Gia gia, chú Diệp”
Mẫn Nhu đứng bên giường, cung kính chào Lục Tranh Vanh và ông Diệp đang đi vào,
gương mặt đỏ ửng vì chuyện lúc nãy bị nhìn thấy.
Ông Diệp và
Lục Tranh Vanh đều là người nghiêm nghị, đối với cảnh tượng mình vừa
thấy không có bất cứ bình luận, chỉ gật đầu đáp lại lời chào của Mẫn
Nhu.
“Gia gia, Chú Diệp sao hai người lại tới đây?”
Mẫn Nhu thì thẹn thùng đỏ mặt, vẻ mặt Lục Thiếu Phàm thì vẫn lạnh tanh, không hề có chút ngại ngùng.
“Thằng cháu hư đốn, người làm gia gia như ta không thể tới thăm cháu mình sao!”
Lục Tranh
Vanh hừ giọng ngồi xuống ghế, gương mặt nghiêm nghi làn da ngăm đen có
vẻ bất mãn, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ cười nhạt của Lục Thiếu Phàm, vẻ
mặt của ông cũng từ từ dịu lại.
“Chú Diệp nói trong khoảng thời gian tới cháu cũng không thể làm việc, nên
có chút chuyện muốn cùng cháu thảo luận. Vừa đúng lúc, ta gặp chú Diệp
nên liền đi chung, ai không biết lại con tưởng cháu đích tôn khinh
thường không chịu gặp ta”
Lục Thiếu
Phàm cười tự nhiên, không nằm trên giường mà ngồi xuống ghế cùng Lục
Tranh Vanh nói chuyện, Mẫn Nhu pha hai tách trà để lên bàn.
“Gia gia, chú Diệp mời dùng trà”
Từ câu
chuyện nghe được, Mẫn Nhu cũng biết đại khái, ông Diệp tên là Diệp Vân
Thao là bí thư của thành phố. Ngay từ lần đầu tiên gặp, Mẫn Nhu đã có ấn tượng với vị trưởng bối này cảm giác nghiêm túc sâu lắng.
Cô biết mọi người muốn thảo luận chuyện công việc nên cầm lấy bình nước rời khỏi phòng bệnh.
‘Vậy cứ thế đi, những chuyện còn lại cháu cứ giao cho chú Diệp, lo mà dưỡng thương cho tốt”
Mẫn Nhu đứng ở bên ngoài một lát rồi cầm bình nước đi vào, vừa hay Lục Tranh Vanh và Diệp Vân Thao chuẩn bị đứng lên, xem ra đã bàn xong công việc, Lục
Thiếu Phàm tính đứng dậy tiễn thì Diệp Vân Thao ngăn lại nói:
“Thiếu Phàm cháu nghỉ ngơi đi, không cần tiễn”
Lục Thiếu
Phàm trông thấy Mẫn Nhu dừng chân đứng ngay cửa mỉm cười ôn hòa, ánh mắt nhu hòa tựa nước, ở trước mặt người khác không hề kiêng dè khi bày tỏ
tình yêu với Mẫn Nhu.
“Tiểu Nhu, em tiễn gia gia và chú Diệp đi”
Mẫn Nhu vừa
đặt bình nước xuống liền nghe Lục Thiếu Phàm dặn dò, thấy Lục Tranh Vanh và Diệp Vân Thao đã đi gần tới cửa liền ăn ý liếc mắt nhìn Lục Thiếu
Phàm, lập tức lễ phép theo sau:
“Gia gia, Chú Diệp, cháu tiễn hai người ra ngoài”
Lục Tranh Vanh thấy Mẫn Nhu khép nép đi phía sau hài lòng gật đầu, sau đó khen Mẫn Nhu trước mặt Diệp Vân Thao:
“Vân Thao, thằng cháu của ta chuyện ai cũng không để tâm, còn lời nói của
cháu dâu thì coi là thánh chỉ, chú sau này có việc gì không cần tìm tiểu tử kia, tìm cháu dâu là được”
Gương mặt
của Diệp Vân Thao nhờ nụ cười mà trở nên nhu hòa, ánh mắt sâu lắng nhìn
vẻ mặt khiêm tốn của Mẫn Nhu, gật đầu, tán thành đáp:
“Thiếu Phàm thật lòng yêu cháu dâu, người sáng suốt cũng nhìn ra được, xem ra không bao lâu nữa Lục lão đây sẽ có chắt ôm rồi”
“Ha ha, Vân Thao, lời này của chú ta thích nghe”
Lục Tranh
Vanh cười vui vẻ, Mẫn Nhu nối gót theo sau, cũng có thể tưởng tượng ra
vẻ mặt hớn hở của Lục Tranh Vanh, đối với con cháu Lục Tranh Vanh rất
yêu thích, chuyện đó không cần nói cũng biết.
“Bên ngoài trời lạnh lắm, mau trở về chăm sóc Thiếu Phàm đi”
Vừa xuống
sảnh bệnh viện, Lục Tranh Vanh đã ngăn không cho Mẫn Nhu đi tiếp, ánh
mắt uy nghiêm không mất đi vẻ hiền lành nhìn Mẫn Nhu, vui vẻ dặn dò:
“Gần đây thời tiết thay đổi, đừng có mãi lo chăm sóc Thiếu Phàm mà để bản
thân bị bệnh, thân thể là tiền vốn của cách mạng, ông vẫn còn muốn năm
sau có vài chắt đích tôn”
Mẫn Nhu nghe nói xong sắc mặt liền bối rối, cố kéo ra nụ cười, ứng phó nói: “Dạ, cháu sẽ chú ý, cảm ơn gia gia đã quan tâm”
Lục Tranh
Vanh yên tâm mỉm cười rời đi. Mẫn Nhu định xoay bước lên lầu thì phát
hiện Diệp Vân Thao không đi theo Lục Tranh Vanh, ánh mắt đánh giá nhìn
Mẫn Nhu, Mẫn Nhu cứng đờ người, có vẻ lúng túng hỏi:
“Chú Diệp có việc gì thế?”
“Mẫn tiểu thư, tôi có thể mạo muội hỏi cô một chuyện được không?”
Giọng nói
Diệp Vân Thao có chút nghiêm nghị, dù ông ấy đã cố tình nói nhẹ nhàng
nhưng không cách nào khác được, trên người ông lúc nào cũng toát lên vẻ
uy nghiêm của người làm chính trị.
“Chú Diệp, gọi cháu Tiểu Nhu là được rồi, chú không cần khách sáo vậy đâu, có việc gì cứ hỏi cháu là được”
Mẫn Nhu tự
biết nụ cười của mình gượng gạo, với ánh mắt nhạy bén của Diệp Vân Thao
chắc đã nhìn ra, chẳng qua là ông cũng có vẻ không tự nhiên, xem ra có
chuyện quan trọng hơn muốn hỏi.
“Dù biết thất lễ nhưng xin hỏi mẹ cô tên là gì”
Diệp Vân Thao nhìn vào mắt Mẫn Nhu, ánh mắt thiết tha khiến Mẫn Nhu sửng sốt, cô cũng thành thật nói ra tên mẹ mình.
“Người mẹ đã mất của cháu tên là Diệp Thư Khinh”
Câu trả lời
của Mẫn Nhu khiến vẻ mặt Diệp Vân Thao khựng lại, trong đôi mắt trầm
lặng, Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ giật mình hoảng sợ lóe lên, giống như vừa
nghe tin chẳng lành.
“Mẹ cô có phải từng sống ở nước ngoài?”
Giọng Diệp
Vân Thao có vẻ không tin, nhíu mày trước câu trả lời của Mẫn Nhu, hiển
nhiên là không hài lòng với cách nói của Mẫn Nhu, Diệp Vân Thao hỏi tiếp khiến Mẫn Nhu cảm giác ông biết mẹ cô!”
Đều là họ
Diệp, phản ứng bất ngờ của Diệp Vân Thao lúc nãy chứng tỏ mối quan hệ
giữa ông và mẹ cô không phải ít, trong đầu Mẫn Nhu lóe lên tia suy nghĩ, dù cô cảm thấy nó thật vớ vẩn nhưng không thể loại trừ khả năng này.
“Khi cháu bốn tuổi mẹ cháu đã qua đời, Chú Diệp biết mẹ cháu sao?”
Mẫn Nhu cẩn
trọng hỏi dò, ánh mắt quan sát chăm chú Diệp Vân Thao không bỏ qua từng
nét mặt của ông, niềm hi vọng tăng dần trong lòng cô, cảm giác tò mò
muốn biết càng mãnh liệt.
Diệp Vân
Thao chăm chú nhìn Mẫn Nhu, giống như lúc ở mộ phần, Mục Minh Sâm cũng
như vậy mang theo vẻ tiếc thương xót xa. Ông không trả lời câu hỏi của
Mẫn Nhu khiến cô thiếu kiên nhẫn tính mở miệng hỏi lại, nhưng Diệp Vân
Thao lại thở dài nói:
“Có một số việc vẫn chưa xác định được, khi tôi điều tra rõ sẽ cho cô câu trả lời”
Diệp Vân Thao cũng không đứng lại nữa, trước khi ông rời đi, ánh mắt thâm thúy nhìn Mẫn Nhu chỉ lưu lại một câu:
“Chăm sóc tốt cho bản thân, Tiểu Nhu”
Rõ ràng,
giọng điệu lúc nãy không thay đổi bao nhiêu nhưng Mẫn Nhu lại cảm thấy
sự quan tâm xuất phát từ nội tâm của ông. Nhìn Diệp Vân Thao vội vàng
bước lên xe bỏ đi, Mẫn Nhu thở dài đi vào thang máy.
Ngẩng đầu
nhìn những con số thay đổi trong thang máy, Mẫn Nhu thất thần, cũng bởi
vì câu hỏi của Diệp Vân Thao mà trở nên rối lọan, trong đầu không ngừng
suy ngẫm.
Nếu Diệp Vân Thao thật sự là người thân của cô, vậy từ nay về sau cô sẽ có tình thân của người trong gia đình? Hay vẫn chỉ như Mẫn gia, tuy trên hộ khẩu là
thế nhưng mối quan hệ vẫn lạnh lẽo không đổi?
Mẫn Nhu từng đối diện với sự lạnh giá của thân tình nên cô đã quen rồi. Nhưng sâu
trong đáy lòng, cô vẫn khát vọng tình thân, trưởng bối Lục gia tuy đối
với cô rất tốt nhưng cũng không phải là người thân khiến cô có thể lệ
thuộc vào, giữa họ và cô lúc nào cũng có trở ngại, không có Lục Thiếu
Phàm thì chút thân tình này cũng sẽ mất đi.
“Khi nãy em vẫn còn vui vẻ mà, có phải dưới lầu xảy ra chuyện gì không vui không?”
Bàn tay to
để lên eo cô khiến Mẫn Nhu đang ngẩn người liền ngẩng đầu đầu thấy Lục
Thiếu Phàm ân cần nhìn cô. Trong mắt anh, dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô phản chiếu, người cẩn trọng như Lục Thiếu Phàm sao lại không nhận ra sự khác thường của cô?
Lục Thiếu
Phàm vén tóc dài ra sau tai cô, ôm lấy cô, từ từ ngồi xuống giường, ánh
mắt dịu dàng khiến cho tâm trạng phập phồng lo âu của cô dần dần bình
tĩnh lại,
“Thiếu Phàm, nếu mẹ em không phải cô nhi còn người thân trên đời này, liệu em có nên nhận lại người thân?”
Lục Thiếu
Phàm thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó gương mặt anh tuấn lại nở nụ cười
khích lệ, cái ôm của anh ngày càng chặt, xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói:
“Nếu như em muốn nhận họ thì chúng ta sẽ nhận, nếu như em không thích cũng không sao, dù xảy ra chuyện gì anh vẫn sẽ ở bên em”
Mẫn Nhu mím
môi, tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, bàn tay tỏ vòng lấy vòng eo gầy gò của anh, dùng hết sức mình bày tỏ sự yếu ớt và bất an ra ngoài, không che
giấu bất cứ điều gì trước Lục Thiếu Phàm.
“Thiếu Phàm, em cũng muốn mình như những cô gái khác đều có một gia đình ấm
áp, có cha mẹ thật lòng yêu mình, nhưng điều đó đối với em mà nói giống như trong mơ vậy”
Mẫn Nhu cười khổ tự giễu bản thân, hai mắt ửng hồng. Khi Lục Thiếu Phàm bưng lấy
gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh nhìn thấy vẻ bi ai trong mắt chưa kịp mất đi của cô. Lông mi dài nhíu lại xót xa, bàn tay nhẹ nhàng che mắt cô
lại, bên tai là giọng nói chân thành đầy đau lòng của Lục Thiếu Phàm.
“Em còn có anh mà, không phải sao? Chỉ cần em muốn, anh có thể cho em”
Mẫn Nhu nhắm đôi mắt ướt đẫm lại, tựa vào vai anh, hưởng thụ sự che chở của Lục
Thiếu Phàm, loại cảm giác này lấp đầy những khoảng trống trong lòng cô.
Buổi chiều
Chân Ni đem kịch bản tới, còn mang theo bó hoa hồng màu đỏ đang nở rộ
khiến cho căn phòng bệnh trắng toát bừng lên sức sống.
“Chân Ni, sao lại tốn tiền mua hoa như thế?”
Mẫn Nhu đón
lấy bó hoa che nửa người Chân Ni, muốn tìm nơi để xuống nhưng bên trong
giang phòng lớn như vậy cũng chẳng có lấy bình hoa bỏ vào, Mẫn Nhu khó
xử nhìn Chân Ni, Chân Ni lại như tên trộm từ ngoài cửa kéo vào một chiếc bình hoa, thở hổn hển nói:
“Không phải lo, tiệm bán hoa còn tặng kèm bình hoa cỡ lớn đặc biệt”
Nhìn Chân Ni chăm chú đẩy bình hoa vào, Mẫn Nhu quay đầu nhìn đôi mắt mỉm cười của
Lục Thiếu Phàm, đành nhún vai. Chân Ni nhiệt tình như vậy, mua một lần
chục đóa hồng có phải quá lãng phí không?
Khi Chân Ni đang hưng phấn trang trí hoa hồng, tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Tấn Hàm mặc bộ đồ trắng bác sĩ, cười tươi đứng ở cửa.
“Lão đại, chị dâu hai người ăn cơm chưa?”
Mẫn Nhu nhìn hộp cơm đung đưa trong tay Thẩm Tấn Hàm, mỉm cười đi vào phòng rửa mặt, trước khi rời đi, cô nhìn thấy gương mặt nhỏ của Chân Ni sa sầm dọa
người.
Lúc cô tắm
xong đi ra, Thẩm Tấn Hàm đã ở bên Lục Thiếu Phàm tán gẫu thoải mái, Chân Ni vẻ mặt nhàm chán đảo mắt nhìn xung quanh phòng, lâu lâu lại ném cho
ai đó có nhìn khinh thường.
“Chân Ni, video clip sẽ bắt đầu quay khi nào, còn địa điểm nữa?”
“Họ nói là mấy ngày nữa, còn địa điểm, họ muốn chọn bối cảnh trên thương trường như hiện tại vẫn còn đang lựa”
Nhắc tới
công việc, Chân Ni lại khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp, một bên vừa góp
nhặt các tư liệu trong đầu một bên nói với Mẫn Nhu:
“Hôm nay, tất cả nhân viên quay chụp ảnh đều tới, nếu thuận lợi rất có thể sẽ nhanh chóng quay thôi”
“Tấn Hàm, mang hoa về trang trí cho phòng đi”
Giọng nói
thanh nhã của Lục Thiếu Phàm cắt ngang cuộc thảo luận của Mẫn Nhu và
Chân Ni, Mẫn Nhu quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét Lục Thiếu Phàm. Người đó chỉ nhướng mày, nhếch miệng, hờ hững nói:
“Hoa này không phải đưa tới thăm bệnh, để đây làm gì cho chướng mắt?”
Mẫn Nhu nghe vậy kinh ngạc nhìn Chân Ni, Chân Ni bật cười ha hã, gãi gãi tóc, lời nói dối bị phơi bày đành lầm bầm nói:
“Mình cũng không nói là cho cậu..”
Mẫn Nhu bị
hai người làm cho loạn cả lên, Thẩm Tấn Hàm cười lên tiếng, giữa ngón
tay anh ta lấy ra chiếc thẻ màu hồng, xấu xa chớp mắt: “Chị dâu, đúng ra là của người theo đuổi chị”
Hai mắt Mẫn
Nhu giựt giựt, cầm lấy tấm thiệp trên tay Thẩm Tấn Hàm “Âu Nhiễm Phong”, ba chữ đập vào mắt ngay lập tức liền sững sờ, biết rõ cô và Lục Thiếu
Phàm đã kết hôn còn đưa hoa tới, cái tên Âu Nhiễm Phong đó đang suy nghĩ gì vậy?
“Bà xã, nghe nói đoàn quay phim của em đã có kịch bản, lát nữa, anh giúp em tập được không?”
Lục Thiếu
Phàm đưa cuốn kịch bản trong tay lên, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhiệt tình, Mẫn Nhu phảng phất ngửi thấy mùi ghen nồng nặc. Trước cái cười
trộm của Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm, sắc mặt càng khó coi, muốn đoạt lấy
cuốn kịch bản.
“Không cần, video clip rất đơn giản..”
“Chị dâu, chị cứ tập với lão đại đi, nếu không tối nay anh ấy ngủ không ngon”
Thẩm Tán Hàm nhìn mặt Lục Thiếu Phàm đang cười rất tự nhiên nhưng trong lòng lại
ghen, cười đũa với Mẫn Nhu, còn không quên để thêm dầu vào lửa:
“Chị dâu, lần trước em thấy một video clip có cảnh nam nữ chính hôn nhau
không dưới năm lần, dường như video clip đó được đánh giá rất cao”
Mẫn Nhu lúng túng ho khan một tiếng, cẩn trọng quan sát Lục Thiếu Phàm, anh chỉ cười dịu dàng, lật kịch bản trong tay, sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Tấn
Hàm: “Thẩm Nhị, trong thời gian làm việc mà lại đi tán dóc, coi chừng bị came ra ở hành lang bệnh viện nhìn thấy?”
Thẩm Tấn Hàm ngượng ngập kéo khóe miệng, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi áo, liếc mắt
nhìn Lục Thiếu Phàm đang cười đắc chí, sau đó đồng tình nhìn Mẫn Nhu,
lắc đầu, đi tới cửa.
“Thẩm Nhị, mang hoa này về đi”
Mẫn Nhu cảm
thấy Lục Thiếu Phàm chính là đã ăn sạch Thẩm Tấn Hàm, Thẩm Tấn Hàm quả
nhiên ngoan ngoãn cầm đi bó hồng, nhân tiện kéo cái bóng đèn to bên
trong phòng bệnh đi.
“Thẩm khổng tước, anh muốn làm gì vậy, buông, bằng không tôi tố cáo anh tội bắt cóc con gái nhà lành”
“Không tước? Khỉ ốm đói, cầm!”
“Sao lại quăng hoa cho tôi, Lục Thiếu Phàm đưa cho anh mà!! Cầm lấy đi…”
Kỳ thật Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni rất xứng đôi, Mẫn Nhu cười nhìn về phía cửa, lúc
quay đầu lại thấy đôi mắt đen ý cười liên tục của Lục Thiếu Phàm, khiến
cho một cơn gió lạnh quét qua lưng..