Cộc cộc..”
“Vào đi”
Cửa phòng làm việc thị trưởng bị đẩy vào, thư kí một đồ công sở cung kính hướng về Lục Thiếu Phàm đang xử lí công vụ:
“Thị trưởng, xe đi đến trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn đã chuẩn bị xong, các lãnh đạo khác cũng đều chuẩn bị xuất phát”
Lục Thiếu
Phàm dừng bút, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hờ hững nghe thư kí Triệu báo
cáo lịch làm việc buổi chiều. Thư kí Triệu đem văn kiện để lên mặt Lục
Thiếu Phàm, anh mở văn kiện nhanh chóng nhìn sơ qua, giải thích nói:
“Công chức bị tình nghi tham gia vào vụ cướp đã bị sa thải, hồ sơ đã được gửi về cục để xử lý, còn người sẽ được giao cho cơ quan công an”
“Tôi cũng đã nói chuyện với thư kí Lưu cục trưởng, biểu đạt rõ ý kiến của
thị trưởng, tôi nghĩ, Lưu cục trưởng chiều nay sẽ cho thị trưởng câu trả lời thuyết phục”
Lục Thiếu
Phàm nhướng mày, gương mặt anh tuấn không hờn không giận, hài lòng khép
tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn vẻ cẩn trọng của thư kí Triệu, cảm ơn nói:
“Vất vả cho cô rồi”
Thư Kí
Triệu vẻ mặt nghiêm trọng, khiêm tốn chắp hai tay không vì được cấp trên khen mà tự mãn. Khi Lục Thiếu Phàm đứng dậy cầm lấy áo khoác trên giá
áo thì bổ sung hỏi:
“Còn người đàn ông tên Will đó…”
Lục Thiếu
Phàm quay người lại, hai tay dang rộng, mặc áo khoác vào người, gương
mặt băng lãnh, ngón tay thành thạo cài nút áo, đôi giày da đen bóng
thong thả đi về phía cửa phòng đang khép chặt.
“Tiếp tục tìm”
“Vâng”
Thư kí Triệu sắp xếp lại công văn bỏ vào bao rồi theo sát Lục Thiếu Phàm, khi đi
ngang qua chỗ nước sôi thì nghe âm thanh xì xào bàn tán phát ra.
“Tên Tiểu Trương đó cũng thật dũng cảm, lại dám sai người lục lọi phòng thị
trưởng, mà cũng phải nói, tên tiểu tử đó làm sao vào được văn phòng thị
trưởng, nhiều người nhìn như vậy mà dễ dàng cho hắn lọt vào được như
ý?”
“Nhìn xem, sao mà chuyện đó xảy ra được? Lần này coi như hắn ta xui rồi,
chẳng những bị cách chức điều tra, trên hồ sơ còn ghi lại tội chứng của
hắn, sau này khi ta hối cải ra khỏi tù, dù muốn cũng không thể tìm nổi
một công việc”
“Vậy là quá
xứng đáng rồi, Lục thi trưởng của chúng ta anh tuấn tao nhã, đối xử với
mọi người rất ôn hòa. Đám người ở dưới, ai mà không biết, nếu không có
năng lực thật sự làm sao ngồi được vào ghế thị trưởng, chưa kể lòng dạ
độc ác, Lục thị tuyệt đối cũng không phải con cừu non đâu”
Thư kí Triệu nhìn cửa thang máy, nhìn người cùng mình hợp tác mấy năm qua, từ ban
đầu xa lạ đến giờ lại thành kính sợ. Gương mặt nở nụ cười ôn hòa, đám
đồng nghiệp đứng đợi thang máy cũng nói chuyện với Lục Thiếu Phàm, sau
đó đi vào khu lấy nước.
“Thay vì rảnh rỗi tới mức ngồi bàn tán chuyện thì nên tập trung làm việc đi,
đầu năm nay công việc không dễ kiếm đâu, ai cũng không biết, một giây
kế tiếp có người nào vô tình bị lừa không”
Đám nhân
viên đang bàn tán khí thế thì nhìn thấy thư kí Triệu đến. Vẻ tò mò hưng
phấn bị thay bằng sự xấu hổ, nhất là sau khi bị thư kí Triệu nhắc nhở ai cũng thay đổi sắc mặt.
Tấm gương
Tiểu Trương máu chảy đầm đìa vẫn còn đó, bọn họ không thể không tin, cho nên lúc bị thư Kí Triệu nghe được bọn họ bàn tàn về thị trưởng thì khẩn trương, chỉ sợ thư kí Triệu đem chuyện này kể cho Lục thị trưởng.
“Đôi lúc trước khi nói cần phải suy nghĩ thật kĩ, không phải chuyện gì cũng
nói đùa được đâu, trách nhiệm chứng minh sự thật chứng minh bát cơm này
không phải là không thể đập vỡ?”
Thư Kí Triệu đảo mắt qua đám người liên quan, môi mím lại, cầm lấy cặp công văn đi
về thang máy. Dù trong lòng cô cũng hiếu kì nhưng ở quan trường nhiều
năm cô biết tò mò có thể hại chết mèo, có một số việc không nên biết vẫn tốt hơn.
Chủ đề của
cuộc bàn tán là nhân viên tên Tiểu Trương, vì tiền mà nổi lòng tham, sai người lẻn vào phòng Lục thị trưởng, gián tiếp kiểm soát điện thoại di
động của Lục thị trưởng thông qua Bluetooth, từ đó liên quan tới vụ cướp của thị trưởng phu nhân.
Có lẽ anh ta chỉ đơn giản kết nối Bluetooth, không biết toàn bộ vụ cướp từ đầu đến
cuối, nhưng pháp luật sẽ không nghe anh ta giải thích, việc kiểm soát
lạnh lùng cắt đứt cuộc sống ưu lương đãi ngộ làm nhân viên công vụ của
anh ta.
MỘt người
khi đã sinh ra tà niệm tham lam sẽ mất đi lí trí phán đoán, làm chuyện
mà mình phải hối hận cả đời. Lúc này, Lục thị trưởng chưng tỏ đã khiến
anh ta phải trả giá thật lớn vì hành động ngu xuẩn của mình.
Còn làm thư
kí thị trưởng, cô không cần phải đưa ra bất kì ý kiến nào với vụ cướp
này, việc duy nhất cần làm là im lặng không lên tiếng, điều tra chân
tiếng sự việc sau đó đưa tới kết quả khiến Lục thị trưởng hài lòng, đây
là công việc là chức trách của cô.
Những ngọn
núi lớn bao lấy khung cảnh xung quanh đường quốc lộ, bốn chiếc xe màu
đen vòng chạy lên trên, lúc còn cách đỉnh núi một khoảng thì xe hơi lệch sang, khai vào con đường rừng nhỏ bằng phẳng.
Xe chậm rãi
lăn bắn về trước, khu rừng xanh ngắt một màu đâm chồi vào mùa xuân, ánh
sáng rực rỡ xua đi khung cảnh âm u trong xe. Phía cuối con đường là
khoảng không gian trống trải, ánh nắng rọi vào mắt mọi người phản chiếu
một màu xanh bất tận của núi non, mang đến cảm giác khoan khoái thoải
mái.
“Thị trưởng Lục, đã tới trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn.
Bốn chiếc xe dừng ngay ngắc trước trang viên được xây theo kiểu Châu Âu, thư kí
Triệu cởi dây an toàn, quay xuống lễ phép báo cho Lục Thiếu Phàm ngồi ở
ghế sao.
Lục Thiếu
Phàm buông văn kiện trong tay xuống, đưa mắt nhìn quang cảnh khiến người ta vui vẻ ở bên ngoài cửa xem, từng vị lãnh đạo đều bước xuống xe, đứng trước trại an dưỡng bị mọi người gọi là “Trang viên thần bí”, thỉnh
thoảng cảm than mấy câu.
Viện dưỡng
Kỷ Lân Sơn trược thuộc thành phố A được biết tới là nơi an dưỡng cao
cấp, có thể vào được đây thường là những nhân vật chính trị đã về hưu,
hay những người có danh vọng trong xã hội.
Nơi này được phần lớn các chính trị gia yêu thích không phải vì hoàn cảnh thoải mái
yên tĩnh mà quan trọng nhất nơi này không cho bộ đội công an vũ trang
bước vào tiến hành lục soát.
Nơi này toàn người quyền cao chức trọng sống, vì vậy xung quanh đều có thủ vệ canh
gác, đa số đều là những quân nhân giải ngũ thân thủ bất phàm, làm vậy để ngăn cản những người có lai lịch không rõ ràng phi pháp ra vào, số tiền thu được từ nơi này rất lớn khiến nhà nước cam tâm tình nguyện ban đặc
quyền ưu đãi cho nơi này.
Lục Thiếu Phàm bước ra khỏi xe, đi tới trước mọi người, cười nói:
“Các vị nếu không vào, mấy vị lão gia tử sẽ giận không tha cho mọi người đâu”
Giọng cười
réo rắt, cách nói chuyện đùa giỡn, gương mặt Lục Thiếu Phàm cũng mang
theo nụ cười nhạt, thái độ khiêm tốn cùng khí chất ung dung cao quý cứ
như vậy đứng ở cửa lớn bên ngoài trang viên, thoáng nhìn qua có cảm
giác như cùng bích sơn lam thiên sau lưng hòa vào làm một.
Giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện, câu này chính là ám chỉ Lục Thiếu Phàm!
Những cán bộ lớn tuổi thầm đánh giá Lục Thiếu Phàm, trong lòng cảm khái, không khỏi
hâm mộ Lục gia có được người con cháu như vậy, gương mặt ung dung, nói
chuyện vài câu với Lục Thiếu Phàm rồi theo nhóm đi vào viện an dưỡng.
Chuyến này
tới viện an dưỡng ngoài đánh cờ còn thăm các cán bộ về hưu, việc thăm
hỏi cán bộ về hưu là chuyện chính phủ vài làm mỗi năm. Cho nên, việc Lục Thiếu Phàm ở hội nghị đề suất tới khu an dưỡng Kỳ Lân Sơn đều được các
vị cán bộ lãnh đạo tán thành.
Mấy ông lão
tuy đã ngoài 70 nhưng vẫn rất phấn chấn thấy có người tới thăm liền cười vui vẻ, dặn dò đám người ở chuẩn bị trà điểm tâm, hơn nữa khi thấy
người dẫn đầu là Lục Thiếu Phàm thì càng vui vẻ.
Các vị tiền
bối Lục gia vào thời kháng chiến chống Nhật đã anh dũng chiến đầu, lập
bao nhiêu cống hiến cho đất nước, sau cách mạng văn hóa Lục gia gặp đả
kích lớn, cũng vì cải cách mở cửa mà Lục gia lại lần nữa quật khởi,
không thiếu những lời ca ngợi con cháu Lục gia.
Lục Thiếu
Phàm cũng không để tâm, chỉ mỉm cười dối phó, lấy lòng mấy ông lão, sau
khi hàn huyên cười nói một lúc lâu, lợi dụng lúc không ai để ý, Lục
Thiếu Phàm lặng lẽ đi ra ngoài, dời khỏi tầm mắt mọi người.
“Cô ở đây coi chừng, có gì thì gọi điện báo ngay”
Nói với Thư
kí Triệu vài câu, Lục Thiếu Phàm liền một mình đi về thang máy cuối hành lang, khi thấy Lục Thiếu Phàm bỏ đi, thư kí Triệu nhíu mày nhưng không hề đem vấn đề nghi ngờ hỏi ra, mà trở lại phòng.
Trong thang
máy chật chội, một mình Lục Thiếu Phàm đứng, ánh mắt linh hoạt lạnh lùng nhìn con số thang máy thay đổi dần, nụ cười ôn hòa vừa bước vào thang
máy liền biến mất, sự lạnh lùng khuếch tán, gương mặt bao phủ một lớp
băng.
Những con số màu đỏ nhảy đến số sáu, thì thang máy mở ra, đập vào mặt là luồng hơi
lạnh. Lục Thiếu Phàm như chưa phát hiện sự khác thường ở tầng này, bước
rat hang máy, giày da chạm vào gạch lát dưới chân phát ra tiếng rất nhỏ, giữa hành lang tĩnh mịch lại trở nên quỷ dị khiến người ta kinh hãi.
Lầu 6 là
tầng cao nhất ở trang viên, toàn bộ bệnh nhân ở viện an dưỡng thậm chí
người bên ngoài cũng không biết bên trên còn một tầng riêng, khác với
quy định các trại an dưỡng, trại an dưỡng ở Kỷ Lân Sơn không để ý áp lực bên ngoài, thu nhận trị liệu cho những người gặp vấn đề về tâm lý tinh
thần.
Những người
có quyền thế tuyệt đối không để cho hình ảnh quang vinh chói lọi của
mình có chút điểm dơ, nhất là tinh thần không minh mẫn hay bị bệnh, mà
muốn cách li khỏi mọi người thì lầu 6 chính là nơi ở cho bệnh nhân tâm
thần.
Mỗi một
phòng đều có cửa và vách được cách âm, dù bên trong gà bay chó sủa hành
lang vẫn im lặng còn có thể nghe tiếng hít thở. Từ khi Lục Thiếu Phàm
đặt chân lên tầng lầu thì không hề thấy bất cứ y tá nào, cảnh vật xung
quanh như ở ranh giới sống và chết, sự tĩnh lặng đến hoảng sợ.
Tiếng bước
chân dần lại, Lục Thiếu Phàm nhìn vách tường cao trắng bóc, anh chậm rãi xoay người đối diện là cửa sổ trong suốt, chỉ cần anh đi tới trước một
bước thì thấy ngay cửa phòng, nhưng anh chỉ đứng phía trước cửa sổ,
không hề bước ra.
Bên trong
căn phòng rộng rãi đây là giờ bệnh nhân được hoạt động. Không ít bệnh
nhân tâm thần đang chơi đùa, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua những người
đang nối đuôi nhau thành đoàn, đôi mắt sâu thẳm ngưng đọng phủ một lớp
sương lạnh nhìn người phụ nữ đang bị vây ở giữa.
Ai cũng
không ngờ, bên ngoài sử dụng mọi cách cũng không tìm được người. Không
ngờ người đó lại bị đưa vào đây ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng Mẫn
Tiệp ở đây không phải hưởng thụ như thượng đế. Từ khi đặt chân lên tang
câu, cô không cách nào trốn khỏi nơi giống như địa ngục này, mấy lần
trốn đi đều bị phạt, nhưng trên hết là sự tra tấn về mặt tinh thần khiến cô ta đau đến không muốn sống.
Nếu như cho
cô ta lựa chọn, cô ta muốn ngồi trong ngục còn hơn chung sống với đám
người không bình thường này. Bởi vì không ai biết lúc nào đám người đang cười nói vui vẻ này lại giận dữ, nắm tóc đánh cô ta cho đến chết, nếu
không mất hứng tuyệt đối không dừng tay.
Mái tóc xinh đẹp dài đến eo bị cắt bỏ, mái tóc ngắn tới tai bị một người phụ nữ cười khúc khích chảy nước miếng chơi đùa đến rối cả lên. So với những bệnh
nhân mặc đồng phục sạch sẽ, cũng bởi vì thường xuyên tắm rửa mà trắng
bệch, gương mặt không thể che đi sự chán ghét và kinh hãi.
Không sai,
cả trí óc bị nỗi sợ hãi lấp đầy, cảm giác chán ghét cũng xuất hiện,
chiếm cứ lấy suy nghĩ của cô ta. Cô ta ghét nơi này, bao gồm cả đám bệnh nhân thần kinh bẩn thỉu coi mình như đồ chơi.
Mẫn Tiệp
không cách nào tránh né những bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào mình. Như
nhận ra gì đó, cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thấy Lục Thiếu
Phàm thì mắt mở to, hai mắt phóng đại, đôi mắt màu nâu phản chiếu hình
ảnh người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra ôn hòa vô hại nhưng lại âm hiểm xảo trá.
Đám bệnh
nhân tinh thần cũng giật mình, hai mắt trưng trưng nhìn ánh mắt lạnh
lùng vô tình của người đàn ông ngoài cửa sổ, thân hình gầy gò run rẩy,
hai mắt uể oải nhanh chóng trở nên hoảng sợ, như ý thức được gì đó, Mẫn
Tiệp bắt đầu phản kháng, liều mạng đẩy đám bệnh nhân đang tới gần mình
ra, ánh mắt cầu xin nhìn người đàn ông ngoài cửa.
Ngoài cửa,
Lục Thiếu Phàm nhướng long mày, môi cong lên, gương mặt anh tuấn nho nhã toát lên vẻ tà mị, sự nguy hiểm chết người, chỉ cần lại gần sẽ bị phá
hủy.
Mẫn Tiệp ở
bên trong ra sức cầu xin, hướng Lục Thiếu Phàm chạy tới. Dù cô ta rất
hận người đàn ông bên ngoài, nhưng anh là nguồn hi vọng duy nhất của cô
ta, cô ta không thể không vẩy đuôi mừng chủ.
Lục Thiếu
Phàm nhìn Mẫn Tiệp hạ thấp mình cầu xin, điên cuống giãy giụa, đáp lại
ánh mắt mong chờ Lục Thiếu Phàm khẽ không vui nhíu mày, vì ghét mà nụ
cười cũng biến mất, chỉ còn sự lạnh lẽo.
Mẫn Tiệp vì
vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi của Lục Thiếu Phàm mà lo âu càng tăng,
ra sức giãy giụa, kịch liệt kéo cắn xé đám bệnh nhân quấy lấy cô, ngón
tay quơ quào trong không trung dính vào tia máu, kèm theo tiếng la khóc
của Mẫn Tiệp làm đám bệnh nhân vì đau mà giận hét lên.
Đám bệnh
nhân đang chơi đùa vui vẻ với Mẫn Tiệp liền hóa điên, gương mặt trở nên
dữ tợn lửa giận dâng cao, từ những hành động chơi đùa rất trẻ con lại
trở nên vô cùng tàn nhẫn, Mẫn Tiệp còn tưởng mình đã may mắn thoát khỏi
không ngờ bị kéo mạnh về sau, đôi dép văng ra hai bên, da đầu bị kéo đau kêu lên thất thanh, trong không gian hỗn loạn bắt đầu phát sinh cuộc ẩu đả không líu trí.
Tiếng la
khóc hấp dẫn sự chú ý của ý tá. Cửa phòng mở ra, mấy người đàn ông mặc
đồ trắng chạy vào, ra sức đẩy ngã đám bệnh nhân, sau đó dịu dàng trấn
an.
Lúc này, Lục Thiếu Phàm vẫn đứng bên ngoài không hề di chuyển, ánh mắt thanh tĩnh
nhìn bên trong tàn sát nhau, lúc cửa mở anh còn nghe tiếng rên khóc khản cả giọng của Mẫn Tiệp, một tiếng kêu tên Lục Thiếu Phàm mang theo nỗi
tuyệt vọng.
Bên trong
trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhân viên ôn tồn an ủi, còn có đám
bệnh nhân đang cười ngây ngô, Mẫn Tiệp bị đnáh quỳ rạp trên đất thừa dịp nhân viên không chú ý liền bỏ đi, hai chân trần trụi chạy về phía cửa.
Khi cô ta
chưa chạm vào được nắm cửa liền bị nhân viên y tá kéo lại, ngăn không
cho cô ta trốn thoát, Mẫn Tiệp nắm chặt thanh chắn cửa sổ, dung tay gõ
lên cửa thủy tinh, khản giọng cầu xin Lục Thiếu Phàm đang đứng cách mình một lớp kính.
Nước mắt như sợi dây chân trâu bị đứt thi nhau rớt xuống, Lục Thiếu Phàm không hề có chút thương hại. Trên đời, người con gái đáng giá để anh phải thương
hương tiếc ngọc chỉ có một, người con gái đó thiếu chút nữa chết trong
tay người phụ nữ kia, nhớ cảnh Mẫn Nhu đầy máu nằm hấp hối trên giường
bệnh, ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Tiệp càng lạnh lẽo.
Anh sẽ không để cô ta chết, chết cũng như
giải thoát, anh tuyệt đối không cho phép người phụ nữ đã làm tổn thương
người con gái anh yêu được giải thoát dễ dàng vậy đâu.
Chỉ có cuộc sống như vầy mới thích hợp với cô ta.
“Lục thị trưởng không nghĩ anh một mình chạy tới đây, không thể đón tiếp từ xa thật ngại quá”
Lời nói xin
lỗi thiếu thành ý vang lên, Lục Thiếu Phàm quay đầu thấy một người thanh niên mặc áo bác sĩ như u linh xuất hiện bên cạnh, cười híp mắt.
Người thanh
niên hai tay đút trong túi áo, vẻ mặt thưởng thức nhìn người phụ nữ
hoảng sợ lệ rơi đầy mắt, rồi đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, nâng tay ra
hiệu cho y tá bên trong, tiêm thuốc an thần cho Mẫn Tiệp.
Mẫn Tiệp
đang giương nah múa vuốt lúc bị tiêm vào liền trở nên im lặng, môi mấp
máy vẻ mặt hốt hoảng, bộ dang ngu ngơ không khác những bệnh nhân khác.
Lục Thiếu
Phàm thu lại hàn khí xung quanh, hờ hững nhìn người phụ nữ bị đám y tá
mang đi, xoay người đi về phía phòng làm việc của bác sĩ đang sáng đèn,
đi song song bên cạnh là người thanh niên đang cười híp mắt.