi ngẩn đầu sau đó nở nụ cười vui vẻ :”Sao lại giận anh chứ? Em phải cảm kích anh còn không hết”
“Không cần cảm kích.
Em vui là được”
“Lan Nhi, em phải mau khỏe lại.
Ngày em chờ sắp đến rồi”
Lục Đình Quân vuốt nhẹ mái tóc của cô khẽ cười lên tiếng
“Được”
…..
Tại một bệnh viện khác
Một người đàn ông nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, trên mũi còn đặt ống thở.
Gương mặt người đó vô cùng xanh xao, râu ria mọi chi chít trông rất lố tuổi.
Một người phụ nữ bên ngoài đẩy cửa đi vào
Cô gái kia là Từ Diệp Vi, ánh mắt cô di chuyển đến người đang nằm trên giường vô cùng lạnh nhạt :”Không cần giả vờ nữa.
Đừng tưởng tôi không biết là anh đã tỉnh”
Người trên giường nghe giọng nói của cô mà từ từ mở mắt, anh ta nở nụ cười chế giễu bản thân :” ha ha đúng là không gì có thể giấu em.
Diệp Vi, hôm nay em lại muốn làm gì anh đây?”
“Đừng gọi tên tôi.
Kì Phong, anh không xứng.
Người Kì gia các người không xứng gọi tên tôi”
Bỗng dưng, Từ Diệp Vi lớn tiếng nói, gương mặt trở nên đỏ bừng vì tức giận.
Cô bước đến nắm lấy cổ áo người đàn ông nằm trên giường, trên môi nở ra một nụ cười quỷ dị :”Kì Phong, ngày tàn của Kì gia sắp đến rồi.
Khi đó tôi sẽ mở lòng tốt đưa anh xuống suốt vàng đoàn tụ cùng gia đình.
Ha ha ha ha”
“Chỉ cần em vui là được, dù anh có chết cũng chẳng sao.
Cái chết của anh có thể đổi lấy niềm vui của em thì anh đã mãn nguyện lắm rồi”
Kì Phong gương mặt trắng bệch nhưng vẫn nhìn cô gắng gượng mà mỉm cười ôn nhu
Từ Diệp Vi nhìn anh thỏa mãn không sợ sệt gì như vậy lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc người đàn ông này có bị gì không hả?
Nghĩ rồi lại thôi, cô xoay người đi ra ngoài.
Kì Phong vẫn nằm trên giường, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của người phụ nữ trong lòng mình
Anh lắc đầu thở dài, từ trước kia rất lâu anh đã đem lòng thầm thương trộm nhớ người con gái này.
Những tưởng cô tiếp cận với anh vì tình yêu, anh vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, chẳng dám làm cô buồn.
Vậy mà mọi chuyện đều không như anh nghĩ, cô đến với anh chỉ để trả thù cho người bạn trai đã mất của mình.