"Cung chủ, cung chủ...." Tuyết Lam từ xa chạy tới, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống bên cạnh hai người, hoảng sợ mà kêu lên hai tiếng nghẹn ngào.
"Vô Song, đừng dọa mẫu thân mà..." Tuyết Nguyệt run rẩy thân người, ôm lấy nữ nhi của mình càng thêm chặt, một tay ở bên môi nàng chặn máu trào ra, khóc rống lên nói.
"Đúng rồi, đúng rồi, đan dược..." Tuyết Lam như nhớ ra chuyện gì, lập tức lấy từ tay áo ra một bình ngọc, hai tay run rẩy đổ đan dược ra.
"Mau, mau cho nàng uống vào..." Tuyết Nguyệt thấy bình thuốc, lập tức vội vã giật lấy, đổ ra mấy viên uy cho Tuyết Vô Song.
"Haha, vô dụng thôi, dù cho đại la thần tiên đến cũng không cứu được nàng." Chu Liễm ở trên mái nhà nhìn xuống, cười âm trầm nói.
"Chăm sóc cho nàng, ta phải giết hắn!!" Tuyết Nguyệt nghe nói vậy, lập tức bộc phát sát khí, đưa Tuyết Vô Song cho Tuyết Lam, bản thân phi thân lao lên đánh tới Chu Liễm.
Phanh!
"Không biết tự lượng sức mình!" Chu Liễm nhún người tránh đi một chưởng, hắn hừ lạnh một tiếng nói, sau đó ở lòng bàn tay tạo ra một luồng hắc khí đánh ra.
Ầm!
"Tuyết Nguyệt cẩn thận, hắn dùng ma công!" Phượng Kính thấy một màn, sắc mặt khẽ biến, lập tức lao lên, kéo Tuyết Nguyệt ra phía sau, một tay xuất chưởng đánh tan hắc khí tấn công tới.
"Phượng Kính, ngươi đây là có ý gì?" Chu Liễm âm trầm nhìn chiêu thức mình bị phá, hắn nhìn người phía đối diện quát khẽ.
"Chu Liễm! Tới đây đã đủ rồi, ngươi đừng tạo nghiệt nữa!! Bao nhiêu người chết vậy còn chưa đủ sao?" Phượng Kính hai mắt đỏ ngầu gầm lên, cắn răng từng chữ một phun ra.
"Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!! Cả ngươi cũng vậy!" Chu Liễm cười âm lãnh phun ra một câu, cùng lúc quanh thân cuồn cuộn hắc khí tản ra, một vùng thiên không cũng vì vậy mà ảm đạm xuống.
"Vô Song!"
Một âm thanh quát lớn ở phía xa truyền đến, sau đó thì bóng dáng của Lạc Bắc Thần như tia chớp xuất hiện, nàng đẩy ra Tuyết Lam ôm lấy Tuyết Vô Song vào lòng, rơi nước mắt.
Ba người phía trên đồng loạt nhìn xuống, sắc mặt ai cũng biến đổi, Chu Liễm khóe môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén, chứa nồng đậm sát ý.
"Nàng vẫn chưa chết?" Phượng Kính thấy Lạc Bắc Thần không biết nên vui hay nên buồn, hắn nhìn xuống lẩm bẩm thì thào một câu.
Tuyết Nguyệt khuôn mặt ẩn chứa một tia vui mừng, bà trong lòng ôm đậm hi vọng, nữ nhi mình có thể cứu sống rồi.
"Bạc Cô Mặc, Bạc Cô Thần, mẫu tử các ngươi cũng thật sâu, có thể qua mặt cả ta, thật có ý tứ ha ha ha." Chu Liễm cười phá lên, cuồng tiếu vang dội thiên không, tiếng cười này phá lệ quỷ dị.
"Ngươi phá kế hoạch của ta, thì ta sẽ phá hủy những gì ngươi ra sức bảo vệ!"
Phanh!
"Mau chặn hắn lại!!" Tuyết Nguyệt thấy hắn định tấn công, lập tức cùng Phượng Kính hợp lực chắn ngang, hai chưởng phong giao nhau, tạo ra âm thanh chấn động, không khí xung quanh bị uy lực mạnh mẽ làm cho vặn vẹo.
"Vô Song, Vô Song..." Lạc Bắc Thần cắn nát đầu lưỡi của mình, hôn lấy Tuyết Vô Song, một ít chất lỏng liền được truyền xuống cổ họng nàng.
Tuyết Lam một bên đến giờ mới hoàn hồn, nàng đứng im quan sát không dám làm phiền hai người, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Cung chủ có hi vọng rồi.
Ba người phía trên đang đánh nhau không ngừng nghỉ, chưởng xuất ra liên tục, âm thanh ầm ầm nối nhau không hồi kết, hai đấu một, một màn không phân thắng bại, sát khí tán loạn trong không khí, ba ánh mắt gắt gao trầm ngưng nhìn nhau.
Phanh!
Phượng Kính cùng Tuyết Nguyệt tách ra, tả hữu hai bên đánh tới, Chu Liễm hừ lạnh một tiếng, ma trảo chéo nhau trước ngực cuồn cuộn hắc khí, xuất ra đánh vào hư không hai bên, hai luồng hắc khí như ngân xà bay đến cản lấy hai chưởng phong, phanh đùng hai tiếng nổ chồng lên nhau, ba người lộn mấy vòng trên không trung, tiếp tục quấn lấy nhau ta sống ngươi chết!
Bên dưới hai người mặc kệ mọi thứ, ôm nhau hôn nồng nhiệt, không biết từ lúc nào, Tuyết Vô Song hai tay ôm lấy cổ Lạc Bắc Thần, bốn cánh môi dây dưa nhau không rời, trên mặt ai đó cũng không còn tái nhợt như trước mà trở nên hồng nhuận, mi mắt cong dài đang run rẩy.
Tuyết Lam ở bên cạnh đỏ mặt nhìn cảnh này, lại nhớ đến mấy ngày trước, người kia thấy nàng liền như sói đói tới tấp nhào tới nàng, nói ra thật xấu hổ chết đi được...
Lạc Bắc Thần lấy ra Phục Hoàn Đan mẫu thân cho mình, đem uy cho Tuyết Vô Song hai viên, một tay ở trước ngực nàng truyền vào chân khí.
Viện Sinh cùng Ám Minh không biết từ khi nào đã đến đây, hai người cung kính cúi đầu đứng phía sau chủ tử, đối với trận chiến trên không trung tựa hồ không hề quan tâm.
Mà ba người kia ở trên đánh suốt hai canh giờ, không cảm thấy xuống sức mà càng ngày càng gay gắt hơn, ba người bịch bịch tay trước tay sau xuất chiêu, mỗi chiêu đều nhắm ngay tử huyệt mà đánh, tiếng y phục va chạm không khí phật phật, tiếng tay chân va chạm bịch bịch, ám khí cũng không kém bay ra vút vút lao thẳng đến kẻ đối diện, sau đó là tiếng keng keng kim châm bị đánh bay...
Lạc Bắc Thần ngồi ôm Tuyết Vô Song, muốn nửa ngày không chịu buông ra, tay nàng vuốt ve hai má nữ nhân của mình, ba năm không gặp, nàng nhớ nữ nhân này đến phát điên rồi, nhớ đến thanh âm dịu dàng mềm mại, nhớ đến ánh mắt tràn đầy nhu tình trong đó chỉ chứa một người, nhớ đến dung mạo tuyệt thế làm rung động lòng người, nhớ nhớ đến rất nhiều...
"Thần Thần, là Vô Song nằm mơ sao..." Tuyết Vô Song lúc này mở mắt ra, ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần, khóe môi nở nụ cười phá lệ đẹp đẽ, vô cùng ngọt ngào và mềm mại, tay vươn lên để trên mặt Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng xoa xoa, nước mắt vô thức chảy xuống, như những viên pha lê lấp lánh chói mắt, nàng môi mấp máy vô lực hỏi.
"Nàng không có nằm mơ, ta đã trở về." Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, cúi đầu dán lên trán nàng một nụ hôn, sau đó dịu dàng nói.
Tuyết Vô Song nghe vậy, nàng từ mông lung bị kéo trở về, nhìn đến người trước mặt, lập tức ôm lấy cổ Lạc Bắc Thần nức nở mà khóc.
"Vô Song, Vô Song, ngoan không khóc, ta sẽ đau lòng." Lạc Bắc Thần ôm chặt lấy eo nàng như muốn khảm nàng vào lòng, môi thì ở bên tai nàng nỉ non.
"Ngươi rất tàn nhẫn." Tuyết Vô Song uất ức tay đánh vào vai nàng, vừa nói vừa khóc.
"Nàng đánh ta đi, đánh đến khi nào cũng được..." Lạc Bắc Thần lòng đau một mảnh, dịu dàng kéo nàng ra, đem tay nàng để trên mặt mình tát mấy cái, cưng chiều nói.
"Không cần." Tuyết Vô Song đem bản mặt nàng đẩy ra, quay sang chỗ khác giận dỗi nói.
"Không ngờ Bạc Cô Thần ngươi lại luyện thành Tuyệt Kinh Kiếm Tông, ha ha ha!" Chu Liễm một chưởng bức lui hai người trước mặt, nhìn xuống phía dưới, đồng tử càng thêm âm trầm, sau đó hắn lanh lãnh cười nói.
Lạc Bắc Thần nghe vậy, xoay người lại, nhìn lên, ánh mắt liền trở nên sắc bén, cả người bộc phát sát khí, khiến cho bốn người bên cạnh cùng đám thuộc hạ Phượng Tộc run rẩy lên, trong lòng họ ám đạo một tiếng: Quá đáng sợ!
"Bảo vệ chủ mẫu." Lạc Bắc Thần phân phó xuống, sau đó chậm rãi đứng dậy, nháy mắt liền xuất hiện trên không trung.
"Thần Thần..." Tuyết Vô Song hoảng sợ, muốn tiến lên nhưng liền bị hai người Viện Sinh, Ám Minh ngăn lại.
"Chủ mẫu xin yên tâm, có Phượng tiền bối cùng Tuyết tiền bối ở, ba người hợp lực có thể đánh bại Chu Liễm, nên chủ mẫu không cần lo lắng quá nhiều, hãy tin chủ tử." Viện Sinh đứng ra, hai tay chắp lại cung kính, nói trấn an Tuyết Vô Song.
"Đúng vậy, Cung Chủ." Tuyết Lam cũng gật đầu, đi đến lôi kéo Tuyết Vô Song sang bàn đá ngồi xuống.
Tuyết Vô Song nghe vậy, cũng cảm thấy bớt lo hơn một chút, nàng ngẩng đầu, nhìn bốn người ở trên đang gắt gao đánh giá đối phương.
Lạc Bắc Thần tay phải vừa lật, Bạc Huyền Đao lóe sáng một đường dài, thân đao ảo diệu xoay quanh cổ tay nàng, tạo ra vô số tàn ảnh...
"Bạc Huyền Đao!" Chu Liễm đồng tử co lại, hai mắt cũng nheo thành một cái khe, gắt gao xoáy vào thanh đao sáng bóng trong tay Lạc Bắc Thần, môi mấpáy âm trầm phun ra ba chữ, hắn quá sơ sót, hắn nên nghĩ Tam Vũ Huyền Thiên ở trong tay Lạc Bắc Thần mà không phải Bạc Cô Mặc.
Hai người kia cũng bị dọa cho kinh thán một phen, Bạc Huyền Đao trong truyền thuyết có thể đối phó vạn binh là đây sao, một nhát phóng đi liền lấy mạng ngàn người!
Phượng Kính cùng Tuyết Nguyệt nhìn nhau, trong mắt là kinh hãi không thể ngờ, họ lập tức ngẩng đầu bay tới đáp xuống mái nhà Lạc Bắc Thần đang đứng, đôi mắt phóng thẳng tới Chu Liễm, cẩn thận đề phòng.
"Tam Vũ Huyền Thiên xuất thế, thiên hạ đại loạn, huyết nhuộm thiên không!!" Chu Liễm ngửa mặt lên trời rống lớn, từng chữ một được dùng nội lực mạnh mẽ đẩy đi xa.
"Chết đi!!" Lạc Bắc Thần gầm lên, tay ra lệnh, Bạc Huyền Đao phóng thẳng lên không trung, thanh đao đến một độ cao nhất định thì ngừng, mũi đao xoay tròn sắc bén nhắm thẳng xuống, xung quanh mây đen kéo lại, trong không khí cuồn cuộn ma sát, từng ảo ảnh lóe sáng dần dần lấp đầy một vùng trời!
Rầm! Xẹt xẹt!
Bầu trời đồng thời nổi vũ bão, sấm chóp lóe sáng mấy đường, đánh thẳng xuống thân đao, rầm rầm, xẹt xẹt mấy tiếng, làm trời đất muốn rung chuyển.
Mọi người nhìn màn này mà há to mồm ra, trong lòng âm thầm kinh sợ, ngực phập phồng, thân thể không tránh khỏi mà run rẩy.
Tuyết Vô Song, Phượng Kính, Tuyết Nguyệt, trong mắt là kinh hoàng, không ngờ vũ khí nghịch thiên này lại đáng sợ như vậy, bọn họ nhìn lên bầu trời tối đen chỉ có ánh sáng của Bạc Huyền Đao, cùng thiên lôi chiếu rọi một vùng, cả thở mạnh bọn họ cũng không dám.
Những kẻ tán tu ẩn sĩ trong sơn lâm sâu thẳm, thì cũng đồng thời mở mắt, bọn họ chạy ra nhìn lên dị tượng trên trời, thần sắc chốc lát khẽ biến, có người ánh mắt ngưng trọng, có người ánh mắt tham lam...
Thiên Minh Sơn, Lữ Huyền đứng tại đỉnh núi, nhìn lên bầu trời, tay lại bấm mấy cái, sắc mặt càng ngày càng trầm, sau đó ông nhắm mắt thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm.
"Đã là thiên ý thì không thể tránh khỏi..."
Nhạc Nhất Danh hai người đang cởi bạch hạc cũng nhìn thấy một màn, thần sắc thoáng chút trầm xuống, sau đó nhìn nhau dứt khoát sử dụng khinh công mà lao đi.
Mà ở nơi làm ra kinh động, Chu Liễm nhìn lên trên, ám đạo trong lòng một tiếng không tốt, hắn không dốc toàn lực thì không được rồi, cả người hắn lần này bộc phát phóng ra hắc khí bao trùm xung quanh, trời đã tối nay lại càng tối hơn, hai tay hắn co lại thành ma trảo, hai mắt huyết sắc tà đạo, môi tím đen, cả người tràn ra mùi tanh quỷ dị, hắc khí như ngân xà nho nhỏ phiêu tán ra ngoài...
Aaaaa!
Phía dưới, thuộc hạ Phượng Phủ từng người một bị hắc khí quấn lấy cổ, miệng trào ra máu mà chết.
Tất cả mọi người giật mình, sau đó thật nhanh rút kiếm chém lấy hắc khí, không qua bao lâu phía dưới cũng rơi vào hỗn loạn...
Rầm! Xẹt!
"Đi!!" Lạc Bắc Thần nhìn một tia lôi đánh vào mũi đao, tia sáng lóe lên kéo dài nối lại vạn ảnh, một vùng trời nhất thời chói sáng, uy lực, uy áp tản ra, không khí bị chèn ép đến phát nổ, Bạc Huyền Đao nghe lệnh, run lên, dẫn đầu vạn quân phía trên lao xuống.
Hắc khí cũng bị minh quang tiêu sạch, Chu Liễm bay lên không trung, hai tay cuồn khởi tạo ra một cái hố đen sâu, thi thể bên dưới lập tức bị hút vào sạch sẽ, hắn nhìn kình thiên lực lượng đang áp xuống, hai tay ảo diệu điều khiển hố sâu đánh đi, chặn lại Bạc Huyền Đao.
KÌNH! Phanh!!!
Vạn đao bạo phát, tấn nhập vào hố sâu hắc khí, Ám Quang đối chiến Chánh Tà phân tranh! Hai đại kình lực lượng va chạm, một cái âm thanh làm rung động cả thiên địa, hai thứ ở trên không trung gay gắt chèn ép, tiêu diệt nhau, sau đó là một tiếng nổ lớn vang vọng Ái Lạp Quốc!
Aaa!
Mọi người ai nội lực thấp đều bị đánh bay mấy chục thước, tiếng hét thê thảm chồng chất lên nhau, thân thể như bao cát mà bị uy lực đánh thành tương.
Bọn người Tuyết Vô Song dùng nội lực chống lại, khóe môi đều rỉ ra máu.
Trên không trung lúc này, hố sâu cuồn cuộn hình thành một bức tường người che chở Chu Liễm ở phía sau, vạn đao xuyên qua từng thi thể một, sau đó tự phát nổ ầm ầm, tất cả như thịt vụn mà rơi đầy như mưa.
Lạc Bắc Thần như một kẻ vô tình, nhìn một màn không thương tiếc, nàng con ngươi chỉ phản xạ Bạc Huyền Đao lóe sáng trên cao, ánh mắt xoáy mạnh vào, hai chiêu thức cứ ra sức phá hủy nhau, từng cơn huyết vũ rơi xuống, không khí nồng nặc mùi máu tanh...
Trong đầu nàng xẹt qua một tia sáng, lập tức nàng đã có mặt ở dưới, đau lòng ôm lấy Tuyết Vô Song vào lòng, bảo hộ nàng an toàn.
PHANH!!
Một âm thanh lớn, mặt đất cũng bị rung chuyển, hai nguồn lực hòa vào nhau nổ vang, uy lực đánh ra càn quét tứ phía, ai ở gần cũng bị đánh bay, tiểu viện xung quanh ầm ầm đổ nát, bầu trời trong nháy mắt đã sáng trở lại, đất đá bạo khởi giăng đầy không trung, che hết đi tầm mắt của mỗi người...
Phanh!
Lại một tiếng nổ lớn, Lạc Bắc Thần ôm lấy Tuyết Vô Song bay văng xa chục thước, thân thể nặng nề nện vào bàn đá làm nó tan nát.
"Muốn đối đầu với ta, ngươi còn chưa phải đối thủ!" Chu Liễm một tay ôm ngực, một tay bất ngờ tấn công Lạc Bắc Thần, nhìn nàng bị đánh tới không đứng dậy nổi, hắn âm lãnh cười nói.
"Thần Thần..." Tuyết Vô Song hoảng sợ ở trong lòng nàng ngồi dậy, đỡ lấy người đang ôm mình lên, nức nở gọi mấy tiếng.
"Phốc! Khụ khụ... ta không sao." Lạc Bắc Thần bị đau đến hít khí lạnh, nàng phun ra một khụm máu, ho khan hai tiếng, sau đó lắc đầu trấn an nữ nhân của mình.
"Bỉ ổi!" Tuyết Nguyệt chật vật đứng dậy, lau đi khoé môi rỉ máu, ánh mắt nồng đậm sát khí quát lên.
Chu Liễm cũng không để ý, hắn nhìn Bạc Huyền Đao ở trên không trung, lập tức thi triển khinh công bắt lấy.
Aaaa!
Nhưng chưa chạm đến được, thân đao liền xoay quanh trượt khỏi bàn tay hắn, sau đó xẹt một tiếng, ba ngón tay liền rớt xuống, máu phun ra, kế tiếp là tiếng la hét thê thảm của ai đó vang dội bầu trời.
Bạc Huyền Đao lượn một vòng, nháy mắt đã lao xuống ghim vào đai lưng của Lạc Bắc Thần, nằm yên.
Một màn này, để cho Phượng Kính cùng Tuyết Nguyệt cảm khái, đúng là thánh khí trong truyền thuyết, quả không sai.
Phanh!
Hai người đồng thời nhớ ra chuyện gì, lập tức cùng nhau thật nhanh lao tới Chu Liễm trên mái nhà đang lăn lộn, xuất ra ma trảo đánh xuống, đây là thời cơ tốt nhất để diệt trừ mầm tai họa, một tiếng phanh, mái nhà cũng tan nát, đổ ầm ầm!
Aaa!
Phốc!
Hai người cũng đồng thời hét lên một tiếng, không biết lực lượng ở đâu đánh tới, bọn họ như diều đứt dây mà văng ra xa, thân đập xuống đất, phun ra một ngụm máu, thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Từ trên trời xuất hiện một luồng hắc khí lớn quét xuống nơi Chu Liễm, sau đó thật nhanh rời đi, quá trình diễn ra vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt thì đã biến mất không dấu vết.
"Mẫu thân..." Tuyết Vô Song sau khi đỡ Lạc Bắc Thần ngồi dậy, lập tức chạy đến chỗ Tuyết Nguyệt, lo lắng kiểm tra thân thể cho bà.
Lạc Bắc Thần sau khi dùng Phục Hoàn Đan, thân thể đã tốt hơn, nội thương cũng đan dần dần khôi phục.
Lúc này, từ trên không trung lao xuống hai người, họ không ai khác ngoài Nhạc Nhất Danh cùng Lâm Luân Nhược Mẫn.