Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 40: Chương 40





Thẩm Thần nghe lời không có đi vào, nhưng cậu không rời đi, ở bên ngoài chờ đợi.
Có quân y ở bên cạnh anh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Cậu......chỉ có thể tin tưởng anh sẽ không có chuyện gì.
Đạt Bắc không chỉ bị nhóm người Lục Tranh dọa cho sợ, cũng bị Thẩm Thần doạ theo.

Thẩm Thần đứng ở ngoài cửa phòng không giống như Thẩm Thần mà bọn họ biết.
"Đạt Bắc, anh nói xem....Tiểu Thần quen biết anh ta sao?"
Đạt Bắc cào cào tóc: "Không biết.

Không thấy bọn họ nói qua."
Vĩ Văn: "Nhưng tôi cảm thấy là quen biết, bây giờ nghĩ lại, lúc trước người đàn ông này còn rất chiếu cố Thẩm Thần."
Đạt Bắc: "Thẩm Thần thế mà lại quen biết loại người đó sao."
Thịnh Quân: "Loại người đó là loại người nào? Này, mới vừa rồi ở dưới lầu anh không nghe thấy sao, bọn họ là quân nhân."
"Ôi tôi biết rồi! Nhưng có điều hình như không phải là một người quân nhân đơn giản."
Thịnh Quân búng tay một cái: "Tôi hiểu rồi! Vì đó không phải là quân nhân đơn giản, nên bọn họ phải giữ bí mật.

Thẩm Thần và bọn họ quen biết nhau, vậy nên mới không tiện nói ra."
Đạt Bắc: "Cậu đang đóng phim đấy à?"
Thịnh Quân: "Hôm nay nhìn thấy chuyện như vậy chẳng lẽ không giống trong phim sao.

Chân tay tôi bây giờ còn run rẩy đây này, hơn nữa, tôi khẳng định, Thẩm Thần có quan hệ bất thường với anh ta."
Lục Tranh bị thương nặng, bác sĩ quân y chỉ là điều trị tạm thời.

Hiện tại việc quan trọng nhất chính là mau chóng đưa anh đến bệnh viện lớn, bệnh viện ở Ba Cát Hương không có điều kiện để chữa trị, cho nên bọn họ phải nhanh chóng trở lại Lhasa.
Buổi chiều lúc bảy giờ, bầu trời ở Tây Tạng vẫn còn sáng, Cửu Dạ và những người khác chuyển Lục Tranh lên xe.
Thẩm Thần chạy tới bên cạnh xe: "Em đi cùng mọi người được không?"
Đứng ở bên cạnh chính là quân y Lão Đường, nghe vậy, anh ta nhìn về phía Cửu Dạ ở ghế lái.
Những mối nguy hiểm bên ngoài đã được xoá bỏ, Cửu Dạ nghĩ, thời gian này Lục Tranh thích Thẩm Thần ở bên cạnh anh, vì thế anh liền gật đầu.
"Cậu nhóc, lên xe."
Thẩm Thần: "Vâng!"

Hai chiếc xe việt dã một trước một sau rời đi, các binh lính còn lại ở lại xử lý hậu quả.
Đây là đường trở về Lhasa.
Khi mới vừa đến, tâm tình cậu hứng khởi bừng bừng, ánh mắt và tâm hồn đều thỏa mãn ngắm nhìn thế giới to lớn không khói bụi này.

Nhưng lúc này rời đi, cậu không còn tâm trí mà ngắm nhìn phong cảnh ven đường, trong mắt chỉ còn thấy Lục Tranh đang gối đầu lên đùi cậu.
Lục Tranh vì tiêm thuốc gây mê, cho nên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Thẩm Thần đưa tay phủ trên mặt anh, tay còn hơi run rẩy.
Trước đây cậu nghe dì Từ nói công việc của bọn họ thường xuyên gặp nguy hiểm, nghe là một chuyện, nhìn thấy được là một chuyện khác.

Bây giờ, tận mắt chân thật nhìn thấy như vậy, thật sự quá khủng khiếp.
"Cậu nhóc, sẽ không sao đâu, em yên tâm." Cửu Dạ nhìn qua từ gương chiếu hậu, an ủi nói.
"Vâng...."
Cửu Dạ trong lòng thật ra cũng sốt ruột vô cùng, nhưng cũng không thể để lộ ra bên ngoài vì sợ sẽ doạ cậu nhóc này sợ, anh ra vẻ thoải mái nói: "Bọn anh trước đây thường xuyên bị thương, anh Lục có khả năng biến nguy thành an."
Thẩm Thần: "Anh ấy thường xuyên bị thương nặng như vậy sao?"
Cửu Dạ sửng sốt, thiếu chút nữa đập đầu, thật sự là đang vạch áo cho người xem lưng.
"Kỳ thật, kỳ thật là không có, em xem,.....anh Lục mạnh như vậy, cũng không phải ai tuỳ tiện làm cậu ấy bị thương được, lúc nãy nếu không vì cứu đồng đội, cũng không đến mức này."
Xe đã đi hơn một giờ, sắc trời dần dần tối.

Hết thảy rất bình thường, cho đến khi phía sau xe phát ra một âm thanh cực lớn.
Kính thuỷ tinh vỡ toang!
"Ấy ấy ấy.......Cửu Dạ! Có mai phục!"
Cửu Dạ nhận được tin nhắn bằng giọng nói của đồng đội theo sau xe bằng bộ đàm đặt bên cạnh.
Cửu Dạ: "Oh Shit!"
Phanh phanh!
Thêm vài tiếng súng nữa, trong đó có một phát hướng đánh tới thân xe Cửu Dạ, đối phương dùng súng bắn tỉa, nhưng kỹ thuật không tốt, không bắn chuẩn xác.
Cửu Dạ cắn răng: "Tình hình sao rồi, ở đâu ra mai phục!"
Bên kia bộ đàm: "Tôi nghi ngờ đó là những người còn sót lại từ bên Nepal* đến để trộm tài liệu, kế hoạch của bọn họ bị chúng ta phá huỷ, phỏng chừng là không cam lòng."
(*Nepal: tên chính thức là nước Cộng hoà Dân chủ Liên bang Nepal, là một quốc gia nội lục tại Nam Á.

Nepal giáp với Trung Quốc về phía bắc, giáp với Ấn Độ về phía nam, đông và tây - nguồn Wikipidia.")
Cửu Dạ: "Mẹ kiếp, không phải là đã giải quyết hết rồi sao! Còn ai nữa?!"

"Lần này là do chúng ta tính toán sai, nhưng văn kiện đã lấy lại được, đã bắt giữ được bọn chúng, sẽ không có chuyện gì."
Cửu Dạ: "Bọn họ đến mai phục chúng ta, rõ ràng mục tiêu không phải là văn kiện."
"Cửu Dạ! Cậu mang anh Lục đi trước! Chúng tôi ở sau ngăn bọn chúng lại!"
Bên trong xe có người bị thương, Cửu Dạ không một phút do dự, cũng tin tưởng người ở phía sau: "Cần thận!"
Nói xong, chiếc xe liền rẽ vào thung lũng, tiếng súng vẫn vang lên ở phía sau, con đường xóc nảy, Thẩm Thần gắt gao ôm chặt lấy Lục Tranh, gương mặt vốn đã không có chút huyết sắc nào giờ càng trắng bệch đến đáng sợ.
Sợ sao?
Rất sợ.
Đó là tiếng súng....trong cuộc sống cậu chưa từng tiếp xúc qua cái này, một đường sống chết, là chỉ vào thời khắc này.

Có thể là cậu sợ nhưng cậu không kêu lên dù chỉ một tiếng, cậu chỉ biết giờ phút này, Lục Tranh vẫn còn đang hôn mê, cậu phải giữ bình tĩnh và tĩnh táo.
Cửu Dạ vừa lái xe vừa phát tín hiệu cầu cứu, nhưng khi anh vừa đặt bộ đàm xuống, xe đột nhiên mất thăng bằng.
Lốp xe phía sau bị bắn trúng!
Cửu Dạ hết sức liều mạng điều khiển tay lái, dừng xe ở trong một hốc nhỏ dưới chân núi.
"Thẩm Thần! Mau cúi đầu! Trước tiên xuống xe!"
Gió nổi lên, có tiếng động đến gần.
Cửu Dạ và bác sĩ quân y cầm súng bước xuống xe.
"Cửu Dạ, xem ra là bọn chúng nhằm vào anh Lục."
"Sớm biết vậy, anh Lục nên giết bọn họ từ đầu, đám người kia phỏng chừng là đến để trả thù." Cửu Dạ cắn răng, cười lạnh: "Con mẹ nó ấy thế mà cũng không xem ai ở đây, mẹ nó tao cũng đâu phải người dễ chọc vào."
Một giây, hai giây, thời gian chầm chậm trôi qua như kéo dài vô hạn, Thẩm Thần cúi đầu ôm Lục Tranh, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Lão Đường, đánh vào cả hai phía, đảm bảo bọn họ không thể vượt qua được!"
"Được!"
Giọng nói thưa thớt lần nữa vang lên.

Nhưng đối phương đã bị súng của Cửu Dạ chặn lại, không ai dám bước lên thêm một bước.
"A...." Người trong lòng hơi run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Thẩm Thần sửng sốt, nâng đôi mắt đã mọng đầy nước nhìn anh, nước mắt như sắp chực trào ra.
"Thẩm Thần?"
"Đừng, đừng nói chuyện."

Bên ngoài có ánh sáng mơ hồ, Cửu Dạ và Lão Đường cùng cố hết sức chiến đấu ngăn bọn chúng lại, chờ đợi quân cứu viện đến.
Lục Tranh nâng tay lên, mặc dù lúc này anh không biết mình đang ở đâu, nhưng anh nghe được bên ngoài có tiếng súng, nhanh chóng nắm rõ tình hình hiện tại.
"Em thế nào lại ở đây?"
Dây thần kinh trong đầu Thẩm Thần rất căng thẳng, trái tim cậu như bị ai đó bóp chặt trong tay, cậu vừa định mở miệng nói gì đó, xe đột nhiên rung lắc dữ dội, tất cả cửa sổ xe bị đập mạnh vỡ tan tành.
"Thẩm Thần." Không ngờ trên núi còn có người của bọn chúng, Cửu Dạ nhìn chiếc xe việt dã, cơ hồ như muốn cắn nát, mẹ nó rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người vậy!
Giờ phút này trong lòng Cửu Dạ nóng như lửa đốt, bản thân anh bị đối phương chặn lại, nhất thời không thể đến được.

Bọn chúng ở trên núi tạm thời cũng không thể xuống được, nhưng bọ chúng rõ ràng bắn vào xe ý định dường như muốn xe nổ tung vậy.
"Thẩm Thần! Xuống xe!"
Trong xe, cả hai người đều nghe giọng nói của Cửu Dạ.
Thẩm Thần chắn ở phía trên Lục Tranh, cảm thấy phía sau lưng đau nhói, những mảnh vỡ của kính xe có vài mảnh đâm vào người cậu.

Sau gáy hơi nhói tựa hồ như có chất lỏng gì đó chảy dọc xuống da thịt cậu, rơi trên mặt Lục Tranh, một đoá hoa diễm huyết nở rộ.
"Tiểu Thần." Đôi mắt Lục Tranh dần ửng đỏ, nhìn thấy ánh mắt cậu vừa đau đớn vừa sợ hãi.
"Anh Lục Tranh, mau, mau xuống xe."
Lục Tranh vẫn chưa hết thuốc tê, hơn nữa vì có vết thương trên người cơ hồ rất khó động đậy, anh nhịn đau đưa tay nâng người lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó liền ngã xuống.
"Em, xuống xe phía bên trái, vị trí này tối bọn họ sẽ không thấy được, em trốn đằng sau tảng đá kia."
"Anh đi ra theo em."
"Anh không động đậy được, em nhanh lên! Xe sắp nổ rồi!"
Thẩm Thần hoàn toàn chấn động.
Cậu nhìn Lục Tranh thật lâu, cắn răng, cong thắt lưng, nghe lời mở cánh cửa phía bên trái.
Sau khi ra khỏi xe, lại không ngoãn ngoãn trốn đi, cậu vươn tay luồn dưới nách Lục Tranh dùng sức kéo anh ra.
Lần một, không động đậy.
Lại một lần nữa, vẫn không động đậy.
Lục Tranh trên người đau đến sắp bất tỉnh, anh tuyệt vọng nói: "Thẩm Thần!"
Chiếc xe phát ra vài âm thanh, Thẩm Thần phảng phất như nghe được tiếng chất lỏng tí tách rơi trên mặt đất.

Nhưng cậu như không nghe được lời anh, từng chút từng chút một kéo anh ra.
"Sẽ đau, anh kiên trì một chút...."
"Thẩm Thần em có nghe thấy anh nói không!"
"Em không nghe, không có việc gì, anh Lục Tranh không có việc gì đâu...."
"Em!"
Có người nói rằng, con người khi bị bức đến đường cùng, sức mạnh tiềm ẩn sẽ bộc phát.
Cơ thể chênh lệch, cậu không thể kéo được anh ra, nhưng lúc này không biết cậu lấy ở đâu ra sức mạnh, từng chút từng chút một, cứ thế từng chút kéo anh ra bên ngoài.


Cả người đau đớn, mạch máu bởi vì ngoại lực tác động mà máu càng điên cuồng mà chảy ra ngoài.

Thẩm Thần gắt gao ôm lấy Lục Tranh, như thể dùng cạn sức lực của toàn thân.
Máu của cậu, hoặc có thể là máu của anh, đã không nhìn rõ là máu của ai.
Lúc này Thẩm Thần chỉ biết, cậu chỉ mong anh không bị sao, nếu ngay trước mắt cậu anh xảy ra chuyện, thì cậu tình nguyện....
Cùng anh chết chung một chỗ.
Lục Tranh bị chọc tức đến choáng váng, nhưng Thẩm Thần rõ ràng không chịu buông tay.

Vì thế anh theo lực kéo của cậu, nhanh chóng đưa bản thân ra khỏi xe.
Toàn thân đau nhức, giống như ngay sau đó có thể chết đi, nhưng giờ phút này, tâm trí anh chỉ còn có cậu nhóc đang khóc nức nở, vẫn là âm thanh bướng bỉnh như trước kia.
"Anh kiên trì một chút, kiên trì một chút nữa sẽ tốt thôi....."
"Anh, cầu xin anh...."
"Phụt!" Trong bóng đêm ánh lửa chợt loé lên, hơi nóng bốc đến tận trời.
Cửu Dạ trừng mắt nhìn chiếc xe việt dã dần bốc cháy trong nháy mắt, tiếng gầm giận dữ từ trong cuốn họng toát ra....
Màn đêm cũng vừa lúc buông xuống.
Tỉnh dậy như một giấc mơ, trong một mảng sương mù, anh nhìn cậu đứng cách đó không xa, vừa rụt rè đưa tay về phía anh.
"Anh Lục Tranh, em thật sự sẽ lớn lên."
"Mọi người nói em là vợ của anh, vậy anh có thể làm chỗ dựa cho em không?"
"Anh đau sao?"
"Em không muốn cùng anh về nhà..."
"Không có việc gì....anh, cầu xin anh kiên trì một chút."
...
Vô số âm thanh khắp nơi vọng đến, mềm mại ôn nhu, tất cả đều là giọng nói của cậu.
Sương mù càng thêm dày đặc, Lục Tranh đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh mờ ảo của cậu, tựa như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Trong tim anh dần hốt hoảng, muốn mở miệng gọi cậu nhưng anh sợ lớn tiếng sẽ làm cậu hoảng sợ, vì vậy nhỏ giọng nói: "Tiểu Thần, đến bên anh này."
Cậu ngoan ngoãn nghe lời đi về phía trước, nhưng càng đi đến gần anh càng nhìn rõ, anh nhìn thấy trên người cậu đổ đầy máu, máu từ đầu, cánh tay, trán, ngực,....Tất cả đều là máu!
"Anh....em đau quá..."
Ánh mắt của cậu trống rỗng không có chút ánh sáng nào, nhưng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Lục Tranh bị ánh mắt của cậu làm cho đau đớn, ngực giống như bị xuyên qua, hiu quạnh lạnh lẽo, như bị dao cắt.
Tựa hồ một khắc mà chạm vào cậu, ngay lập tức cậu sẽ tan biến.
Bóng đêm bao trùm, anh rốt cuộc không nhìn thấy cậu, không thấy cậu ở đâu cả.
"Thẩm Thần!".