Lục Quốc Chi Tranh

Chương 84: khai màn






"Đứa nhỏ này thật là." Bạc Cô Mặc xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nói.

Nhớ tới sự tình tại Quỷ Âm Môn ba năm trước, lúc đó Lạc Bắc Thần bị đánh rớt xuống vực, đúng lúc Bạc Cô Tĩnh Sương và Bạc Cô Tĩnh Dương đã chờ sẵn ở dưới vực sâu, sau đó họ đưa nàng đến Du Gia chữa thương, do bị đánh suýt nữa mất mạng, nên đến khi nàng hồi phục là hai ba tháng sau...

Bạc Cô Tĩnh Sương nói, thân phận nàng đã bại lộ, nên không thể lộ diện, nàng đành phải cắn răng tại Du Gia suốt gần ba năm để lên kế hoạch, sắp xếp mọi thứ ổn thõa, Du Gia vì sao chứa nàng, tất nhiên là phải kể đến sự tình Du Kiến Quân bị ám sát, nếu không nhờ biểu tỷ cứu, hắn đã chết từ lâu, nên vì trả ơn, hắn đã hết lòng trợ giúp nàng, để nàng giả trang thành hắn cho thuận lợi làm việc, nhưng hắn cũng ra một điều kiện, các nàng phải đảm bảo Du Gia lớn mạnh chu toàn cho đến ngày sau.

Điều này không có gì, Lạc Bắc Thần lập tức đồng ý, trong lúc Lục Quốc đang chấn động tin tức nàng tuẫn rơi, Chu Liễm buông lỏng cảnh giác ở Tây Vực, nàng lập tức đến Tùy Sinh Hà dưới đáy đón mẫu thân của mình, hai người gặp nhau ôm nhau bày tỏ nhớ thương muốn một ngày thời gian, biểu tỷ cùng biểu ca cũng một phen kích động, khi gặp lại vị cô cô đại đanh đỉnh đỉnh của mình.

Chân Bạc Cô Mặc đã dùng mười loại thuốc quý và ba tháng thời gian để chữa khỏi, tuyệt châm Bạc Cô Thị đúng là tuyệt diệu, Lạc Bắc Thần nhìn quá trình mà cảm khái vô cùng, so với hiện đại y học còn trị nhanh hơn nhiều.

Do Bạc Cô Mặc nắm như lòng bàn tay tính tình cùng thân thủ của Chu Liễm, nên cấm chú trên người cả hai cũng được bà giải bỏ, từ đó hai người liền là nội gián, cùng Lạc Bắc Thần tương kế tụ kế, nội ứng ngoại hợp đâm xuyên qua kế hoạch mấy chục năm của phụ tử Chu Liễm.

Dù như vậy, bọn họ cũng không thể vui mừng đắc ý quá sớm, con cáo già Chu Liễm tai mắt của hắn khắp nơi, Liễu Nghị cũng là một trong số đó.

Ngay cả Nhạc Tề Quốc cũng đang đầy người của hắn.

Chỉ sợ nhanh thôi, Lục Quốc sẽ kinh động.

Lạc Bắc Thần sau khi từ quỷ môn quan trở về, nàng cũng đã hiểu hai chữ Có Biến duy nhất trong tờ giấy ba năm trước khiến nàng suy nghĩ đau đầu kia.

Bảo sao, ngày ấy ở Quỷ Âm Môn nàng trong lòng lại nặng nề như vậy...

Vì nữ nhân của mình, vì thiên hạ chúng sinh, nàng bắt buột phải gác bỏ ái tình qua một bên, cắn răng cố gượng đau khổ để đổi lấy ngày sau khoái lạc, trường an.

Ra khỏi mật thất, Lạc Bắc Thần lập tức dẫn theo người đuổi theo Nhiếp Toàn phụ tử, thêm một đám người qua bên kia trừ khử Định Quốc Hầu, nàng muốn diệt sạch tất cả tay sai của Chu Liễm!

Định Quốc Hầu chỉ mất hai canh giờ đã đến nơi chứa lương thực bị cháy, hắn nhìn phía trước đều thành tro bụi thì đau đầu, rốt cuộc phải điều tra thế nào đây?

Xung quanh cận vệ hai mươi người đang bới tung nơi này để tìm manh mối, Triệu Khiết cũng là Độc Tôn ở phía sau trong mắt lóe lên khinh miệt, Lệnh Quân, Tích Vân, Lưu Trúc cũng ở, và ba người đang đi theo cận vệ.

Định Quốc Hầu nhìn đám cận vệ đi khuất tầm mắt mình tới phía xa, hắn xoa cổ, sau đó xoay người ra phía sau, bực bội hỏi Độc Tôn: "Triệu Khiết, ngươi có ý nghĩ gì không?"

"Hầu gia có muốn không cần phải suy nghĩ những vấn đề đau đầu này không?" Độc Tôn mỉm cười không thiện ý nhìn hắn hỏi.

"Ngươi có cách sao? Mau nói, bản Hầu thật chán ghét mấy việc này, thật đau đầu!" Định Quốc Hầu vẻ mặt không cam lòng nói.

"Ta tất nhiên có cách làm Định Quốc Hầu ngài vĩnh viễn không cần phải làm tay sai cho người khác, như vậy mãi mãi cũng không cần phải đau đầu nữa." Độc Tôn ngẩng cao đầu nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo thốt lên, lần này xưng ta chứ không phải thuộc hạ, lần này gọi Định Quốc Hầu chứ không phải gọi Hầu gia tôn kính hai chữ.

Định Quốc Hầu nhìn Độc Tôn nhíu mi, hắn có cảm giác Triệu Khiết đã khác, nhưng khác chỗ nào thì hắn chưa nhìn ra, hắn đánh giá một chút thì lên tiếng hỏi: "Là cách gì có thể cho ta không cần bị lão già kia khống chế nữa?"

"Chết a!"

Độc Tôn thả nhẹ hai chữ vào không khí.


Định Quốc Hầu giật mình, giống như hắn nghe lầm, nên thúc giục hỏi lại: "Là cách gì mà thần thần bí bí?"

"Là chết đi!" Độc Tôn hai mắt sắc bén lên, lanh lãnh phun ra một câu, dịch dung trên mặt nháy mắt biến mất, khuôn mặt chân chính Độc Tôn liền lộ ra.

"Ngươi là ai?" Định Quốc Hầu cả kinh, muốn hô lên thì cảm nhận cả người mất lực, ngã xuống nằm dài trên đất, hắn sắc mặt hốt hoảng hỏi.

"Độc Tôn! Ngươi nghe qua sao?" Độc Tôn ngồi xuống cái ghế chuẩn bị cho Định Quốc Hầu, hắn bắt chéo chân, ánh mắt híp lại nhìn tên sắp chết phía dưới hỏi.

Định Quốc Hầu trợn mắt, hắn run rẩy, sắc mặt tái xanh, quỷ độc thiên hạ đang ngay ở trước mặt hắn! Là tôn là vương dụng độc của thiên hạ!

"Ngươi gan cũng không nhỏ, ngay cả đồ đệ ta, nữ nhân của tiểu sư phụ cũng dám đánh chủ ý..." Độc Tôn cảm khái.

"Tiểu sư phụ ngươi là... Lạc Bắc Thần?" Định Quốc Hầu là người có đầu óc, nên nghe xong liền bắt được trọng điểm, hắn trợn lớn con mắt, Độc Tôn vậy mà là đồ đệ của Lạc Bắc Thần, tên đã chết kia!

"Đúng vậy, thật đáng tiếc cho ngươi một lão binh của Ái Lạp, lại là tay sai của Chu Liễm, uổng cho dân chúng tôn kính ngươi, đúng là tiền tài, địa vị quá hại chết người Ha ha." Độc Tôn nói xong thì cười.

"Ngươi hôm nay kết thúc, Chu Liễm cũng rất nhanh cũng sẽ như vậy!" Nói xong, Độc Tôn liền đứng dậy xoay người rời đi.

Định Quốc Hầu muốn hô, nhưng cổ họng nóng rực, cả người hắn giật giật như mấy con thú hoang sắp chết mà giãy giụa, thân thể hắn từ từ héo tàn, đến khi còn lại bộ da cùng xương khô...

Được chết trong tay đệ nhất dụng độc thiên hạ, vinh hạnh đi?

Lệnh Quân, Tích Vân, Lưu Trúc thu hồi thanh kiếm dính máu, một gối bột từ tay áo bay ra, rơi xuống những thi thể cận vệ phía dưới, không qua bao lâu, tất cả đều hóa thành tàn tro.

"Đi thôi." Lệnh Quân thấy Độc Tôn đợi phía trước, thì nàng lên tiếng.

Nhiếp Toàn cùng Nhiếp Thiên Sát cấp tốc một đường chạy, dẫn theo mấy chục hắc y nhân xuyên qua một khu rừng.

"Có mai phục!" Nhiếp Toàn đang dốc sức chạy, thì ánh mắt hắn đảo về phía bụi rậm hai bên, sau đó la lên.

Sưu sưu sưu....

Người phía sau còn chưa kịp phòng bị, liền từ tứ phía lao ra mấy chục mũi tên, tên xoắn xoáy, Thông Thiên Các người là không thể nghi ngờ!

Aaaa!

Thông Thiên Các tiễn pháp muốn tránh, trừ khi ngươi nội lực phải hùng hậu, nếu không ngươi sẽ bị xuyên chết, mấy tên hắc y bị trúng tên, thân thể bắn ngược ra sau đập mạnh vào mấy bụi cây, miệng phun ra máu chết tại chỗ.

Ầm! Ầm!

Nhiếp Toàn một chưởng đánh bay hai mũi tên lao tới mình, hắn nhẹ nhàng điểm trên lưng ngựa một cái, dùng khinh công bay lên cao tung chưởng về phía trước.

Keng....

Nhiếp Thiên Sát cũng phóng lên, thanh kiếm được rút ra, một đường quét ngang, keng keng hai tiếng, mũi tên liền bị hắn chém bay.

Phanh!!

Từ trong bụi cỏ bay ra một bóng đen, hắn vung chưởng đánh tới hai người, phanh một tiếng, hai nguồn lực chạm nhau, Nhiếp Thiên Sát trợn tròn mắt nhìn nam tử phía trước, máu từ khóe miệng hắn trào ra không dứt, sau đó hắn cảm nhận cổ mình một trận rát, lưỡi đao nhỏ lóe sáng chiếu rọi vào cổ hắn, một đường rạch mỏng manh.

"Lạc Bắc Thần?" Nhiếp Toàn cả người run rẩy, con ngươi trừng lớn, kinh hô.

"Vẫn còn nhớ ta sao?" Lạc Bắc Thần âm trầm nhìn hắn hỏi, tay nhẹ phất Bạc Huyền Đao liền trở lại trong tay.

Nhiếp Toàn sau khi hồi thần, hắn trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi không tên, lập tức xoay người dùng khinh công chạy trối chết.

"Muốn chạy?" Lạc Bắc Thần lanh lãnh âm thanh vang vọng khu rừng, nghe có bao nhiều đáng sợ liền có bấy nhiêu đáng sợ, nàng cười lạnh, một cái lắc mình liền xuất hiện ở phía sau Nhiếp Toàn.

Phanh!

Nhiếp Toàn cảm giác sau lưng lành lạnh, hắn hoảng sợ chạy càng nhanh hơn, nhưng phía sau lại vang lên tiếng cười quỷ dị ngày càng gần, hắn sợ đến muốn tè ra quần, dứt khoát dùng toàn lực xoay ra sau đánh một chưởng.

Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng tránh đi, sau đó nháy mắt liền xuất hiện trước mặt hắn, ma trảo vung ra túm lấy đầu hắn.

"Hai mươi mấy năm trước ngươi cùng Chu Liễm liên hợp hãm hại mẫu thân ta, thì cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay, ngươi cùng hắn đáng chết ngàn vạn lần!!"

"Ha ha ha...." Âm thanh lạnh lẽo vừa dứt, tiếng cười lanh lãnh liền vang lên, kéo dài trong không khí, mang theo sự hả hê, phát hận tận cùng.

Nhiếp Toàn trong mắt là vô cùng khiếp sợ, hai mắt hắn từ từ thục vào, trên đỉnh đầu một bàn tay đang cuồn cuộn rút đi nội lực năm mươi năm trong đan điền của hắn.

Hắn nghĩ bấy lâu, ác nghiệt hắn gây ra không phải ông trời không báo, mà là chưa đến lúc, hôm nay chính tay nữ nhi của kẻ kia giết hắn để trả thù, cũng là ác giả ác báo...

Phanh!!

Lạc Bắc Thần sau khi hút hết hết nội lực của Nhiếp Toàn, nàng một chưởng đánh nát hắn thành tương!

Ngày hôm sau.

Dân chúng Oanh động một tin tức khủng bố, người dân nhào nháo cả lên, có người hả hê có người tiếc thay, Định Quốc Hầu cư nhiên bị người giết chết, đúng là một tin tức khó có thể tiếp thu.

Định Quốc Hầu là đệ đệ ruột của Nghi quý phi, là lão binh đương triều, tất nhiên lễ tang sẽ rất lớn, Từ Nhân cũng không ngoại trừ mà theo mẫu thân của mình, để tang cho vị cữu cữu bản thân không thích này.

Nghi quý phi ở Hầu Phủ khóc lóc, đáng thương cho đệ đệ của mình, mấy hôm trước hai người còn nói cười vui vẻ, hôm nay lại ra nông nỗi này, nếu nàng biết là ai ra tay nhất định phân thây hắn ra làm trăm mảnh!

Phượng Phủ

"Được lắm, được lắm, muốn phá hủy kế hoạch của ta sao? Ha haa." Chu Liễm sau khi biết được tin tức, giận quá hóa cười.

"Ngươi định làm gì?" Phượng Kính ở một bên cau mày hỏi.


"Xáo trộn kế hoạch, chúng ta không chiếm được lợi, thì bên kia cũng đừng mong!" Chu Liễm âm trầm lên tiếng.

"Xáo trộn thế nào?" Phượng Kính gật đầu, sau đó hỏi.

"Ngươi cùng Tĩnh Dương đến ngoại thành, thả ra ngàn Thi Quỷ, ta muốn Ái Lạp phải huyết tanh một hồi haha!" Chu Liễm ánh mắt sắc bén, cười nói.

"Hahaha." Phượng Kính nghe vậy, cười lên, sau đó đứng dậy nhận mệnh, Bạc Cô Tĩnh Dương cúi đầu theo sau, trong đáy mắt hắn ẩn chứa vài điều không tốt.

"Ngươi đi báo với thiếu chủ, để hắn đến Nhạc Tề, lập tức cho người khởi binh tạo phản, giết sạch những ai cản đường, đoạt vị!" Chu Liễm thấy hai người đã đi, hắn trầm giọng phân phó một tên hắc y bên cạnh, hắn không ngờ kế hoạch hơn hai mươi năm của mình, lại dễ dàng bị chọc thủng như vậy, Bạc Cô Mặc a Bạc Cô Mặc, ta xem thường lão bằng hữu ngươi rồi!!

Hắc y cúi người nhận mệnh, sau đó thật nhanh đi chấp hành.

Du Phủ

Trước đại môn dừng lại một xe ngựa hoa quý, tên nam tử hắc y quan sát xung quanh một chút, cảm thấy không có ai theo dõi, hắn mới mở miệng.

"Phu nhân, đã tới."

Lời hắn vừa dứt, từ trong kiệu đi ra một vị ma ma, người này không ai khác chính là Trương ma ma bên người Thái Hậu đương triều Lạc Bắc Hoàng Thất.

"Thái Hậu, để nô tỳ đỡ người." Trương ma ma cung kính lên tiếng, sau đó bà đưa tay đỡ lấy Thái Hậu xuống xe.

Đồ Nha Tề - Túc Sa bây giờ trong lòng bà rất hồi hộp, bà cũng thật muốn khóc, nữ nhi mình vẫn còn tại thế, nàng không có bỏ bà đi, khi biết tin này bà vui muốn ngất đi, thật sự ông trời có mắt...

"Phu nhân, chủ tử ở bên trong." Nam tử hắc y cúi đầu nói.

"Dẫn đường." Đồ Nha Tề - Túc Sa hồi thần, gật đầu nói.

Nam tử cúi đầu, sau đó hắn đi vào trước, hai người theo ở phía sau.

Lạc Bắc Thần ngồi ở đại sảnh dùng trà, sau khi thấy người phía trước, nàng lập tức bật dậy, chạy tới.

Phịch!

"Thần nhi bất hiếu, để mẫu hậu khổ mấy năm qua, mong mẫu hậu trách phạt." Lạc Bắc Thần hai đầu gối nặng nề chạm nền, nàng hai mắt tuôn trào ra nước, nghẹn ngào nhìn mẫu hậu của mình cũng đang rơi lệ.

"Bình an là tốt." Đồ Nha Tề - Túc Sa nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, bà ngồi xuống ôm lấy nữ nhi của mình vào lòng, lắc đầu nói.

"Mẫu hậu khổ nhiều rồi, cả đời này người khổ nhiều rồi." Lạc Bắc Thần đầu chôn ở trong ngực mẫu thân của mình, vừa khóc vừa đau lòng nói.

"Không khổ, mẫu hậu có Thần nhi, thì làm sao khổ." Đồ Nha Tề - Túc Sa không hiểu ý của nàng, đành hiểu sai mà nói.

"Mẫu hậu, người biết Bạc Cô Mặc sao?" Lạc Bắc Thần lui ra từ trong người bà, sau đó lau nước mắt thăm dò hỏi.

"....Là... Cố nhân..." Đồ Nha Tề - Túc Sa thân thể run lên, đã bao lâu rồi nàng không nghe ai nhắc về cái tên này, bà cố giữ không cho mình xúc động, chèn ép âm thanh đáp.

"Ồ...." Lạc Bắc Thần làm bộ mặt kinh ngạc, âm thanh bị nàng kéo dài ra.

"...Sao lại hỏi mẫu hậu chuyện này?" Đồ Nha Tề - Túc Sa dò xét nữ nhi của mình.

"Nghe đồn, Bạc Cô Mặc vô cùng lợi hại, mẫu thân cũng thật lợi hại nha, có thể quen biết cả vị này." Lạc Bắc Thần thâm thâm thúy thúy nói.

"..." Đồ Nha Tề - Túc Sa mặt đỏ lên, nữ nhi mình tại sao lại nói như vậy, nói mình lợi hại, sao giống với Chu Liễm năm đó, hắn nói nàng thật lợi hại có thể làm cho Bạc Cô Mặc trầm mê.

"Mẫu hậu, người phát sốt sao, mặt đã hồng như này." Lạc Bắc Thần trong lòng âm thầm cười trộm mẫu thân mình, lớn tuổi rồi mà sao như thiếu nữ ngại ngùng hoài xuân vậy, ngoài mặt thì làm ra vẻ lo lắng hỏi.

Trương ma ma kế bên cảm giác Lạc Bắc Thần là cố ý, bà quan sát nàng một chút, trong lòng ngàn than vạn khái, Lạc Vương đúng là một khuôn đút ra từ phò mã hụt mà!

"Mẫu hâu... không sao." Đồ Nha Tề - Túc Sa không qua bao lâu thì trở lại bộ dáng bình thường.

(Thuần Dã: Hahaa Thái Hậu à, người chuẩn bị tinh thần chưa, một lát nữa có con sói lang nhịn đói gần ba mươi năm dục cầu bất mãn, nhào tới phát dục đó, dục này là dục lâu năm tích tụ, nên Thái Hậu à, Dã chúc bà em gái nhỏ lành lận đến mai nha Hahaa)

"Mẫu hậu, có một người quen cũ muốn gặp người." Lạc Bắc Thần nhìn mẫu thân mình, nhướng mày nói.

"Là ai?" Đồ Nha Tề - Túc Sa nhíu mày.

"Đi theo con sẽ biết." Lạc Bắc Thần thần bí đứng dậy đi ở phía trước nói.

Đồ Nha Tề - Túc Sa cau mày suy tư, không biết vị cô nhân đó là ai, bà nghĩ mãi cũng không ra.

Vào trong, Lạc Bắc Thần mở ra thạch thất, sau đó nàng không có đi tiếp mà lui sang một bên, ra hiệu cho mẫu hậu mình vào.

"Thần nhi không vào sao?" Đồ Nha Tề - Túc Sa quay sang hỏi nàng.

"Con không nên vào thì hơn." Lạc Bắc Thần khoát tay, nói gì chứ vào xem hai người ân ái a?

Đồ Nha Tề - Túc Sa khó hiểu, nhưng cũng bước chân đi vào, Trương ma ma muốn vào nhưng bị cản lại, bà nhìn sang Lạc Bắc Thần.

"Ma ma ở ngoài đi, trong đó có con cọp bị bỏ đói mấy chục năm, ma ma vào là bị phanh thây đó." Lạc Bắc Thần làm vẻ mặt sợ hãi nói.

Đồ Nha Tề - Túc Sa nghe vậy, bước chân dừng lại, bà cau mày nhìn nữ nhi của mình phía sau.

"Mẫu hậu yên tâm đi, không cần phải sợ, người kia có thuốc giảm đâu hiệu quả lắm." Lạc Bắc Thần hô lên nói, sau đó cho mật thất đóng lại.

Đồ Nha Tề - Túc Sa không hiểu gì, bà nhấc chân đi về phía trước, rẽ một lối liền đến trước một căn phòng.

Mới vừa bước chân vào, Đồ Nha Tề - Túc Sa liền chết đứng tại chỗ, tay bịt lại miệng, mắt mở to ra, không thể tin vào mắt mình.


"Túc nhi, ta đã về." Bạc Cô Mặc từ trên giường đứng dậy, bà đi về phía trước, dịu dàng nhìn nữ nhân của mình nói một câu.

"Ngươi... Bạc Cô Mặc!" Túc Sa không kìm nén nổi mà khóc lên, bà chạy đến nhào vào lòng người kia.

"Ta đã về, nàng đừng khóc." Bạc Cô Mặc suýt nữa là ngã, bà dùng nội lực đỡ lấy hai người, sau đó ôm Túc Sa vào lòng dỗ dành.

"....Ngươi là kẻ khốn kiếp!" Túc Sa vừa khóc vừa đánh vào vai Bạc Cô Mặc, như muốn trút hết mấy chục năm qua nhớ nhung tiết hận.

"Ta xin lỗi." Bạc Cô Mặc chân thành nói một tiếng, sau đó đỡ Túc Sa đến bên giường ngồi xuống.

Đồ Nha Tề - Túc Sa rốt cuộc cũng không có đánh nữa, mặt chôn vào hõm vai Bạc Cô Mặc khóc nức nở.

"Nàng đứng khóc, sau này chúng ta sẽ không tách rời nữa, ta sẽ bù đắp cho nàng." Bạc Cô Mặc thâm tình lên tiếng, hai tay vỗ lưng thê tử an ủi.

"Thần nhi đã biết?" Đồ Nha Tề - Túc Sa nhớ ra chuyện gì, từ hõm vai bật ra, nhìn bà hỏi.

"Ân, đã biết." Bạc Cô Mặc gật đầu.

"Thần nhi cư nhiên dám trêu chọc ta!" Đồ Nha Tề Túc Sa nhớ lại mấy câu nói thâm ý của nữ nhi mình, mặt già đỏ lên, oán giận nói.

"Trêu chọc cái gì mà nàng lại đỏ mặt?" Bạc Cô Mặc lau lau nước mắt cho nữ nhân của mình, cười hỏi.

"Nàng nói ngươi là cọp bỏ đói mấy chục năm, còn nói ngươi có rất nhiều thuốc giảm đâu." Túc Sa càng nói càng nhỏ, mặt lại đỏ thêm một mảnh.

"Bị bỏ đói ba mươi năm cũng nên ăn." Bạc Cô Mặc nghe vậy, gật đầu cho là đúng nói.

"Ngươi định làm gì?" Đồ Nha Tề - Túc Sa liếc mắt, ngại ngùng nhìn Bạc Cô Mặc kế bên.

"Làm chuyện phu thê nên làm." Bạc Cô Mặc cánh tay dời xuống trước ngực Đồ Nha Tề - Túc Sa vạch ra vạt áo, thản nhiên nói.

"Ngươi lại lưu manh!" Túc Sa đánh tay nàng ra, hai tay che ngực mình, liếc mắt nói.

"Này... gần ba mươi năm rồi, ta nhịn ba mươi năm rồi, Túc nhi, nàng không thể nhẫn tâm như vậy." Bạc Cô Mặc vẻ mặt đau khổ bi ai mà khẩn cầu.

"Ngươi còn sức sao?" Đồ Nha Tề - Túc Sa đúng là không biết sống chết là gì, bà bỗng dưng thốt ra một câu.

"Nàng là đang nghi ngờ ta già rồi, phương diện này không được?" Bạc Cô Mặc nghe hỏi, mặt đen lại, sau đó cười cười nhìn nữ nhân của mình hỏi.

"Chắc là... Ngô.." Túc Sa còn chưa nói xong đã bị người chặn miệng.

Bạc Cô Mặc không nói hai lời áp Đồ Nha Tề - Túc Sa xuống giường mà hôn, hai tay thật nhanh bỏ đi y phục, dứt khoát quăng luôn cái yếm xuống, một tay xoa xoa một bên ngực lớn, thứ này may quá còn săn chắc, bóp thật êm tay.

"Ưm...." Túc Sa khẽ rên một tiếng, sau đó phối hộp, hai tay vòng qua cổ Bạc Cô Mặc tận hưởng.

Ở bên ngoài, Lạc Bắc Thần đang cười khúc khích vui vẻ, nói chuyện với Trương ma ma, nhưng lúc này bị một âm thanh hoảng loạn cắt đứt.

"Biểu muội, có chuyện không hay rồi, Chu Liễm xáo trộn kế hoạch thả ra Thi Quỷ trước một năm, bây giờ Đông Châu cùng Biện Châu đều đã bị phá hủy, người chết mới đây đã lên đến gần một vạn, Ái Lạp gần như sắp đại loạn!"

Bạc Cô Tĩnh Sương từ bên ngoài chạy vào nói.

"Chu Liễm, một tên cáo già!" Lạc Bắc Thần nghe nói, thần sắc khẽ biến, trầm âm lên tiếng.

"Muội định thế nào?" Bạc Cô Tĩnh Sương lo lắng hỏi.

"Cho người ngăn chặn!" Lạc Bắc Thần lập tức nói.

"Chủ tử, đã xảy ra chuyện." Một hắc y bỗng dưng xuất hiện, cấp tốc nói.

"Chuyện gì?" Lạc Bắc Thần cảm thấy bất an, gấp gáp hỏi.

"Nhạc Tề đang chiến loạn, Lữ Vương đã khởi binh tạo phản, kinh thành bây giờ chém giết dữ dội, Hoàng Cung tất cả đã bị bao vây, Trưởng Công Chúa đang gặp nguy hiểm!" Hắc y nam tử rành mạch bẩm báo.

Phanh!!

Cái bàn một tiếng vỗ liền tan thành bột phấn, trên mặt Lạc Bắc Thần là phẫn nộ cuồn cuộn.

"Mau cho người chặn lại Thi Quỷ, tuyệt đối không cho vào kinh thành, ta phải đi cứu Ninh Uyển." Lạc Bắc Thần trầm giọng phân phó, xong thì phất tay áo biến mất vô tung.

"Phiền ma ma nói với cô cô cùng cô cô mẫu việc này, biểu muội sẽ xử lý ổn thỏa, mong hai người đừng lo lắng." Bạc Cô Tĩnh Sương trước khi đi thì nói với Trương ma ma đang lo lắng bên cạnh.