「Thanh âm của trái tim xa không chạm tới, trả giá thế nào cũng là sai lầm」
Chương 40: Bạn trai
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Khác với khi em gái ở đây, sự xuất hiện đột ngột của Tưởng Thiệu Chinh khiến mấy ngày nay của Ninh Lập Hạ trở nên bó buộc tay chân. Không thể mặc đồ ngủ mà không mặc nội y, không thể thay mặt nạ bằng trái cây, không thể ném đồ lung tung, không thể để đầu tóc bù xù ôm máy tính bảng ngồi trên thảm --- có lẽ vợ chồng lâu năm sẽ không cần cố kỵ hình tượng, nhưng họ thậm chí còn không phải là người yêu.
Nhưng Tưởng Thiệu Chinh ở đây cũng không hẳn là hoàn toàn không có lợi ích gì, ít nhất là giờ giấc sinh hoạt của Ninh Lập Hạ đã có quy luật hẳn lên, nhà cửa cũng ngăn nắp gọn gàng hơn rất nhiều.
Một tuần sống chung nhà, Tưởng Thiệu Chinh thay thói quen đọc sách trước khi đi ngủ thành cùng Ninh Lập Hạ xem phim, Ninh Lập Hạ bỏ quy tắc qua 12 giờ trưa không ăn, bảy giờ dậy mười một giờ đi ngủ và một ngày ba bữa đầy đủ khiến khí sắc của cô hồng hào lên không ít, tuy là cân nặng cũng theo đó tăng lên, nhưng cả người lại luôn dồi dào tinh thần.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, nhiều năm không ăn tối không phải nhờ nghị lực của chính mình, mà là vì một mình lười nấu cơm.
Tưởng Thiệu Chinh gọi điện về nói sẽ về sớm hai ngày, không ngờ trong lòng Ninh Lập Hạ lại có mấy phần chờ mong, đi chợ mua đồ về để nấu những món hắn thích, sau đó lại đi dọn dẹp nhà cửa để kìm xuống kích động trong lòng.
Đang lau nhà thì chuông cửa vang lên, cô nhớ thời gian này không đặt hàng trên mạng, nhớ đến lời dặn trước khi đi của Tưởng Thiệu Chinh, bèn nhìn qua mắt mèo trên cửa trước.
Ninh Ngự? Do dự một lát, Ninh Lập Hạ vẫn mở cửa.
Sắc mặt của anh ta không hiểu sao rất kém, Ninh Lập Hạ đổ một cốc sữa nóng đặt xuống cạnh tay anh ta: "Anh tìm em có chuyện gì không?"
Ninh Ngự thình lình đưa tay nắm lấy cánh tay cô, trầm giọng nói: "Xem như tôi sai rồi, đừng giận dỗi nữa."
"Không phải em đang giận dỗi với anh, cũng không muốn phân rõ ai đúng ai sai, nguyên nhân chúng ta tuyệt giao là..."
"Tìm thấy mẹ tôi rồi." Ninh Ngự ngắt lời cô.
"Tìm thấy dì rồi? Dì vẫn khỏe chứ?"
"Bà mất rồi."
"Hả?" Ninh Lập Hạ mất lúc lâu mới nói, "Đừng quá đau lòng."
"Bà ấy mất tích mười lăm năm, tôi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được tin tức này không hiểu sao vẫn khó mà chấp nhận."
Trước sinh ly tử biệt, lời gì cũng trở thành vô nghĩa, Ninh Lập Hạ im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Em hiểu."
"Tôi đã tìm rất lâu, không có lấy một manh mối hữu ích, đến tận hai ngày trước cảnh sát tìm đến văn phòng, nói bắt được mấy tên tội phạm cướp của gϊếŧ người, trong đó có một kẻ khai ra chuyện từ mười lăm năm trước, bọn chúng dàn cảnh chặn một chiếc xe, sau đó gϊếŧ chết một người phụ nữ say rượu, lại chôn bà ở một nơi gần đó... Mẹ tôi, xinh đẹp hiếu thắng cả một đời, cuối cùng lại nhận một kết cục như vậy."
Ninh Lập Hạ đau lòng không thôi: "Biết đâu là nhầm lẫn, mười lăm năm là một thời gian rất dài, di thể cũng đã phân hủy hết rồi mà?"
"Bọn chúng thu hoạch rất lớn từ lần đó, bởi vậy ấn tượng sâu, mỗi chi tiết đều nhớ rất rõ ràng. Hài cốt đào ra từ địa điểm trong lời khai đúng là mẹ tôi, đã xét nghiệm DNA rồi."
Cô không biết phải nói gì, ngồi bên cạnh Ninh Ngự, vỗ vai anh ta.
Ninh Ngự đột nhiên xoay người ôm cô, Ninh Lập Hạ khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không tránh đi.
Đợi anh ta tự mình thả ra, khôi phục lại vẻ mặt ngày thường không thấy một tia bi thương và giọng nói kiên quyết đúng với Ninh Ngự cô biết: "Em đến với Tưởng Thiệu Chinh thật rồi à?"
Ninh Lập Hạ không trả lời câu hỏi này, ngược lại nói: "Chuyện này không liên quan đến anh."
"Không liên quan? Nếu không phải tôi nhường thì anh ta có thể thuận lợi được như vậy sao?"
"..."
"Chuyện bao bì đóng gói lúc trước là anh ta giúp em đúng không?"
Ninh Lập Hạ "ừm" một tiếng, hỏi lại: "Người đến gây chuyện là anh sắp xếp đúng không?"
Ninh Ngự trừng mắt, lập tức phủ nhận: "Tôi không rảnh rỗi thế, cũng sẽ không ngu đến mức biết rõ Tưởng Thiệu Chinh giúp em giải quyết chuyện ngân hàng cho vay rồi còn cho anh ta thêm cơ hội lấy lòng em."
"Không phải là anh ở sau lưng thao túng thì những người đó sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà nắm chặt không buông?"
"Em nên suy xét lại con người Tưởng Thiệu Chinh đó đi, em gặp phải phiền phức anh ta mới là người thu hoạch được nhiều nhất."
"Anh ấy sẽ không đâu."
"Anh ta không thể còn tôi thì có thể?"
Ninh Lập Hạ không đáp.
Ninh Ngự cười lạnh: "Đừng có đề cao bản thân quá như thế, dù tôi thích em đến thế nào thì cũng sẽ không dùng đến cái chiêu hèn mọn đó."
Ninh Lập Hạ hiểu rõ Ninh Ngự, biết anh ta sẽ chẳng có lý do gì nói dối mình, lập tức hạ giọng: "Là em tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Tôi sẽ tra rõ chuyện này, nếu kẻ giở trò là Tưởng Thiệu Chinh thì em định bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi thế nào?"
"Nhiều nhất là bớt giận anh hơn một chút chút."
"Em thì có cái gì mà giận dỗi tôi? Nếu như em chịu hồi tâm chuyển ý thì tôi còn có thể cho em một cơ hội cuối cùng đấy."
Ninh Lập Hạ phì cười: "Cơ hội quý báu như thế anh giữ lại cho mấy cô bạn gái cũ đi."
Ninh Ngự trầm mặt: "Tôi sẽ không quấn lấy em không buông, nhưng em phải cho tôi lý do vì sao chọn Tưởng Thiệu Chinh mà không chọn tôi, tôi không chấp nhận được anh ta mạnh hơn tôi ở điểm nào."
"Không liên quan gì đến anh ấy. Nếu không nhờ Tống Nhã Nhu nhắc nhở thì có lẽ em đã úng não mà đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, bây giờ mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy rất may mắn. Trước đây em vẫn tưởng rằng có hay không có tình yêu đều sẽ không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc hôn nhân, sau này mới hiểu ra suy nghĩ này rất sai lầm. Cuộc đời rất dài, cũng phải trải qua rất nhiều chuyện, nếu không có tình yêu làm cơ sở thì chắc chắn không thể chịu nổi vô số những bất đồng giữa hai người. Ba mẹ của em và anh đều là một cuộc hôn nhân thất bại, em không muốn khiến con cái của mình cũng vì tình cảm mong manh giữa ba mẹ mà sống trong nơm nớp lo sợ."
"Em mới mong manh, đừng có lôi cả tôi vào." Ninh Ngự nghe không nổi nữa, lấy lý do phải quay về xử lý hậu sự cho mẹ đẩy cửa rời khỏi.
...
Tình cảm bảy năm không thể nói bỏ là bỏ dễ dàng như thế, lúc đầu đúng là máu nóng lên não, sau này cũng vẫn vì chuyện của ba mà thầm trách móc Ninh Ngự, nhưng Ninh Lập Hạ cũng không thể cạn tình đến mức cắt đứt toàn bộ liên hệ. Bởi vậy lễ tang của mẹ anh ta, cô vẫn đến.
Lễ tang kết thúc vào buổi chiều, mẹ và em gái đều ở lại, Ninh Lập Hạ lấy lý do bận rộn mua vé sớm nhất quay về.
Mở cửa, Tưởng Thiệu Chinh vừa tắm xong, còn chưa kịp sấy tóc đã từ trong phòng ngủ đi ra.
"Anh gọi điện thoại nhưng không thấy em nghe, đi đâu mà về muộn thế?"
"Nửa tiếng trước em mới từ trong nhà ga xe lửa đi ra."
"Công tác hả? Anh còn tưởng em sẽ ở nhà chờ anh về."
"Đây là nhà của em, anh chỉ là đến ở nhờ, em không có nghĩa vụ phải chờ anh về."
Tưởng Thiệu Chinh không nhìn ra khác thường, vui vẻ đáp lại: "Anh có nghĩa vụ chờ em là được, cháo củ ấu em thích nấu xong rồi, đang đặt trên lửa nhỏ giữ ấm, để anh đi hâm nóng lại thức ăn."
"Này," Ninh Lập Hạ gọi hắn lại, "Mẹ em và chú Ninh chuẩn bị tổ chức hôn lễ, em cũng phải có mặt, đến lúc đó anh cùng em đi đi."
Tưởng Thiệu Chinh mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn cố tình hỏi: "Anh có thể sắp xếp thời gian, nhưng cũng phải có một thân phận chứ, dù sao cũng không thể nói đây là hôn lễ của vợ trước của bạn cũ của ba anh mà?"
"Anh cũng có thể nói anh là bạn trai mới của con gái bà ấy."
***
88: 3 chương truyện thay lời cám ơn đến Hương Hoàng tỷ lì xì chúc Bát mau ăn chóng lớn hihi, yêu thương yêu thương :* :* :*