Lúc Tàn Canh

Chương 31: Tương quan




「Bạn và tôi, hãy cùng nhau sống thật tốt」

Chương 31: Tương quan

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Ngồi thất thần một lúc, Ninh Lập Hạ cầm điện thoại lên gọi cho Tưởng Thiệu Chinh.

"Anh đang ở bệnh viện hả? Bây giờ có tiện nói chuyện không?" Ninh Lập Hạ sợ bị Tưởng phu nhân nghe thấy rồi lại kéo đến một đợt phong ba nữa.

"Em nói đi."

"Em xem thử tin nhắn trong chiếc điện thoại anh đưa, không ngờ phát hiện ra có mấy tin nhắn chuyển khoản, có lẽ là ba em..."

"Ba em gửi tiền nhưng bây giờ em mới biết?" Tưởng Thiệu Chinh ngạc nhiên.

"Tấm thẻ kia em không dùng đến từ lâu, bây giờ cũng không tìm thấy nữa. Em còn đổi tên và thân phận, đến ngân hàng có lẽ không có cách nào làm mới. Em chỉ muốn biết tiền này từ đâu chuyển đến."

"Em gửi anh số tài khoản, anh sẽ nghĩ cách."

"Em không nhớ số tài khoản, trong tin nhắn cũng chỉ có bốn số cuối."

"Vậy thì nói cho anh số chứng minh lúc trước của em, cả tên ngân hàng nữa."

Ninh Lập Hạ nhanh chóng đọc lên.

Tưởng Thiệu Chinh nói: "Anh nhớ rồi, ngày mai có tin tức sẽ lập tức gọi báo em."

Tưởng Thiệu Chinh đứng gian ngoài cửa phòng bệnh nghe điện thoại, Tống Nhã Nhu đẩy cửa, giọng nói dịu dàng của hắn cứ thế truyền vào tai cô ta. Tưởng Thiệu Chinh dặn dò đối phương đi nghỉ sớm, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Tống Nhã Nhu đến bây giờ mới biết, vẻ ngoài lãnh đạm nghiêm túc và khách sáo của Tưởng Thiệu Chinh chỉ dùng khi đối diện với mình, hóa ra hắn cũng có một mặt dịu dàng tinh tế thế này.

Cúp máy, hạnh phúc trên mặt của Tưởng Thiệu Chinh vẫn chưa tan đi, đâm vào mắt Tống Nhã Nhu khiến cô ta đau đớn.

"Đang gọi điện với ai thế, có chuyện vui gì hả?"

"Ninh Lập Hạ. Cô ấy nhờ mình chút việc."

Lại là Ninh Lập Hạ! Bị cô ta nhờ vả còn có thể vui như vậy? Trong lòng Tống Nhã Nhu lạnh xuống, miệng vẫn nói: "Cần mình giúp nữa không?"

"Không cần. Sao cậu lại đến nữa thế?"

"Mình cãi nhau với mẹ, bà ấy còn nói mấy lời chẳng thể hiểu nổi... Tâm trạng buồn bực quá nên không muốn ở nhà, mình mới ra ngoài đi dạo chút cho khuây khỏa, đi một hồi thì tới đây rồi, bèn tiện đường vào ngó dì một cái, không ngờ lại gặp cậu. Mấy đêm rồi đấy, cậu chịu được hả?"

"Quen rồi. Trong phòng cũng có chỗ nghỉ cho người chăm sóc, không đến mức phải thức cả đêm." Tưởng Thiệu Chinh cũng không như mong đợi của Tống Nhã Nhu hỏi vì sao cô ta không vui, càng không hỏi vì sao cô ta cãi nhau với mẹ.

"Dì đang ngủ hả?"

"Ừm, bà ngủ khá sớm."

"Vậy mình về đây, tránh ở đây lại đánh thức dì."

"Chờ mẹ dậy rồi mình sẽ nói với bà ấy là cậu có qua đây, mình còn phải xem tài liệu, không tiễn cậu nữa."

Tống Nhã Nhu sửng sốt, trên mặt thoáng qua lúng túng. Thế nhưng cô ta không phải người dễ chịu thua, càng gặp khó khăn thì càng hừng hực ý chí chiến đấu. Có lẽ cô ta cũng không quá thích Tưởng Thiệu Chinh, nhưng hắn càng muốn né tránh thì cô ta càng không muốn dễ dàng buông tha.

"Mình làm gì sai khiến cậu không vui hả?"

Tưởng Thiệu Chinh không hiểu: "Sao cậu lại nghĩ thế?"

"Thái độ của cậu với mình rất khác khi trước."

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Vậy chắc là do mình nghĩ nhiều thật. Thời gian này mẹ mình luôn càu nhàu bắt mình phải đính hôn ngay trong năm nay, nhưng mình biết tìm đâu ra người mà kết hôn chứ? Quanh năm suốt tháng mình chỉ chúi đầu vào học hành làm việc, trong phương diện yêu đương chỉ là một tờ giấy trắng. Thật sự là phiền lòng cực kỳ, nhưng mình lại không biết phải tâm sự với ai, thậm chí là cảm thấy hơi mất mặt. Hơn nữa nếu có nói thì dù là ai cũng sẽ không tin mình có thể cãi nhau với ba mẹ."

Điểm này đúng là nỗi khổ của cả Tưởng Thiệu Chinh, hắn không khỏi sinh ra đồng cảm với Tống Nhã Nhu, cười nói: "Mẹ mình nghiến răng nghiến lợi nói với cô bác trong nhà là vì bị mình chọc cho tức chết mà phải vào viện, nhưng cũng không có ai tin. Từ nhỏ đã làm một đứa con ngoan, ba mẹ cũng đã quen với việc nói gì con cái nghe nấy, bỗng nhiên hiện tại có việc không như ý khiến họ nhất thời không thể tiếp thu. Thà cứ như Đường Duệ Trạch ngang ngược từ nhỏ, thi thoảng nghe lời một lần liền khiến mẹ cậu ta cảm động đến mức muốn vái tạ trời đất còn hơn."

Tống Nhã Nhu cũng cười: "Đâu chỉ là nói gì nghe nấy! Ba mẹ còn bắt mình cái gì cũng phải đứng đầu, đến cả bạn trai cũng phải là người xuất sắc nhất, phải hơn tất cả con rể 'nhà người ta'. Mình biết đi đâu tìm cậu con rể hoàn hảo mọi mặt cho họ đây?"

"Cậu từ nhỏ đã là 'con nhà người ta' trong miệng của phụ huynh các bạn học rồi, đúng là nên tìm một người xuất sắc bằng mình mới không phải tiếc nuối. Không cần vội, cậu nhất định có thể tìm được một người có thể khiến cả chú và dì hài lòng."

Tống Nhã Nhu thầm cười lạnh, dứt khoát kết thúc quá trình thăm dò, trực tiếp đặt câu hỏi: "Mình biết dì cũng giống mẹ, cảm thấy trong số con cái của những người quen không có nhiều lựa chọn ưng ý, bởi vậy mới tìm đủ mọi cách ghép cặp cho mình và cậu, có phải vì lý do đó nên cậu mới càng ngày càng xa cách mình, không muốn làm bạn nữa? Hoặc là chính cậu cũng chưa phát hiện ra chuyện này, cậu của trước đây chưa từng cố gắng tỏ ra xa cách với mình như vậy, hại mình nghĩ nát óc cũng không ra rốt cuộc bản thân làm sai chuyện gì mới khiến cậu không vui."

"Mình tưởng cậu cũng khó xử như mình nên sẽ hiểu được cách hành xử của mình, không ngờ lại khiến cậu hiểu nhầm, nếu vậy thì cho mình xin lỗi. Hai người họ nhiệt tình là chuyện của họ, chúng ta cứ mặc kệ đi, chờ họ chán rồi sẽ tự từ bỏ thôi."

"Hay là cậu sợ quá thân thiết với mình sẽ khiến Lập Hạ không vui? Vậy thì lần sau gặp em ấy mình giải thích là được."

"Mình đã nói rồi, cô ấy rất hiểu. Chẳng qua cô ấy cũng sẽ không quan tâm đâu."

Giọng nói của hắn nghe ra lạc lõng và bất đắc dĩ.

"Cậu... thích em ấy?"

Tưởng Thiệu Chinh cười khổ: "Tiếc là bây giờ người ta không nhìn mình vào mắt. Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần cô ấy hạnh phúc thì có từ chối mình cũng sẽ không hối tiếc."

"Chỉ cần người đó sống tốt là được đúng không? Gặp được cậu đúng là may mắn của em ấy. Muộn lắm rồi, mình về trước đây." Tống Nhã Nhu cười gượng gạo, đứng dậy ra về.

Vào đến nhà, Tống phu nhân đã đợi sẵn lập tức chạy ra hỏi: "Gặp Tưởng Thiệu Chinh không? Cậu ta có giải thích vì sao chiều nay đi với Ninh Lập Hạ không?"

Tống Nhã Nhu "ừm" một tiếng.

"Cậu ta giải thích thế nào? Con đừng làm căng quá, nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua, phải cho cậu ta biết con cũng rất để ý chuyện cậu ta đi gặp Nhan Cốc Vũ." Tống phu nhân không quá bận tâm đến sắc mặt khác thường của con gái, tiếp tục tự nói tự đáp.

"Đúng rồi, cậu ta có đưa con về không?"

"Mẹ, con mệt rồi, muốn đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước."

"Hai đứa cãi nhau? Có phải thấy con chủ động đi tìm nên cậu ta tưởng là con thích cậu ta quá rồi, không phải cậu ta thì sẽ không lấy ai khác không? Tên Tưởng Thiệu Chinh này đúng là chẳng khác gì đầu gỗ, con không đi tìm thì cậu ta cũng chẳng biết đường mà chủ động trước! Rõ ràng mẹ cậu ta nói với mẹ là cậu ta thích con."

"Mai con còn có tiết." Tống Nhã Nhu cực kỳ đau đầu, trực tiếp đóng cửa lại, chặn Tống phu nhân bên ngoài.

Bầu không khí thoáng chốc rơi vào yên lặng, thế nhưng cô ta càng cảm thấy khó thở, không kìm chế được gọi điện cho Ninh Ngự.

Càng không ngờ hơn là Ninh Ngự thế mà nghe máy.

"Có việc gì?" Phía Ninh Ngự cực kỳ ồn ào.

"Cậu đang ở bar? Không chỉ có mình mà Ninh Lập Hạ cũng không quản được cậu nhỉ?"

"Cô đừng nghĩ ai cũng điên khùng hẹp hòi như mình, nửa đêm còn không quên giúp cô ấy nghi thần nghi quỷ."

"Mình hẹp hòi? Vậy là cậu không hẹp hòi hả? Trước đây mình còn tưởng người bá đạo như cậu một khi thích ai thì nhất định sẽ không để người đó nói thêm hai câu với người đàn ông khác."

"Ý cô là sao? Ninh Lập Hạ và Tưởng Thiệu Chinh?" Ninh Ngự cau mày.

"Chiều nay mình gặp hai người họ ở công viên giải trí, như hai đứa học sinh vào ngồi vòng đu quay. Tuy là không rõ lắm vì sao cậu lại thích Ninh Lập Hạ, có thể thích bao lâu, nhưng cũng cảm thấy cần phải xem xét tình nghĩa cũ mà tốt bụng nhắc nhở cậu một câu."

"Muốn khiến tôi giúp cô chia rẽ Tưởng Thiệu Chinh và Ninh Lập Hạ thì cứ nói thẳng ra, tôi ghét nhất là cái kiểu nói bóng nói gió đó của cô. Tôi cũng nhắc cô một câu, đừng có nhìn chằm chằm người khác không tha mãi thế, dù Tưởng Thiệu Chinh không gặp lại Ninh Lâp Hạ thì cũng không để cô vào mắt đâu, không phải ai cũng mù như tôi của trước đây."

Tống Nhã Nhu điên tiết, trực tiếp ném điện thoại đi.

"Điện thoại của ai thế?" Mông Chính ngồi bên cạnh hỏi.

"Tống Nhã Nhu."

"Cậu nói chuyện quá thẳng thắn, không ổn đâu, phụ nữ đều nhỏ nhen, chọc họ tức giận thì càng khiến họ hận cậu hơn, sau này còn khó đối phó hơn cả đàn ông."

Ninh Ngự không gọi điện được cho Ninh Lập Hạ, ngắt lời cậu ta: "Cô ta thì có thể làm gì tôi?"

Mông Chinh cười chạm ly với anh ta: "Sao không thể? Đúng là không đánh lại cậu, người quen thuộc với cậu đều biết cậu chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì. Nhưng cô ta quen Ninh Lập Hạ đúng không? Cậu không sợ cô ta nói gì đó với Ninh Lập Hạ à?"

"Nói cái gì? Nói trước đây tôi từng theo đuổi cô ta? Có ai không có thời có mắt như mù? Dù sao mắt nhìn của Ninh Lập Hạ ngày trước cũng chẳng tốt hơn tôi bao nhiêu."

"Rồi rồi. Chúc cậu may mắn."

Sự thật chứng minh, vận khí của Ninh Ngự rất kém, bởi vì ngay ngày hôm sau Tống Nhã Nhu đã đuổi theo Ninh Lập Hạ đang ôm sách ra khỏi phòng học.

Cô ta đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện mười năm trước Ninh Ngự theo đuổi mình thế nào, người trước của Ninh Ngự không chỉ có cô ta, sợ là Ninh Lập Hạ sẽ chẳng buồn bận tâm.

Có thể đả kích đến Ninh Ngự đồng thời khiến Ninh Lập Hạ hiểu bản thân không hề quan trọng chỉ có một cách, đó là nói cho cô nghe chuyện của bảy năm trước.

"Có thời gian cùng uống một chén trà không?"

"Thật ngại quá, em phải về gấp. Còn có cuộc họp ở phòng làm việc, từ giờ đến tối cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý."

"Chị có chuyện muốn nói với em, là về chuyện chú Nhan, dù em bận đến mấy thì cũng sẽ muốn nghe chứ?"

Ninh Lập Hạ dừng lại: "Chuyện ba em? Chị nói đi ạ, cuộc họp có thể dời xuống buổi chiều, em gọi điện báo họ là được."

"Chỗ này ồn ào, tìm chỗ nào vừa ăn trưa vừa nói nhé. Chị biết một quán đồ cay Tứ Xuyên rất được."

Tống Nhã Nhu là người cực kỳ coi trọng hình thức, đến nơi cũng không lập tức vào chủ đề chính mà vừa xem thực đơn vừa giới thiệu món cho Ninh Lập Hạ.

Ninh Lập Hạ sốt ruột nhưng lại không tiện biểu hiện ra, chỉ đành chờ cô ta mở miệng trước.

Gọi món xong, trong lúc chờ thức ăn được đưa lên, Tống Nhã Nhu mới thong thả nói: "Chuyện chú Nhan quay về chắc em biết rồi?"

"Vâng, có nghe."

"Chỉ cần người vẫn bình an là tốt, có chuyện gì không thể giải quyết chứ? Em đừng lo quá, nếu chú đã quay về rồi, tuy là tạm thời không dám xuất hiện thì hai người cũng sẽ có một ngày gặp được, có người ba nào lại không nhớ con gái mình chứ?"

"Chị muốn an ủi em ạ? Em cám ơn, nhưng đúng là em không lo lắng gì cả." Giọng điệu cao cao tại thượng của Tống Nhã Nhu khiến Ninh Lập Hạ thoáng khó chịu.

Dáng vẻ Tống Nhã Nhu giống như rất khó mở miệng: "Có chuyện này chị đã suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói với em không."

"Chị tìm em là có chuyện muốn nói mà, cứ nói đi ạ."

"Em đừng trách chị nhiều chuyện, cũng đừng nổi giận nha. Chúng ta lớn lên với nhau, chị coi em như em gái mới lo chuyện bao đồng thế này. Hàn Lộ thì thôi đi, từ nhỏ con bé đã quấn quýt mẹ, không thân với ba. Chú Nhan yêu thương em như thế, sao em có thể ở cùng Ninh Ngự chứ, còn sửa thành họ của cậu ta? Để chú Nhan biết thì sẽ đau lòng thế nào."

"Chỉ là đổi cái tên thôi, sửa họ cũng là do hoàn cảnh ép buộc, chỉ cần em có thể tránh khỏi nguy hiểm thì ba nhất định sẽ hiểu."

"Sửa họ của người khác thì không nói làm gì, nhưng mà của Ninh Ngự..."

Ninh Lập Hạ bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cám ơn chị đã quan tâm ba em như vậy, bây giờ ông ấy cũng có chuyện lớn phải suy nghĩ, sẽ không bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt."

"Nếu không vì Ninh Ngự thì chú Nhan đã không rơi vào bước đường này, sao có thể gọi là chuyện nhỏ chứ! Chuyện này chắc chắn em không biết đúng không?"

--- Lời tác giả ---

Thật ra Tống Nhã Nhu cũng rất đáng thương, một người bạn học tính là xuất sắc của tui gần đây cũng đang đau đầu chuyện bị ba mẹ giục cưới này, rõ ràng là đối tượng thân thiết không thích hợp, ba mẹ cô ấy lại một mực khẳng định lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, đẩy hai người vào một chỗ cho bằng được...

***

88: Con người sống trên đời ai cũng có chỗ đáng thương, nhưng vì thoát khỏi hoàn cảnh đáng thương của mình mà kéo người khác vào thế chỗ thì không thể thông cảm được.