Lục Quốc Chi Tranh

Chương 67: Tuyết vô song








"Rượu tới, thức ăn tới rồi." Ngân Nguyệt thấy tiểu nhị đem đồ ăn đến thì thở phào, cuối cùng không khí cũng hòa hoãn lại rồi, nàng vẫy tay cười nói.

"Chúc chư vị ngon miệng." Tiểu nhị đặt đồ ăn cùng hai vò rượu thượng hạng xuống, hắn lui ra một bước khom người cười nói, sao đó thì lui đi vào trong.

"Sư phụ, nếm thử." Lâm Luân Lương Hạo thấy Lạc Bắc Thần như khúc gỗ không động đậy, hắn nuốt nước bọt một cái, đem cái bát đưa qua cho nàng, đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bát, nhẹ giọng nói.

"Đúng rồi, sư phụ, rất ngon a." Ngân Nguyệt cũng làm theo, nàng gắp một mớ thức ăn đưa đến, mỉm cười nói.

"Sư phụ, cũng uống thử rượu này." Độc Tôn bắt lấy một vò rượu, đem đến rót ra bát cho nàng, cười nói.

Lạc Bắc Thần cuối cùng cũng có phản ứng, nàng mi mắt rũ xuống, tay cầm lấy chén rượu đưa lên miệng, ực ực hai hớp liền cạn.

"Sư phụ, uống tiếp." Độc Tôn thấy nàng làm phản ứng, miệng cười lên, lại rót thêm một chén.

Lạc Bắc Thần lại uống, Độc Tôn lại rót, hai người liên tục đến khi hết vò rượu thì dừng.

"Sư phụ, ăn đi." Lâm Luân Lương Hạo ánh mắt quan sát nàng một lúc, thấy sư phụ chỉ uống rượu chứ không ăn, hắn lo lắng đẩy bát đồ ăn tới.

"Ngươi ăn đi." Lạc Bắc Thần nhìn hắn, lạnh nhạt nói.

"Được, được, đồ đệ sẽ ăn." Lâm Luân Lương Hạo thấy nàng nhìn đến thì vui vẻ, hắn lại nghe sư phụ nói, lập tức gật gật đầu ôm lấy bát mà ăn, hắn đây là không dám làm trái lời sư phụ a.

"Mạc công tử tửu lượng thật tốt, uống hết một vò mà vẫn không say." Tiết Kính Khanh đang ăn thì nhìn đến vò rượu một bình đã cạn, hắn nhìn lên Lạc Bắc Thần khen khợi một tiếng.

Lạc Bắc Thần không nói gì, cũng không nhìn đến hắn, tay nàng bắt lấy vò rượu còn lại, rót một chén uống tiếp.

"Sư phụ, cho con với." Lâm Luân Kỳ Hạo điên cuồng ăn một lúc, đến khi no hắn nhìn đến sư phụ mình đang cầm vò rượu, lấy chén đưa đến, mỉm cười nói.

Lạc Bắc Thần nghe vậy, đem vò rượu rót cho hắn một bát, bản thân tiếp tục uống.

Một lát sau, trong khi ăn mọi người cũng không có nói chuyện, không khí trên bàn cũng yên lặng không ít.

"Sư phụ, uống ít thôi." Độc Tôn kế bên nhìn trên bàn ba vò rượu, lại nhìn đến sư phụ mình vẫn còn đang uống, hắn nhẹ giọng nhắc nhở.


"Một vò nữa thôi." Lạc Bắc Thần đã hơi say, nàng nhìn qua Độc Tôn gật đầu nói.

Lâm Luân Tình Hân nhìn đến người đối diện, lại nhìn trên bàn vò rượu, nàng sắc mặt lạnh xuống, đứng dậy khom người đoạt lấy vò rượu vào tay.

Lạc Bắc Thần đang uống thì cảm thấy bàn tay trống trơn, nàng liền nhìn đến Lâm Luân Tình Hân.

Mọi người cũng bị màn này hù dọa, nhất là người hiểu rõ nàng hay quen biết nàng lâu, Tiết Kính Khanh vẻ mặt không thể tin, huynh đệ Lâm Thị cũng mở to mắt ra mà xem, Độc Tôn cùng Ngân Nguyệt chỉ có ở trong lòng nói nàng lá gan lớn thôi.

"Lâm Luân Tam Tiểu Thư, trả cho ta." Lạc Bắc Thần đưa tay tới, lạnh nhạt nói.

Lâm Luân Tình Hân đưa vò rượu ra phía ngoài, đổ xuống dưới đất...

Mọi người đồng thời trợn mắt lên, Độc Tôn cùng Ngân Nguyệt cũng bị hành động của nàng dọa sợ rụt cổ.

Lạc Bắc Thần da mặt run lên, tay ở trong trung cũng nổi gân xanh, ánh mắt nàng lạnh băng, mặt cũng bị tức giận mà đen lại.

"Đây." Lâm Luân Tình Hân sau khi đem rượu đổ hết, nàng đem vò không đặt trên tay Lạc Bắc Thần, lạnh nhạt nói.

Xẻng....

Vò rượu từ tay nàng trượt ra rớt xuống phía dưới, tạo ra âm thanh thanh thúy của đồ bể.

"Tình Hân, muội đang làm gì vậy?" Lâm Luân Kỳ Hạo bị âm thanh làm hoàn hồn, hắn mặt cũng đen lại, lớn tiếng đối với muội muội mình.

"Muội thật là." Lâm Luân Lương Hạo một bên nhìn muội muội mình không vừa lòng.

"Một vò rượu thôi mà, ta sẽ mua trả lại cho Mạc công tử." Tiết Kính Khanh làm phản ứng, hắn không thấy chuyện này nghiêm trọng chút nào, nhíu mày nhìn ba người nói.

"Không cần." Lạc Bắc Thần thu hồi tay mình lại, da mặt giật giật lên, ánh mắt âm trầm rũ xuống, lanh lãnh phun ra hai chữ.

Lâm Luân Tình Hân khóe mắt đỏ lên, nàng nhìn Lạc Bắc Thần, môi mím lại, hai tay siết chặt, bật đứng dậy một mạch chạy đi ra ngoài.

"Tiểu Tình!" Tiết Kính Khanh thấy vậy thì giật mình, lập tức đuổi theo.

"Ta đuổi theo." Lâm Luân Lương Hạo tất nhiên ban đêm sẽ không cho Tiết Kính Khanh ở chung với muội muội mình, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo hai người.

"Sư phụ, đồ đệ thay muội muội xin lỗi người." Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn sư phụ mình, nhẹ giọng hối lỗi.

"Sư phụ, nếu người muốn uống, Tiểu Nguyệt sẽ mua cho người, sư phụ đừng có tức giận nữa mà..." Ngân Nguyệt thấy nàng không có phản ứng, sợ tới đỏ mắt mếu máo nói.

"Tiểu sư phụ." Độc Tôn một bên cũng lo lắng, hắn nhẹ nhàng lay lay nàng mấy cái.

Một lát sau.

"Không khóc, ta không tức giận nữa." Lạc Bắc Thần nhìn đến Ngân Nguyệt đang khóc, nàng vươn tay đến xoa đầu nàng, ngữ khí mềm mỏng.

"Vậy, sư phụ có muốn uống rượu nữa không?" Lâm Lương Kỳ Hạo thấy sư phụ như vậy thì thở ra một hơi, hắn đưa đầu đến cười hỏi.

"Ba người các ngươi uống cùng ta." Lạc Bắc Thần nghe vậy, nói.

Ở một nơi khác, trong một thạch động lớn, đèn đuốc sáng như ban ngày, phía dưới là mấy chục người đồng phục huyết y, phía trên là bốn nam nhân và năm nữ nhân.

Nữ tử hắc y ngồi chủ tọa, nhìn xuống tám người bốn nam bốn nữ, mà nữ tử hắc y này không ai khác ngoài Tích Vân.

Tích Vân nói: "Mai cùng ta đi gặp chử tử, nhân tiện tham gia Đại Hội Võ Lâm."

"Rõ." Bát đại thủ lĩnh cung kính đáp.

"Bẩm Tích đại nhân, có một cuộc giao dịch, điều kiện của họ là muốn chúng ta giết Tuyết Vô Song, Cung Chủ Tích Dương Cung." Một nam tử khom người chắp tay bẩm báo.

"Ngày mai là cơ hội tốt, chúng ta có nên giết nàng tại đó không?" Hắn lại hỏi.

"Tốt! Mai ta sẽ đích thân ra tay." Tích Vân nhìn hắn nói.

Nói xong, Tích Vân liền đứng dậy rời đi, nàng trở về phòng mình.

Vừa bước vào, nhìn trên vách đá treo một bức họa, nàng tiến đến dùng tay phát họa đường nét người kia, ánh mắt là mãnh liệt tình cảm trao cho người trong tranh, trao cho chỉ một người là Lạc Bắc Thần, là nhu tình, là dịu dàng chỉ dành cho người...

Lạc Bắc Thần, Tích Vân nhớ người...

Không biết đã yêu từ đâu, chỉ biết ta yêu người rất nhiều...


Chẳng biết yêu từ bao giờ, chỉ biết người làm ta mê say...

Ở bên trong tửu lâu, bốn người uống tới quên luôn thời gian, nói chuyện thì hai tên trẻ tuổi, hai tên lớn thì chỉ uống rượu và lắng nghe.

Trên bàn, bình rượu chất đống, Ngân Nguyệt say nằm trên bàn, tay còn cầm bình rượu đưa lên, miệng lẩm bẩm.

"Cạn..cạn chén..."

"Cạn...uống phải hết!" Lâm Luân Kỳ Hạo cũng đã say không thấy trời trăng, hắn đem bình rượu đụng vào bình của Ngân Nguyệt, sau đó đem rượu đổ vào họng uống.

"Tiểu sư phụ cạn..." Độc Tôn cũng đã say, hắn nằm dài trên bàn lẩm bẩm, tay cầm chén rượu đưa đến sư phụ mình nói.

Lạc Bắc Thần không biết có say hay không, nàng vẫn cứ uống rượu như uống nước lã, sắc mặt đã đỏ, nhưng nàng vẫn bình thường, không có nghiêng qua ngã lại như ba người kia.

"Công tử, cùng tiểu nữ uống một chén thế nào?"

Bỗng dưng lúc này, một thanh âm mềm mại dịu dàng, ngay phía sau nàng vang lên.

Tuyết Vô Song một bộ huyết y đỏ rực đốt cháy không khí xung quanh, trên mặt vẫn là mặt nạ bạc, nàng thướt tha đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lạc Bắc Thần.

"Muốn uống sao?" Lạc Bắc Thần nhìn đến nữ tử thì mơ mơ màng màng, nàng lắc bình rượu trong tay, cười hỏi.

"Muốn nha." Tuyết Vô Song tự nhiên hai tay luồn đến ôm lấy cổ Lạc Bắc Thần, thổi nhẹ nhiệt khí lên mặt nàng, ngữ khí dụ hoặc.

"Được thôi." Lạc Bắc Thần gật đầu, nàng uống lấy một hớp rượu lớn, sau đó làm hành động không thể tin, ôm lấy gáy Tuyết Vô Song, môi tìm đến môi nàng hôn lên.

Rượu truyền qua khe hở môi bên kia, dòng nước chảy từ từ xuống cổ họng Tuyết Vô Song.

Lạc Bắc Thần đem bình rượu đặt xuống, tay mò lên trên người nàng siết lấy.

Tuyết Vô Song lưỡi xông đến tấn công, Lạc Bắc Thần cũng không chịu thua, mà cuốn lấy nàng dây dưa, hai người ngồi giữa đại sảnh tửu lâu hôn đến thiên địa mê say...

Mọi người ở xung quanh cũng dần dần chú ý đến hai người, họ trợn mắt nhìn một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau giữa chốn đông người...

"Đăng đồ tử!" Tuyết Vô Song đẩy nhẹ Lạc Bắc Thần ra, thở vài hơi, tay để lên môi nàng, dịu dàng mắng yêu một tiếng.

Lạc Bắc Thần hai cánh môi hé mở, mút lấy ngón tay nàng, lưỡi vươn ra nhẹ liếm.

Tuyết Vô Song yêu nghiệt cười, đứng dậy ngồi xuống trên người Lạc Bắc Thần, giọng nói vô cùng mềm mại.

"Ta có đẹp không?"

"Đẹp." Lạc Bắc Thần hai tay ôm lấy hông nàng, ánh mắt nóng rực nhìn đôi môi kiều diễm ướt át, si mê gật đầu.

"Vậy ngươi có thích ta không?" Tuyết Vô Song môi kề sát môi nàng, âm thanh như có như không, đầy mị hoặc câu nhân thả nhẹ vào không khí.

"Thích."Lạc Bắc Thần đáp, sau đó mút lấy hai cánh môi trước mặt.

"Không được." Tuyết Vô Song chưa đợi nàng chạm đến liền dời đi, ngón tay ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại.

"Không được? Tại sao lại không được?" Lạc Bắc Thần nuốt nước bọt, nghe vậy, nàng nhẹ nghiêng đầu, giọng điệu y như hài tử không được ăn kẹo chất vấn.

"Tại vì ngươi đang say." Tuyết Vô Song ngón tay vuốt lấy chóp mũi nàng, ánh mắt là một mảnh dịu dàng, ngữ khí mềm mại nói.

"Ta không có say, ta rất tỉnh táo." Lạc Bắc Thần lắc đầu phản bác.

"Vậy ngươi biết ta là ai sao?" Tuyết Vô Song cười khẽ, nhẹ giọng hỏi.

"Không biết." Lạc Bắc Thần nhìn nàng một lúc suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói không.

"Ngươi đang say mới không nhận ra ta." Tuyết Vô Song ngón tay chỉ vào chóp mũi nàng, nhẹ nhàng nói.

"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ, ta làm sao mới... mới được hôn nàng." Lạc Bắc Thần nghe vậy, mày nhíu lại, nghiêng đầu qua, hai tay chà sát góc áo của mình, e ngại hỏi.

"Không phải mới vừa hôn rồi sao?" Tuyết Vô Song mỉm cười, dịu dàng hỏi.

"Không đủ a, ta muốn hôn nữa." Lạc Bắc Thần lắc đầu, bĩu môi lên nhìn nàng.

"Khi nào ngươi nói tên ta ra được, ta sẽ cho ngươi hôn." Tuyết Vô Song nhìn nàng biểu tình, môi nở nụ cười cưng chiều.

"Ta thật không nhớ a, nàng cho ta hôn trước, sau này ta trả lại... đúng rồi là vậy." Lạc Bắc Thần lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút lại gật đầu cho là đúng nói.


"Trả lại thế nào?" Tuyết Vô Song nghe vậy nhướng mày, thú vị hỏi.

"Ta cho nàng hôn lại hai cái." Lạc Bắc Thần lập tức đáp, nói xong còn đưa hai ngón tay lên trước mặt nàng.

"Không cần." Tuyết Vô Song xì cười một tiếng, ngón tay lắc lắc bảo không.

"Ba cái... năm cái thế nào?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, nhíu mày ấm ức một tiếng, sau đó lại đưa lên tay đếm.

"Cũng không cần..." Tuyết Vô Song lắc đầu, môi kề sát vào tai nàng mềm mại nói ba chữ.

"Vậy nàng... muốn thế nào?" Lạc Bắc Thần say nên ánh mắt mơ màng, nàng nhìn khóe môi người kia gần sát, nuốt nước bọt thêm một cái, chậm rãi hướng tới lắp bắp hỏi.

"Muốn làm nữ nhân của ngươi." Tuyết Vô Song không cho người kia như ý nguyện, đem mặt mình lui ra, nở một nụ cười yêu mị, câu hồn đoạt phách, hai cánh môi hé mở, thanh âm lại mềm mại câu người đến không thể hơn.

Lạc Bắc Thần nghe vậy, người như bị rút đi sức lực, lục phủ ngũ tạng như muốn kêu gào, thân thể mềm nhũn, cố giữ vai Tuyết Vô Song mới không cho mình ngã, nàng ánh mắt rã ra như đang bị ngọn lửa nào đó đốt cháy vô cùng nóng bỏng, nàng nhìn Tuyết Vô Song, nhìn đến muốn đem yêu tinh trước mặt khảm sâu vào lòng, nhìn đến muốn đem yêu thương tất cả dâng lên, nhìn đến muốn mãi mãi dừng ở khoảnh khắc đẹp đẽ như tiên cảnh, hữu tình này...

"Thế nào?" Tuyết Vô Song cũng nhìn người trước mặt, thấy người kia ánh mắt trong đó tất cả đều là mình, nàng vô cùng hài lòng nở thêm một nụ cười, tay vươn lên vuốt ve nửa bên mặt còn lại của Lạc Bắc Thần, dịu dàng hỏi.

Mọi người trong đại sảnh tửu lâu mắt chưa bao giờ rời đi, họ nhìn nữ tử cùng nam tử lời qua tiếng lại, thanh âm rất nhỏ bọn họ không có nghe được, nhưng lại thấy rõ ràng nụ cười xinh đẹp đến khuynh thế tuyệt luân, đảo nhân trần thế kia, ai ai cũng bị chìm vào sâu trong một biển xuân mộng, không lối thoát...

Lạc Bắc Thần đang muốn gật đầu thì trong đầu một cảnh tượng được tua lại, nàng sắc mặt cũng dần trở nên khó coi lên, trong mắt lóe lên lo sợ trập trùng, cơn say cũng muốn tiêu tan, nàng nhìn Tuyết Vô Song, hai tay thu hồi chà sát với nhau, e dè lên tiếng.

"Ta... ta đã có thê tử, nàng... nàng rất hung dữ... nên sẽ không cho ta... cưới thêm thê tử... nàng sẽ đánh chết ta..."

"Ngươi đã có thê tử? Còn trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì?" Tuyết Vô Song nhìn bộ dáng của Lạc Bắc Thần, vừa tức giận vừa buồn cười, dù như vậy nhưng ngữ khí vẫn mềm mại dịu dàng như thường.

"Tại...tại, tại... ta không biết." Lạc Bắc Thần nghe vậy, vẻ mặt cũng xụ xuống, ngón tay xoắn xoắn tay áo, lắp bắp một hơi cũng không biết nói thế nào, nàng chỉ đành lắc đầu.

"Nếu ngươi đã sợ thê tử thì thôi vậy." Tuyết Vô Song nhéo mặt nàng một cái, nhẹ giọng than tiếc nói, sau đó đứng dậy bước đi.

Lạc Bắc Thần nhìn nàng chậm rãi rời khỏi mình, cánh tay do dự không dám kéo lại, lại thấy nàng đi nhanh hơn bước lên cầu thang.

Lạc Bắc Thần bật ngồi dậy, loạng choạng chạy lên cầu thang ôm lấy yêu tinh của mình vào lòng.

Mọi người trong đại sảnh ánh mắt theo dõi hai người từ đầu đến cuối, họ có thể nhìn ra nữ tử đó rất đẹp, rất dịu dàng, vì sao, vì nàng đối với nam tử nhất nhất một giọng điệu ôn nhu mềm mại...

Họ trong lòng cũng nhũn ra giùm nam tử, trong thiên hạ có mỹ nhân cực phẩm như vậy sao, họ là những người trong giang hồ nên ái tình đối với họ cũng không xem là trọng yếu lắm, nhưng khi nhìn thấy nữ tử này họ lại thấy bản thân lúc này, muốn khao khát một nữ nhân nhiều đến như vậy.

Nhìn hai người vô cùng xứng đôi, như một cặp của tạo hóa tạo ra để dành cho nhau, nhìn đi nam tử cũng rất mềm mại ôn nhuận, đây là thứ thiếu nữ thiên hạ ao ước biết bao, một nam nhân cưng sủng nữ nhân của mình một cách dịu dàng như vậy, trong thiên hạ có mấy người?

"Công tử, đây là muốn gì?" Tuyết Vô Song mỉm cười, thân thể tựa vào ngực người phía sau, mềm mại hỏi.

"Ta muốn ngủ." Lạc Bắc Thần ôm nàng đi lên phía trên, bước chân cũng không vững suýt té mấy lần, nàng nghe hỏi thì lập tức đáp.

"Muốn ngủ thì về ngủ cùng thê tử của ngươi." Tuyết Vô Song nhắm mắt hưởng thụ cái ôm, hai cánh môi mấp máy thanh âm mềm mại pha một chút hờn dỗi vang lên.

"Thê tử ta không có ở đây, với lại ta muốn ngủ với nàng." Lạc Bắc Thần nghe đến thê tử thì e dè một chút, sau đó mới do dự nhẹ giọng nói.

"Không sợ thê tử ngươi sao?" Tuyết Vô Song khóe môi cong lên, nhẹ nhàng hỏi.

"Sợ! Nhưng ta có thể cầu xin nàng, chịu một chút đau cùng vài câu mắng liền không sao." Lạc Bắc Thần nghe vậy, bĩu môi ủy khuất nói.

"Đêm nay ngươi say, chúng ta đến đây là được rồi, khi ngươi tỉnh mà còn muốn ta, Vô Song sẽ nguyện trao hết cho ngươi." Tuyết Vô Song mỉm cười, lui ra từ trong ngực nàng nhấc chân đi về phía trước, lời nói bao nhiêu mềm mại, bao nhiêu dịu dàng đều truyền vào tai nàng, nhất là câu cuối, mềm mại ngọt ngào đến cực điểm, khiến cho lòng người phía sau cũng muốn bị hòa tan.