Lúc Tàn Canh

Chương 20: Đối tượng kết hôn




「Cứ mãi níu kéo những ký ức cũ có lẽ là bởi bây giờ tôi đã không còn hạnh phúc nữa」

Chương 20: Đối tượng kết hôn

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Ninh Lập Hạ lại thêm một đêm mất ngủ.

Cô hiểu rất rõ tính tình của Ninh Ngự. Tuy là anh ta sẽ không trói cô đi đăng ký kết hôn, nhưng nếu cố tình từ chối, phương thức chung sống ôn hòa này sợ là sẽ khó mà tiếp tục duy trì.

Thật ra bây giờ cô cũng đã có đủ khả năng tự lập, nhưng tâm lý ỷ lại này có lẽ liên quan đến lần gặp nhau đầu tiên của họ.

Bảy năm trước sau khi nhận sự cảnh tỉnh từ Tưởng phu nhân, cô thậm chí đã nghĩ đến cái chết, rốt cuộc không còn biết sợ hãi là gì nữa, dứt khoát làm liều quay về căn nhà cũ của Nhan gia. Khóa cửa biệt thự sớm đã bị chủ nợ xả giận đổ keo vào, cô bèn đập vỡ cửa sổ thủy tinh chui vào trong.

Dù có là một căn nhà trống không thì cũng là nhà của cô.

Nhưng khi người người đó tìm đến, cô vẫn sợ hãi nhảy qua tường trốn ra ngoài.

Đầu tường có những mảnh thủy tinh sắc nhọn, chắc chắn không tránh khỏi bị đâm trúng. Nhưng cô cũng không hề thấy đau, tiếc là lúc từ trên tường cao nhảy xuống đã bị trẹo chân, rốt cuộc không đi được nữa.

Đúng lúc đó Ninh Ngự lái xe qua, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô thì xuống xe, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Nhan Cốc Vũ?"

Cô mau chóng phủ nhận.

"Thật không phải? Khuôn mặt này rõ ràng giống Nhan Hàn Lộ như đúc." Anh ta nghiêng đầu cười, "Cửa sau ở ngay bên cạnh, còn không khóa, đúng là ngốc thật, nghĩ mình đang đóng phim hay sao mà đi nhảy tường. Lên xe đi, đưa em đến bệnh viện."

Đến cả tên của em gái cũng biết, cô càng chắc chắn anh ta chính là một trong những chủ nợ của ba, khập khiễng muốn chạy, thế nhưng thoáng cái đã bị tóm lại: "Tôi là Ninh Ngự, không có hơi sức chơi trò đuổi bắt với em đâu. Lên hay không thì tùy."

Cô như gặp được cứu tinh quay phắt người, túm lấy cánh tay anh ta: "Anh là con trai của ba dượng? Mẹ bảo anh đến tìm em sao?"

Ninh Ngự cười lạnh: "Đi ngang qua thôi, bà ta là ai mà đòi sai bảo tôi?"

Không cần biết là anh ta thích cô, hay là vì muốn trả thù mẹ mà giấu cô đi, cô chỉ biết kể từ lúc đó anh ta đã trở thành ân nhân cứu mạng của mình, là người đã chịu chìa tay ra trong lúc cô nguy nan nhất.

Toàn bộ cuộc sống an nhàn thảnh thơi mấy năm nay đều là do Ninh Ngự ban tặng. Dù sự phụ thuộc của cô không hề liên quan gì đến tình cảm nam nữ, đối mặt với lần cầu hôn này, nói trái tim không hề rung động đúng là giống như cãi cùn.

Ninh Lập Hạ tất nhiên cũng hiểu, lấy bối cảnh của bản thân, có thể lọt vào mắt xanh của Ninh Ngự đúng là phải giơ hai tay lên trời mà hô vang vạn tuế. Thế nhưng con người từng trải qua bấp bênh trắc trở sẽ luôn mong muốn một sự ổn định hơn, cô hiểu tính tình của Ninh Ngự, lại không biết suy nghĩ của anh ta rốt cuộc thế nào. Cô không có gia đình vững chắc để dựa dẫm, còn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, đối với chuyện hôn nhân đại sự không thể nào không cân nhắc thiệt hơn.

Đứng trước Tưởng Thiệu Chinh bản thân từng say đắm nhiều năm cô còn có thể giữ bình thản, vậy thì màn cầu hôn nổi hứng nhất thời này của Ninh Ngự vốn đã quen tùy tiện trong chuyện yêu đương nam nữ, càng không cần phải nói.

Bốn giờ sáng, bên ngoài bắt đầu có mưa, khiến người ta có ảo giác cái nóng bức giữa hè đang dần qua. Ninh Lập Hạ biết đêm nay khó mà ngủ được, dứt khoát đứng dậy đóng cửa bật điều hòa, mở máy tính lên.

Cô lang thang không mục đích dạo quanh các trang web, lúc hoàn hồn đã gần đến bảy giờ. Nhan Hàn Lộ khó thấy dậy sớm, vừa thấy chị gái cau mày thất thần thì phì cười: "Chưa biết chừng Ninh Ngự chỉ trêu đùa chị thôi, trước mắt nghĩ chưa thông thì cố gắng kéo dài, sao phải làm khổ mình như thế? Chị thức trắng đêm đấy à? Trên trán có nếp nhăn luôn rồi kìa. Lời khuyên chân thành đó, chị cứ mặc kệ anh ấy, bát tự của chúng ta không hợp với kiểu người này đâu, không tin chị lên mạng tra thử mà xem."

Ninh Lập Hạ đang buồn chán, nghe em gái nói xong thì nhanh chóng đắp mặt cho xong, mở trang web xem bát tự.

"Trên này nói, chị và Ninh Ngự xung khắc, nhưng lại hợp với Tưởng Thiệu Chinh."

Nhan Hàn Lộ nghe được thì liếc cô một cái: "Thầy Tưởng không phải đã bị chị kéo vào danh sách đen rồi à? Tính bát tự của người ta làm gì?"

Ninh Lập Hạ chột dạ ho một tiếng, vừa định đóng trang web thì chuông cửa vang lên.

Ninh Ngự vừa vào đến cửa, bị khuôn mặt xanh lè, bộ quần áo rộng thùng thình và dáng vẻ ôm máy tính bảng ngồi bệt trên đất của cô dọa một trận hết hồn.

Quen nhau bảy năm, đây đúng là lần đầu tiên anh ta thấy được dáng vẻ lôi thôi này của cô.

(*) lần đầu gặp nhau lôi thôi thế còn gì, các má đẻ bây giờ trí nhớ kém ghê :3

"Có phải em sợ trực tiếp từ chối sẽ khiến tôi thẹn quá hóa giận, mới cố tình biến mình thành bộ dạng này dọa tôi chạy? Không cần phí sức, tôi nhìn trúng con người của em hơn là vẻ ngoài."

Ninh Lập Hạ giật mình, thoắt cái đã chạy biến vào phòng. Ninh Ngự tiện tay cầm máy tính bảng của cô lên, nhìn thấy khung cửa sổ cô chưa kịp đóng thì không khỏi day trán: "Xem bát tự trên mạng... Nói là nhìn trúng con người, ừm, ít nhất thì biết thu quần áo lúc trời mưa."

Nhan Hàn Lộ không dám bén mảng lại gần anh ta, chỉ kịp cười ngốc hai cái rồi chuồn vào phòng.

Ninh Lập Hạ từ trong nhà tắm đi ra, hỏi Ninh Ngự: "Sao anh đến sớm thế?"

"Muốn biết kết quả sau một đêm suy nghĩ của em."

"Anh nói thật đấy hả? Không phải nói đùa sao?"

"Em nói xem."

"Em rất coi trọng chuyện hôn nhân đại sự, không như anh có cái răng sâu đã đòi chia tay. Cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ đã ảnh hưởng rất lớn đến em, em không cần giữa hai người phải có tình yêu, nhưng nhất định phải có trách nhiệm."

Ninh Ngự có vẻ không vui: "Yêu đương và hôn nhân không thể gộp làm một, những người trước đây chỉ là vui đùa. Chuyện kết hôn với em tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi."

"Nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm, anh bỗng nhiên nói kết hôn làm em trở tay không kịp. Còn nữa, từ trước đến giờ em vẫn xem anh như anh trai, về góc độ nam nữ em chẳng biết gì về anh cả."

"Em muốn biết cái gì?"

"Ví dụ như Tống Nhã Nhu." Ninh Lập Hạ cũng không biết vì sao mình vẫn rất để ý cái tên này.

"Cô ta? Tôi còn chẳng nhớ." Ninh Ngự nghĩ nghĩ rồi nói, "Đúng là tôi và cô ta từng có một khoảng thời gian ở bên nhau, nhưng khi đó còn chưa biết em. Cô ta rất thông minh, rõ ràng là cô ta có ý với tôi trước, lại có cách để người khác phải theo đuổi mình. Sau này tôi chán rồi, đang chuẩn bị nói chia tay thì bị cô ta nhận ra, nói chia tay trước luôn. Sau đó cô ta vừa nói với người ngoài là có lỗi với tôi, vừa ám chỉ tôi đang theo đuổi lại cô ta. Tóm lại ở bên cô ta rất mệt. Cô ta thích được người ta nâng lên tận trời, tôi làm gì có rảnh như thế?"

...

Người cũng không có hơi sức nâng Tống Nhã Nhu lên đến tận trời còn có Tưởng Thiệu Chinh.

Tưởng phu nhân không chờ được con trai chủ động nhận lỗi, lại lo lắng Nhan Cốc Vũ sẽ nhân cơ hội này chen chân vào, bèn đổi hướng nghĩ cách nhanh chóng tác hợp cho con trai mình và Tống Nhã Nhu.

Tống Nhã Nhu biết rõ trong lòng Tưởng phu nhân nghĩ gì, lại giả vờ như không biết. Cô ta sớm đã đến tuổi lấy chồng, Tưởng Thiệu Chinh chính là đối tượng thích hợp nhất.

Tướng mạo đẹp, gia cảnh tốt, còn trẻ như vậy đã có đến ba cái bằng tiến sĩ của ba ngôi trường danh tiếng, càng khiến cô ta đánh giá cao chính là hắn luôn biết giữ mình, ngoại trừ có vẻ là đang qua lại với Nhan Cốc Vũ do sự việc hồi nhỏ, thì đúng là hắn chưa bao giờ dính dáng đến ai mà gây ra bất cứ tin đồn bên lề nào.

Nếu như kết hôn, Tưởng Thiệu Chinh chắc chắn sẽ là ứng cử viên tốt hơn so với Ninh Ngự đề cao giá trị thương mại kia, nghĩ xong, tâm trạng của Tống Nhã Nhu mới coi như được cân bằng.