Mẫn Nhu nhận ra cách đối xử với người mình yêu tàn nhẫn nhất không phải là yêu hận
đan xen, cũng không phải phản bội lừa dối mà là đang yêu nhau say đắm
lại trở nên hờ hững không nhìn nhau, trở thành hai người xa lạ.
Tình trạng
của Mẫn Tiệp bây giờ cũng vậy, cô nên cảm ơn Kỷ Mạch Hằng vì đã tàn nhẫn từ đầu tới cuối, không phải giả vờ yêu thương.
“Chẳng lẽ vì những chuyện ba năm trước em quen người đàn ông khác, nên anh coi thường em muốn đoạn tuyệt quan hệ với em sao? Ban đầu chính anh là
người chạy ra sân bay nói cho dù có hận cũng không thể ngừng yêu em mà!”
Giọng nói Mẫn Tiệp phá vỡ không khí yên tĩnh của ban đêm, giữa bãi đổ xe tạo nên âm thanh thật bi thương.
Kỷ Mạch Hằng không nhìn dáng dáng vẻ uất ức của Mẫn Tiệp, đôi giày da màu đen nhấc
lên đã nói lên tất cả, anh ta đã mệt mỏi khi nhìn thấy Mẫn Tiệp khóc lóc náo loạn, đã cảm thấy phiền phức.
Mẫn Tiệp
kịch động ôm chặt lấy Kỷ Mạch Hằng từ sau lưng, không để ý tới anh ta
đang đẩy tay mình ra, nước mắt rơi xuống, tay siết chặt không buông.
“Hằng, anh đừng bỏ em mà, em không thể không có anh…”
Mẫn Tiệp cô
ta diễn quá thật hay cô ta thật lòng yêu Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không
biết. Nhưng Kỷ Mạch Hằng không hề mềm lòng, anh ta đẩy Mẫn Tiệp ra, xoay người đi về trước.
“Tình yêu không phải là lừa dối, nếu tình yêu của chúng ta chỉ dùng những lời nói dối trá để duy trì vậy thì tôi không cần”
Lục Thiếu Phàm kiên quyết nói khiến Mẫn Tiệp vừa giận vừa tuyệt vọng. Cô ta u oán nhìn theo bóng lưng Kỷ Mạch Hằng, gào thét: “Vì vậy mà anh hối hận, hối hận vì đã bỏ Mẫn Nhu, hối hận vì đã không yêu
thương nó, hối hận vì em mà anh đã làm tổn thương nó đúng không?
Thân hình Kỷ Mạch Hằng cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, sau lưng Mẫn Tiệp bật cười: “Anh ghét em vậy sai? Vì muốn tránh mặt em mấy ngày nay anh không hề ra khỏi phòng làm việc. Vậy mà vì muốn gặp nó, anh viện cớ thuyết phục cha anh
cho tham gia bữa yến hội nhàm chán này. Kỷ Mạch Hằng là em đã đánh giá
cao tình yêu anh dành cho em hay em đánh giá quá thấp năng lực ảnh hưởng của Mẫn Nhu?”
Dưới ánh đèn nhập nhoạng, Kỷ Mạch Hằng phủ một màng tối, không thấy rõ thần sắc của
anh ta, nhưng bàn tay dưới ống tay áo nắm thành quyền, tựa như cố kiềm
chế cơn giận
Không trả
lời Mẫn Tiệp, Kỷ Mạch Hằng giống như mãnh thú đang bị đuổi bắt, muốn
thoát khỏi chỗ này, khi nhìn thấy hai bóng người đang ôm nhau phía trước hai chân liền khựng lại.
“Anh về bên Mẫn Nhu thì sao chứ? Nó không yêu anh nữa, là do chính miệng nó
nói. Anh chỉ là kẻ xa lạ, nó chỉ yêu Lục Thiếu Phàm, người đàn ông đó
tên là Lục Thiếu Phàm không phải tên Kỷ Mạch Hằng”
Giọng nói
mỉa mai của Mẫn Tiệp như một khối đá lớn chèn vào ngực Kỷ Mạch Hằng
khiến anh ta thở khó khăn. Đúng vậy, người con gái đó từng mong trở
thành người phụ nữ của anh. Khi cô khóc xoay người đi, cô đã yêu người
đàn ông khác, cô cười rúc vào lòng người khác. Kỷ Mạch Hằng anh chỉ lặng lẽ nhìn, nhưng trái tim bắt đầu chảy máu, lúc đó anh giật mình phát
hiện, anh yêu cô sao?
Khóe miệng
cứng đơ kéo lên, bóng người cao lớn rắn rỏi yên lặng đứng đó, gương mặt
đượm sự mệt mỏi và cô đơn. Anh yêu cô, anh biết nhưng đã quá muộn rồi…
Không thể
quay trở về quá khứ, không thể quay trở về khoảnh khắc anh chạy ra phi
trường chọn lụa Mẫn Tiệp, cũng không thể xóa đi những tổn thương anh gây ra.
Khi xe thể
thao được mở khóa đèn xe lóe lên, Mẫn Tiệp mất đi lý trí quay phắt người lại, cô ta như nhận ra điều gì đó liền chạy về hướng đèn xe mặc kệ giày cao gót có làm cho trẹo chân hay không.
Lục Thiếu Phàm vừa mở đèn xe, Mẫn Nhu chưa kịp ngồi vào bên tai đã nghe tiếng hét trách cứ chói tai của Mẫn Tiệp: “Mẫn Nhu, mày không phải muốn 50% cổ phần của Mẫn thị sao, có cần phải làm
đến tuyệt tình thế không. Ý chồng mày là thị trưởng, cậu là bí thi đi
khắp nơi gây khó khăn cho Mẫn thị”
Mẫn Nhu vừa
thông suốt những gì Mẫn Tiệp mắng, không hiểu sao, sau khi mang thai
tính tình cô cũng dịu lại không thích mắng chửi người khác lung tung,
chỉ lạnh lẽo nói lại: “Đừng cho rằng ai cũng xấu xa như chị,
cũng nói cho chị biết, nói gì cũng phải tìm hiểu cho kĩ, có văn bằng đại học mà như không, hãy dùng cái đầu heo của mình mà suy nghĩ đi, cả ngày ăn nói bừa bãi”
“Mày”
Trên mặt Mẫn Tiệp xuất hiện một màu đen trông như thằng hề rất tức cười, Mẫn Nhu
dùng ánh mắt chế giễu sự ngu ngốc của Mẫn Tiệp, ngồi vào ghế phụ, Lục
Thiếu Phàm cũng ăn ý giúp cô đóng cửa xe lại.
Lục Thiếu Phàm không có vòng qua đầu xe ngay, mà lạnh lùng nhìn Mẫn Tiệp: “Tôi còn một câu muốn nói. Mẫn tiểu thư nếu cảm thấy không công bằng, nghĩ
rằng do tôi từ đằng sau thao túng không cho Mẫn thị phát triển có thể
tới viện kiểm soát tố cáo tôi. Ở nơi này mà cãi nhau, ảnh hưởng không
khí năm mới và bộ mặt thành phố”
Lục Thiếu
Phàm đột nhiên cất bước bỏ đi, Mẫn Nhu nhìn xuyên qua cửa xe, chỉ thấy
Mẫn Tiệp tức giận nói gì đó còn Lục Thiếu Phàm đã an tọa trong xe, đối
với thái độ của Mẫn Tiệp xem như không thấy.
“Có lạnh không, nếu lạnh thì bảo anh mở điều hòa”
Lục Thiếu Phàm để tay lên mu bàn tay Mẫn Tiệp, vẻ mặt quan tâm nhìn gương mặt phiếm hồng của Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu hơi
say xe, bác bỏ đề nghị ngay chỉ giục Lục Thiếu Phàm mau mau lái xe. Cô
không muốn nhìn thấy mặt Mẫn Tiệp ảnh hưởng tâm trạng tốt của mình.
Nhìn những
tòa nhà lui dần ra sau, Mẫn Nhu đang buồn ngủ liền tỉnh táo, tựa như
phát hiện kho báo nghiêng đầu dựa vào nệm, nhìn Lục Thiếu Phàm không
chớp mắt.
“Em nhìn gì vậy?”- Gương mặt nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm nở nụ cười vui vẻ, nhướng mày nhìn Mẫn Nhu qua kính chiếu hậu, thoải mái hỏi.
Mẫn Nhu lắc đầu, lát sau mới ngại ngùng nói: “Chẳng qua em cảm thấy chồng mình thật lợi hại, có khả năng biết trước mọi việc”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như sao anh biết tiểu thư Dario thích chú út, cũng biết…. trước kia Hồng Lam xuất thân từ vũ nữ”
Khi nhắc tới Hồng lam Mẫn Nhu vẫn còn ngại ngùng khi nhắc tới, không phải sợ bất
kính, mà lo bản thân sẽ hận bà ấy trút không được cơn hận.
Xe thể thao
đi vào đường cao tốc, ngón tay Lục Thiếu Phàm gõ lên vô lăng theo tiết
tấu, đoi mắt di chuyển nhìn vẻ ngây thơ đáng yêu của Mẫn Nhu, cười khẽ: “À”
Lục Thiếu Phàm tỏ vẻ xem thường khiến Mẫn Nhu giận vỗ vai anh, chu môi, bất mãn nói: “Anh nghiêm túc đi, mau nói em biết, em rất hiếu kì a”
“Chuyện tiểu thư Dario thì do lúc anh ngồi chung bàn với thông dịch viên cũng
nhắc tới. Hôm nay tiểu thư Dario vừa tới khách sạn đã hỏi anh thông dịch viên về chú út. Anh cũng đoán được, hơn nữa tối nay chú út cũng tham
gia tiệc rượu ở sảnh kế bên…”
Lục Thiếu
Phàm không nói gì thêm, Mẫn Nhu cũng đoán được đai khái. Khi Lục Thiếu
Phàm rời chủ ban giúp cô giải vây cũng đã tính đến chuyện trở mặt của
tiểu thư Dario. Khi Lục Cảnh Hoằng xuất hiện ưu thế sẽ nghiêng về họ,
cứu vãn tình thế bế tắc.
Mẫn Nhu bội
phục nhìn Lục Thiếu Phàm, anh có thể che giấu tâm tư phòng ngừa chu đáo
như thế cô quả thật theo không kịp. Anh suy nghĩ chu đáo như thế mới
tránh khỏi xung đột với vợ chồng Dario, nếu không hiện tại chuyện đau
đầu không phải chỉ có vợ chồng Dario.
“Vậy còn chuyện Hồng Lam? Cậu công khai mọi chuyện trong hoàn cảnh này hình như đã tính trước”
Diệp Vân
Thao biết rõ xuất thân của Hồng Lam như lòng bàn tay, sớm không nói
muộn không nói, hết lần này tơi lần khác trong lúc quan trọng lại nói
ra. Nếu nói là lấy lại công bằng cho Mẫn Nhu, thì chuyện Mẫn Chí Hải
thừa nhận yêu Diệp Thư Khinh đã đủ rồi, không cần phải làm ô nhục thanh
danh Hồng Lam.
“Cái này gọi là một cục đá bắn chết ba con chim, thứ nhất là vừa củng cố thân phận thiên kim Mẫn thị của em, thứ hai cậu dù không có nói rõ muốn làm khó Mẫn thị nhưng có lẽ muốn nói cho những kẻ bảo vệ Mẫn thị biết khó mà lui. Lúc này chuyện
Hồng Lam đã lộ ra, địa vị Mẫn thị tất nhiên bị ảnh hưởng, cậu thiện ý
nói một câu tất cả liền trở nên danh chính ngôn thuận”
Lục Thiếu Phàm chậm rãi phân tích, lúc nói đến điểm thứ hai liền ngưng lại, Mẫn Nhu bừng tỉnh nói: “Để em đoán cái thứ ba. Với thủ đoạn của Hồng Lam lúc làm việc cho Mẫn thị
nhất định đã có đút lót quan trên. Chuyện Hồng Lam đi cửa sau vẫn chưa
để lộ ra ngoài ánh sáng về sau nhất định có cảnh sát điều tra những quan chức kia chắc chắn lập không ít công, đồng thời cũng thay cậu tiêu diệt một số chướng ngại vật ngăn cản tiền đồ của mình”
Lục Thiếu Phàm hài lòng gật đầu, cười nhìn Mẫn Tiệp, khích lệ nói: “Xem ra bà xã anh cũng không phải không biết chút gì về chính trị, ngày mai
đi thi làm nhân viên công chức hay ngồi văn phòng được hơn?”
Mẫn Nhu đắc ý cười, ngáp dài, tựa vào ghế, lẩm bẩm nói: “So với sự lừa lọc dối trá tranh giành quyền lợi chính trị em vẫn thích hợp làm trong phòng làm việc hơn”
Lục Thiếu Phàm cong môi, không nói thêm, cưng chìu nhìn cô không khép mắt, sau đó an tâm lái xe.
Trở về Lục
gia, thì bà Lục vẫn chưa ngủ, trên bàn có khay trà còn có chén tổ yến
vừa hầm cách thủy, giống như đã đoán được Mẫn Nhu về khi nào.
“Cậu con vừa gọi tới, nói tối nay có thể con chưa ăn no bảo mẹ làm chút đồ ăn khuya, nhân lúc còn nóng mau ăn đi”
Mẫn Nhu cười cùng Lục Thiếu Phàm ngồi xuống ghế sô pha, bà Lục chăm sóc Mẫn Nhu rất kĩ, đem tổ yến đưa cho Mẫn Nhu liền thở dài: “đã ăn đồ bổ nhiều ngày như vậy mà vẫn không mập lên, sau này sinh con làm sao chịu được”
Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm cười một tiếng, ngoan ngoãn húp xong cả chén, sau đó bà
Lục bảo cô lên phòng nghỉ ngơi còn bà ngồi dưới nghiên cứu xem ngày mai nên cho Mẫn Nhu ăn gì.
“Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn em cũng thành con heo mẹ”
“Đó cũng là con heo mẹ xinh đẹp nhất trần gian”- Lục Thiếu Phàm từ sau vòng lấy cô, ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài kẹp mũi cô trêu nói.
“Lục Thiếu Phàm, anh không thể nói hay một chút sao, còn thêm hai chữ heo mẹ”- Mẫn Nhu làm nũng muốn chụp ngón tay Lục Thiếu Phàm, nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên ngón tay liền cứng ngắc, mọi động tác đều dừng lại, sau đó cầm tay anh quay đầu nói: “Em giúp anh chuẩn bị thuốc, băng bó lại”