Tây Vực
Phong Vô Tâm sau khi biết được Lạc Bắc Thần vẫn còn tại thế, trong ánh mắt chứa một nửa vui mừng một nửa lãnh đạm, hai hài tử biết phụ thân sắp trở về, lập tức hoan hô nhảy nhót không ngừng.
Bạc Cô Mặc cùng Đồ Nha Tề - Túc Sa cũng một bên bồi tôn nhi mình vui đùa, không khí một mảnh ấm áp, bao quanh nhân tâm từng người.
"Phong nhi chạy chậm một chút, cẩn thận ngã..." Bạc Cô Mặc nhìn Bạc Cô Tình Phong dùng thân thể phấn nộn chạy thật nhanh trốn đi ma trảo của Bạc Cô Niệm Thần, bà nhắc nhở.
"Nãi nãi yên tâm, tôn nhi vô cùng lợi hại nha." Bạc Cô Tình Phong vừa thở hồng hộc vừa đắc ý nói.
Mọi người ngồi quanh một cái bàn, ánh mắt cưng chiều nhìn hai đứa nhỏ đang đùa giỡn, Phong Vô Tâm nàng cũng cười, nụ cười phá lệ đẹp đẽ, vô cùng trìu mến và thương yêu.
Lạc Bắc Thần đám người vừa tới Phong Điện, thì gặp Phong Vương bước ra.
"Lạc Vương, biệt lai vô dạng." Phong Vương vừa rồi đã chào hỏi Bạc Cô Mặc nên biết được Lạc Bắc Thần vẫn còn sống, hắn trên mặt tươi cười nhìn đám người phía trước, lập tức lên tiếng chào hỏi.
"Nhạc phụ, biệt lai vô dạng." Lạc Bắc Thần khom người, mỉm cười nói.
Tuyết Vô Song, Ngân Vũ đám người phía sau cũng hướng hắn chắp tay chào hỏi.
"Ngân Vũ công chúa." Phong Vương nhìn đến Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, lập tức kinh hô, hắn sau đó chắp tay hữu lễ.
"Vị này nếu bổn Vương đoán không sai là Tuyết Cung Chủ Tuyết Vô Song đi?" Phong Vương cũng nhìn đến Tuyết Vô Song chắp tay nói.
"Ân, Tuyết Vô Song." Tuyết Vô Song lãnh đạm gật đầu.
"Tiểu Phong nàng ở bên trong?" Lạc Bắc Thần căng thẳng hỏi Phong Vương.
"Mọi người đều ở." Phong Vương nói.
"Vậy hiền tế vào trước." Lạc Bắc Thần gật đầu nói, sau đó dẫn mọi người đi vào.
Phong Vương phía sau nhìn Lạc Bắc Thần, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho nàng, nữ nhi của hắn, hắn hiểu nhất...
Tuyết Vô Song nhìn đến Lạc Bắc Thần cả người lo lắng, căng thẳng, một bên vỗ tay nàng trấn an.
Ngân Vũ ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần, trong lòng hả hê, đây là vui mừng khi người gặp họa, tiểu sư muội nàng tính tình, chậc, chậc lần này khó vãn hồi rồi.
Lạc Bắc Thần hít sâu một hơi, mỉm cười bảo không có gì với Tuyết Vô Song, nàng nhìn cánh cửa phòng phía trước, trán cũng toát mồ hôi, nàng sợ a, nàng sợ Tiểu Phong không thèm để ý tới nàng, nàng rất sợ...
Trong lúc Lạc Bắc Thần đang lo sợ thì bịch một tiếng, có cái thứ gì đó va vào chân nàng, hình như rất mềm giống như cục thịt vậy. Lạc Bắc Thần cúi đầu, đỡ lấy Bạc Cô Tình Phong không cho nàng ngã ra sau, phụ tử bốn mắt chớp chớp nhìn nhau.
"Người là phụ thân?" Bạc Cô Tình Phong ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đảo qua lại, sau đó vụt sáng, nhảy nhót hô lên.
"Phụ thân, phụ thân..." Bạc Cô Niệm Thần ở phía sau chạy tới, thấy Lạc Bắc Thần, hai mắt sáng lên, hai chân ngắn ngủn chạy nhanh đến, phóng lên ôm chặt cổ nàng, vừa khóc vừa hô.
"Ngoan không khóc, phụ thân đã trở về." Lạc Bắc Thần đỏ mắt, cưng chiều vuốt ve mặt nữ nhi của mình.
"Ôm, ôm, ôm con nữa..." Bạc Cô Tình Phong ở dưới, chu mỏ ủy khuất nói, hai tay kéo quần Lạc Bắc Thần như muốn tuột, hô lên liên tục.
"Rồi, đừng kéo nữa, ngoan." Lạc Bắc Thần mỉm cười, khom người xuống, tay còn lại bế lên nữ nhi của mình, hai đứa hai bên, phi thường nặng.
"Tụi con rất nặng nha." Lạc Bắc Thần làm vẻ mặt đau khổ, nhìn hai nữ nhi ai oán nói.
"Phụ thân muốn nặng giống tụi con không?" Bạc Cô Tình Phong hôn lên má Lạc Bắc Thần như muốn an ủi nàng, sau đó cười khanh khách hỏi.
"Muốn nặng là phải ăn thật nhiều giống tụi con sao?" Lạc Bắc Thần yêu thương cười hỏi lại.
"Tụi con không có ăn nha." Hai hài tử chu môi, nhẹ lắc đầu, đồng thanh nói.
"Tụi con chỉ uống sữa của mẫu thân thôi, phụ thân muốn uống không, con thấy mẫu thân nơi đó còn rất nhiều, không lẽ là chừa cho phụ thân sao?" Bạc Cô Tình Phong câu cuối vẻ mặt sinh ra tò mò.
"Đúng, đúng, mà nếu phụ thân có uống của mẫu thân, nhớ xin người cho tụi con nữa nha." Bạc Cô Niệm Thần hai mắt long lanh gật đầu nói.
"...." Lạc Bắc Thần khóe môi co rút, mặt đỏ lên một mảnh.
"...." Tuyết Vô Song, Ngân Vũ suýt nữa bật cười, hai người vô cùng bất đắc dĩ không biết nói gì.
"...." Tuyết Lam, Viện Sinh, Ám Minh, nén cười muốn nội thương.
"Phong nhi, Thần nhi!"
Bên trong âm thanh truyền tới, sau đó là Độc Tôn bước ra, hắn nhướng mày nhìn Lạc Bắc Thần đang bế hai tổ tông, sau đó đảo mắt qua hai nữ nhân hai bên, trong lòng ám đạo một tiếng: Thảm rồi tiểu sư phụ ơi!
"Vũ nhi bái kiến sư phụ." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ thấy Độc Tôn, lập tức khom người hành lễ.
Tuyết Vô Song và những người còn lại cũng hữu lễ chào hỏi.
"Tiểu sư phụ." Độc Tôn đối với hai người gật đầu, sau đó đi đến hướng Lạc Bắc Thần hành lễ.
"Woaa! Hai cô cô thật đẹp a..." Bạc Cô Niệm Thần nhìn ra phía sau phụ thân mình, thấy Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, liền Oa một tiếng nói.
"Đẹp không kém mẫu thân nha." Bạc Cô Tình Phong cũng nhìn tới, oa oa nói một câu.
Tuyết Vô Song mỉm cười, tay xoa đầu hai đứa một cái, cưng chiều nhéo má. Ngân Vũ cũng thích thú vui đùa hai cục thịt nộn này, cứ ngắt, nắn đủ kiểu.
"Mọi người vào trong thôi." Độc Tôn một bên mỉm cười, như nhớ ra chuyện gì, sau đó nhắc nhở.
Hai hài tử mỗi người một bên bám lấy Tuyết Vô Song cùng Ngân Vũ không buông, tiếng cười khanh khách giòn tan vang lên không dứt, Lạc Bắc Thần cười cưng chiều, chậm rãi đi về phía trước.
Phong Vô Tâm nhìn phía trước mọi người chuẩn bị đi vào, ánh mắt nàng phút chốc lãnh đạm xuống, cả người toát ra một cỗ lãnh khí, khiến mọi người kế bên phải giật mình.
Lạc Bắc Thần nhìn Phong Vô Tâm thấy mình mà sắc mặt không hề thay đổi, trong mắt còn là lạnh lùng cùng tức giận, hai chân nàng run lên muốn mềm nhũn, hai tay nắm lấy lỗ tai, nuốt một ngụm nước bọt, đứng tại chỗ không dám bước vào.
Đợi Tuyết Vô Song, Ngân Vũ đám người bước vào, nàng cũng không dám động dù chỉ một chút, trong mắt là vạn phần áy náy, cùng sợ hãi nhìn Phong Vô Tâm bên trong.
Không khí như ngưng kết lại, một cỗ lạnh băng lan tỏa, làm người ta sởn tóc gáy.
Bạc Cô Mặc và Đồ Nha Tề - Túc Sa nhìn nhau, họ không muốn xen vào chuyện này.
Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần biết mẫu thân đang rất sinh khí, nên âm thầm im lặng, đầu tựa vào vai Tuyết Vô Song và Ngân Vũ trốn.
"Tỷ tỷ." Không khí căng thẳng được một giọng nói hữu lễ làm cho hòa hoãn một chút, Tuyết Vô Song đối với Phong Vô Tâm khom người, gọi một tiếng tỷ tỷ thân thiết.
"Tiểu sư muội, đã lâu không gặp." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ cũng mỉm cười chào hỏi.
"Nhị tỷ." Phong Vô Tâm lãnh đạm ánh mắt nhìn Tuyết Vô Song gật đầu, mới chào hỏi Ngân Vũ.
"Tiểu sư phụ." Độc Tôn nuốt nước bọt, đối với Lạc Bắc Thần kêu một tiếng, ý bảo nàng mau nhận lỗi, mau bước vào.
Lạc Bắc Thần thăm dò Phong Vô Tâm, trên mặt vì sợ đã ướt đẫm mồ hôi, nàng nhấc chân bước vào.
"Ai cho phép ngươi bước vào?"
Bước chân vừa chạm vào tới cửa liền bị một giọng nói lạnh băng ngăn cản, Phong Vô Tâm ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ nhìn Lạc Bắc Thần.
Phịch...
"Tiểu Phong, ta xin lỗi..." Lạc Bắc Thần bị dọa, phịch một tiếng quỳ xuống, nhìn Phong Vô Tâm nhận lỗi.
"Phong Vô Tâm ta ghét nhất hai điều, một là bị phản bội, nhị là vô trách nhiệm!" Phong Vô Tâm trầm âm, lanh lãnh từng chữ một nói ra.
"Tiểu Phong... ta xin lỗi." Lạc Bắc Thần dùng hai đầu gối đi vào, đi đến cầm lấy tay Phong Vô Tâm, liên tục nói xin lỗi.
Chát...
Một âm thanh giòn tan vang dội, một bạt tai giáng xuống, mặt Lạc Bắc Thần in đậm năm dấu tay, mọi người có ở đây đều giật mình sửng sốt mấy giây.
"Tỷ tỷ...." Tuyết Vô Song lập tức buông ra Bạc Cô Tình Phong, ngồi xuống xoa mặt cho Lạc Bắc Thần, ánh mắt không hài lòng nhìn Phong Vô Tâm.
"Câm miệng, chuyện này không tới lượt người ngoài như Tuyết cung chủ đây có thể quản!" Phong Vô Tâm thấy một màn càng thêm tức giận, lạnh lùng cắt ngang Tuyết Vô Song, sau đó lạnh lùng nói.
"Tiểu Phong..." Lạc Bắc Thần nhìn qua Tuyết Vô Song tỏ ý xin lỗi, sau đó nhìn Phong Vô Tâm gọi.
"Ngươi cũng câm miệng!" Phong Vô Tâm nhìn hai người liếc mắt càng thêm lửa giận, nàng quát lên một tiếng.
"Lập tức mang nữ nhân của ngươi đi, và từ nay về sau đừng bước chân tới đây nửa bước, Phong Vô Tâm ta hôm nay cùng Lạc Bắc Thần ngươi, tình nghĩa đoạn tuyệt!"
Lời nói vừa rơi xuống, Oanh một tiếng như cửu lôi đánh xuống, Lạc Bắc Thần chết ngất ngay tại chỗ, hai mắt mở to giăng đầy tơ máu.
Cả Bạc Cô Mặc và Đồ Nha Tề - Túc Sa cũng bị kết quả ngoài ý muốn làm sững sờ. Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Độc Tôn, Tích Vân, Lưu Trúc cũng hoang mang, khiếp sợ.
Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần dù không hiểu tình nghĩa đoạn tuyệt có ý gì, nhưng hai đứa nghe hiểu là mẫu thân muốn đuổi phụ thân đi, mặt mày bị dọa cho trắng bệch, lập tức chạy đến quỳ kế phụ thân khóc lên, cầu xin Phong Vô Tâm.
"Mẫu thân, đừng đuổi phụ thân đi..."
"Con không muốn xa phụ thân..."
"Phong Vô Tâm! Con hồ ngôn loạn ngữ gì đó, con đang biết mình nói gì sao?" Một giọng nói uy nghiêm, áp chế lửa giận từ bên ngoài truyền vào, sau đó là bóng dáng Phong Vương với khuôn mặt vô cùng khó coi đi vào.
"Chuyện này phụ thân không cần quản, con biết mình đang nói gì." Phong Vô Tâm lạnh lùng đáp, hai mắt nhắm lại, phong bế mình, không nhìn đến hai nữ nhi khóc lóc cầu xin.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, không cần dọa ta, không cần..." Lạc Bắc Thần sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, tiến tới ôm lấy đùi Phong Vô Tâm khẩn cầu.
"Thỉnh Lạc Vương tự trọng." Phong Vô Tâm lạnh lùng đẩy Lạc Bắc Thần ra, lãnh đạm nói, sau đó đứng dậy dứt khoát đi vào tẩm cung của mình.
"Tiểu Phong...Phốc!" Lạc Bắc Thần thê lương gọi một tiếng, miệng đồng thời phun ra một ngụm máu, nàng mặc kệ nức nở mà khóc rống.
"Thần Thần..."
Mọi người giật mình, chạy tới kiểm tra, nhưng đều bị nàng đẩy ra nói không cần.
"Phụ thân..." Hai đứa nhỏ lập tức khóc lớn, nhào vào lòng Lạc Bắc Thần nức nở.
"Bạc Cô tiền bối, Thái Hậu, bản Vương thật xin lỗi." Phong Vương thở dài một tiếng, áy náy đối với hai người.
"Đây là số mệnh của hai đứa." Bạc Cô Mặc cũng thở dài, lắc đầu nói không sao.
"Phụ thân, người xin lỗi mẫu thân đi..."
"Phụ thân, mẫu thân rất tức giận, người mau đi xin lỗi..."
Bạc Cô Tình Phong cùng Bạc Cô Niệm Thần ở trong lòng Lạc Bắc Thần vừa khóc vừa nói.
"Ngoan không khóc, phụ thân sẽ xin lỗi mẫu thân các con..." Lạc Bắc Thần ôm chặt hai đứa, dỗ dành nói.
Tuyết Vô Song thở dài, lấy ra khăn tay ngồi xuống giúp Lạc Bắc Thần lau máu ở khóe miệng.
"Hai đứa ngoan nha, không khóc nữa." Ngân Vũ cũng ngồi xuống lau nước mắt cho hai đứa nhỏ, ôn nhu nói.
"Đa tạ Vô Song." Lạc Bắc Thần nắm lấy tay Tuyết Vô Song, nói cảm ơn, sau đó chật vật ngồi dậy chạy vào tẩm cung.
Phong Vô Tâm ngồi ở trên giường ôm mặt, hai vai run rẩy, khóc không thành tiếng, nàng rất ủy khuất, người kia mấy năm qua không về thăm mẹ con nàng một lần, khi trở về lại dẫn theo mấy nữ nhân khác, ba năm trước còn hứa với nàng thề với nàng không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng giờ thì sao...
Lạc Bắc Thần chạy vào, đến bên giường thì dừng lại, hít vài hơi thật sâu, sau đó nàng tiến tới ôm trọn Phong Vô Tâm vào lòng.
"Buông ra..." Phong Vô Tâm giật mình, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt hiện lên tia lửa giận, nàng càng giãy giụa người kia ôm càng thêm chặt.
"Tha thứ cho ta được không?" Lạc Bắc Thần siết lấy eo Phong Vô Tâm, đầu chôn trên vai nàng vừa khóc vừa khẩn cầu.
"Buông ta ra..." Phong Vô Tâm hai tay đánh lên đầu vai nàng liên tục, lạnh lùng quát.
"Không buông!" Lạc Bắc Thần đẩy Phong Vô Tâm xuống giường, không nói hai lời leo lên người nàng, ủy khuất dứt khoát lắc đầu.
"Lạc! Bắc! Thần!" Phong Vô Tâm đẩy cái đầu đang ở trên cổ nàng dây dưa, mặt mày nghẹn đỏ bừng, tức giận gầm lên.
"Nàng tha thứ, ta sẽ buông ra..." Lạc Bắc Thần môi ngậm lấy da thịt trắng như tuyết trên cổ, lưu lại mấy vết đỏ sẫm, mặc kệ người phía dưới có la có quát cỡ nào, nàng cũng không quan, chỉ nói một câu.
"Ưm...." Phong Vô Tâm bị đụng chạm, thân thể run rẩy, rên khẽ một tiếng.
Lạc Bắc Thần hôn lên từng tấc da thịt của nàng, mặt ở trước ngực cọ cọ như muốn lấy lòng chủ nhân.
"Lạc Vương xin tự trọng!" Phong Vô Tâm mặt đỏ lên, như nghĩ tới chuyện gì, mặt lập tức bừng bừng lửa giận, trong mắt là trào phúng, mạnh mẽ đẩy ra Lạc Bắc Thần, ngồi dậy chỉnh lại vạt áo, lạnh lùng nhìn người đang ngỡ ngàng phía bên cạnh nói.
"Tiểu Phong, nàng..." Lạc Bắc Thần mím môi, thần sắc sợ hãi nhìn Phong Vô Tâm đối với mình biểu tình xa lạ, nàng hai mắt ngập tràn lời cầu xin.
"Mời Lạc Vương đi cho." Phong Vô Tâm lãnh đạm cắt đứt lời nàng, lên tiếng trục khách.
"Tiểu Phong, đừng mà, ta cầu xin nàng đừng đuổi ta đi, nàng hãy nghĩ cho hài tử của chúng ta..." Lạc Bắc Thần quỳ xuống dưới, khóc cầu Phong Vô Tâm.
"Ngươi còn biết nghĩ cho hài tử chúng ta sao? Ba năm tụi nó cần ngươi, luôn luôn khóc lóc nói nhớ ngươi, nhưng lúc đó ngươi đi đâu, hay là đang ở trên giường ngủ cùng nữ nhân khác?" Phong Vô Tâm cười một tiếng, trào phúng nhìn Lạc Bắc Thần.
"Ta..." Lạc Bắc Thần bị nói tới a khẩu, đúng vậy, mấy ngày trước đáng ra nàng có thể trở về Tây Vực thăm mẫu tử nàng, nhưng lại...
"Thôi được rồi, ba năm qua mẫu tử ta sống không có ngươi vẫn tốt, nên từ hôm nay trở đi cũng sẽ như vậy, duyên nợ đã đoạn, tình nghĩa đã tuyệt, từ nay về sau mẫu tử ta cùng Lạc Vương ngươi, không còn quan hệ gì với nhau nữa." Phong Vô Tâm nói xong, dường như trút hết sức lực, hai mắt nàng nhắm lại, thả thân thể vô lực dựa vào giường.
"Phụ thân sẽ làm mẫu thân hết sinh khí sao?" Bạc Cô Tình Phong mím môi, nhìn vào bên trong không rời mắt, thì thầm như hỏi như nói.
"Muội không biết..." Bạc Cô Niệm Thần vẻ mặt xụ xuống, lắc đầu.
Ở đây, mọi người đều có một tâm tình riêng của mình, không một ai nói chuyện, không khí vì đó lâm vào trầm mặc, lâu lâu có thể nghe thấy tiếng thở dài của ai đó.
Một lát sau.
"Phụ thân..." Hai đứa trẻ nhìn đến Lạc Bắc Thần chật vật bước ra, trán không biết vì sao đỏ một mảnh, hai đứa lập tức chạy nhào tới.
"Phong nhi, Niệm nhi, hai con phải hảo nghe lời mẫu thân, phải thay phụ thân chiếu cố nàng thật tốt..." Lạc Bắc Thần nhìn hai nữ nhi chạy tới, nàng ngồi xuống ôm lấy hai đứa, hai mắt đỏ hoe căn dặn vài câu.
"Tại sao phụ thân không chăm sóc mẫu thân, người không thương mẫu thân sao?" Bạc Cô Tình Phong nghĩ như vậy, lập tức nước mắt trào ra, nức nở hỏi.
Bạc Cô Niệm Thần nghe nói phụ thân không thương mẫu thân cũng khóc lớn lên, mặt mày cũng theo đó đỏ bừng.
"Hai đứa không khóc, phụ thân rất thương mẫu thân của các con, chỉ là phụ thân bây giờ không có tư cách ở bên nàng nữa." Lạc Bắc Thần nhìn hai nữ nhi lắc đầu, nghẹn ngào mà nói.