Cố Vân Tịch nhìn hắn, cười!
"Trước đi Tần gia đi? Gần đây em chỉ lo quay phim, Tần Mạc bên kia đã ít ngày em không đi xem, đi nhìn một chút hắn thế nào!"
"Được!"
Hắn nắm lấy tay Cố Vân Tịch rời đi, bóng lưng của hai người nhìn thật xứng đôi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, rất nhiều quản lý cấp cao đứng ở cửa kiếng phía sau nhìn đối với thư ký bên người nói: "Chú nói xem nha đầu này rốt cuộc có biết hay không.. Những thứ này.."
Thư ký nhìn hắn một cái, lắc đầu một cái "Tôi không xác định, bất quá vị Đại tiểu thư này, càng xem càng không đơn giản."
Rất nhiều quản lý nói: "Mọi người cũng cảm thấy vậy sao?"
Thư ký nói: "Dạ, chẳng qua là một loại cảm giác mơ hồ từ trước An tổng bao gồm An Vân Tuyết, vẫn luôn cảm thấy Đại tiểu thư chỉ có xinh đẹp, một cô nhi không ai muốn liền có thể tùy ý khống chế, người đàn ông kia bất quá chỉ là vui đùa một chút tùy thời có thể vứt bỏ."
"Nhưng có lúc, cái loại đàn ông đó cũng sẽ không tùy tiện vừa ý người đàn bà nào đó!"
Rất nhiều quản lý cùng thư ký cứ như vậy đứng ở trước cửa kiếng vẫn nhìn Cố Vân Tịch cùng Lục Hạo Đình đến khi bóng người biến mất.
Bên kia Diêu gia, Cố Vân Tịch gọi điện thoại cho Tần Mạc biết được hắn tạm thời ở Diêu gia liền đi Diêu gia gặp hắn.
Trong phòng khách, Cố Vân Tịch bắt mạch cho Tần Mạc, toàn bộ người Diêu gia ai cũng khẩn trương không dứt.
Lần trước nói chỉ cần bảo đảm một tháng không bị thương tổn, tuổi thọ Tần Mạc là có thể kéo dài chừng mười năm, nói không chừng tương lai vẫn có thể chữa.
Hôm nay, một tháng đã qua hai mươi ngày, bây giờ bọn họ rất muốn biết tình trạng Tần Mạc.
Cố Vân Tịch cười nói: "Cậu khôi phục so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn nhiều"
Mọi người Diêu gia nhất thời thở phào nhẹ nhõm!
Cố Vân Tịch nói: "Cái bệnh này của cậu rất là hiếm thấy, trước đó tôi cũng chưa từng thấy qua, cho nên có lúc, tôi cũng không thể hoàn toàn kết luận kết quả"
"Liền giống như bây giờ, tôi nói cậu khôi phục tốt, tuổi thọ kéo dài mười năm không thành vấn đề, nhưng hôm nay tôi xem tình huống khôi phục của cậu nói không chừng có thể so với tôi nói còn tốt hơn rất nhiều."
"Tương lai nếu cậu quả thật có thể tìm được biện pháp chữa khỏi thì khả năng khôi phục vẫn rất lớn."
Người Diêu gia càng nghe càng cao hứng.
Cố Vân Tịch một mực âm thầm lưu ý sắc mặt Phan Chỉ Quân, cười nói: "Trước nói qua một tháng như cũ hôm nay đều đi qua hai mươi ngày, tiếp theo mười ngày còn lại, chỉ cần cậu chăm sóc kỹ mình, như vậy cũng không cần lo lắng tương lai."
"Quá tốt!" Diêu Văn Tiếc kích động hốc mắt đều đỏ!
Bà đợi nhiều năm như vậy, nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể chờ đến khi con trai có thể khôi phục sức khỏe!
Cố Vân Tịch cười nói: "Chúc mừng Diêu phu nhân, cái này.. Mặc dù bây giờ con còn chưa có biện pháp cùng dì bảo đảm nhưng con nhất định có thể hoàn toàn chữa khỏi cho cậu ấy, nhưng con cảm thấy hy vọng vẫn rất lớn, trước mắt thân thể Tần Mạc khôi phục rất tốt hơn nữa liên quan tới chứng bệnh của cậu ấy, con cũng một mực đang nghiên cứu, chỉ cần cho con thời gian, con nghĩ có lẽ tương lai con có thể chữa khỏi!"
"Thật?" Đây đối với Diêu Văn Tiếc mà nói, đơn giản là tin tức rất tốt.
"Quá tốt! Quá tốt! Cám ơn con Vân Tịch, Tiểu Mạc liền giao cho con, con nhất định phải giúp dì chữa khỏi nó a! Bất kể phải làm gì đều được, con cùng dì nói chỉ cần dì có thể làm được thì cái gì dì cũng đáp ứng, con nhất định phải giúp dì chữa khỏi cho nó"
"Mẹ!" Tần Mạc cầm tay Diêu Văn Tiếc, trấn an nói: "Mẹ, mẹ đừng kích động, con không có sao, bây giờ không phải là hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt sao? Từ trước còn không xác định, vào lúc này Vân Tịch xác định đều nói như vậy, nói rõ cô ấy trong lòng vẫn có nắm chắc."
"Đúng đúng đúng đúng!" Diêu Văn Tiếc gật đầu liên tục "Mẹ chờ mong nhiều năm rốt cuộc cũng có hy vọng, quá tốt!"
Thân thể Tần Mạc có khỏi hẳn, người cao hứng nhất lại chính là Diêu Văn Tiếc!
Đời này của bà chuyện thất bại nhất chính là không có thể nuôi một đứa con trai khỏe mạnh, kiên trì nhiều năm rốt cuộc cũng có hy vọng, bà làm sao có thể không cao hứng?
Trong mắt Cố Vân Tịch thoáng qua lau một cái u quang, cười đối với Diêu Văn Tiếc nói: "Nếu như bệnh Tần Mạc có thể trị hết, như vậy đời người của dì coi như viên mãn, bản thân dì sinh ra đời tôn quý, gả cũng là cho ngài ở tỉnh Giang Nam tốt nhất, còn có một con trai ưu tú như vậy, nhà mẹ nhà chồng cũng như vậy cho thực lực, đời này dì là người thắng rồi!"
Hôm nay tâm tình Diêu Văn Tiếc tốt lại được Cố Vân Tịch khen một cái, tâm tình càng tốt hơn!
Nụ cười cao ngạo rực rỡ lại mang vẻ đắc ý đâm vào tròng mắt đau nhói Phan Chỉ Quân.
Đúng vậy!
Nếu như Tần Mạc hết bệnh thật, như vậy đời người Diêu Văn Tiếc thắng rồi, cái gì đều là tốt nhất, Tần Mạc là người thừa kế Tần gia, khi đó ở Diêu gia đừng nói Diêu Mộng Kỳ có thể chia được tài sản, ngay cả Diêu Vũ Thần, nói không chừng cũng không có được chỗ tốt gì.
Diêu Văn Tiếc nhất định sẽ đem Diêu gia làm công cụ để ủng hộ con trai bà ta, đến lúc đó bà cùng con gái phải làm sao?
Mỗi lần thấy ánh mắt Diêu Văn Tiếc cường thế lại lạnh nhạt, bà chỉ lo lắng Diêu Văn Tiếc sẽ đem đám cưới của con gái mình làm công cụ.
Cố Vân Tịch nhìn biểu hiện biến hóa trên mặt của Phan Chỉ Quân, cười nói: "Kế tiếp mười ngày nữa là thời gian quan trọng, mọi người cứ tiếp tục giữ vững thế này liền tốt, mười ngày sau, con lại tới nữa."
Mười ngày!
Trong đầu Phan Chỉ Quân một mực vang lên hai từ này.
Cho đến khi Cố Vân Tịch rời đi trong lòng bà cũng có chút không bình tĩnh!
Cùng Lục Hạo Đình trở lên xe, Cố Vân Tịch liền một mực trầm mặc, nhìn dáng vẻ cô xuất thần, Lục Hạo Đình trong lòng thở dài!
Hắn đưa tay ra nắm tay Cố Vân Tịch "Nghĩ gì vậy?"
"Ửm?" Cố Vân Tịch sững sốt một chút, tỉnh hồn!
"Không.. Không có gì!"
Lục Hạo Đình nói: "Thật ra thì độc trên người Tần Mạc nếu em muốn biết là ai xuống tay thì anh giúp em điều tra"
"Không cần!"
Lời Lục Hạo Đình còn chưa nói hết, Cố Vân Tịch liền lập tức phản đối, thái độ có chút kịch liệt!