Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 25: Chương 25





Lục Tranh đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Thẩm Thần mặt đỏ bừng quay trở về khu chụp ảnh, cúi đầu giúp Hách Kiệt sắp xếp thiết bị.

Nhớ tới Lục Tranh vừa rồi đi ngang qua cậu giọng nói của anh nhuộm ý cười, càng nghĩ cậu càng cảm thấy thật xấu hổ.
A....chào là tay phải...
Cậu biết chứ, cậu cũng đã từng học qua trong kỳ quân sự ở trường nhưng lúc nãy do cậu khẩn trương cho nên đã quên mất điều này.
"Eh, người đàn ông vừa nãy là ai, hiện giờ mấy anh lính đều soái như vậy sao? Quả nhiên là ưu tú thì phải phục vụ vì đất nước." Mục An Thâm nhỏ giọng mà tán thưởng.
Một nhân viên công tác trong đoàn nói: "Không phải người bên cạnh vừa nãy gọi anh ấy là phó doanh sao, wow wow...!Tuổi còn trẻ mà đã lên được vị trí này, rất lợi hại."
"Hả, anh nghĩ anh ta bao nhiêu tuổi, có bạn gái rồi sao?"
"Thoạt nhìn có vẻ anh ta hơn hai mươi tuổi, bạn gái thì...Tôi nghe nói rằng những người lính rất bận rộn, có lẽ cũng chưa có đâu...." Nhân viên công tác sau khi nói xong lại cười: "Chỉ là không có cũng không liên quan đến cậu."
Mục An Thâm: "Này, anh..."
"Được rồi." Hách Kiệt liếc nhìn hai người họ: "Hai người làm cái gì vậy, lải nhải dài dòng, cùng Thẩm Thần mà học hỏi, mau làm việc."
"........"
Hách Kiệt: "Thật là."
Mục An Thâm bĩu môi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thần, trong lòng chửi thầm, thật là biết giả vờ.

Quay chụp xong cũng đã là giờ nghỉ trưa.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thần và những người khác quay trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Hai giờ chiều, quân đội bắt đầu thực hiện các bài huấn luyện, đội nhiếp ảnh cũng ở đây để chuẩn bị chụp ảnh.

Dù sao ở đây cũng là doanh trại, không phải ai cũng có thể chụp ảnh, vì vậy cấp trên của quân đội cũng đã chỉ định một số binh lính có thể để lộ mặt để thực hiện những bức ảnh cận cảnh.
"Thời gian có hạn, tôi sẽ đi với nhóm A đến trường bắn." Hách Kiệt nói: "Thẩm Thần, Mục An Thâm, hai cậu đi với nhóm B đến sân huấn luyện, tôi muốn chính là những bức ảnh chân thực nhất, nhớ kỹ, chụp nhiều một chút về sau còn lựa chọn."
"Vâng."
Cả đoàn chia làm hai đi hai hướng khác nhau.

Thẩm Thần cùng Mục An Thâm đi theo tổ B và các binh lính đến sân huấn luyện.

Lúc sắp đến nơi, Thẩm Thần nhìn từ xa đã thấy nhiều người trên sân huấn luyện đang vật lộn.

Người lính đi phía trước cậu, nói: "Thầy giáo Thẩm, trước tiên chúng ta hãy chụp ở chỗ này."
Thẩm Thần ngượng ngùng nói: "Anh đừng gọi tôi là giáo viên...."
Anh lính gãi đầu: "Tôi không biết phải xưng hô như thế nào mới đúng."
Thẩm Thần có chút xấu hổ: "Được rồi, vậy, anh cứ gọi như anh muốn đi."
"Được!"

"A, anh ta kìa!" Sau khi đến gần, Mục An Thâm bất ngờ kéo tay áo của Thẩm Thần.
Thẩm Thần đang điều chỉnh máy ảnh, ngước mắt nhìn lên.

Không sai, là Lục Tranh, anh đang đứng trên sân huấn luyện.

Lúc này anh đã thay bộ quần áo khác, áo màu đen tay ngắn, quần ngụy trang, chân đi ủng tác chiến.

Sạch sẽ và gọn gàng, cả người tỏa một cổ khí nguy hiểm.
Anh không mấy chú ý những người sắp đi đến gần mình, anh đang đối mặt với một người đàn ông có chiều cao tương tự.

Mọi người ở xung quanh lo lắng nhìn cảnh tượng sắp diễn ra.

Đột nhiên, người đàn ông đối diện Lục Tranh tung nắm đấm.

Thẩm Thần hoảng sợ, vừa định hét lên đã thấy Lục Tranh lảng tránh một cách khéo léo.

Tốc độ của anh rất nhanh, hơi nghiêng đầu nhanh chóng giữ chặt tay đối phương, sau đó đá vào chân anh ta, người đàn ông bị đá lùi lại hai mét.

Nhưng đối phương cũng không dừng lại, anh ta nhanh chóng lần nữa tấn công Lục Tranh.
Đánh mấy cái, đối phương bất ngờ cúi người, Lục Tranh thấy sắp bị đá, nhưng anh không lùi bước, ngược lại anh lập tức khóa chân đối thủ, nhanh chóng đè chặt người đối phương gắt gao khống chế anh ta lại.

Cuối cùng, nắm đấm mạnh mẽ sắp nện xuống.

Một cú đấm này, cũng có thể đập vỡ đầu đối phương đó.
Thẩm Thần trợn tròn mắt, khi nắm đấm của anh sắp chạm vào mặt người đàn ông kia, tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng vài giây sau, nắm đấm dừng lại chỉ cách đầu người đàn ông một centimet.
"..."
Mọi thứ dừng lại đột ngột.
Lục Tranh thả lỏng tay chân, bình tĩnh mà đứng lên: "Không đủ tiêu chuẩn."
Người đàn ông bị ngã xuống đất ngồi dậy: "Anh Lục này, đó là khi em đánh với anh, nếu là người khác, em sẽ thắng!"
Lục Tranh cười lạnh một tiếng, duỗi tay trước mặt anh ta: "Đứng lên."
Người đàn ông mỉm cười, nắm lấy tay anh đứng dậy.
"Tiếp tục luyện tập." Lục Tranh vỗ nhẹ vào vai anh ta: "Tập thêm giờ."
Người đàn ông đó cũng không giận, vẻ mặt nghiêm nghị chào: "Tuân lệnh."
Lục Tranh quay người lại đã thấy Thẩm Thần, cậu đang mặc bộ đồ ngụy trang tay cầm máy ảnh.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, dưới ánh nắng gần như trắng đến chói mắt.

Lúc này, cậu nhìn thẳng anh, đôi con ngươi run rẩy, cũng không biết có bị dọa cho sợ hay không.
"Báo cáo!" Anh lính đứng bên cạnh Thẩm Thần thấy Lục Tranh nhìn bọn họ lập tức nói: "Bây giờ thầy giáo Thẩm và thầy giáo Mục sẽ chụp ảnh ở đây."
Thẩm Thần: "....."
"Thầy giáo Thẩm." Lục Tranh hơi nhướng mày giọng nói không nặng không nhẹ mà gọi một tiếng.
Một tiếng gọi này cũng đủ làm Thẩm Thần xấu hổ muốn chết.

Cậu còn chưa học được nhiều......thầy giáo cái gì chứ.
"Xin cứ tự nhiên." Lục Tranh sau khi nói xong liền đi đến, Thẩm Thần nghĩ anh sẽ rời đi lại không nghĩ tới anh sẽ đi đến trước mặt cậu: "Đã dọa thầy giáo Thẩm sợ rồi?"
Ánh nắng gay gắt, Thẩm Thần ngước mắt nhìn anh, mắt hơi nheo lại: "....Không sợ."
"Vậy tốt rồi."
"......"
Rõ ràng là nhiều người, tại sao lại hỏi mỗi mình cậu.
Mục An Thâm nhìn Lục Tranh, sau đó lại nhìn Thẩm Thần.

Chẳng lẽ hai người họ biết nhau? Nhưng nhìn sắc mặt của hai người không giống.

Lại nghĩ, Thẩm Thần chắc chắn sẽ không thể nào quen biết người đàn ông này.
"Tiểu Quang." Lục Tranh nhìn sang anh lính đứng bên cạnh Thẩm Thần: "Phối hợp cho tốt."
"Vâng!"
Quay chụp chính thức bắt đầu.

Bởi vì có Lục Tranh ở đây, Thẩm Thần có chút lúng túng.

Ngay sau đó, trong lúc chụp ảnh, cậu phải thảo luận với hai người lính đang vật lộn về tư thế và điều chỉnh góc độ sao cho tốt hơn, cho nên cũng bắt đầu nghiêm túc mà quay chụp.

Hai mươi phút sau, đổi sang cảnh tiếp theo.
Trên sân huấn luyện còn có dự án người sắt.

Dự án người sắt này không phải thứ thường thấy trong mắt của người bình thường, mà là một loạt chướng ngại vật được thiếp lập đặc biệt trong quân đội.

Từ đầu đến cuối, vượt qua tất cả các chướng ngại vật trong thời gian quy định mới được tính là hoàn thành.


Hai người lính đã sẵn sàng vào vị trí, cùng phối hợp với máy ảnh.

Thẩm Thần và Mục An Thâm ở bên cạnh, chuẩn bị quay chụp.
Dù sao, quân nhân cũng là quân nhân.

Hai người họ phải vượt qua chướng ngại vật, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh.

Thẩm Thần đứng yên, tay giơ máy ảnh lên để quay chụp.

Chụp ảnh khi chuyển động, cần phải chụp thật khéo léo.

Đôi khi chụp không tốt hoặc ống kính bị mờ, phải làm phiền hai anh lính lại lần nữa vượt qua chướng ngại vật.
Sau hai lần làm lại, Thẩm Thần nhìn hai anh lính trạc tuổi cậu cả người đổ đầy mồ hôi, cậu có chút áy náy.

Rốt cuộc, cũng đến chướng ngại vật cuối cùng.
Ở cấp độ này, hai người phải phối hợp với nhau để leo lên tấm sắt được dựng thẳng, sau đó sẽ rơi xuống vũng bùn và bò đến phía đối diện.

Ngay khi Thẩm Thần vừa nhìn thấy vũng bùn, cậu nghĩ đến việc dùng độ cao để quay cảnh nước bắn tung toé, nhảy, bay lên và rơi xuống bùn.

Tốt nhất là nắm bắt mọi hành động một cách hoàn hảo.
Thẩm Thần và Mục An Thâm vào vị trí lấy góc tốt: "Chuẩn bị, chạy!"
Hai người lính ngay lập tức leo lên, bọn họ nhanh chóng leo lên đỉnh tấm sắt, cả hai chuẩn bị nhảy xuống.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Thần cảm thấy ở góc độ này cậu sẽ không chụp hiệu ứng tốt được, ở giữa là vũng bùn, cậu và Mục An Thâm chỉ có thể đứng bên cạnh, nhưng vị trí hiện giờ không thích hợp.

Thật ra, cậu có thể hô dừng lại, có thể làm lại một lần nữa, nhưng vừa rồi đã lặp lại quá nhiều lần, cậu đã cảm thấy rất áy náy.

Thẩm Thần có lẽ bị ấm đầu rồi, cậu ngay lập tức nhảy vào vũng bùn.
Có điều cậu đã đánh giá thấp mặt bùn này, cậu không nghĩ mặt bùn sẽ kết dính như vậy, rất khó di chuyển.

Sau khi Thẩm Thần đáp xuống, cậu muốn nhấc chân lên nhưng....không nhấc lên được.
Kết quả là, Thẩm Thần rơi thẳng xuống vũng bùn.
Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, hai người lính cũng nhảy xuống.

Một cơn đau truyền đến mắt cá chân, nhưng Thẩm Thần không để tâm đến vấn đề này, cậu nhanh chóng giơ máy ảnh lên, điều chỉnh vị trí, nhanh tay chụp.
"Tách!Tách!"
Hai anh lính nhảy xuống, nước bùn bắn tung tóe, khuôn mặt Thẩm Thần phủ đầy bùn.

Nhưng máy ảnh trên tay cậu được bảo toàn rất ổn, không bị ảnh hưởng đến việc chụp ảnh của cậu.
"........."
"Thầy giáo Thẩm!?"
"Thẩm Thần!" Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, giây tiếp theo có ai đó nhảy vào vũng bùn.

Người đàn ông nhảy vào vũng bùn chạy đến chỗ cậu, nhưng Thẩm Thần không có thời gian để ý đến chuyện này.

Cậu nhanh chóng xem lại những tấm ảnh vừa chụp được, cậu hoàn toàn bị cuốn hút vào thế giới riêng, chỉ nghĩ "cậu đã chụp được những khoảnh khắc đó chưa" vậy.
"Em đang làm cái gì vậy hả!" Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
"Xin lỗi, xin lỗi." Thẩm Thần bối rối, nhưng đôi mắt vẫn dính vào ống kính, mắt không rời đi một chút nào.
Lục Tranh cắn răng, liền lập tức lấy máy ảnh của cậu: "Đừng xem nữa, em đi ra."
Máy ảnh bị người khác lấy đi, Thẩm Thần ngơ ngác: "Ấy, trả lại cho tôi."
Ngước mắt, lúc này mới phát hiện người đứng bên cạnh không phải là người khác, mà là Lục Tranh.

Thẩm Thần chợt sững người một lúc, lấy mu bàn tay lau mặt: "Cái đó....máy ảnh."
Vết bùn bẩn trên mặt được lau đi, Lục Tranh trên cao nhìn xuống, vừa tức giận vừa buồn cười: "Rất có năng lực."
Thẩm Thần xấu hổ, cậu cười nhẹ: "Chụp cũng không tồi."
Lục Tranh: "Anh không có khen em."
Thẩm Thần: "..."
Tình cảnh hiện giờ có một chút xấu hổ, có rất nhiều quân lính nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Hiện tại đột nhiên xảy ra một chuyện như vậy, rất tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
"Thầy giáo Thẩm, cậu có sao không?" Hai anh lính phối hợp ban nãy đi tới.
Thẩm Thần xua tay: "Không sao đâu, những bức ảnh tôi vừa chụp rất tốt, không cần phải chụp lại."
"À....cậu không sao là tốt rồi."
Thẩm Thần mỉm cười, đưa tay xuống bùn để chống đỡ mà đứng lên.

Nhưng vừa mới động mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau.

Sắc mặt cậu lập tức thay đổi, cậu lại ngồi xuống.
"Sao rồi?" Lục Tranh nắm lấy cánh tay cậu.
Thẩm Thần cúi đầu giống như đứa bé đã phạm lỗi vậy: "Không có gì....có lẽ chân bị trật, Ah-----"
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, hai chân mang theo nước bùn mà bắn lên.

Thẩm Thần cả kinh, cậu nhìn Lục Tranh ở khoảng cách rất gần.
".......Em có thể tự đi được."
Lục Tranh dĩ nhiên không quan tâm đến lời nói của cậu: "Tiểu Quang, cầm máy ảnh, tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Cậu lính Tiểu Quang kia nhìn đến sửng sốt, mắt thấy Lục Tranh đã đi khá xa mới ấp úng nói: "......Vâng."
Trả lời xong, anh ta nhìn người khác: "Mới lúc nãy....là phó doanh?"
Người bị hỏi gật gật đầu: "Đúng vậy."
Tiểu Quang xoay người nhìn về phía Mục An Thâm đang đứng ở mép bùn: "Thầy giáo Mục, thầy giáo Thẩm biết phó doanh của chúng tôi sao?"
Lúc này vẻ mặt của Mục An Thâm cũng bị làm cho kinh sợ, vừa rồi cậu ta cũng nhìn thấy, Lục Tranh vốn dĩ đứng cách xa bọn họ, nhưng sau khi thấy Thẩm Thần nhảy xuống vũng bùn, anh lập tức chạy đến.
Mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mọi người không cho là vậy.
Mục An Thâm nói: "Tôi không biết."
Tiểu Quang liếc nhìn đồng đội của mình một lần nữa, rồi nói: "Phó doanh trông rất lạnh lùng, nhưng thật ra là một người rất tốt."
Các chiến hữu đồng loạt gật đầu khẳng định: "Đó là điều chắc chắn, vì nhân dân mà phục vụ.".