Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 14: Chương 14





Buổi chiều một tuần sau, tại cổng trường học.
Lúc này đang là thời điểm tan học, rất nhiều xe đậu lại trước cổng trường, Trúc Lan Khuê đi tới cổng trường, nhìn xung quanh hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chiếc xe việt dã màu đen đậu lại dưới bóng tàng cây ở bên kia.
"Cửu Dạ!" Trúc Lan Khuê nhìn thấy người từ trên xe xuống, mừng rỡ tiến lên phía trước đón, sau đó không hề khách sáo vỗ một cái vào cánh tay anh ta: "Đến sớm đó."
"Trúc đại tiểu thư bảo tôi tới đón ngài, tôi nào dám đến trễ." Cửu Dạ lắc đầu, vò đầu cô ấy: "Không biết lớn nhỏ gì cả, nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là anh."
"Gọi cái rắm ấy."
"Chậc, tính tình em cũng trưởng thành cùng em nhỉ."
"Cút đi."
Trúc Lan Khuê liếc xéo anh ta một cái, sau đó đảo mắt lại nhìn thấy được Lục Tranh ngồi ở ghế sau xe.

Cửa sổ xe chưa đóng, cô ấy thấy được ánh mắt lạnh nhạt của người nọ đang dừng trên người những nhóm học sinh đang đi tới.
Trúc Lan Khuê không ngờ Lục Tranh cũng tới cùng Cửu Dạ, cả người đang trong trạng thái xù lông lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.
"Ơ, anh Lục Tranh cũng đến ạ."
Cửu Dạ buông tay: "Tên này lười lái xe nên ngồi xe tôi cùng tới, mà Thẩm Thần đâu, không ra cùng em à?"
"Hiện tại cậu ấy không cùng lớp với em nữa.

Lớp cậu ấy hay kéo giờ lắm." Trúc Lan Khuê nhìn thoáng qua đồng hồ: "Có điều lúc này hẳn là nên ra rồi."
Trúc Lan Khuê vừa dứt câu, Cửu Dạ lập tức giơ tay chỉ ra phía sau: "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đấy không phải là nhóc con sao."
Lúc này, không chỉ Trúc Lan Khuê mà ngay cả Lục Tranh ngồi trên xe cũng nhìn theo hướng tay anh ta.
Người đang đi cách đó không xa, đúng là Thẩm Thần.
Cậu đi cùng một nam sinh, nam sinh đi bên cạnh cậu đang khoa tay múa chân nói gì đó, khiến người không hay cười như Thẩm Thần lúc này cười đến cong cả mi mắt.
Cửu Dạ chớp mắt, ý vị thâm trường nhìn về phía Lục Tranh: "Chậc chậc...Nhóc con cũng nổi tiếng thật đấy."
Lục Tranh liếc anh ta một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
Cửu Dạ nhìn vẻ "cậu thật nhàm chán" của Lục Tranh, hơi ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "Ấy, mà tên nhóc đấy là ai?"
Trúc Lan Khuê thầm liếc nhìn Lục Tranh, rồi cố ý nói: "Bạn cùng lớp của Thẩm Thần, hồi cấp hai còn là bạn cùng bàn ấy."
Lục Tranh không nhúc nhích.
Trúc Lan Khuê lại cao giọng hơn: "Anh không biết đâu, Tống Từ thích Tiểu Thần của chúng ta, theo đuổi lâu rồi cơ."
Thật ra, Trúc Lan Khuê cũng không biết Tống Từ có thích Thẩm Thần hay không, cô ấy chỉ định mượn cậu ta tới nói một chút, xem thử xem Lục Tranh có phản ứng gì không.


Nhưng kết quả phải khiến cô ấy thất vọng rồi, Lục Tranh ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Trúc Lan Khuê bĩu môi, tức thật!
"Thật hay giả thế!" Cửu Dạ còn khoa trương che miệng lại: "Mấy đứa nhóc con như các em bắt đầu yêu đương rồi sao, wow, đây là thanh xuân nha."
Trúc Lan Khuê: "....."
"Khụ, chỉ là lúc này việc học vẫn là quan trọng nhất.

Các em không thể làm xằng làm bậy, biết không?" Cửu Dạ còn giả vờ vỗ đầu Trúc Lan Khuê một cái.
Trúc Lan Khuê giật giật khóe miệng, giơ chân đá một cước vào bắp chân anh ta: "Tránh ra!"
"Ai ya, em...."
"Lan Khuê?" Lúc hai người nói chuyện, Thẩm Thần và Tống Từ cũng đã đi đến gần.

Thẩm Thần nhìn thoáng qua Cửu Dạ và Trúc Lan Khuê, cũng thấy được Lục Tranh đang ngồi ở ghế sau xe: "Sao các anh....đều đến đây thế ạ."
Trúc Lan Khuê đi tới kéo tay Thẩm Thần: "Là thế này, hôm nay là sinh nhật của Quý Nhiễm, anh ấy có tổ chức một bữa tiệc, lát nữa bọn tớ sẽ đến tiệc sinh nhật của anh ấy."
"Oh."
"Tiểu Thần, lên xe đi." Trúc Lan Khuê lôi kéo Thẩm Thần đi tới chỗ xe đậu.
Thẩm Thần hơi sửng sốt: "Tớ?"
"Đúng thế dù sao bọn tớ đều đi, chẳng lẽ để mình cậu gọi taxi à?"
"Tớ tớ cũng phải đi sao?"
"Sao thế, cậu còn có việc à?" Trúc Lan Khuê hỏi.
"Có." Chưa đợi Thẩm Thần trả lời, Tống Từ đứng bên cạnh đã nói thay cậu trả lời: "Bọn tớ định đi nhà sách mua sách."
Chân mày của Lục Tranh khẽ động, anh nâng mắt lên liếc sang Tống Từ một cái.

Ánh mắt của anh vẫn luôn bình tĩnh không sao tả được, nhưng giờ phút này, trong đôi mắt bình tĩnh ấy còn lẫn vào sự tìm tòi và bất mãn.
Trúc Lan Khuê: "À mua sách ấy à, để lần sau mua, gấp gì chứ."
Thẩm Thần nghe thế, hơi khó xử nhìn sang Tống Từ.

Cậu luôn coi trọng những người thật sự xem cậu là bạn, ví dụ như Trúc Lan Khuê, cũng ví dụ như Tống Từ.


Việc cậu đã đồng ý với bạn bè rồi thì rất khó sẽ đổi ý, vậy nên lúc này tình huống quả thật có hơi khó xử.
"Nhưng mà bọn tớ..."
"Thẩm Thần." Ngay khi Thẩm Thần còn đang do dự, Lục Tranh ngồi trong xe vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nhìn về phía anh, chỉ thấy anh giơ tay lên, mở cửa xe ra: "Lên xe."
"......"
"............"
Thấy Thẩm Thần vẫn không nhúc nhích, chân mày của Lục Tranh khẽ nhíu lại: "Ngẩn ra làm gì, lên xe đi."
"Lên, lên xe đi." Cửu Dạ vội vàng lên xe ngồi vào ghế điều khiển, sau đó vẫy tay nói với Tống Từ: "Xin lỗi nhé nhóc đẹp trai, bọn anh thật sự có việc gấp."
Thẩm Thần nhìn Lục Tranh, rồi lại nhìn sang Tống Từ, cuối cùng chỉ có thể áy náy xin lỗi cậu ta: "Tớ không biết hôm nay có tiệc sinh nhật, vậy, lần sau chúng ta đi mua nhé?"
Tầm mắt của Tống Từ vẫn luôn dừng lại trên người Lục Tranh.

Lúc trước cậu đã gặp qua Lục Tranh rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng cậu lại cảm thấy cảnh giác và khó chịu.

Vì thế, khi Thẩm Thần nâng bước đi tới chỗ xe đậu, cậu liền duỗi tay nắm lấy cổ tay Thẩm Thần.
Thẩm Thần dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn cậu.
Trong vài giây ngắn ngủi ấy, không một ai lên tiếng.

Cửu Dạ đứng đằng kia, vẻ mặt hóng bát quái, Trúc Lan Khuê thì hít sâu một hơi, còn Lục Tranh, anh nhàn nhạt liếc qua cổ tay bị nắm của Thẩm Thần.
Vài giây qua đi, Tống Từ lại nở nụ cười tươi như thường ngày, cậu buông tay ra, vẻ mặt tràn đầy thoải mái.

Giây phút căng thẳng vừa rồi, chỉ tựa như ảo giác thoáng qua.
"À, tớ chỉ muốn nói bài thi kia...., nên hôm nay nhất định phải đi mua.

Cậu không đi cũng không sao, để tớ mua giúp cậu luôn."

"Vậy phiền cậu quá..."
"Không sao, dù sao tớ cũng phải đi, nên thuận tiện thôi." Tống Từ đứng đấy, thoải mái xua tay với Thẩm Thần: "Cậu đi đi, tớ đi đây."
"Ừm." Thẩm Thần vẫn còn cảm thấy áy náy, nói với theo sau lưng cậu: "Cảm ơn cậu."
Tống Từ đã đi rồi, Thẩm Thần tự nhiên cũng lên xe.
Cửu Dạ lái xe đến biệt thự tư nhân của Quý Nhiễm, dọc đường đi, trong xe đều là âm thanh nói chuyện ríu rít của Trúc Lan Khuê và Cửu Dạ, Thẩm Thần và Lục Tranh ngồi sau xe rất yên tĩnh, hai người đều ngoái đầu ra cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Mãi đến khi xuống xe, Thẩm Thần mới chậm chạp phản ứng lại, căng thẳng kéo lấy ống tay áo của Lục Tranh: "Em không mua quà."
"Không sao, em tới là được." Lục Tranh nói.
Thẩm Thần: "Nhưng mà..."
"Người lúc nãy là bạn cùng bàn trước kia của em?"
Lục Tranh đột nhiên đổi đề tài, khiến Thẩm Thần hơi ngẩn người, chốc lát sau cậu mới gật đầu: "Đúng vậy."
"Em thích cậu ấy?"
Thẩm Thần giật mình: "Gì cơ?!"
Trúc Lan Khuê nói tên nhóc kia đang theo đuổi Thẩm Thần, Thẩm Thần cũng không bài xích cậu ta, thậm chí còn hẹn nhau đi nhà sách.

Từng việc từng việc gom lại, khiến Lục Tranh cảm thấy Thẩm Thần cũng là thích tên nhóc kia.
Mà giờ phút này, khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Thần lại càng giống như một học sinh làm sai bị người lớn hoặc thầy cô giáo phát hiện, Lục Tranh nhìn cậu như vậy, liền duỗi tay chỉ vào trán cậu, hết sức nghiêm túc nói: "Em có biết ở tuổi của em, việc gì là phải làm, việc gì là nên làm không?"
Thẩm Thần giật giật huyệt thái dương: "Không phải...Em không có."
"Tôi cũng không phải cổ hủ, chỉ là em còn nhỏ, những tình cảm nhỏ bé thế này rất dễ ảnh hưởng đến việc học."
Ánh mắt của Thẩm Thần khẽ run lên, cậu im lặng nhìn anh.
Mẹ cậu chưa từng quan tâm cậu đến như thế.

Còn anh, anh đối xử với cậu rất tốt, cũng rất quan tâm đến cậu.

Nhưng quan tâm như lúc này, ngữ điệu như lúc này, Thẩm Thần lại tình nguyện anh chưa bao giờ nói ra.
Thẩm Thần: "...Em còn nhỏ, loại tình cảm nhỏ bé của em? Em rõ ràng là đã trưởng thành rồi."
Lục Tranh không ngờ cậu dám phản bác lại lời anh, ấn đường lập tức nhíu lại.
Thẩm Thần cắn răng nói tiếp: "Đó không phải là tình cảm nhỏ bé, đó là em thích thật, nếu em đã thích sẽ thích toàn bộ, không phải một chút, cũng không phải nhỏ bé."
Thẩm Thần rất ít khi phản ứng mạnh như vậy.

Trong lòng Lục Tranh rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút tức giận.

Anh không ngờ cậu tuổi còn nhỏ, nhưng nói tới việc tình yêu lại nói đến rành mạch như thế.

Cậu thích tên nhóc kia đến thế ư?
"Lục Tranh, các cậu đứng ở cửa làm gì, mau vào đi." Quý Nhiễm đi ra ngoài đón: "Mau lên mau lên, chỉ còn thiếu hai người thôi."
Sự xuất hiện của Quý Nhiễm đã chấm dứt đề tài vừa rồi, Lục Tranh liếc nhìn Thẩm Thần một cái, trầm mặt đi vào nhà.
Thẩm Thần rũ mắt xuống, cảm giác đôi mắt hơi khô.
Quý Nhiễm: "Nhóc con, vào nào?"
Thẩm Thần "dạ" một tiếng, nhỏ giọng nói: "...Sinh nhật vui vẻ ạ."
"Ha ha, cảm ơn em nha."
Người tới tiệc sinh nhật của Quý Nhiễm đều là bạn bè lớn lên trong đại viện, Thẩm Thần đi vào nhìn thấy được không ít người đã lâu không gặp, ví dụ như Tiết Linh Linh đoạt máy chụp ảnh của cậu lúc trước, lại ví dụ như Trình Yên Chi, mỹ nữ trong miệng mọi người....
Bởi vì đều là bạn bè, thanh mai trúc mã hiểu rõ gốc rễ của nhau, nên hôm nay mọi người tụ họp lại chơi rất high, Cửu Dạ và Lục Tranh vốn không định uống rượu cũng bị rót vào bụng không ít.
"Yên Chi, lúc trước tôi có xem phim truyền hình mà cậu diễn, siêu đẹp đấy." Một nam sinh nói, "Tôi thấy cậu là sắp hot rồi, trước khi hot nhớ ký cho tôi vài chữ ký nha."
"Nhất định là sẽ hot, Yên Chi của chúng ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn diễn xuất có diễn xuất, khi nào hot chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Trường đại học mà Trình Yên Chi đang theo học là trường nghệ thuật đào tạo diễn viên chuyên nghiệp, tuy rằng mới chỉ năm nhất, nhưng Trình Yên Chi đã tham gia hai bộ phim truyền hình, trong đó bộ phim vừa chiếu lúc trước còn nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Như lời mọi người nói, loại người vừa có nhan sắc vừa có thực lực lại có bối cảnh như Trình Yên Chi, hot hay không chỉ là vấn đề thời gian.
"Được rồi, đừng nói về tôi nữa." Trình Yên Chi cười nhạt: "Hôm nay là sinh nhật của anh Quý Nhiễm, chúng ta vẫn nên chú ý tới vai chính hôm nay đi."
Quý Nhiễm nhếch môi cười: "Tôi không sao cả."
"Ấy ấy, đừng nói như vậy.

Nào nào nào, mọi người cùng kính thọ tinh một ly nào, không được gian lận, phải một hơi là cạn."
"Một hơi cạn sạch cái gì chứ, ở đây còn có vị thành niên đấy." Cửu Dạ cười nói.
"Chậc, vị thành niên gì chứ, cậu biết không, năm ngoái ấy, con nhóc Tiết Linh Linh đã uống hết một ly rượu vang đỏ trước mặt bố nó, cậu đoán xem sau đó thế nào, bố nó còn khen nó không hổ là con gái nhà họ Tiết, buồn cười chết tôi rồi."
Tiết Linh Linh liếc xéo người nọ một cái: "Một ly rượu mà thôi, có là gì chứ."
"Ha ha nói đúng lắm đúng lắm, ông đây lúc mười sáu mười bảy tuổi đã là tửu thần rồi." Người nói chuyện có lẽ là do đã uống nhiều rượu, vừa cười nói vừa rót rượu đưa cho Tiết Linh Linh và Trúc Lan Khuê.
Trong nhóm người có mặt hôm nay, còn vị thành niên chỉ có ba người là Tiết Linh Linh, Trúc Lan Khuê và Thẩm Thần.

Lúc này, mọi người đều như đang xem náo nhiệt nhìn về phía ba người họ.

Nhưng ngay khi một ly rượu vang đỏ được đưa tới trước mặt Thẩm Thần, đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn tới chặn lại, đẩy ly rượu ra xa.
"Này?" Người đưa rượu tới ngừng cười, vừa nâng mắt lên liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Tranh.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cảnh cáo của Lục Tranh vang lên.
"Cậu ấy không uống.".