Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 87




Cái gì mà thú vị hơn? Cái gì mà trinh liệt hơn?

Mẫn Nhu càng nghe càng không hiểu ý Will, cô ở trong giới giải trí nhiều năm xem ra cũng không uổng công, đôi mắt âm độc lóe lên những tia chinh phục mãnh liệt chắc chắn cô không nhìn nhầm?

Từ những câu nói nghe có vẻ hài hước của anh ta, Mẫn Nhu cũng đã hoàn toàn hiểu. Anh ta đối với Mẫn Tiệp xem ra không hề yêu quý, bây giờ làm bạn trai Mẫn Tiệp chẳng qua vì ham tiền tài quyền thế của Mẫn gia. Anh ta tìm cô, không đơn thuần là nói chuyện phiếm, điều này Mẫn Nhu có thể đọc được trong đôi mắt tham lam kia.

“Phó tổng tạm thời, anh có gì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tự hạ giá trị mình xuống dùng những từ ngữ thô tục như thế?”

Mẫn Nhu lạnh lùng nhìn Will, trước thái độ tươi cười đầy lỗ mãng của anh ta cô chỉ có thể lạnh lùng. Cô không cảm thấy việc mình bực tức quát lớn sẽ khiến anh ta dừng hết mọi lời nói vô lễ, vậy thì cô lựa chọn sự bình tĩnh.

Will không phải chính nhân quân tử, sự phẫn nộ của cô chỉ kích thích tính tà ác trong anh ta. Đối phó với những con người này, nếu áp dụng các quanh minh chính đại kết quả là tiền mất tật mang.

“Ha ha, so với chị của cô, cô thật sự khiến cho người ta thấy thích hơn nhiều”

Khi Will tủm tỉm nghiêng đầu, mập mờ thì thầm. Anh ta không để ý bàn tay Mẫn Nhu đang ngăn cản anh ta tiến lại gần đã rủ xuống, một tay nhét vào túi.

“Được một người tâm sâu kín đáo thích chỉ sợ đối phương cũng sẽ đau đầu, dù sao phần thích này không chỉ đơn thuần là thích, bên trong có rất nhiều âm mưu và lợi dụng”

Câu trả lời của Mẫn Nhu không hề khách khí, hai mắt sáng quắc đón nhận ánh mắt của Will. Dù cô rất khó chịu, nhưng không thể không cùng hắn quay vòng.

“Nói đi, anh đến đây là muốn được lợi gì, hay nói cách khác anh muốn có được gì từ Mẫn thị?”

Will không ngờ Mẫn Nhu nói trắng ra như thế. Đôi lông mày nhướng lên, kết thúc mọi hành động vô lễ của mình, đôi mắt đảo quanh buồng vệ sinh, cao ngạo nhìn Mẫn Nhu, không còn nụ cười tươi cười chào đón như khi nãy.

“Tiệp nói cô chỉ là kẻ ngoại đạo không biết về quản lý khách sạn, tôi lại thấy, suy nghĩ của cô ấy không đúng…”

“Cho nên?’

Mẫn Nhu bình tĩnh nghe Will nịnh hót, cho dù anh ta nói sự thật cô cũng sẽ không quan tâm, chỉ chờ anh ta nói ra ý đồ của bản thân.

“Mẫn tiểu thư thật sự là nóng tính quá, người Trung Quốc không phải đều thích tâng bốc đối phương từ đầu đến chân trước khi nói vào chính sự sao?”

Will dường như vẫn chưa có ý định bước vào chủ đề chính, dây dưa không ngừng nhìn Mẫn Nhu. Khi anh ta bắt đầu trở nên hào hứng, Mẫn Nhu dứt khoát cắt ngang lời anh ta:

“Vậy phó tổng có biết người Trung Quốc rất coi trọng thời gian không, họ không thích phí thời gian vào những chuyện nhảm nhí?”

Mẫn Nhu nói xong liền tính bỏ đi, Will cũng không bỏ qua. Anh ta đứng chắn trước Mẫn Nhu, lúc này, Mẫn Nhu cũng không hề giận, ngược lại tỏ ra nghiêm nghị nhìn gương mặt đầy ý cười của anh ta.

“Xem phó tổng tạm thời cũng thật nhàn rỗi, tôi là cổ động lớn của công ti không biết có nên nói với chủ tịch về thái độ làm việc của anh không?”

“Mẫn tiểu thư chẳng lẽ không muốn quản lý cả Mẫn thị sao?”

Will hạ giọng nói, trong giọng không giống như vừa rồi mà ngược lại thái độ rất thành khẩn. Mẫn Nhu quay đầu nhíu mày, nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta, gương mặt cũng thoáng lộ nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.

Tên Will bụng dạ khó lường này muốn tiếp cận Mẫn Tiệp chẳng qua vì muốn nuốt trọn Mẫn Thị. Bây giờ anh ta nói với cô ý tưởng này, cô càng trở nên đề phòng và cảm thương cho chỉ số thông minh của Mẫn Tiệp, có phải phụ nữ khi yêu đều mù mắt hết rồi không.

“Điều kiện của anh là gì?”

Mẫn Nhu nhàn nhạt mở miệng, vẻ ung dung bình tĩnh như đã sớm đoán được ý đồ của Will, cô cũng không tỏ ra kinh ngạc, biểu hiện này khiến cho Will phải nhíu mày, nụ cười hơi khựng lại.

“Mẫn tiểu thư không cần nghĩ tôi là kẻ chỉ vì lợi ích và kết quả. Tôi chỉ cảm thấy nếu mẫn thị đổi người quản lý thì sẽ có tương lai tốt hơn, Mẫn tiểu thư lại là ứng cử viên tốt nhất”

Là cô thật sự thích hợp với vị trí chủ tịch Mẫn thị hay Will muốn mượn tay cô trừ đi các chướng ngại vật. Mẫn Nhu trong lòng đã rõ, nếu cô hợp tác cùng Will, cô cũng chỉ là một con bù nhìn không quyền lực còn anh ta mới là người quản lý thật sự của Mẫn thị.

Chỉ là suy tính lần này của anh ta đã lộ ra hết, anh ta cũng nên suy nghĩ xem cô có nguyện ý phối hợp hay không.

Mẫn Nhu không nhìn thấy vẻ nóng nảy thoáng qua trong mắt Will, cô cười khẽ, nghiêng người, vô tâm trả lời:

“Tôi có 50% cổ phần, cả Mẫn thị trừ những kẻ không biết tốt xấu thì còn ai dám đụng vào tôi, anh nghĩ xem tôi có cần phải đi tranh giành vị trí đó không?”

Mặc dù cô đối với Mẫn thị không có bao nhiêu tình cảm, nhưng cũng không để một kẻ từ bên ngoài dở thủ đoạn muốn làm vua ở Mẫn thị mà làm bậy.

Ánh mắt Mẫn Nhu quét qua xung quanh, cô thấy mấy nhân viên đang len lén nhìn họ, trong lòng lại mất vui, không muốn tiếp tục cùng Will nói nhảm.

“Sợ rằng Mẫn thị không thể chứa nổi một đại Phật như anh, nếu anh muốn thăng chức thì nhờ người khác đi”

Sắc mặt Will sa sầm, cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mẫn Nhu bỏ đi, nhưng không hề ngăn lại.

“Mẫn tiểu thư, có đôi khi, không phải chỉ nói thì mọi chuyện đều xong”

Mẫn Nhu không trả lời, bàn tay giấu trong túi xách khẽ rút ra, trong tay là chiếc điện thoại, ngón tay đặt lên nút khóa thì màn hình đang tối đen liền bật sáng, cùng lúc bấm nút dừng một đoạn ghi âm không ngắn.

“Thiếu phu nhân, cô đã quay lại”

Liên luật sư đang ngồi trên ghế sô pha chờ, thấy Mẫn Nhu từ phòng vệ sinh trở về liền đứng dậy, Mẫn Nhu giơ tay ngăn cản.

“Liên luật sư, ông cứ đợi ở đây, tôi sang phòng chủ tịch một lát”

Khi Mẫn Nhu gõ cửa phòng Mẫn Chí Hải thì liền nghe giọng nói tức giận của Mẫn Tiệp. Rõ ràng là đang trách cứ Mẫn Chí Hải vì sao không giúp Hồng lam. Vẻ mặt Mẫn Chí Hải cũng không tốt mấy, khi nhìn thấy Mẫn Nhu sắc mặt mới trở nên hòa hoãn, ra lệnh đuổi Mẫn Tiệp ra ngoài.

Mẫn Nhu coi như không thấy đôi mắt oán hận của Mẫn Tiệp, cô đi thẳng về bàn làm việc của Mẫn Chí Hải. Lúc đi lướt qua Mẫn Tiệp, oán khí càng nặng hơn trước, xem ra qua chuyện này, Mẫn Tiệp càng ghét cô hơn.

“Cha, con có một thứ muốn cho cha nghe”

Cửa phòng bị khép mạnh, tiếng động lớn khiến Mẫn Nhu nhíu mày. Lát sau, cô ngồi xuống đối diện Mẫn Chí Hải, đem chiếc điện thoại để lên bàn làm việc.

Trước ánh mắt soi mói của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cười khẽ, nhấn nút phát, cuộc đối thoại từ di động vang lên rất rõ. Cô nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu thì bình thản ngồi trên ghế, từ đầu tới cuối không nói câu nào.

“Con nghĩ cha sẽ đưa ra quyết định đúng”- Mẫn Nhu đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy, cầm điện thoại để vào túi xác. “Con xin phép về trước”

Cô không thể không thấy Mẫn Chí Hải nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên trên bề mặt đủ để thấy Mẫn Chí Hải đang rất giận. Không biết ông đang giận ai, nhưng chắc chắn không phải giận cô.

“Ừ, mau về nghỉ ngơi giữ sức khỏe đi, chuyện này cứ để cha xử lý”

Hai mắt Mẫn Chí Hải đang hừng hực lửa giận khi nhìn Mẫn Nhu liền trở nên hiền hòa. Sau khi Mẫn Nhu bỏ đi, gương mặt liền sa sầm, trực tiếp nhấn nút điện thoại gọi cho thư ký:

“Gọi phó tổng lên văn phòng tôi ngay”

Mẫn Nhu cũng không phải kẻ lòng dạ độc ác, lần này đưa ghi âm cho Mẫn Chí Hải nghe, cô cũng tính được hậu quả là ông sẽ khai trừ Will. Dù khiến cho Mẫn Tiệp càng thêm căm ghét, cô cũng không quan tâm, trước kia bọn họ đã bóp chết niềm cảm thương cuối cùng của cô dành cho họ.

Mẫn Nhu và Liên luật sư cũng không chần chừ nữa, sau khi cùng các cổ đông khác hàn huyên vài câu liền vào thang máy xuống bãi đậu xe. Chưa kịp ngồi vào xe, thì đã nghe giọng nói cao vút tố cáo của Mẫn Tiệp vang lên giữa bãi đỗ xe.

“Mẫn Nhu, mày đã quạt gió thổi lửa nói với cha những gì, sao cha lại đột nhiên muốn khai trừ Will”

Mẫn Tiệp dù có nói lớn tiếng tới đâu thì trong giọng nói luông dịu dàng điềm đạm, tiếng thở gấp, cả tiếng bước chân vội vã truyền tới. Mẫn Nhu quay đầu thấy Mẫn Tiệp tức giận không khỏi nhíu mày, không ngờ Mẫn Chí Hải lại hành động nhanh như thế.

Nhìn dáng vẻ tỏ ra không liên quan của Mẫn Nhu, Mẫn Tiệp lại càng giận, hai mắt như bùng cháy, cả người bừng bừng lửa giận chạy tới trước Mẫn Nhu, Liên luật sư liền đứng chắn trước mặt cô.

Mẫn Nhu cũng không muốn đấu võ mồm với Mẫn Tiệp, xoay người mở cửa xe, vừa tính ngồi vào lại nghe giọng nói chất vấn của Mẫn Tiệp.

“Tại sao mày cứ phải giành người đàn ông của tao!! Trước kia là Kỷ Mạch Hằng, đúng, mày đã giành được, hôn sự của tao và Kỷ Mạch Hằng thất bại, mày vừa lòng chưa? Bây giờ tao và Will yêu nhau, có chỗ nào chạm tới mày, mày đã có Lục Thiếu Phàm, vì sao còn mơ ước đồ của người khác?”

Mẫn Nhu chợt cảm thấy Mẫn Tiệp ngu xuẩn đến buồn cười, một người như thế lại lấy được bằng thạc sĩ của đại học Mi Lan, có phải cô nên khen quyền lực to lớn của tiền bạc?

Trước thái độ đổi trắng thay đen của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu cũng không khỏi tức giận, ngay trước mặt Liên luật sư mà Mẫn Tiệp nói như vậy, chẳng lẽ không phải cố ý?

Cô ta muốn Liên luật sư đem chuyện này nói cho Lục Thiếu Phàm, làm cho quan hệ vợ chồng trở nên xích mích.

Đáng tiếc, Mẫn Tiệp sai rồi, cô ta quá coi thường cô và Lục Thiếu Phàm, không giải tất cả nam nữ yêu nhau đều như Mẫn Tiệp và bạn trai cô ta, lúc nào cũng hoài nghi đối phương.

Mẫn Nhu nghiêng người, lách qua Liên luật sư thấy được nửa gương mặt Mẫn Tiệp, ngoại trừ sự ghen tị xấu xí hiện ra bên ngoài còn có nỗi oán hận.

“Đồ của chị trước giờ tôi đều khinh không đụng vào. Chị nói đúng, có Lục Thiếu Phàm rồi những người đàn ông khác chẳng là gì, huống chi.. chỉ là tên ngụy quân tử”

Mẫn Tiệp tái mặt, hung ác nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, muốn đi lên thì bị luật sư cản đường, chỉ đành duy trì khoảng cách, nhìn Mẫn Nhu ngồi trong xe mà nghiến răng nghiến lợi.

“Mẫn Nhu, mày nghĩ mày làm vậy thì Mẫn thị sẽ là của mày sao? Đừng mơ, tao sẽ không để nó xảy ra đâu”

“Vậy tôi cũng khuyên chị một câu, sớm muộn có một ngày, chị sẽ vì sự ngu xuẩn của bản thân mà trả giá đắt”

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, ngăn cách bên trong và bên ngoài. Sau khi Liên luật sư vào xe, tài xế liền nổ máy cho xe chạy đi, còn lại Mẫn Tiệp vẫn đứng sau xe