Tin tức Lạc Vương - Lạc Thịnh tuẫn rơi, càn quét khắp Lục Quốc, làm chấn động lòng người, mọi người tôn sùng cường giả cũng than tiếc cho một đời anh minh của mỹ nam tử tuyệt trần này, nữ tử nhiều người đau lòng không dứt, nhất là người ở Lạc Thịnh, Chu Thục và Tây Vực.
Ngân Nguyệt trở về Ái Lạp quê nhà của mình, truyền lại tin tức cho Ngân Vũ, nàng cũng ở lại mấy ngày chia buồn cùng tỷ tỷ, sau đó từ biệt người ngao du bốn bể...
Ngân Vũ sau khi nghe được tin tức, thân thể run rẩy, đầu nàng ong ong không tiêu hóa nổi, một nỗi đau xé lòng như muốn nghiền nát linh hồn của nàng, hơn nửa tháng ký ức ngắn ngủi tua đi tua lại trong đầu nàng không biết bao nhiêu lần, nàng mỉm cười trong nước mắt, nàng chìm trong đau khổ và hối hận, rất nhanh thôi ta cũng sẽ đến với ngươi, Lạc Bắc Thần chờ ta...
Nhạc Tề Ninh Uyển khi biết được tin tức nam tử ngày đó nhiều lần ôm nàng vào lòng bảo hộ, nay lại không còn nữa, nàng lúc này cảm nhận lồng ngực mình rất đau, nước mắt cũng vô thức chảy dài, nàng không ngờ cái ôm mình cự tuyệt một năm trước, lại là cái ôm cuối cùng, là cái ấm áp cuối cùng...
Lưu Trúc ở Nhạc Tề với Kiến Vu, khi nàng biết được chủ tử đã chết, nàng hốt hoảng, cấp tốc chạy về Tây Vực hỏi cho ra lẽ, sao có thể như vậy được chứ?
Kiến Vu thương xót cho nhị tỷ, thương xót cho Phong Vô Tâm, nàng cùng đi với Lưu Trúc trở lại, nàng sợ Phong Vô Tâm không chịu nổi, sợ nữ nhân này nghĩ quẩn...
Tích Vân khi biết chuyện, nàng cũng vô cùng đau khổ, tâm nàng như đã chết, cả người vô lực vô hồn, nước mắt từng giọt một rơi xuống, ướt đầy khuôn mặt, nàng còn chưa thổ lộ, người kia đã không còn...
Tháng ngày dằn vặt, tra tấn tâm và lòng của tám nữ nhân đến cực điểm, cuộc sống của họ còn khó khăn hơn là chết!
Ngày tháng trôi qua, thu qua, hạ sang, đông đến.
Những tháng ngày như là những chiếc lồng giam tăm tối, mù mịt, giam tâm, giam lòng, tra tấn đến cùng cực, mất đi người mình yêu, người mình tâm duyệt là cỡ nào thống khổ và đau đớn, trời đã vô tình, thì đất làm sau thấu, lòng người nào đâu biết? Cái tử biệt khó đến nhường nào...
Hồng trần như mộng
Mộng tan hồng tàn
Thiên địa luân hồi
Tạo hóa vô tình!
Đến nửa năm sau, Phong Vô Tâm mới chấp nhận sự thật đau thương này, nàng cũng chỉ có thể ôm lấy hai nữ nhi của mình mà khóc, hai tiểu công chúa chỉ mới sáu tháng đã kêu một tiếng nương, miệng cười toe toét lên, chân cũng đã đi được, vượt trội hơn các hài tử khác rất nhiều, một tên Bạc Cô Tình Phong, một tên Bạc Cô Niệm Thần, Tình Phong giống phụ thân, Niệm Thần giống mẫu thân...
Vì có hai tiểu hài tử, Phong Vô Tâm tâm trạng an ủi được phần nào.
Phong Vương có một lần nói với nàng là muốn chiêu quận mã, Phong Vô Tâm lập tức phẫn nộ cự tuyệt và trịnh trọng nói, cả đời này nàng chỉ gả cho một người là Lạc Bắc Thần, nếu nàng đã không còn, thì nàng nguyện cả đời này thủ tiết, tâm tâm niệm niệm một người!
Hoàng Đế Lạc Bắc Khanh khi biết muội muội mình để lại hai nữ nhi, hắn mừng khôn siết, tự thân đến Tây Vực thăm chất nhi của mình, khi nhìn thấy hai đứa trẻ, hắn khóc rất nhiều, chỉ mới sinh ra đã mất đi phụ thân, thật đáng thương...
Trở về Lạc Thịnh, hắn sắc phong Phong Vô Tâm làm Lạc Vương Phi, hai nữ nhi một Vĩnh Dương Quận Chúa, một Cảnh Ninh Quận Chúa.
Lưu Trúc sau khi trở lại, nàng cùng Lệnh Quân ôm nhau khóc nức nở, chủ tử sao có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ lại mọi người mà ra đi...
Bỏ lại mọi người mà ra đi...
Ngày ấy, thiên địa gọi tên Lạc Bắc Thần, nhưng nàng lại lựa chọn im lặng giữa chốn phồn hoa hồng trần!
Ngày tháng sống trong tăm tối của tám nữ nhân thật sự quá thê thảm, họ làm thế nào để vượt qua đây? Làm thế nào để ngăn mỗi đêm ký ức ùa về, ngăn nỗi tưởng niệm da diết sâu tròng lòng?
Thiên địa luân chuyển, hai năm thoáng một cái đã trôi qua.
Thông Thiên Các càng ngày càng lớn mạnh, đứng sừng sững trên Lục Quốc, các gián điệp hoạt động vô số ở sáu nước, không tin tức nào chúng không biết, Túy Sát Doanh bị tuột dốc thảm hại, Doanh Chủ nơi này cũng muốn biết Các Chủ Thông Thiên là kẻ nào?
Vũ Dạ Ca nàng đã tỉnh từ lâu, nhưng lại gầy gò đi không ít, gần hai năm nàng trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, cả Linh Ly, Linh Nhạc còn không nói chuyện với nàng được bao nhiêu, nàng không gật đầu thì chỉ lắc đầu hoặc im lặng không nói một lời, nàng trong lòng ôm khư khư một nỗi ức hận, nó ngày càng tích tụ dằn vặt tâm can nàng, khiến nàng sống như một loại cực hình...
Liễu Linh Nhã từ lúc trở lại bình thường, nàng không màng thế sự, hậu cung như thế nào nàng mặc kệ, phụ thân dù có giáo huấn, nàng cũng chỉ cười kêu ông giết nàng đi, giết nàng đi, nàng không muốn sống nữa!!
Lạc Bắc Khanh hai năm nay xử lý chính vụ bận rộn, việc Lạc Bắc Thần mất làm cho hắn sa sút tinh thần, đến bây giờ hắn mới chấp nhận được sự thật đau buồn này, nay lại thêm biên cương quân Chu Thục chèn ép, hắn sợ mình không trụ được nữa, phụ lòng muội muội của mình...
Tình thế hôm nay, Lạc Thịnh đang thời thời khắc khắc bị dòm ngó, hắn như cá nằm trên thớt, không biết lúc nào sẽ bị chặt đứt, băm ra, nhưng dù vậy hắn vẫn trấn định, cho ám vệ đi tới Tây Vực bảo vệ mẫu tử Phong Vô Tâm.
Muội muội xin yên tâm, ca ca sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ nữ nhân của muội cùng hai hài tử chu toàn...
Hai năm qua, Phong Vô Tâm chưa bao giờ nở một nụ cười nào, nàng dung mạo càng ngày càng thêm sắc sảo, nhưng người kia không còn để nhìn thấy, hai tiểu hài tử cũng đã gần ba tuổi, thân thể tròn tròn ngắn ngắn vô cùng khả ái, đôi má phấn nộn hồng hào, mỗi ngày chơi với Lệnh Quân, Độc Tôn, miệng cười không ngớt.
Ngân Nguyệt biết sư phụ mình còn để lại hai nữ nhi, nàng lập tức ghé qua Tây Vực thăm mẫu tử Phong Vô Tâm, và mua rất nhiều đồ chơi cho cả hai, nàng cũng an ủi sư mẫu một ít, chuyện ngoài ý muốn xảy ra đột ngột này không ai muốn cả, chỉ tại tạo hóa trêu người mà thôi!
Trong phòng, Phong Vô Tâm ngồi đọc sách, nàng nằm trên nhuyễn tháp, một tay cầm sách, một tay giữ lấy lật trang.
"Mẫu thân, mẫu thân..."
Từ ngoài cửa chạy vào hai thân ảnh nhỏ nhắn, miệng không ngừng gọi.
"Có chuyện gì sao?" Phong Vô Tâm ánh mắt thu hồi từ quyển sách trên tay, nhìn đến hai nữ nhi của mình, thanh âm ôn nhu hỏi.
"Con đói, con đói..." Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần hai tiểu khả ái phấn nộn liền chạy tới, nhào vào người mẫu thân của mình cọ cọ, chu chu cái mỏ nói.
"Được, cũng tới giờ rồi." Phong Vô Tâm phất tay, dùng nội lực đóng lại hai cánh cửa, nàng mới nhìn hai hài tử cưng chiều nói, sau đó nàng vạch ra hai bên vạt áo, hai hài tử như rất đói, phụ một tay kéo cái yếm đỏ ra, mỗi người một bên không ai giành của ai, nhìn đến cái thứ hồng hồng trước mặt lập tức ngậm lấy mà mút.
Phong Vô Tâm xoa đầu hai đứa, ánh mắt là vạn phần sủng nịch...
Ở trong một căn phòng khác, Độc Tôn, Tích Vân, Lưu Trúc, Lệnh Quân đang ngồi chung một cái bàn, bàn chính sự.
"Thông Thiên Các đã lớn mạnh, đúng là không phụ kỳ vọng của chủ tử." Lưu Trúc mở miệng buồn bã nói.
"Chúng ta còn phải giúp tiểu sư phụ làm chuyện mà mình chưa làm." Độc Tôn nhìn ba người nói.
"Đúng vậy." Tích Vân cùng Lệnh Quân một bên gật đầu, nàng nhớ năm xưa Lạc Bắc Thần sau khi rời đi Lạc Thịnh, đã giao cho nàng trọng trách là huấn luyện quân lính, sáng lập Thông Thiên Các, đêm đó nàng đọc xong cảm thấy vô cùng nặng, nàng không ngờ Lạc Bắc Thần lại vô điều kiện tin nàng như vậy, cũng vì sự tin tưởng tuyệt đối của người kia, nàng mới quyết không cô phụ mà dốc toàn lực đưa Thông Thiên Các đi lên thiên hạ, cuối cùng nàng cũng đã thành công, chỉ tiếc là người kia không nhìn thấy được.
"Ái Lạp sắp có biến động, chúng ta phải đến trước ngăn cản, nếu không sẽ nghiêm trọng." Độc Tôn trầm ngâm nói.
Tích Vân bị âm thanh kéo về thực tại, nàng nghe xong thì nói, đây là điều tra được ở Ái Lạp mấy ngày nay, "Đúng vậy, tên Định Quốc Hầu muốn tạo phản, hắn cho người thu mua vũ khí cả vạn, hắn còn làm giao dịch với chúng ta là trừ khử một tên thương gia giàu nhất Ái Lạp tên là Du Kiến Quân, hắn muốn mượn lương thực nói chung là muốn hợp tác, nhưng Du Kiến Quân từ chối, nên hắn ôm tức giận mà muốn giết người!"
"Còn một chuyện nữa, Định Quốc Hầu hắn phía sau có thế lực khổng lồ chống lưng, cả Thái Tử hiện tại Ái Lạp Tư - Từ Nhân cũng kiêng kỵ mấy phần." Nàng nói thêm.
Độc Tôn nghe vậy lâm vào suy tư, hắn đoán thế lực phía sau có lẽ là hắn ta?
"Ngày mai liền xuất phát đi." Lệnh Quân một bên nói.
Mọi người đồng ý, ai nấy trở về phòng của mình, thu dọn đồ đạc, hành lý.
Sáng hôm sau mọi người từ biệt Phong Vô Tâm rời đi, nhưng trước khi đi thì ôm hai bảo bối một cái, hai hài tử cũng khóc thúc thích không ngừng.
"Thúc thúc, cô cô nhớ nói với phụ thân là Thần nhi cùng Phong nhi rất nhớ người, muốn gặp người, mẫu thân cũng rất nhớ người." Bạc Cô Tình Phong đôi mắt to tròn, con ngươi lam sắc phủ đầy nước, nàng kéo tay áo Lệnh Quân, nghẹn ngào nói.
"Con và tỷ tỷ cùng mẫu thân rất nhớ phụ thân." Bạc Cô Niệm Thần cũng một bên khóc nói.
Phong Vô Tâm nằm ở trên giường nhắm nghiền mắt lại, hai mi mắt run rẩy, nhưng cũng không khống chế được mà rơi lệ, một giọt, hai giọt... thấm ướt mặt nàng.
"Thúc thúc hứa với con." Lệnh Quân nghe vậy mà đau lòng, ngồi xuống ôm hai đứa nhỏ, run giọng hứa.
Tích Vân cùng Lưu Trúc, Độc Tôn quay mặt qua một bên, họ kiềm nén rất nhiều mới không rơi nước mắt.
Vì sao hai đứa nhỏ nói như vậy, vì bọn họ đợi đến khi hai đứa hiểu chuyện mới cho hai đứa biết, nếu không bọn họ sợ, chúng còn nhỏ như vậy sẽ không chịu được đả kích này, đành phải lừa gạt nói là phụ thân các nàng bận rộn, chưa thể về thăm hai đứa được.
"Vô Tâm, gần ba năm rồi, con không thể quên được người kia sao?" Đến lúc, trong phòng chỉ còn lại hai người, Độc Tôn nặng nề hỏi Phong Vô Tâm đang khóc trên giường.
"Quên? Làm sao để quên được một người dễ dàng như vậy, hai nữ nhi thì đêm nào cũng hỏi con một câu, khi nào phụ thân tụi nó trở về..." Phong Vô Tâm khuôn mặt đầy nước mắt, nức nở nói.
Độc Tôn thở dài, ở lại an ủi nàng vài câu, sau đó nói lời tạm biệt.
Bốn người trên đường chạy ngựa một ngày một đêm, sau khi đến Ái Lạp, bốn người hóa trang vào thân phận đã chuẩn bị kỹ càng của một thương gia tên Triệu Khiết, làm việc cho Định Quốc Hầu.
Vài ngày nữa là đến lễ kế nhiệm người thừa kế của Phượng Tộc, Phượng Tộc đã có từ lâu mấy trăm năm, gia chủ Phượng Kính cũng là người đời trước có tiếng tăm trong giang hồ, cũng là cố nhân của Lâm Luân Kỳ Minh và Hàn Cát Nhã.
Lễ kế nhiệm diễn ra vô cùng lớn, làm oanh động cả Ái Lạp Quốc, đi dự tất nhiên là những người có địa vị cùng quyền thế...
Phượng Tộc từ lâu đã ở ẩn, sao hiện tại lại làm một buổi lễ hoàng tráng như vậy, việc này làm mọi người vô cùng khó hiểu.
Độc Tôn giả làm Triệu Khiết, cánh tay phải của Định Quốc Hầu, tất nhiên sẽ theo hắn tham dự, và tất nhiên ba người kia cũng sẽ đi.
"Triệu Khiết, tối nay theo ta đến Phượng Tộc tham dự." Định Quốc Hầu trên người toát ra hơi thở âm hiểm, hắn ngồi trên chủ tọa lau thanh kiếm của mình, môi mấp máy căn dặn người phía dưới.
"Thuộc hạ đã biết." Độc Tôn dịch dung không khác gì Triệu Khiết, khí thế cũng giống, và ngay cả giọng nói cũng vậy, hắn khom người cung kính nói.
"Tối nay là thời cơ thích hợp để tiêu diệt Du Kiến Quân, nên chúng ta không được sơ sót." Định Quốc Hầu cười âm trầm nói.
"Một tên phế nhân không đi được như hắn cũng dám cự tuyệt Hầu gia, thật là không biết sống chết, hắn chết ngàn lần mới xứng đáng." Độc Tôn học theo ngữ điệu cùng biểu cảm của Triệu Khiết mà tức giận nói.
"Đúng vậy, sau khi hắn chết, bản Hầu sẽ thâu tóm sản nghiệp của Du Tộc, đến lúc đó chúng ta không sợ thiếu lương thực cho trận chiến đoạt vị." Định Quốc Hầu gật đầu, nhếch môi đắc ý nói.
"Hầu gia, nghe nói ngài muốn Trưởng Công Chúa về làm chính thê?" Độc Tôn trong đầu xẹt qua tia sáng, hắn cười cười nhìn Định Quốc Hầu hỏi.
"Đúng vậy, một tuyệt thế mỹ nhân như vậy không thể nhường cho người khác." Định Quốc Hầu cười nói.
"Nàng đồng ý sao? Thuộc hạ nghe nói nàng đã có ý trung nhân nhưng người đó đã chết, nàng đã từng tuyên bố mình không tuyển phò mã, cả đời vì người kia mà thủ tiết." Độc Tôn làm bộ dạng lo lắng hỏi, sau đó chậm rãi nói ra những gì mình biết.
"Uy hiếp là được, bản Hầu không tin nàng vì tên đã chết kia mà vứt bỏ Ái Lạp, với lại sức ép của Phượng Tộc, Hoàng Thất chịu nổi sao?" Định Quốc Hầu cười lạnh nói.
"Thuộc hạ sợ Phượng Tộc thay đổi chủ ý không giúp chúng ta." Độc Tôn lo lắng nói.
"Không cần lo, chủ tử có thể trấn áp nổi Phượng Tộc." Định Quốc Hầu lắc đầu, lời nói tràn đầy chắc chắn.
"Hầu gia anh minh, chủ tử anh minh." Độc Tôn nghe vậy, lập tức cười nịnh nọt hô lên.
Ở một nơi nào đó, trong một căn phòng bí mật, hai lão nhân đang cùng nhìn chăm chú vào một bàn cờ, lão nhân vận hoàng y bên trái thì có cỗ khí chất, khí phách nho nhã, người bên phải vận hắc y áo bào thì có một cỗ thần bí thâm sâu, cộng thêm hơi thở tiềm ẩn một mối nguy hiểm, khiến người khác phải kiêng kỵ.
"Phượng Kính, ngươi thấy thế nào về việc Bạc Cô Bất Bại vẫn chưa chết?" Lão nhân hắc y, giọng khàn khàn hỏi người đối diện.
"Bạc Cô Mặc là người thâm sâu khó lường, nếu bà ta còn sống cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng bà ta nếu quay trở lại báo thù, thì ngươi chưa chắc địch nổi, Tam Vũ Huyền Thiên xuất thế, chấp nhiếp tứ phương." Phượng Kính ánh mắt sâu xa nói.
"Hahaha, có Túc Sa ở trong tay, Bạc Cô Mặc cũng phải cúi đầu thôi." Lão nhân hắc y âm trầm cười nói.
"Ngươi định dùng Túc Sa ra uy hiếp, sao ngươi không nghĩ Bạc Cô Mặc đã hết tình cảm, nên mới không trở lại, mà ẩn thân ở một nơi nào đó chờ đợi thời cơ trả mối thù diệt Tộc?" Phượng Kính lắc đầu không cho là đúng nói.
"Hết tình cảm? Chuyện này là hoàn toàn không có khả năng với một kẻ si tình như Bạc Cô Mặc." Lão nhân lắc đầu, giọng khàn khàn lên tiếng.
"Vậy là ngươi có nội ứng ở Lạc Thịnh? Xem ra lần này, Lục Quốc vào tay ngươi là không thể nghi ngờ." Phượng Kính cười nói.
"Không nên nói quá sớm, ta có cảm giác thiên hạ sắp tới sẽ trải qua một trận huyết vũ tinh phong, ai thắng cuối cùng vẫn còn là một ẩn số." Lão nhân ánh mắt âm trầm, lắc đầu nói.
"Lạc Thịnh, Chu Thục, Ái Lạp, ba nơi có quân đội mạnh nhất đã bị ngươi nắm trong lòng bàn tay, ngươi đây cảm giác là thế nào?" Phượng Kính không hiểu.
"Nữ nhi của Bạc Cô Mặc, ngươi còn nhớ?" Lão nhân nhớ lại hỏi.
"Lạc Vương - Lạc Bắc Thần? Không phải chết rồi sao, ngươi đây là lo nàng sống lại dọa ngươi?" Phượng Kính nghe vậy, nhướng mày hỏi.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Lão nhân trầm giọng nói.
"Vực đó có ngư tinh, ngươi nghĩ xác nàng còn không?" Phượng Kính cảm thấy tên này hôm nay lo lắng hơi nhiều.
Lão nhân từ chối trả lời, hắn trầm mặc một lúc.
"Ta thật không ngờ, Lạc Bắc Khang lại giấu diếm ta chuyện Lạc Bắc Thần là nữ nhi của Bạc Cô Mặc, nếu không nhờ Nhiếp Toàn, hậu quả sẽ khôn lường, khi không diệt trừ tận gốc." Lão nhân lúc này lên tiếng, điều này thật ngoài ý muốn.
"Ta cũng thật ngoài ý muốn." Phượng Kính cũng thấy vậy.
"Bị gạt hai mươi mấy năm đúng là cảm giác không tồi." Lão nhân lại nói.
"Ta phải về, ngươi nhớ giữ lời hứa." Phượng Kính nghe vậy cười cười đứng dậy, nhìn lão nhân chắp tay.
Phượng Kính vừa đi, liền một trung niên nam tử bước vào, mà trung niên nam tử này năm xưa là người truy giết Độc Tôn.
"Phụ thân." Hắn chắp tay gọi một tiếng.
"Lạc Thịnh thế nào?" Lão nhân ánh mắt ra hiệu cho hắn ngồi, sau đó lên tiếng.
"Lạc Thịnh đang ở trong sự khống chế của chúng ta." Nam tử ngồi xuống đối diện lão nhân, nghe hỏi hắn lập tức cung kính đáp.
"Cho người trông coi Thái Hậu, bà ta là con át chủ bài của chúng ta." Lão nhân căn dặn.
"Đã biết." Nam tử gật đầu.
"Phụ thân, con nghĩ chúng ta nên trông coi hai nữ nhi của Lạc Bắc Thần, dù sao đó cũng là huyết mạch của Bạc Cô Tộc." Sau đó hắn lại nói.
"Sao ta lại quên hai tôn nữ của bà ta, rất tốt, như vậy chúng ta sẽ không sợ Bạc Cô Mặc trở về trả thù." Lão nhân nghe vậy, mới nhớ đến chuyện này, hắn quỷ dị cười nói.