"Ngươi là ai phái tới?" Nam tử nghe Tuyết Vô Song nói, ánh mắt sắc bén liếc tới Lạc Bắc Thần hỏi.
"Ta chỉ là người qua đường, và ta cũng chỉ là vô tình nghe được, không phải nghe lén." Lạc Bắc Thần nheo mắt quan sát nữ tử tử y phía trước, rồi dời đến trên người nam tử, lạnh nhạt nói.
"Ngươi nghĩ ta tin? Mau nói, là ai phái ngươi tới?" Nam tử nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
"Mặt ta có dính gì sao?" Tuyết Vô Song cười khẽ, nhấc chân đi đến gần nàng, hai tay như rắn luồn lên vai nàng, rồi vòng qua cổ, môi kề sát lỗ tai nàng, thổi nhiệt khí.
Lạc Bắc Thần cảm nhận cả người tê dại, thân thể nàng mềm mại hơn cả mềm mại, hai tay Tuyết Vô Song mang theo lành lạnh lướt qua cổ, hơi thở mang theo mị hoặc nhu mì quanh quẩn trong không khí, cảm giác lỗ tai nhiệt khí phả tới, lông mao dựng lên, cả người run nhẹ, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang ở bên tai...
Tuyết Vô Song nhìn người trước mặt phản ứng, ánh mắt lóe lên một tia thú vị, nàng kề mặt sát vào, lưỡi vươn ra nhẹ liếm môi Lạc Bắc Thần, lời nói mềm mại mang mị thuật mười phần.
"Nói, ngươi là ai?"
Lạc Bắc Thần ánh mắt mê man, đầu cũng quay cuồng, nàng nhẹ nhàng dựa vào người Tuyết Vô Song, hai tay siết lấy eo nàng.
"Mị thuật này của Vô Song, không ngờ lại có tác dụng với nữ tử." Nam tử cười lên nhìn Lạc Bắc Thần đã hoàn toàn mất chống cự, cảm thán nói.
Tuyết Vô Song đỡ lấy nàng, cho nàng dựa vào ngực mình, Lạc Bắc Thần cảm nhận được mềm mại, đem mặt úp vào cọ cọ vài cái.
"Đăng đồ tử!" Tuyết Vô Song nụ cười trên môi càng sâu, nhẹ giọng mắng một tiếng.
"Vô Song, giao nàng cho ta." Nam tử nhìn Tuyết Vô Song nói.
"Tại sao lại giao cho ngươi?" Tuyết Vô Song hỏi, sau đó lại mềm mại phun ra ba chữ: "Nàng! Ta muốn."
"Vô Song muốn nàng làm gì?" Nam tử nghe vậy, nhíu mày hỏi.
"Nàng! Ta muốn." Tuyết Vô Tâm vẫn là ba chữ.
"Không được, nàng phải giao cho ta!" Nam tử lắc đầu, cau mày nói.
"Tránh đường, ta muồn hồi cung!" Tuyết Vô Song không quan tâm nam tử lời nói, nàng ngữ khí nhẹ nhàng lướt qua đám hắc y.
Đám hắc y bị nàng nhìn đến run rẩy, cả đám lùi ra phía sau tên nam tử.
"Vô Song muốn chống đối ta?" Nam tử nhìn thẳng Tuyết Vô Song, trầm giọng hỏi.
"Thì thế nào?" Tuyết Vô Song cười khẽ.
"Vậy, thì đêm nay ai cũng không được rời khỏi đây!" Nam tử ngữ khí sắc bén nói.
"Thái Tử là người thông minh, nên biết được đùa tới đâu là dừng." Tuyết Vô Song khẽ nheo mắt, ngữ khí bình thản đáp lại.
Nam tử nghe vậy, mặt trầm xuống, như có điều suy nghĩ, sau đó hỏi: "Nàng vì tên không rõ lai lịch này muốn cùng ta bất hòa, rồi hủy hợp tác đại nghiệp sao?"
"Ta có thứ khác hứng thú hơn Chu Thục rồi." Tay Tuyết Vô Song vuốt ve một bên má Lạc Bắc Thần, thản nhiên nói.
Nam tử nghe xong ngây người, không tiêu hóa nổi.
Tuyết Vô Song mỉm cười, nàng ôm lấy Lạc Bắc Thần trở về trong xe ngựa.
"Đứng lại!!"
Một thanh âm quát lớn, từ phía xa truyền đến.
Tuyết Vô Song dừng bước, người xoay lại nhìn, nàng là muốn xem thử là ai nội lực hùng hậu như vậy.
Nam tử hoàn hồn cũng nhìn ra sau, hắn thấy một cái bóng đen từ xa chạy tới, một tức, hai tức, liền xuất hiện ngay phía trước...
"Tiền bối kêu ta đứng lại?" Tuyết Vô Song nhìn trung niên phía trước, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, mau trả nàng lại cho ta!" Độc Tôn gật đầu, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần đang được nàng ôm, trầm giọng nói.
"Vì sao ta phải trả cho ngươi?" Tuyết Vô Song nhìn người đang nằm trong ngực mình, tay bất giác ôm chặt, rồi nhìn trung niên cười hỏi.
"Ngươi chỉ cần trả nàng cho ta, chuyện khác không nên hỏi!" Độc Tôn ánh mắt híp lại, trên người tỏa ra lãnh khí.
"Làm càn, ngươi tưởng mình là ai mà ăn nói lớn tiếng trước mặt bọn ta?" Nam tử nhìn người mới đến ngữ khí, hắn tức giận rầm lên quát.
"Nếu không thì sao?" Tuyết Vô Song ánh mắt quét qua trung niên đánh giá một lần, trong mắt xẹt qua một tia sáng nhưng rất nhanh thu hồi, nàng ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.
"Chết!" Độc Tôn lanh lãnh phun ra một chữ.
"Bắt hắn cho ta!" Nam tử thấy người phía trước phớt lờ mình, hắn trầm giọng phất tay.
Hắn vừa dứt lời, hơn chục hắc y chạy tới, kiếm trong tay lóe sáng, một nhát, hai hát chém đến Độc Tôn.
Phịch....
Độc Tôn hừ lạnh, vừa tránh vừa đánh, âm thanh nặng nề vang lên liên tiếp, mấy hắc y nhân cũng bị đánh bay ra xa.
Aaa!
Độc Tôn cướp lấy kiếm một tên, hắn nhẹ nhàng lướt qua bốn người, yết hầu bốn tên liền phun ra máu ọc ọc, ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Người bên Tuyết Vô Song cũng rút kiếm ra nhập chiến.
Keng....
Nam tử bay vào, một kiếm chém tới, Độc Tôn một nhát phản đòn, chém đứt thanh kiếm của hắn, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Độc Tôn bị bao vây bên trong đám bạch y nữ tử, hắn tay áo nhẹ vung lên, bịch bịch mấy tiếng, xung quanh người liền ngã xuống.
Tuyết Vô Song cho Lạc Bắc Thần dựa vào trong xe, bản thân rút kiếm cũng nhảy vào vòng chiến.
Nam tử nhìn người của mình bị đánh trọng thương liên tiếp, hắn tức giận tiến vào toàn lực tấn công.
Ầm ầm!!
Tuyết Vô Song một chưởng đánh tới, ầm ầm hai tiếng nổ, Độc Tôn thật nhanh phóng lên tránh thoát, hắn ở trên cao xuất chưởng đánh tới nam tử.
Phanh!
Một chưởng nặng nề giáng xuống, nam tử cũng một chưởng cho đi, hai lực lượng chạm vào nhau nổ tung.
Nam tử bị hất bay về phía xa, một tiếng nặng nề nện xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu, ánh mắt kinh sợ nhìn trung niên phía trước.
Keng...
Độc Tôn sau khi đánh bay nam tử thì đỡ lấy một kiếm đâm tới của Tuyết Vô Song, hai kiếm chạm nhau, xẹt xẹt một đường tia lửa dài lóe sáng...
Mấy bạch y nữ tử còn lại cũng tiến đến tấn công, ba người phía sau dùng kiếm đâm tới Độc Tôn.
Nam tử tận dụng cơ hội, chật vật đứng dậy nhặt lên thanh kiếm của mình, ánh mắt nồng đậm sát khí, hắn nhún người phóng lên cao, một đường kiếm chém xuống.
Keng....
Ba thanh kiếm phía sau bị thứ gì đó hất qua một bên, thanh kiếm của nam tử chỉ còn một chút nữa là chém xuống, nhưng từ đâu một kim châm bay tới cản đi mũi kiếm, một tiếng thanh thúy âm thanh vang vọng con đường.
Ba người tách ra ba hướng cảnh giác nhìn xung quanh, ba nữ tử cũng chạy ra phía sau Tuyết Vô Song.
"Sao ngươi lại đến đây?" Lạc Bắc Thần từ trong kiệu bước ra, nàng xoa xoa huyệt thái dương của mình, đi đến nhìn Độc Tôn nhíu mày hỏi.
"Ta sợ người gặp chuyện, nên đi theo." Độc Tôn thấy nàng thì vui mừng, chạy đến bên nàng đáp.
"Sao ngươi lại cùng họ đánh nhau?" Lạc Bắc Thần đánh giá mội chút thì hỏi.
"Nữ nhân này một hai nói muốn người, đồ đệ đòi nàng trả, nàng nói không, nên đánh thôi." Độc Tôn quay sang chỉ vào Tuyết Vô Song, không hài lòng nói.
"Ngươi muốn ta?" Lạc Bắc Thần nhấc chân bước đến gần Tuyết Vô Song, nhàn nhạt nhìn nàng hỏi.
"Muốn ngươi." Tuyết Vô Song nhìn thẳng vào hai mắt Lạc Bắc Thần, đôi mắt linh động đẹp đẽ của nàng nhấc lên gợn sóng, ngữ điệu mềm mại dịu dàng.
Lạc Bắc Thần nghe xong, thân thể run lên, nàng dời đi ánh mắt nhìn nữ tử, chỉ sợ nhìn lâu sẽ bị chìm vào trong, luân hãm không lối thoát.
"Tiểu sư phụ, người đừng để nàng câu dẫn a!" Độc Tôn ở phía sau kéo kéo tay áo nàng nói.
"Yên tâm đi." Lạc Bắc Thần gật đầu, nàng nhìn nam tử, nhẹ lướt qua hắn một cái, rồi nhìn xuống, la liệt người nằm trên đường.
"Phốc." Tuyết Vô Song bỗng dưng phun ra một ngụm máu, cả người mềm nhũn ngã lên người Lạc Bắc Thần.
"Các ngươi làm gì nàng?" Nam tử giật mình, cau mày nhìn hai người quát.
Ba nữ tử bạch y rút kiếm bao vây lấy hai người, một nữ tử đứng ra trầm giọng hỏi.
"Mau thả ra Cung Chủ!"
"Ngươi làm gì nàng?" Lạc Bắc Thần không quan tâm xung quanh hai tên to nhỏ, ôm lấy Tuyết Vô Song vào lòng, quay sang Độc Tôn hỏi.
"Cho nàng nếm một ít độc thôi." Độc Tôn liếc Tuyết Vô Song, rồi nhìn lên nàng bĩu môi nói.
"Mau giao ra thuốc giải!" Nữ tử bạch y nghe xong quát.
"Dám hạ độc nàng, các ngươi đúng là lá gan bằng trời!!" Nam tử hai mắt đỏ ngầu gầm lên.
Tuyết Vô Song khóe môi dính máu, nàng mỉm cười nhìn lên Lạc Bắc Thần, hai tay vòng qua cổ người phía trên kéo xuống, môi hai người chớp mắt chạm nhau, nàng vươn lưỡi ra liếm lấy môi người phía trên.
Lạc Bắc Thần cũng bị u mê, hai cánh môi hé mở mút lấy đầu lưỡi nàng.
"Cùng trúng độc." Tuyết Vô Song rời đi, môi mấp máy, mềm mại nói.
Lạc Bắc Thần không biết có phải bản thân lại trúng mị thuật hay không, chỉ là nghe âm thanh mềm mại này thôi, mà cả người liền mềm nhũn.
"Thuốc giải." Lạc Bắc Thần lắc lắc đầu giữ bình tĩnh, nhìn ra sau nói với Độc Tôn.
"Đây, tiểu sư phụ." Độc Tôn nghe vậy, từ trong vạt áo lấy ra một bình thuốc đưa đến.
"Uống vào." Lạc Bắc Thần lấy ra một viên đưa đến bên miệng nàng nói.
Tuyết Vô Song hé môi nuốt lấy viên thuốc, lưỡi nàng vươn ra mút lấy ngón tay Lạc Bắc Thần.
"Ngươi, ngươi..." Lạc Bắc Thần rụt tay lại, trừng mắt với Tuyết Vô Song.
"Ta thế nào?" Tuyết Vô Song mỉm cười, phả khí vào mặt nàng, thanh âm vẫn mềm mại nhu mì như cũ.
"Cô nương, cô nương, mau buông sư phụ ta ra!" Độc Tôn nhìn sư phụ mình đang cứng đờ người, hắn tiến lên tách hai người ra.
"Không buông." Tuyết Vô Song cả người dựa vào lòng Lạc Bắc Thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nói đến nam tử, thừa lúc hai người không để ý đã chạy đi mất không thấy bóng dáng.
"Ngươi đây là muốn gì?" Lạc Bắc Thần nhìn xuống nữ tử đang dính chặt mình, buồn cười hỏi.
"Ta muốn ngươi." Tuyết Vô Song dịu dàng nói.
"Chủ tử các ngươi bị điên sao, giữa đêm khuya ôm sư phụ ta không buông?" Độc Tôn bực mình nhìn Tuyết Vô Song, lại nhìn ba nữ tử vẻ mặt không thể tin phía trước hỏi.
"Ngươi mới bị điên!" Một nữ tử trong đó quát lại.
Lạc Bắc Thần nghe nàng nói ra ba chữ, âm thanh mềm mại dịu dàng đến cực điểm, lòng nàng cũng bị chùng một mảnh, nàng hỏi: "Ngươi định cứ như vậy tới sáng ngày mai luôn sao?"
"Ngươi tên là gì?" Tuyết Vô Song nghe vậy, suy nghĩ một chút cũng buông nàng ra, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi.
"Khi nào tái ngộ, ta sẽ nói cho ngươi biết." Lạc Bắc Thần nói xong cũng tiêu thất trong không khí.
"Thuốc giải!" Độc Tôn quăng đến bình thuốc giải cho Tuyết Vô Song, sau đó cũng dùng khinh công bay theo sau.
"Mau cho bọn họ dùng." Tuyết Vô Song nhìn về phía hai người biến mất, khóe môi cong lên, sau đó cầm bình thuốc trong tay đưa cho một nữ tử, nhẹ giọng nói.
"Vâng Cung Chủ." Một nữ tử gật đầu, cầm lấy chạy đến bên mấy nữ tử bị trúng độc trên đất, cho họ uống thuốc giải.
"Muội nên cẩn thận với nàng một chút."
Bạc Cô Tĩnh Sương cùng Bạc Cô Tĩnh Dương đứng trên một mái nhà cao, nhìn Lạc Bắc Thần đang bay đến, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Nàng?" Lạc Bắc Thần đáp xuống gần hai người, nàng nghe vậy thì không hiểu nàng trong lời nói của biểu tỷ là ai.
"Tuyết Vô Song, nàng có liên quan tới Thái Tử Chu Thục, mà tên Thái Tử lại là con cờ của hắn ta." Bạc Cô Tĩnh Dương mày hơi nhíu lại, chậm rãi nói.
"Ân, hai người cứ yên tâm, muội sẽ có cân nhắc." Lạc Bắc Thần gật đầu tỏa ý đã hiểu, cười nói.
"Cầm lấy, đây là đơn thuốc phá giải độc Thi Quỷ Thuật, muội cứ làm theo là được." Bạc Cô Tĩnh Sương từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng.
"Đa tạ biểu tỷ." Lạc Bắc Thần cầm lấy, chắp tay nói cảm ơn.
"Đây là một loại tà thuật gọi là Thi Quỷ, tà thuật này rất lợi hại, là kế hoạch lớn để leo lên ngôi bá chủ thiên hạ của hắn, biểu ca cũng chỉ có thể nói bao nhiêu đây, còn lại phải dựa vào muội." Bạc Cô Tĩnh Dương đi đến vỗ vai biểu muội của mình, cẩn thận nhắc nhở.
"Khi nào muội muốn tìm bọn ta giúp đỡ, chỉ cần dùng Nhiếp Hồn Âm là được." Bạc Cô Tĩnh Sương nói thêm.
"Muội đã biết." Lạc Bắc Thần đáp.
"Có người lại, bọn ta đi trước." Nói xong, hai người cũng tiêu thất trong không khí.
Leng keng....
Lạc Bắc Thần vành tai nhảy lên, phía sau nàng tiến binh khí ngày càng gần.
Thì ra tên Thái Tử không phải chạy mà kêu đến viện binh, bốn hắc y nhân trên không trung đang quấn lấy Độc Tôn.
Trong bốn tên, có một hắc y trung niên rất lợi hại, hắn cho ba người kia lui, cùng Độc Tôn chưởng đối chưởng, ầm ầm mấy tiếng, hai người đồng thời lui ra sau, ánh mắt e dè nhìn đối phương.
"Khương Thúc, mau giết hắn!" Tên Thái Tử đứng trên mái nhà, nhìn hai người đang đánh nhau quyết liệt phía trước, hô lên.
"Ngươi rất lợi hại." Khương Lỗ trầm giọng nhìn Độc Tôn phía đối diện.
"Ngươi cũng rất được đó!" Độc Tôn khoanh tay ôm ngực, nhướng mày nhìn hắn đáp lại.
"Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết dưới tuyệt kỹ của Khương Thị ta!" Khương Lỗ nở một nụ cười quỷ dị, từ ống tay áo hắn vung ra mấy sợi dây hắc xích, bốn sợi như ngân xà uốn lượn trên không đánh tới.
"Khương Thị sao? Xích Hồn Sát Khương Thị?" Độc Tôn nghe vậy, thần sắc khẽ biến, vẻ mặt ngưng trong thì thào nhìn Khương Lỗ.
"Đúng vậy, ngươi nên vinh hạnh!" Khương Lỗ cười nói.
Độc Tôn hít một hơi thật sâu, vội tránh đi mấy sợi hắc xích, hắn sao vận đen vậy, chưa được một năm nữa mà đã chứng kiến toàn thứ gì đâu, Xích Hồn Sát Khương Thị quỷ dị vô cùng, đánh trúng một cái thì ngươi liền sẽ thành vũng thịt máu!
Leng keng....
Bốn sợi dây xích va chạm, tạo ra âm thanh thâm thúy đánh vào lòng người...
"Hahaha, Khương Thúc thật lợi hại!" Tên thái tử thấy một màn thì cười lên nói.
Ầm ầm!
Độc Tôn tung chưởng, ầm ầm hai tiếng, hắc xích không lui mà còn điên cuồng tấn công.
Khương Lỗ ở trên mái nhà trầm âm cười, hai ống tay áo bay bay, bốn hắc xích lượn qua lượn lại đánh tới Độc Tôn.
Ầm ầm...
Độc Tôn điên cuồng ra chưởng, nhằm muốn bức lui chúng, nhưng hắn lại không ngờ càng đánh, hắc xích lại càng lì dây dưa không chịu buông tha, hắn lộn hai vòng tránh đi hai dây xích quét tới.
"Cho ngươi thêm hai sợi." Khương Lỗ nhìn cảnh này hơi nhíu mày, hắn từ ống tay vút vút bay ra thêm hai sợi.
"Các ngươi cũng xông lên." Tên Thái Tử mất kiên nhẫn, hắn quay sang nói với ba hắc y.
Ba hắc y gật đầu, lần lượt vung kiếm bay vào nhập chiến, bọn họ không dám lại gần Khương Lỗ, nên ra phía sau Độc Tôn, tấn công tới.
Độc Tôn vẻ mặt ngưng trọng, hắn ngã người, chân điểm nhẹ trên không phóng lên cao tránh thoát.
Keng....
Hắc xích cùng kiếm ba tên chạm nhau, tạo ra âm thanh sắc bén.
Khương Lỗ cau mày, điều khiển sáu hắc xích tấn công phía trên.
"Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ, mau cứu đồ đệ!!" Độc Tôn nhìn bốn hướng bị bao vậy, hắn hoảng loạn theo bản năng hô lên, thật nhanh ngã người tránh đi hắc xích tử chiêu trước.
Phanh!!
Aa!
Ba thanh kiếm từ phía dưới đâm lên, đến khi gần chạm đến y phục Độc Tôn, thì một tiếng phanh nổ lớn, hắc y nhân thân thể chấn động hét lên, cả ba bị đánh bay, rơi từ trên cao xuống đập mạnh vào bức tường phía dưới.
Phốc!
Họ phun ra một ngụm máu, mắt trợn lên, gục xuống chết tại chỗ.
Tên Thái Tử giật mình, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn muốn cử động nhưng bỗng dưng bị thứ gì đó trói chặt cả người.
Phanh phanh!!
Lạc Bắc Thần đạp không, hai chưởng kình phong đánh vào sáu sợi dây xích đang đánh tới Độc Tôn, hai tiếng nổ lớn, sáu dây xích như biết nguy hiểm, vút vút lui trở về.
"Ngươi là ai?" Khương Lỗ lui về phía sau mấy bước, đề phòng nhìn nữ tử hắc y nạ bạc, quỷ dị đứng trên mái nhà phía xa.
"Tiểu sư phụ, rốt cuộc người cũng tới kịp!" Độc Tôn bay tới bên cạnh nàng, thở phào nhẹ nhõm nói.