Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 57: 57: Ngủ Quên





Sau khi ăn xong, Mặc Hân Nghiên ngồi nghỉ một lúc rồi ra vườn chơi còn Lục Triết Hạo thì lên thư phòng làm nốt việc.
Làm việc được một lúc lâu, anh quay trở lại phòng ngủ.

Lúc này, Mặc Hân Nghiên đang ở trong phòng tắm, nghe tiếng nước chảy, biết là cô đang ở trong đó, Lục Triết Hạo liền nổi thú tính, cứ thế bước đến rồi đẩy cửa một mạch vào.

Anh đã phải nhịn hàng tháng nay rồi.

Mỗi lần nằm cạnh chỉ được ôm cô ngủ đối với anh là một cực hình
"sao anh lại vào đây? Em đang tắm mà" Mặc Hân Nghiên đang ngâm bồn, thấy anh vào liền hoảng hốt, vội lấy tay che ngực lại
"bà xã, mình tắm chung đi được không?" Lục Triết Hạo cởi hết quần áo ra
"không aaa, anh mau ra ngoài" Mặc Hân Nghiên thấy vậy liền hét lên, che mặt lại
"anh chịu hết nổi rồi" Anh đang định ôm chặt lấy cô mà hôn hít thì bị cô đẩy mạnh ra
"anh mới làm hôm trước mà"
"hôm trước của em là từ hơn một tháng trước rồi"
"nhưng mà con"
"bác sĩ nói rồi mà, nhẹ nhàng là được, anh sẽ nhẹ nhàng mà"
"vậy à? Em không biết đấy, có bao giờ anh nhẹ nhàng đâu"
"lần này anh hứa đấy, một tí thôi"
"hứa rồi đấy, anh nhanh một chút, con mà bị gì thì anh chết với em"
"cảm ơn bà xã" vừa dứt lời, anh hôn lấy môi cô tới tấp

Cứ thế, trong vệ sinh, không khí nóng bỏng, tiếng thở dốc và những âm thanh ái muội hoà quyện lại với nhau.
"ưm...ông xã...con...hơ"
"anh nhẹ hết cỡ rồi"
"a...đừng cắn...ưm...đau em..."
Sau gần 3 tiếng đồng hồ vật lộn trong nhà vệ sinh, Mặc Hân Nghiên cuối cùng cũng được giải thoát.

"một tí của anh đấy à?"
Nằm trên giường, Mặc Hân Nghiên đưa ánh mắt sắc lẹm của mình hướng về phía ông chồng già đang phơi phới vì mới được thoả mãn xong
"bà xã, anh xin lỗi mà, tại em bỏ đói anh hơn tháng nay rồi"
- ---------
Lục Triết Hạo đang đứng trước gương sửa sang lại quần áo thì bỗng chuông báo thức từ đâu tới vang lên inh ỏi.

Anh liền vội vội vàng vàng kiểm đi tìm máy để tắt chuông.

Còn chưa kịp tìm thấy máy, Mặc Hân Nghiên nằm trên giường đã vươn vai tỉnh dậy.

Là tối qua cô đã dấu anh đặt báo thức để dậy sớm tiễn anh đi làm.

Mấy nay anh liên tục đi sớm về muộn, lúc nào cũng đi từ tận sáng sớm lúc cô chưa ngủ dậy rồi tắt luôn báo thức của cô, còn lúc về thì tới tận đêm muộn.

Cứ thế, liên tiếp 5, 6 ngày Mặc Hân Nghiên không được thấy mặt anh.

May mà hôm qua anh về sớm hơn mọi khi, không thì sẽ tròn một tuần cô không được thấy mặt chồng mất.

"sao lại dậy rồi?" Lục Triết Hạo tới gần giường, vuốt nhẹ tóc cô
"em muốn tiễn anh đi làm" Mặc Hân Nghiên dụi dụi mắt
"đừng dụi, sẽ đau mắt"
"không dậy thì sẽ không gặp được anh mất"
"nốt hôm nay là anh xong việc rồi, nhớ anh đến vậy à?" Lục Triết Hạo phì cười
"ừm, rất nhớ"
"vậy trưa nay anh về với em, có được không?"
"dạ"
"hôn tạm biệt nào" Lục Triết Hạo cúi mặt xuống
Nghe anh nói vậy, Mặc Hân Nghiên cũng nhướn người lên, hôn chụt một cái vào môi anh
Sau khi đã tiến chồng đi làm, vẫn như mọi hôm nhưng hôm nay thì sớm hơn một chút, Mặc Hân Nghiên lại ghé vài địa điểm du lịch trong thành phố không thì chỉ quanh quẩn trong nhà giúp người chăm cây cảnh, đọc sách rồi lướt wed.


Đến trưa thì ăn cơm, nhưng có điều, hôm nay cô sẽ không đi ngủ như mọi hôm nữa mà đợi anh về.

Nghĩ đến đây, Mặc Hân Nghiên cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm quá, cô mong được gặp chồng chết đi được.

Sau khi ăn trưa xong, Mặc Hân Nghiên lấy điện thoại xem ra lại ảnh.

Mới sang đây một tuần mà cô đã chụp được hàng mấy bộ ảnh luôn rồi.

Chắc chắn trước hôm về nước, cô sẽ phải trả công cho mấy anh vệ sĩ thật hậu hĩnh mới được.
Mặc Hân Nghiên hết đọc sách, chơi điện thoại rồi tạt hàng đống nước vào mặt.

Cô đã làm đủ thứ để ngăn cơn buồn ngủ kéo đến nhưng chỉ không lâu sau, cô cảm thấy hai mắt mình đã díu lại với nhau.

Chết tiệt! biết vậy sáng nay cô đã lên phòng ngủ tiếp rồi.

Mặc Hân Nghiên nghĩ bụng
"chỉ nhắm mắt lại vài giây thôi mà, chắc không sao đâu nhỉ?"
Và thế là Mặc Hân Nghiên nhắm mắt lại không biết từ bao giờ quên mất mình phải tỉnh lại.

Cô đã mơ nốt luôn giấc mơ đang dang dở mà sáng nay cô còn chưa mơ xong.
Lục Triết Hạo về tới nhà.

Vừa mới vào tới phòng khách, anh đã phải phì cười vì nhìn thấy bà xã của mình đang say giấc nồng.

Chắc là mèo nhỏ của anh đã ngồi đây đợi anh ở đây đến độ ngủ gật luôn đây mà.


Mặc Hân Nghiên của anh mà không ngủ một mạch tới tận 11 giờ thì làm gì có chuyện cô sẽ không đánh một giấc ngủ trưa đây.

Lục Triết Hạo tiến lại gần, thơm nhẹ lên trán và má cô vài cái rồi bế cô lên lầu.

Không lâu xong, anh lại phải rời nhà vì còn bận công chuyện.
Mặc Hân Nghiên đang ngủ thì bất chợt tỉnh dậy, phát hiện ra giờ đã là gần 4 giờ chiều.

Nói đợi anh về mà cô ngủ quên mất luôn rồi.

Để ý lại, thấy mình đang nằm trên giường thì bất giác mỉm cười, vậy là trưa nay anh có về.

Cô bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng dưới.

Nhưng chỉ mới đi được có nữa quãng cầu thang đã thấy có hai người đang đứng dưới nhà tất bật chỉnh sửa váy áo và chuẩn bị dụng cụ trang điểm, bà Edna vừa thấy cô đã tươi cười.
"tiểu Nghiên"
"dạ, nhà có khách ạ?"
"thiếu gia nói chốc nữa có tiệc, kêu người tới chuẩn bị cho con"
"tiệc ấy ạ?".