Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 9: Chương 9





Thẩm Thần không biết ngoài Lục Tinh Di ra, Lục Tranh còn một người em trai nữa, hơn nữa người ấy còn sấp sỉ tuổi anh.
Sau khi cậu vào phòng khách, Hàn Ngọc Mai vô cùng nhiệt tình giới thiệu với cậu: "Tiểu Thần à, đây là Bạch Khởi.

Bình thường thằng bé ở lại trường, nên giờ con mới gặp được nó.

Nó là....con thứ hai của dì."
Thẩm Thần ngoan ngoãn chào hỏi, đối phương nhìn thoáng qua cậu rồi gật đầu một cái.
Mặc dù vẻ mặt anh ấy rất bình thường, nhưng Thẩm Thần vẫn thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ.

Vì sao từ đó đến giờ không ai nhắc đến anh ấy nhỉ.

Tuy rằng anh ấy và anh Lục Tranh chỉ giống nhau một hai phần, cơ mà tính tình lạnh lùng của hai người cứ như đúc từ một khuôn ra vậy.

Hai người chỉ cần ngồi ở đó thôi, sau gáy lập tức hiện lên dòng chữ: Người sống chớ lại gần.
Thẩm Thần chào hỏi xong liền trở về căn viện nhỏ của mình.

Việc Lục Tranh có em trai cậu cũng không để tâm cho lắm, vì cậu vẫn đang mãi nghĩ đến bảng điểm kỳ này của mình.
Cậu vô cùng chờ mong muốn đưa bảng điểm cho anh xem, nhưng vẻ mặt lúc nãy của anh trông đáng sợ quá.
Anh làm sao vậy nhỉ....
"Con về rồi à? Vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Lưu Lương từ trong phòng bước ra.
"Chưa ạ."
"Để mẹ đi làm cơm cho."
"Mẹ ơi." Thẩm Thần gọi Lưu Lương lại, lấy bảng điểm trong cặp ra đưa cho bà: "Đây là....điểm thi học kỳ ạ."
"Có điểm thi rồi à? Được bao nhiêu đấy?" Lưu Lương bình thản nhận lấy bảng điểm, nhìn thoáng qua, nói: "Hạng 19 trong lớp.....Chỉ mới 19 thôi sao?"
Thẩm Thần: "Lần này con, con...."
"Hồi tiểu học con thi còn được hạng 10, tại sao lên cấp 2 rồi càng ngày càng kém đi vậy hả?"
Thẩm Thần vội giải thích với bà: "Đâu giống đâu ạ, hồi tiểu học, đơn giản hơn."
"Đơn giản hơn cái gì chứ, vậy sao người ta có thể thi tốt được hả? Mấy hôm nay con chăm chỉ học tập đều là làm bộ ư?"
"Không phải ạ...." Ngay lúc này, đầu lưỡi Thẩm Thần tê rần, cậu cảm thấy dù mình có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.

Niềm vui sướng sau khi nhận được bảng điểm giờ đây sau nhiều lần bị đả kích đã hoàn toàn bay sạch đi.
"Con, đã tiến bộ rồi."
Giọng Thẩm Thần lúc nói câu này vô cùng nhỏ, nhỏ đến độ Lưu Lương hoàn toàn không nghe được.

Thẩm Thần không để ý việc này, bởi vì lúc này cậu cũng không mong mẹ mình có phản ứng nào khác.


Thái độ và lời nói của bà ấy khiến cậu cảm thấy rất tổn thương.

Cậu tự an ủi trong lòng: cậu không có giả vờ, cậu đang nỗ lực tiến bộ.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thần ôm cặp chuẩn bị về phòng thì Lưu Lương đột nhiên gọi cô lại.
"Thần à."
Thẩm Thần quay đầu lại, Lưu Lương hỏi: "Con gặp em trai của Lục Tranh chưa?"
Thẩm Thần gật đầu.
Lưu Lương: "Vậy con phải nhớ cho kỹ, thằng bé đó họ Hàn, sau này đừng có gọi sai."
Thẩm Thần kinh ngạc, hỏi bà: "Cùng, cùng họ với dì Hàn ạ?"
Lưu Lương chẳng muốn nói đến mấy chuyện rối loạn này, nhưng bà lo lắng sau này ở nhà họ Lục, Thẩm Thần sẽ nói sai lời, vì vậy giải thích cho cậu: "Đúng vậy.

Ba, bốn năm trước Hàn Ngọc Mai mới vào cửa nhà họ Lục, lúc đó Hàn Bạch Khởi cũng mười bốn, mười lăm tuổi.

Mẹ ruột của Lục Tranh đã mất nhiều năm nay, Hàn Ngọc Mai chỉ là mẹ kế của thằng bé."
"Nhưng, nhưng mà Hàn Bạch Khởi....."
"Rất giống với Lục Tranh phải không?"
Thẩm Thần gật đầu.
"Hai đứa nó cùng cha khác mẹ nên đương nhiên sẽ có chỗ giống nhau." Lưu Lương nhíu mày một chút, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng, "Đàn ông đúng là thứ xấu xa, trong nhà đã cưới một người, bên ngoài còn ăn nằm với một người khác.

Ha, Hàn Ngọc Mai cũng may mắn thật, chịu đựng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng hết phải chịu khổ."
Lưu Lương cũng không kiêng dè Thẩm Thần, thoải mái trào phúng trước mặt cậu.

Mà Thẩm Thần sau khi nghe Lưu Lương nói xong đã hoàn toàn kinh hãi, nói như vậy là, chú Lục bắt cá hai tay ư?
Thẩm Thần bỗng cảm thấy khó có thể nhìn thẳng Lục Ngôn được nữa, cũng chợt hiểu được vì sao lúc nãy sắc mặt Lục Tranh lại kém đến như vậy.
Cậu không ngờ được là, sau lưng một Lục Tranh vẻ vang rực rỡ, muốn gì có đó lại là một câu chuyện như vậy.
**
Một khoảng thời gian sau đó, Thẩm Thần cũng không gặp lại Lục Tranh.

Thỉnh thoảng có đi ngang qua nhau, nhưng hai người cũng không dừng lại nói chuyện câu nào.
Sau nữa, đêm giao thừa đến.

Ngày hôm ấy, Thẩm Thần theo chân Lưu Lương đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Tối nay mọi người sẽ cùng ăn cơm tất niên với nhau, vì thế Lưu Lương cũng dự định nấu vài món để mọi người nếm thử.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Thần liền vào bếp phụ Lưu Lương.


Phòng bếp và phòng khách cách nhau khá xa, vì thế lúc Thẩm Thần láng máng nghe ngoài phòng khách có tiếng hét vang lên cậu cũng không có phản ứng lại.
Mãi cho đến khi phòng khách truyền đến tiếng động đồ sứ bị đập xuống đất, Thẩm Thần mới giật mình hoảng hốt chạy ra.

Sau khi ra tới phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ngẩn cả người.
Trên bàn trà là một cái bình hoa trắng bị đập vỡ thành từng mảnh, mà dưới nền nhà, là hình ảnh Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi đang vật lộn đánh nhau.

Nắm đấm của hai người không chút lưu tình nện lên mặt, lên người đối phương.
"Hai đứa đang làm gì vậy hả!"
Lục Ngôn và Lục Trí Minh đang ngồi trong thư phòng nghe thấy tiếng động cũng chạy ra xem.

Lục Ngôn đi lên tách hai người ra.

Sau khi bị tách ra, Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi rất bình tĩnh, nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng của mình, hờ hững liếc nhìn đối phương, im lặng không nói tiếng nào.
"Tết nhất rồi mà hai đứa còn làm gì thế hả? Có còn để ông vào mắt không!" Lục Trí Minh tức giận, đập mạnh tay lên bàn trà, tiếng vang vọng lại khiến không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
Lúc nãy Hàn Ngọc Mai cũng có mặt tại đây, bà trộm lau nước mắt, hoảng hốt nói: "Ba, ba đừng tức giận, hai đứa nó chỉ là....."
"Con đừng có nói giúp cho hai đứa nó, Lục Tranh, Bạch Khởi, hai đứa tự giải thích đi."
Lục Tranh nói: "Không có lý do gì cả, nhìn gai mắt đối phương thôi ạ."
"Con nói cái gì vậy hả, nó là em trai của con đó.

Lục Tranh, con là anh trai, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ là sao! Con mỗi ngày tập luyện là để về đánh người nhà mình ư?" Lục Ngôn cực kỳ tức giận nói.
Sắc mặt của Lục Tranh càng lạnh đi: "Người nhà? Lúc mẹ còn sống ông không dám nói lời này đâu."
Lục Ngôn: "Con!"
"Lục Tranh con im miệng lại." Lục Trí Minh nhíu mày quát, ông nhìn sang Hàn Bạch Khởi, nói: "Bạch Khởi con nói đi, có chuyện gì vậy hả?"
"Không có gì đâu ông, anh ta cũng nói rồi, gai mắt đối phương thôi ạ." Hàn Bạch Khởi thong thả nói, tựa như người vừa rồi đánh nhau không phải là mình.
"Con....Hai thằng nhóc thối tha!"
Bởi vì hôm nay là giao thừa, nên con gái và cháu ngoại của Lục Trí Minh đều trở về nhà.

Nhưng lúc này đây, không ai dám lên tiếng khuyên giải cả.
Phòng khách yên tĩnh không tiếng động, Thẩm Thần im lặng đứng một bên.

Một lát sau, dưới ánh nhìn tức giận của trưởng bối, Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi rời khỏi phòng khách, đi về phòng mình.
Thái độ của hai người bọn họ làm Lục Trí Minh không thể bình tĩnh lại được.
"Phản rồi phản rồi! Làm phản hết rồi mà! Để tụi nó đi đi, để tụi nó đi đi.

Tí nữa ăn cơm cũng không cần kêu! Chúng ta tự mình ăn!" Lục Trí Minh ngồi trên sô pha tức giận thở hổn hển.

............
Bữa cơm tất niên này không ai còn hứng thú để ăn nữa.

Trên bàn ăn, mọi người đều cố gắng duy trì cảnh yên bình giả tạo.

Các tiểu bối quan tâm kính rượu, gắp đồ ăn cho Lục Trí Minh, nhưng trong lòng đều tự biết, bởi vì Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi nên ông vẫn luôn không vui vẻ gì.
Sau bữa cơm, mọi người tự giải tán.
Lục Trí Minh không cho người đưa đồ ăn cho hai thằng nhóc đánh nhau lúc nãy, mọi người cũng không dám nói gì cả.
Đêm đã về khuya, nhưng Thẩm Thần vẫn luôn nghĩ đến Lục Tranh, vì vậy cậu lén rời khỏi căn biệt viện quay trở lại biệt thư.
Trước đó cậu đã hỏi dì Từ nên có biết một vài chuyện, Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi đánh nhau là vì Hàn Ngọc Mai.

Có lẽ là do Hàn Bạch Khởi thấy Lục Tranh lạnh lùng với Hàn Ngọc Mai, sau đó còn nói vài câu khó nghe, thế là hai người bắt đầu giễu cợt lẫn nhau, sau nữa liền lao vào đánh nhau.
Thực ra, trong mắt của Thẩm Thần, Lục Tranh luôn là một người chín chắn trưởng thành.

Vì thế hôm nay anh đột nhiên hành động như thiếu niên thiếu suy nghĩ như vậy khiến cậu ngạc nhiên vô cùng.
Có lẽ trước mặt bố mẹ, dù bạn có lớn thế nào đi nữa cũng đều sẽ biến thành một đứa trẻ cả thôi.
"Dì Từ ơi."
"Chao ôi tiểu Thần, con tới đúng lúc quá." Dì Từ kéo cậu vào phòng bếp, nói: "Con xem, trễ thế này rồi mà A Tranh vẫn chưa ăn gì cả, nhất định sẽ rất đói bụng.

Ông cụ thương con, con đưa đồ ăn lên cho thằng bé đi, nếu bị phát hiện cũng sẽ không nỡ mắng con đâu."
"Vâng, vâng ạ." Thẩm Thần còn đang mong tìm được lý do để lên xem Lục Tranh đây.
"Vậy thì tốt quá." Dì Từ vừa đặt đồ ăn vào mâm vừa nói nhỏ: "Lúc nãy dì còn thấy Ngọc Mai đưa đồ ăn lên cho Bạch Khởi, haiz, rốt cuộc thì con ruột vẫn là hơn mà...."
Thẩm Thần cảm thấy hơi xót xa, nhưng cũng không dám bình luận gì nhiều, chỉ nói: "Dì ơi, có trứng gà nấu, nấu chín....không ạ?"
"Con cần trứng gà làm gì? A Tranh không thích ăn cái đấy."
"Không ạ....Mặt của anh ấy, hơi sưng."
"À! Con nhìn dì này, sao lại quên mất việc này cơ chứ.

Con đợi chút, xong ngay đây." Dì Từ nói xong vội đi luộc trứng gà.
"Dạ."
Vài phút sau, Thẩm Thần bưng mâm đồ ăn đi lên lầu.

Cậu đi tới trước cửa phòng Lục Tranh, giơ tay lên gõ vài cái, thế nhưng bên trong không hề có tiếng đáp lại nào.

Cậu hơi do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng vặn chốt cửa đi vào.
Trong phòng không mở đèn, Thẩm Thần nhìn khắp căn phòng một lượt liền phát hiện Lục Tranh không có trong phòng.

Cậu đi tới, để mâm đồ ăn lên bàn đọc sách.
"Người đâu rồi......"
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Thẩm Thần đưa tay lên ấn nút bật đèn.

Sau khi đèn sáng lên, cậu mới phát hiện cửa ra ban công không có đóng lại.


Cậu nhấc chân đi tới đó, chợt thấy một bóng người đang đứng ngoài ban công.
Chắc là người đang đứng ngoài ban công phát hiện có người mở đèn phòng mình nên quay đầu nhìn lại, lúc này Thẩm Thần lập tức đón nhận ánh mắt rét lạnh như băng của anh.
"............"
"Em lên đây làm gì?" Lục Tranh đứng dựa vào lan can, trên tay phải của anh có kẹp một điếu thuốc.
Thẩm Thần nói: ".......Em, đưa đồ ăn."
"Không cần, mang xuống đi."
"Nhưng mà anh còn chưa, còn chưa ăn cơm mà."
"Tôi không đói."
"Anh còn bị thương nữa."
Lục Tranh khẽ cau mày lại, không trả lời.
Bầu không khí lại lặng yên như lúc ban đầu.
Thẩm Thần nhìn dáng vẻ bất cần đời của anh, lửa giận trong lòng bùng lên, cậu nhìn anh, gằn từng chữ một lặp lại: "Anh, bị, thương."
Lục Tranh: "......"
Thẩm Thần cắn môi, đột nhiên cảm thấy vừa tức giận lại vừa tủi thân.

Nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện lại với nhau, nhưng tại sao anh có thể lạnh lùng như thế chứ.

Hơn nữa, tại sao anh lại không chịu quan tâm thân thể của mình cơ chứ?
Có lẽ là do tức giận đến mức choáng đầu rồi, nên trong lúc hốt hoảng, Thẩm Thần đã làm ra hành động can đảm nhất từ lúc đến nhà họ Lục tới giờ, cậu đi tới giật lấy điếu thuốc trên tay anh rồi quăng xuống đất, sau đó lấy chân giẫm mạnh lên.
"......"
"............"
Lục Tranh: "Em......"
"Anh chờ một chút!"
Thẩm Thần không đợi Lục Tranh phản ứng lại liền quay người đi vào phòng.

Một lát sau, cậu cầm một quả trứng gà nóng hổi quay trở lại.
"Làm gì đấy?" Lục Tranh nhướng mày, hứng thú nhìn dáng vẻ to gan hiếm thấy của Thẩm Thần.
Thẩm Thần không trả lời Lục Tranh, cậu duỗi tay nắm lấy cổ áo anh, dùng sức kéo xuống.
Hành động đột nhiên của cậu làm Lục Tranh không kịp đề phòng, thế là anh bị vóc dáng bé nhỏ này kéo khom người xuống.

Trong lúc anh còn đang kinh ngạc, quả trứng gà nóng hổi liền đáp lên khóe miệng anh.
"Shh..."
Tiếng kêu của Lục Tranh kéo Thẩm Thần còn đang choáng đầu quay lại hiện thực.

Cậu sửng sốt một chút, lập tức hoảng sợ rưng rưng hai mắt.
"Đau, đau lắm ạ?"
Đối với Lục Tranh, chút đau đớn này không là gì cả.
Đêm tối mùa đông ở thành phố thủ đô miền Bắc này lạnh đến run người.

Giờ phút này, Lục Tranh ngắm nhìn cậu nhóc con bị lạnh đỏ cả chóp mũi, không biết vì sao lại thốt ra một câu.
"Đau lắm.".