Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 102




Tại trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn, những chiếc xe cảnh sát từ từ ngừng lại, đứng ở cửa là cục trưởng bộ công an đang khác sáo trao đổi cùng với vị thị trưởng đã cung cấp tin tức, ông dùng thái độ chân thành nhất bày tỏ lòng biết ơn

“Thị trưởng, Lần này phải cám ơn anh rồi, quả thật là giúp chúng tôi giải quyết được một vấn đề nan giải, tôi xin thay mặt toàn bộ công an sở ngành cảm ơn anh”

Cục trưởng Lưu nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, mặt nghiêng 45 độ cảm kích vị thị trưởng đã tích cực phối hợp với cảnh sát, nắm tay rất lâu sau không buông.

Khi chuẩn bị sang năm mới, ông cũng làm phiền vị thị trưởng trẻ tuổi này nhắc nhở ông quét một song bạc ngầm, tiếp đó đột kích những nơi tệ nạn, cũng vì vậy mà ông thăng chức nhanh chóng. Lần này, Lục Thiếu Phàm lại giúp ông giải quyết một vụ án cướp của đang khiến ông đau đầu, Lưu cục trưởng sớm đã cung phụng như vị phúc tinh có ích cho con đường của ông.

“Cục trưởng Lưu khách khí rồi, thân là thị trưởng thành phố A cũng nên hợp tác với cảnh sát, vừa là tấm gương tốt vừa là vì sự an toàn của thành phố A xây dựng một tương lai mới, đây là nghĩa vụ khi nhậm chức thị trưởng”

Lục Thiếu Phàm khiêm tốn mỉm cười, ánh mắt lễ độ nhìn lướt qua các lãnh đạo khác, lời nói ôn hòa cũng chứng tỏ mình đã làm hết trách nhiệm của một người thị trưởng.

Ánh mắt Lục Thiếu Phàm quét qua đám người liên can cũng đang gật đầu ngầm khen ngợi. Dù họ nghi ngờ một người với thân phận thị trưởng mà lại vô duyên vô cớ lên lầu sáu nhưng đều không dám nói ra mặt sợ phá vỡ mối quan hệ đồng lieu.

Cổng viện an dưỡng từ từ mở ra cũng thu hút sự chú ý của mọi người đang nói chuyện với nhau, ba người đàn ông mặc cảnh phục đi ra, một người bên trái một người bên phải giữ lấy Mẫn Tiệp, một người khác chạy đến chỗ gác cổng giải thích.

Hai tay bị còng lại, Mẫn Tiệp đang suy sụp tinh thần vừa nhìn thấy Lục Thiếu Phàm thì kích động, liên tục giãy giụa, mặc kệ người cảnh sát quát lớn cô ta lại như phát điên gào thét hướng về phía các vị lãnh đạo.

“Lục Thiếu Phàm, mày là tên ngụy quân tử, lật lỏng, tại sao lại gọi cảnh sát bắt tao”

Cách nói chuyện điên cuồng của Mẫn Tiệp làm cho khung cảnh duyên dáng cũng phải ngưng trọng, trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, Lục Thiếu Phàm vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, đôi mắt không hề tỏ ra chột dạ, buông tay cục trưởng Lưu đi tới bên Mẫn Tiệp.

Nhìn Lục Thiếu Phàm không ngừng tới gần, Mẫn Tiệp như bị nghẹn lại không còn giận mắng, môi mấp máy, nhìn vẻ nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm cô ta tính lui lại thì bị cảnh sát cản, không để cô ta né tránh.

“Nếu cô cảm thấy tôi làm theo lẽ công bằng chính là ngụy quân tử, thì tôi không có gì để nói, tôi nghĩ, toàn xã hội này đều muốn tên tội phạm bị sa lưới pháp luật, tiếp nhận sự chế tài của pháp luật”

Mẫn Tiệp bị lời nói của Lục Thiếu Phàm làm cho hoảng hốt, gương mặt ngẩn ra, ánh mắt không có gì ngoại sự hỗn động, như hiểu được gì đó cô ta liền ngậm miệng thôi không huyên náo, ngoan ngoãn leo lên xe cảnh sát, trước lúc cửa xe khép lại, cô ta còn quay sang nhìn Lục Thiếu Phàm.

Cô ta không thể mười phần tin Lục Thiếu Phàm sẽ giúp mình thoát tội, nhưng cũng không thể không tin. Sự thật đó khiến cô ta rất chán nản, không cùng Lục Thiếu Phàm giáo dịch thì những lời cô nói sợ rằng tòa án và cảnh sát sẽ không tin, ai bảo tên Will này làm việc quá cẩn trọng?

Nhớ tới Will, Mẫn Tiệp hận không thể đánh hắn, tên đàn ông đó xem cô như kẻ bảo gì làm nấy, dám lợi dụng cô bày ra vụ án cướp bóc này. Vốn dĩ hắn ta đã thương lượng chỉ cần ép được Mẫn Nhu kí tên, giao ra cổ phần Mẫn thị, sau đó bảo đám lưu manh biến đi một thời gian, dù Mẫn Nhu báo cảnh sát cũng không tìm thấy chứng cớ, giấy chuyển nhượng cũng không thể chứng minh thật giả.

Nhưng cô vạn lần cũng không ngờ Will lừa gạt mình, ra lệnh đám lưu minh giết Mẫn Nhu sau đó giá họa cho cô. Một hòn đá bắn hạ hai con chim, vừa khử được Mẫn Nhu vừa khiến cho cô ngồi trong tù, Mẫn thị không có người nối nghiệp thì hắn sẽ thừa dịp nhà cháy hôi cửa, đoạt lấy Mẫn thị.

Nếu không phải cô kịp thời phát hiện, sợ cảnh sát tìm được nên trốn đi. Sợ rằng lúc nãy đã vào trại giam, quay đầu nhìn viện an dưỡng nhỏ dần, Mẫn Tiệp run bần bật, nếu như cô biết mình bị bắt tới đây, cô tuyệt đối sẽ không bỏ trốn.

So với thể xác, hành hạ về tinh thần là cách trừng phạt tàn nhẫn, nơi này sẽ mãi mãi trở thành cơn ác mộng của cô, trong đêm tối tỉnh dậy cùng những kí ức kinh khủng, cô chỉ mong vĩnh viễn không đặt chân vào nơi này nữa.

Quay về bên cạnh các vị lãnh đạo, gương mặt Lục Thiếu Phàm không có mấy biến hóa, tựa hồ những lời chửi mắng của Mẫn Tiệp không phải nói mình. Anh nâng tay xem đồng hồ, ngẩng đầu mỉm cười nhắc:

“Cũng đã trễ rồi, chúng ta về thôi, tới nơi cũng đúng giờ tan sở”

Đối với những chuyện vừa phát sinh, mấy cán bộ lãnh đạo cũng không nói thêm, thấy Lục Thiếu Phàm bước xuống bậc thầm, họ cũng đi theo. Ở trên quan trường lăn lộn nhiều năm, nếu còn không biết quan sát sắc mặt người khác thì thật lỗ mãng.

Nhìn mọi người lên xe, Lục Thiếu Phàm cũng cùng thư kí đi về phía xe, di động trong túi đột nhiên rung lên. Lục Thiếu Phàm đứng bên cửa xe, lấy di động ra nhìn dãy số xa lạ.

“Xin chào”

Đáp lại anh là giọng nói lo lắng của dì Mai. Dì Mai báo cho anh biết tin khiến anh nhíu mày, vẻ mặt ngưng đọng.

“Chăm sóc tốt Thiếu phu nhân”

Tắt điện thoại, cửa xe từ từ mở ra, Lục Thiếu Phàm không ngồi vào ngay mà nhìn những ngọn núi ở phía xa. Anh chợt cảm thấy rất nhẹ nhõm đồng thời lại khẩn trương, nói cách khác anh thấy tâm tư mình rối loạn.

Cuối cùng Tiểu Nhu cũng biết, biết Kỷ Mạch Hằng vì cô mà hi sinh.

Ngoài cửa sổ, những ngọn núi từ từ lui về sau, suy nghĩ của anh cũng trở về tối hôm đó. Đêm đó anh nhận ra mình sợ hãi sẽ mất đi Mẫn NHu biết bao, cũng nhận ra sự chân thành và hối hận của Kỷ Mạch Hằng.

Giữa hành lang, anh đau khổ tìm kiếm cô, mấy lần thất lễ đẩy cửa phòng người khác, nhưng vẫn không thể tìm thấy người anh yêu, di động liên tục gọi cho dãy số mà anh đã nằm lòng vậy mà vẫn không ai nghe máy.

Khi quay về, nhìn phòng đợi trống rỗng, nỗi lo âu bất an cũng ùa tới, Mẫn Nhu không phải người tùy hứng. Anh đã dặn cô đợi anh quay về, cô không thể tự nhiên bỏ đi mà không báo anh lấy một tiếng.

Sau nhiều lần gọi, điện thoại cuối cùng cũng đáp lại, nhưng vang vào lỗ tai anh không phải giọng nói trong veo của cô, mà là giọng nam trầm thấp. Người đàn ông đó, dù anh không thường tiếp xúc vẫn đoán ra được ngay là ai.

Không phải anh có khả năng nhận giọng, chỉ vì người đàn ông đó từng là đối tượng của người anh yêu. Lúc đó, cô yêu Kỷ Mạch Hằng rất nhiều, anh cũng hiểu rõ người đàn ông này hơn, hai năm sau gặp lại, anh còn ra lệnh cho Kỳ Phong đi điều tra Kỷ Mạch Hằng bao gồm cả bối cảnh lẫn đời sống riêng tư.

Khi anh nghe Kỳ Phong báo cáo kĩ càng, biết Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp đã khôi phục tình cửa, không thể phủ nhận lúc đó anh rất vui, vui vì người đàn ông kia bạc tình, để cho anh có cơ hội cướp được người phụ nữ mình yêu. Kỷ Mạch Hằng phản bội đã giúp mọi hành động của anh trở nên danh chính ngôn thuận.

Ngày diễn ra lễ trao giải, cô kinh ngạc khi thấy anh đứng ngoài phòng, mắt mở to, cảm xúc biến đổi trong chớp mắt nào là kinh ngạc nào là áy náy, cũng không biết làm sao, duy nhất là không có sung sướng. Nhưng tâm trang anh lúc đó rất vui.

Cô là người con gái duy nhất trong 30 năm mà anh để ý tới, lần đầu tiên anh có thể quang minh chính đại đi vào, không mang tiếng cường thủ đoạt hào.

Chỉ cần trái tim cô vẫn chơi vơi giữa biển rộng mênh mông, anh tự tin mình sẽ trở thành con thuyền cứu nạn, cô còn yêu người kia, không sao, sớm muộn có một ngày, trái tim của cô sẽ chỉ thuộc về mình Lục Thiếu Phàm anh

Nhìn nụ cười xinh đẹp hạnh phúc của cô, ánh mắt lấp lánh mơ màng, anh biết, anh đã từng bước xâm chiếm được lãnh được, đuổi người đàn ông đó ra khỏi thế giới của cô.

Lời nói dối sớm muộn cũng bị vạch trần. Khi bộ mặt dối trá của Mẫn Tiệp bị lột xuống, lúc đó anh vẫn chưa chắc chắn có được trái tim Mẫn Nhu, cảm giác hoảng hốt xâm chiếm vì Kỷ Mạch Hằng đang nhận ra Mẫn Nhu tốt như thế nào, anh ta cũng bắt đầu yêu lại.

Kỷ Mạch Hằng không phải không yêu Mẫn Nhu, thậm chí so với anh cũng không ít hơn. Chỉ là trong quá khứ, anh ta mê muội oán trách Mẫn Tiệp đã bỏ anh ta, cũng quên mất cảm xúc trong lòng mình.

Vì vậy, anh biết rõ, một khi Kỷ Mạch Hằng nhận ra thì anh ta sẽ coi Mẫn Nhu như cả thế giới của mình, lúc đó nếu Mẫn Nhu dao động, Lục Thiếu Phàm anh sẽ vạn kiếp bất phục.

Anh không tin vào chúa trời, nhưng từ khi gặp Mẫn Nhu, anh lại muốn đi thắp hương bái phật, cảm tạ ông trời đã ưu ái anh. Bởi vì khi Kỷ Mạch Hằng nhận ra mọi thứ thì Mẫn Nhu đã yêu anh. Nếu không phải Mục Lâm Thu xuất hiện khiến cô cảm thấy bất an, chỉ sợ cô nàng ngốc nghếch kia vĩnh viễn cũng không thừa nhận yêu anh/

Đối với Mục Lâm Thu, anh phân định rất rõ, dù không có Thiếu Phong, anh với cô ta cũng không thể ở bên nhau. Trước khi gặp Mẫn Nhu, anh vẫn tưởng bản thân mình sẽ sống mãi như vậy, tình yêu là thứ hư vô cần gì phải lãng phí thời gian.

Con đường chính trị của anh lên như diều gặp gió, thăng tốc nhanh chóng khiến người người vừa hâm mộ lại ghen tị, nhưng không ai biết để có được vị trí trên cao như ngày hôm nay anh đã phải đánh đổi rất nhiều, đằng sau ánh hào quang là sự lạnh lùng.

Mẹ anh lo lắng sợ anh không kết hôn, sợ anh thanh tâm quả dục như chú út, nhìn thấu cái thiện cái ác trên thế gian này, cả đời không kết hôn. Cho nên ép anh đi xem mắt, cũng thật khó tin một vị phu nhân ôn nhã như vậy lại phải dùng chiêu thắt cổ vì đứa con bất hiếu như anh.

Bà Lục khổ sở cầu khẩn khiến anh không thể không nhường nhịn, đi gặp cô gái vừa di học từ MiLan về, tuy anh tỏ vẻ ôn hòa lịch sự nhưng không thể che đi sự mệt mỏi thiếu kiên nhẫn trên gương mặt.

Không phải mắt anh cao hơn đầu, chỉ là người phụ nữ trước mắt chỉ hám danh lợi, từ khi cô ta mở miệng nói câu đầu tiên, anh liền biết cô ta coi trọng cái gì, không phải là thị trưởng thành phố A cũng là cháu trai của tham mưu trưởng, thân phận cao quý.

Lần đi xem mắt này cũng tạo cơ hội cho anh gặp được người con gái mà anh đã chôn sâu trong tận đáy lòng.

Anh chú tâm vào sự nghiệp, cả ngày chỉ biết công việc, cùng kẻ thù chính trị không ngừng chọc ngoáy nhau, ngươi ngu ta làm, đấu qua đấu lại đổi lấy tinh thần và thể xác đều mỏi mệt, không có thời gian quan tâm người xung quanh mình, ngay cả giới giải trí anh cũng không để tâm. Khi anh nhìn lướt qua ánh mắt tò mò của cô thì anh liền nhận ra cô cũng kinh ngạc vì sự thay đổi của cô.

Cô trở nên rất xinh đẹp, nhưng sự xinh đẹp này vẫn thuộc về người đàn ông khác, hai mắt cô sáng rực như có cánh bướm chao lượn là vì người đàn ông khác.

Anh tính chạy tới nắm lấy tay cô, gương mặt tuy bình tĩnh nhưng lòng lại gợn sóng. Anh biết mình đang suy nghĩ gì, thứ dục niệm đang rục rịch đó khiến anh nhận ra, anh cũng là con người, cũng muốn có được vật mình muốn, chỉ là vật đó đã có chủ.

Anh đối với phụ nữ luôn phong độ, luôn duy trì khoảng cách, người ngoài nói anh giữ mình trong sạch, cơ trí lí tính, chỉ có anh hiểu, anh chưa gặp được người con gái khiến anh đánh mất lý trí mà thôi!! Mãi đến khi cô xuất hiện.

Lục Thiếu Phàm anh từ trước tới giờ không phải người tốt, dáng vẻ nho nhã bên ngoài chỉ che giấu đi sự gian ác của mình. Nhưng khi anh ý thức được mọi mưu kế của anh sẽ làm cô bị tổn thương thì anh liền muốn làm thánh nhân, thành toàn cho cô hạnh phúc.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi, lúc gặp nhau, cô ngã vào lòng anh khóc thất thanh!! Nhìn cô tuyệt vọng như vậy khơi dậy mầm móng nằm sâu trong lòng anh, tình yêu thì mông lung, nhưng anh nguyện ý đắm chìm vì cảm giác này thật tuyết, mặc kệ cho tình yêu cứ như vậy lớn lên khỏa mạnh tới khi vượt ra ngoài phạm vi khống chế của anh.

Anh không cố ý tạo cơ hội gặp cô, nhưng cô cứ hết lần này đến lần khác chiếm cứ tầm mắt của anh, trong trái tim toàn là dấu chân của cô, khi anh hạ lệnh Kỳ Phong đi điều tra thì anh đã không thể buông tay được nữa.

“Thị trưởng, cục trưởng Lưu vừa gọi điện, có một người đàn ông đi đến cảnh sát làm chứng cho vụ án, nói đã gặp qua Mẫn Tiệp”

Nghe tiếng thư kí Triệu báo, anh thong thả quay đầu, máy chiếu phim trong đầu cũng khép, ánh mắt nghiêm nghị nhìn mặt thư kí Triệu.

“Người đàn ông đó…. Là Kỷ thị thiếu tổng, Kỷ Mạch Hằng”

Thư Kí Triệu không đợi câu trả lời từ Lục Thiếu Phàm, cô thức thời đưa mắt nhìn sang con đường phía trước, không tiếp tục quấy rầy Lục Thiếu Phàm.

Thiếu tổng Kỷ thị là người yêu cũ của phu nhân, mặc kệ là báo chí đưa tin thật hay giả, nhưng bình thường cô vẫn nhìn thấy tư liệu để trong văn phòng thị trưởng, điều đó chứng tỏ, Kỷ Mạch Hằng và Lục thị trưởng là tình địch.

Chị gái của phu nhân thị trưởng từng đính hôn với thiếu tổng Kỷ thị, so với chuyện hẹn hò của thiếu tổng Kỷ thị và phu nhân thị trưởng, thì chuyện kia như ván đã đóng thuyền, hai người thường xuyên sánh đôi, trở thành cặp đôi trên các tờ giải trí, cuối cùng mỗi người mỗi ngã, kết quả như vậy thật khiến người ta phải chắc lưỡi hít hà.

Nay thiếu tổng Kỷ thị lại vì phu nhân mà ra làm chứng, không cần biết hai người đã từng yêu nhau hay phản bội vì hận thù thì chuyện này có phải cho thấy thiếu tổng Kỷ thị vẫn còn lưu luyến.

Thư Kí Triệu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lục Thiếu Phàm híp mắt, ánh mắt mơ màng nhìn cảnh sắc bên ngoài. Khi Lục Thiếu Phàm quay sang thì liền ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, không dám đoán mò lung tung.

Lục Thiếu Phàm sớm nhận ra hành động lén lút của thư Kí Triệu, chưa nói đến răn dạy, ngay cả người bên ngoài đều nhận ra tình cảm của Kỷ Mạch Hằng dành cho Mẫn Nhu. Điều này chứng tỏ Kỷ Mạch Hằng đã yêu rất sâu đậm, yêu đến mức không thể kiềm chế được nữa.

Một khi yêu thì yêu rất cuồng nhiệt, nhưng không được đáp lại thật tàn nhẫn.

Đây chính là nói Kỷ Mạch Hằng, anh ta đối với tình cảm quá chấp nhất, quá mù quáng, chính vì vậy mới yêu sai người, lúc quay đầu lại thì người kia đã không còn đứng dưới ngọn đèn.

Hai người cùng yêu một cô gái vì vậy không thể làm bạn, dù Kỷ Mạch Hằng chủ động tung cành ô liu cho anh, anh cũng sẽ không bắt lấy.

Anh không thể để một mối hiểm họa ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình ở bên cạnh. Dù Mẫn Nhu yêu anh, anh cũng không thể như những người đàn ông khác, chịu đựng người đàn ông khác đối với vợ mình lưu luyến, yêu say đắm mãi không quên mang đến phiền toái.

Kí ức tối đó vẫn còn trong suy nghĩ, anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!! Cảm giác sợ hãi như nhấn chìm mọi hạnh phúc vui vẻ của anh.

Đôi mắt đen lóe lên tia nguy hiểm, cho nên có một số người phải biến mất.

Nhớ lại lời Kỳ Phong nhắc nhở, ngoại trừ người của anh, còn có một số người khác theo dõi Will, hai bên đều im lặng không muốn đả thảo kinh xà, dường như dụng ý cũng giống như anh!! Sau khi Mẫn Tiệp thừa nhận Will chủ mưu, sẽ báo cảnh sát hành tung của hắn.

Người chịu làm việc tốn công đó chỉ có thể là Kỷ Mạch Hằng. Lần này, anh ta đi tới sở cảnh sát làm chứng chắc chắn là để bảo vệ Mẫn Nhu khỏi bị tổn thương, trừ lý do này anh không thể tìm ra được lý do nào khác.

Anh không quên, đêm Mẫn Nhu gặp chuyện, khi anh nghe tiếng Kỷ Mạch Hằng liền nhận ra có gì đó bất thường.

Sau khi cúp điện thoại, anh hoảng hồn, mất đi sự bình tĩnh mọi ngày, nóng nảy kéo chiếc cà vạt mà cô đã chỉnh lại cho anh khi ra khỏi cửa, cởi nút áo sơ mi trên cùng, chạy như bay đến chỗ Kỷ Mạch Hằng nói.

Trên trán, mồ hôi rỉ xuống bậc thang, hơi thở dồn dập, lúc này anh quên mất trong khách sạn còn có thang máy thay cho cầu thang bộ.

Theo cầu thang, anh nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng từ trên cao bước xuống, anh dừng lại nhìn người con gái đang được Kỷ Mạch Hằng ôm trong lòng, hình ảnh quen thuộc đập thẳng vào mắt, máu đỏ ướt cả áo khoác trắng của cô, từng giọt máu rơi xuống đất tí tách.

Máu toàn thân như đóng băng, tiếng bước chân hỗn độn vang lên bên tai, thân thể chấn động, anh vội chặn Kỷ Mạch Hằng lại.

“Đưa cô ấy cho tôi”

Anh cố kiềm chế cảm xúc, không để mình run lên. NHưng trái tim anh lại đập điên cuồng, nếu đưa cho anh một tấm gương, anh nhất định sẽ thấy hai mắt mình đỏ ngàu, vẻ mặt lo lắng, hành động mất kiềm chế.

Có lẽ, anh không cần gương, chỉ cần nhìn Kỷ Mạch Hằng thì có thể nghĩ ra bộ dạng mình lúc này. Gương mặt lạnh lùng kia cũng bất an lo lắng đau đớn không thua gì anh, bàn tay ôm Mẫn Nhu đang run lên chứng tỏ Kỷ Mạch Hằng cũng hoảng hốt.

Kỷ Mạch Hằng như không nghe thấy mệnh lệnh của anh, anh ta như chiếc xe tăng xông vào phòng tuyến, hành động như điên ngăn cản anh.

Sự va chạm mạnh khiến anh lảo đảo vịn lại cầu thang, nhưng không hề nhường đường, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, cúi đầu nhìn người con gái đang hôn mê bất tỉnh. Chớp mắt, mọi lý trí đều mất đi, anh vung tay đánh Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng cũng đang thất thần nên anh dễ dàng cướp đi Mẫn Nhu từ tay Kỷ Mạch Hằng.

Liều mạng đánh Kỷ Mạch Hằng, anh vội vàng chạy đi, con người ưu tú nho nhã bây giờ đều biến mất, anh chỉ muốn người đang nằm trong lòng anh mở mắt ra.

“Mau đi lấy xe, nhanh lên”

Trước cửa khách sạn, anh cáu kỉnh chạy tới quản lý đại sảnh hét lên, gương anh mặt anh tuấn bao phủ sự lo lắng thấp thỏm, tiếng xe thắng gấp cắt đứt mọi tìm kiếm của anh! Cửa xe màu đen hạ xuống, là gương mặt lạnh của Kỷ Mạch Hằng.

“Lên xe”

Giọng Kỷ Mạch Hằng bình tĩnh đến kì lạ. Khi Kỷ Mạch Hằng vừa đẩy cửa xe ra, anh không kịp nghĩ ngợi liền ngồi vào, ôm chặt lấy Mẫn Nhu đang tái dần, bàn tay giữ lấy miệng vết thương nơi cổ tay, ngăn không để máu chảy ra

“Tiểu Nhu. Tiểu Nhu, đừng ngủ, Tiểu NHu…”

Anh hốt hoảng gọi tên Mẫn Nhu, cánh tay siết chặt lấy bả vai gầy của cô, máu đỏ ướt cả lòng bàn tay dọc theo cánh tay đổ xuống quần áo, bên tai là tiếng thở yếu ớt của cô, nó khiến anh sợ đến nổi điên.

Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi khô nứt của cô, vội vàng làm hô hấp nhận tâm. Anh không quan tâm tới cảm xúc của Kỷ Mạch Hằng, đôi mắt chỉ biết nhìn Mẫn Nhu, xe chạy thẳng một mạch tới trước cửa bệnh viện thì dừng lại.

Cửa phòng giải phẫu đóng lại, ngăn cách anh với cô, hai chân quỵ xuống, dù anh cố gắng thế nào chân cũng không thể đi, hai tay đều loang lổ vết máu đã khô, lòng bàn tay ướt lạnh.

Bỗng nhiên một âm thanh mãnh liệt truyền tới, trong lúc anh đang ngẩng ngơ thì một quả đấm mạnh chạm vào mắt, đi cùng với tiếng vang chính là giọng nói chất vấn.

“Lục Thiếu Phàm, đây chính là cách anh bảo vệ cô ấy sao? Nếu không thể bảo vệ được tại sao anh lại cứ cố chấp độc chiếm cô ấy?”

Bị một quyền đánh vào mặt, anh không kịp chuẩn bị, thân hình lảo đảo, lý trí cũng từ từ quay về. Đôi mắt sắc lạnh của anh nheo lại tức giận nhìn Kỷ Mạch Hằng, nơi khóe miệng vẫn còn rỉ máu, anh mạnh mẽ đáp trả Kỷ Mạch Hằng một đấm

“Thị trưởng Lục, tới nơi rồi”

Lục Thiếu Phàm thu hồi suy nghĩ, anh đưa mắt nhìn đồng hồ, nhìn những nhân viên từ tòa thị chính đi ra, môi mím lại, không đợi lái xe giúp anh mở cửa liền bước xuống, sau đó đi về phía bãi đổ xe.

“Mọi chuyện còn lại phiền thư kí Triệu giải quyết, tôi tới bệnh viện trước”