Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 13: Chương 13





Xe rất nhanh đã chạy đến cửa nhà, Lục Tranh và Thẩm Thần xuống xe, Quý Nhiễm lại lái xe đưa Cửu Dạ về nhà anh ta.
Thẩm Thần đẩy cửa đi vào nhà, vừa vào đã nhìn thấy Lục Tinh Di vẫn duy trì tư thế nằm dài trên sô pha xem TV như lúc nãy.

Cậu ta vừa nhìn thấy Lục Tranh liền lật đật bật người dậy như cái lò xo, trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Tranh: "Anh?"
Lục Tranh bước qua: "Ông nội đâu rồi?"
"Trong thư phòng ấy! Để em đi gọi ông!"
"Ừ."
Từ nhỏ đến giờ Lục Tinh Di luôn sợ Lục Tranh, vậy nên tuy là trong lòng cậu rất kích động, nhưng vẻ mặt vẫn đâu ra đó rất đàng hoàng.
Cậu ta chạy chậm tới thư phòng: "Ông ơi! Anh về rồi nè!"
Cao giọng gọi, giống như muốn để tất cả mọi người trong nhà đều nghe được vậy.
Lục Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, không, phải nói là anh còn bình tĩnh hơn mấy năm trước nữa, thậm chí mỗi một hành động của anh đều khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người mình.
"Thành tích dạo này thế nào?"
Thẩm Thần vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, cậu không ngờ được anh bỗng nhiên lại hỏi như vậy, Thẩm Thần hơi sững sờ một lúc, rồi nói: "Cũng, cũng được ạ."
"Cấp 3 khó hơn cấp 2 nhỉ?"
"Có chút ạ, hồi đó, anh cũng thấy cấp 3 khó hơn ạ?"
Thẩm Thần bối rối không biết nói gì, Lục Tranh nghe thế khẽ cong môi cười: "Tôi không cảm nhận ra."
Thẩm Thần: "......Oh."
Quả nhiên là một câu hỏi ngu ngốc mà, đoán chừng với bộ não của anh chắc cũng không cảm thấy cấp 3 có chỗ nào khó đâu.
Lục Tranh cảm thấy bộ dạng cau mày của cậu có hơi buồn cười, nhưng anh cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ nói: "Có lẽ là có hơi khó, nếu em thấy không hiểu có thể đăng kí vài lớp học thêm, Cửu Dạ lúc trước cũng như thế."
"A......Vâng ạ." Thẩm Thần im lặng một lúc, lại nói: "Đúng rồi, em nghe ông nói học ở chỗ anh rất mệt, bình thường các anh hay làm gì ạ?"
"Bình thường? Cũng tập huấn như lúc ở sân huấn luyện vậy, chỉ là sẽ khắc nghiệt hơn một chút." Lục Tranh nói xong, bất ngờ liếc nhìn Thẩm Thần, anh phát hiện lúc cậu nói chuyện đã trôi chảy hơn ngày trước rồi.
"Thẩm Thần."
"Dạ?"
"Có món quà tặng em."
Thẩm Thần hơi sửng sốt: "Cho em ạ?"

"Ừm, tôi lấy ở chỗ một người bạn, còn đang để trong vali...." Lục Tranh vừa định đứng dậy đi lấy, bên này Lục Trí Minh vừa đi từ phòng ra: "A Tranh."
Lục Tranh nhìn Lục Trí Minh, sau đó quay đầu lại nói: "Tối nói chuyện sau nhé."
Thẩm Thần ngây ngốc gật đầu.
Anh đây là, mang quà về cho cậu sao?
Tiếp theo đó là các màn chào đón Lục Tranh, hôm nay dì Từ nấu rất nhiều món ngon, mọi người tụ họp lại ăn một bữa cơm sum vầy.

Lục Tranh rất ít khi nói chuyện, cơ mà khi có người hỏi chuyện trong quân ngũ anh vẫn kiên nhẫn trả lời.
Thẩm Thần vẫn luôn im lặng, cậu nghiêm túc nghe từng câu mà anh nói, theo đó tưởng tượng trong đầu một thế giới hoàn toàn xa lạ với mình.
Sau nữa, Lục Trí Minh gọi Lục Tranh vào thư phòng, còn Thẩm Thần đi theo Lưu Lương về phòng của mình.
Sắc trời tối dần đi, trong lòng cậu vẫn luôn nhớ mong món quà mà anh nói, chỉ là cậu biết anh cần thời gian ở bên người nhà của mình, nên cố gắng kiềm chế trái tim mình lại, thầm nghĩ anh cũng không phải đi ngay, gấp cái gì chứ.
Hôm sau, mãi đến khi tan học về nhà, Thẩm Thần vẫn không gặp được Lục Tranh.

Nghe dì Từ nói là, hôm nay anh đi ra ngoài ăn cơm với bạn bè trong đại viện.
Thẩm Thần cảm thấy hơi mất mát một tẹo.
Nhưng cũng không biết bao giờ anh mới về, cậu chỉ đành về căn gác nhỏ trước.
Sau khi ăn tối xong, Lưu Lương về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Thần định về phòng làm bài tập thì nhìn thấy Lục Tranh đang đứng ngoài cửa sổ.
"Dì Lưu không ở nhà sao?" Lục Tranh đi tới, thuận miệng hỏi một câu.
"Đang trong phòng nghỉ ngơi ạ." Thẩm Thần không ngờ anh về nhanh như vậy: "Không phải anh ra ngoài sao ạ?"
Lục Tranh đi tới vài bước, giơ món đồ trong tay lên cho cậu xem: "Không có việc gì nên về sớm, cầm đi này."
Thẩm Thần hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, đây là quà anh định đưa cho cậu: "Cái này là......"
"Máy ảnh còn không?"
"Dạ?"
"Máy ảnh của em đấy."
"Còn ạ."

"Ừ." Lục Tranh gật đầu: "Tôi không biết ước mơ của em có thay đổi gì không, chẳng qua ngày hôm đó tôi gặp một người bạn, anh ấy là nhiếp ảnh gia, vậy nên cầm vài món chỗ anh ấy về cho em."
Thẩm Thần đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không dao động của anh.

Cậu không ngờ là, anh vẫn còn nhớ những lời nói hồi mấy năm trước của cậu, hơn nữa còn tìm sách và album mang về tặng cậu nữa.
Thẩm Thần nhấp môi, cầm lấy quyển album đặt trên đầu, cẩn thận lật trang đầu tiên ra.
Đây là một bộ ảnh nhân vật, mỗi nhân vật trong từng tấm ảnh đều đến từ các góc khác nhau trên thế giới......Hiện tại Thẩm Thần vẫn chưa thể nhìn được kỹ thuật trong từng tấm ảnh ra sao, nhưng cậu cảm thấy những bức ảnh này nhất định rất quý giá.
"Cái này thật sự là cho em ạ?"
Lục Tranh khẽ cười: "Chứ không lẽ tôi đem qua đây chỉ để em lật hai ba trang à?"
Thẩm Thần thích thú ôm quyển album vào ngực, vui vẻ tới nỗi quên mất tiếp theo nên nói gì.
Sau đó, Lục Tranh lại lên tiếng dặn dò: "Chỉ là hai năm nay vẫn phải lấy việc học làm chủ, lúc nào rảnh rỗi hẵng xem."
"Vâng ạ!"
Hai người bọn họ đều đã trưởng thành, nhưng giờ phút này, cậu bỗng nhiên cảm thấy anh không còn xa lạ nữa.
Từ trước đến nay, trừ anh ra, không một người nào hỏi đến ước mơ sau này của Thẩm Thần.
Cũng chưa từng có ai thật sự nhớ đến ước mơ của cậu, ngoại trừ anh.
Anh vẫn như lúc trước, là người ngoài mặt lạnh lùng nhưng tan học sẽ chờ cậu cùng về nhà, là người cho dù cậu làm sai bài tập bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn sẽ kiên nhẫn giảng lại từng câu cho cậu, không hề thay đổi một chút nào.
"Thần, con ở ngoài phòng khách à?" Bỗng nhiên tiếng Lưu Lương từ trong phòng vang lên.
Thẩm Thần giật mình, gần như lập tức chạy vọt vào phòng.
Lục Tranh: "........"
Thẩm Thần để quyển album lên bàn, xong lại lấy bài thi đè lên.

Lục Tranh đi tới cửa phòng cậu, hai mắt nhiễm ý cười, nhỏ giọng nói: "À, suýt chút nữa thì quên mất, mẹ em không thích mấy cái này."
"Thần à......" Lưu Lương gọi cậu lần nữa, ngay sau đó, Thẩm Thần liền nghe thấy âm thanh vặn chốt cửa vang lên.
Mẹ cậu đâu chỉ là không thích, là hận đến tận xương tủy mới đúng.
Nếu để bà ấy biết cậu có ước mơ giống bố, dù chỉ là tí xíu thôi, bà nhất định sẽ bùng nổ ngay lập tức cho mà xem.

Tuy rằng chỗ sách này là Lục Tranh tặng, nhưng Thẩm Thần dám đảm bảo là nếu để Lưu Lương biết, thì bà ấy nhất định sẽ đợi đến lúc Lục Tranh đi liền lập tức xé sạch hết luôn.
Thẩm Thần cảnh giác quay đầu lại dò xét tình huống, chỉ là vừa quay đầu cậu đã phát hiện Lục Tranh lúc này đang đứng cạnh cửa phòng cậu, trên tay anh còn cầm theo hai quyển sách chuyên ngành về chụp ảnh.
Cửa phòng mở ra, trái tim Thẩm Thần nhảy dựng lên, không biết có phải là do bị dọa ngây người hay không nữa, nhưng đợi đến khi phản ứng lại, Thẩm Thần mới nhớ mình vừa kéo tuột Lục Tranh đang không đề phòng vào phòng, không hề do dự chút nào nhét cả anh và sách vào trong tủ quần áo.
"......"
".........."
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim tăng lên không ngừng.
Lúc Thẩm Thần đóng cửa tủ lại thì Lưu Lương vừa khéo đi tới cửa phòng cậu, bà hơi nghi ngờ nhìn cậu, không hài lòng nói: "Tối rồi mà còn lộn xộn cái gì đó?"
Thẩm Thần lúc này đã bị hành động của mình dọa ngu người rồi, chỉ có thể trả lời theo quán tính: "Con, con đâu có làm gì đâu.

Con đang lấy quần áo, định đi tắm."
"Vậy thì nhanh đi đi, nếu không tối lại học bài tới nửa đêm cho xem."
"......Dạ."
Lưu Lương vừa nói vừa xoay người đi về phòng mình.

Sau khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Thẩm Thần đờ người nhìn về phía tủ quần áo còn chưa đóng chặt đằng kia.
Chắc chắn là cậu điên rồi.
Lúc đầu Lục Tranh cũng có hơi ngây người, đến khi phản ứng lại thì mùi hương thoang thoảng của thiếu niên mới lớn đã xông vào cánh mũi.
Bên ngoài vang lên giọng nói căng thẳng của Thẩm Thần, anh đứng trong này cũng khó thở theo.

Một mảnh vải mềm mềm phớt qua má anh, cánh cửa tủ đóng không chặt, anh nương theo tia sáng mỏng manh lọt qua khe tủ mà liếc mắt nhìn thử, là một chiếc quần lót nho nhỏ màu trắng.
"........."
Tình huống lúc này thật khiến người ta bối rối hơn so với lúc đối mặt với đao thật kiếm thật nhiều.
Lúc làm nhiệm vụ nguy hiểm muôn phần, có lần anh từng núp trong một tầng lầu mấy giờ liền không hề di chuyển.

Nhưng so với lúc ấy có thể duy trì tỉnh táo, thì bây giờ anh gần như không thể bình tĩnh cho được.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Lục Tranh nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn đặt trên cửa tủ, cửa tủ từ từ mở ra.
Ánh sáng lập tức tràn vào, Lục Tranh hơi nheo mắt lại, vô cùng "bình tĩnh" đưa mắt nhìn cậu bé con bị dọa ngu người đứng bên ngoài.
Quả thật Thẩm Thần bị dọa ngu người luôn.


Hành động vừa rồi của cậu hoàn toàn theo bản năng cả.

Vì thế lúc mở cửa tủ ra, nhìn thấy Lục Tranh đang đứng giữa đống quần áo của mình, hơn nữa còn có chiếc quần lót của cậu còn đang cọ vào sườn mặt anh,...!lông tơ trên người Thẩm Thần dựng hết cả lên.
Thẩm Thần bây giờ quả thật chỉ muốn đào một cái hồ để cắm đầu xuống cho xong, tại sao cậu không gập tử tế quần lót mà móc chúng lên làm gì chứ?
"Có thể đi ra chưa?" Lục Tranh khoanh hai tay lên ngực, cười như không cười nhìn cậu.
Thẩm Thần lùi về sau một bước, loạng choạng nói: "Xin, xin lỗi anh, em....."
"Bị dọa tới mức này à, chẳng lẽ em nghĩ mẹ em sẽ quẳng sách vào mặt tôi bảo tôi cút đi sao?"
Thẩm Thần liên tục lắc đầu như cái trống bỏi.
Lục Tranh khẽ cười, nhưng có lẽ là do tình huống hiện tại có hơi xấu hổ, anh cuộn tay lại đưa lên miệng ho một tiếng, sau đó bình tĩnh bước ra khỏi tủ quần áo: "Tôi về đây.

Nếu không tí nữa mẹ em quay lại thì dù tôi không cần trốn cũng phải trốn thôi."
Mặt Thẩm Thần đỏ ửng lên.
Vốn dĩ ban đầu người là không cần trốn, chỉ cần lấy sách trên tay anh giấu vào tủ quần áo, sau đó lại bịa lý do gì đó giải thích vì sao anh lại đây là được.

Nhưng hiện tại thì sao, trốn cũng trốn rồi, nếu Lưu Lương còn đi ra lần nữa, Lục Tranh đúng là có trăm miệng cũng không giải thích được vì sao trời tối rồi còn xuất hiện trong phòng của con trai bà nữa.
Lúc bóng lưng anh đi tới cửa nhà, Thẩm Thần liếc nhìn cửa phòng Lưu Lương một cái, sau đó nhấc chân đuổi theo.
"Anh ơi......"
Lục Tranh vừa đặt chân ra khỏi cửa nhà, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại từ phía sau truyền tới.

Anh quay đầu lại, nhìn Thẩm Thần đang giữ chặt góc áo của mình.

Màn đêm buông xuống, gương mặt trắng nõn phiếm hồng của cậu vừa sáng sủa vừa rõ ràng.
Lục Tranh hơi rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Sao thế?"
Thẩm Thần mím môi lại: "Không ạ.....Chỉ là, cảm ơn anh."
"Không cần đâu, nhân tiện mà thôi." Lục Tranh duỗi tay, vỗ đầu cậu như ngày trước: "Đi đây."
"Vâng ạ."
Lục Tranh quay người đi về phía hành lang dài đằng trước, cơn gió lạnh trong đêm đông thổi qua, mùi hương trên sườn mặt hình như lại nhạt đi thêm một chút..