Hai mươi ngày, đoàn người Lạc Bắc Thần trôi dạt trên con sông lớn, những ngày qua cũng không có chuyện gì to tát xảy ra, mỗi ngày sáng đón bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, đêm thưởng Tinh Nguyệt, nhìn vào thì cho thấy một cuộc sống rất hưởng thụ...
"Sư phụ, chúng ta đến Lưu Cương rồi." Tiểu Nguyệt đứng ở mũi thuyền, nhìn bến cảng đông người phía trước hô lên.
"Con cũng biết nơi này sao?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, xoay người lại hỏi.
"Có nha, con có xem qua bản đồ mà." Tiểu Nguyệt cười nói.
Phía trước có rất nhiều con thuyền neo đậu, thuyền vừa cập bến, Lạc Bắc Thần chậm rãi bước lên cái cầu đá phía trước, sau đó là Tiểu Nguyệt, Độc Tôn, Lệnh Quân ở lại nói với lão nhân, cảm ơn vài câu cho ông thêm một thổi vàng.
Mọi người ở đây đa số là thương gia của hai nước Minh Hòa cùng Chu Thục, ai ai cũng vận cẩm y thượng bào, hình như họ đang rất gấp, bước chân vội vội vàng vàng.
"A Thần, chờ ta." Lâm Luân Kỳ Hạo ở phía sau hô lớn chạy tới, hai mươi ngày dù không thể kết làm bằng hữu, nhưng tên thì không thể không biết đi.
"Ngươi đừng có gọi tên sư phụ tởm như vậy được không? Một A Thần, hai cũng A Thần..." Tiểu Nguyệt thái độ khinh thường quăng đến người phía sau.
"Không liên quan đến ngươi." Lâm Luân Kỳ Hạo liếc nàng nói.
"Chủ tử người ở đây, thuộc hạ sẽ đi mua ngựa." Lệnh Quân tiến lên phía trước, khom người nói.
"Được." Lạc Bắc Thần đáp một tiếng.
"Ngươi cũng đi đi." Lâm Luân Kỳ Hạo cũng xoay người, nói với người của mình.
Mọi người xung quanh bước chân bỗng thả chậm, dần dần càng nhiều người đứng xa xa nhìn đến, tâm điểm sự chú ý không ai khác ngoài Lạc Bắc Thần.
Mọi người tiếng nghị luận cũng ngày càng nhiều, lời nói hay ánh mắt đều không thoát khỏi kinh diễm đối với nữ tử trước mắt...
Mọi người nhìn ngắm mỹ nhân không chớp mắt, ánh mắt chăm chú vào tấm lụa mỏng, như muốn xuyên qua nó để diện kiến dung mạo, có hay không như bọn họ tưởng tượng là một gương mặt tuyệt sắc, khuynh thế tuyệt nhân, câu hồn đoạt phách, càng nghĩ lòng càng ngứa ngáy, mà muốn chạy đến xé nát khăn lụa chết tiệt kia!
"Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn là phải tính bạc, nếu còn nhìn nữa một người một vạn lượng vàng!!" Tiểu Nguyết chống hông, che chắn ngang tầm mắt mọi người, mắt trừng lên nhìn tới đám đông phía trước, cao giọng nói.
Lời Tiểu Nguyệt vừa rơi xuống, mọi người liền tức tốc lục soát người, lấy ra một đống hoàng kim cùng bạc vàng chạy tới đưa đến cho nàng, sau đó trở lại vị trí cũ ngắm mỹ nhân tiếp...
Hành động diễn ra vô cùng nhanh, chỉ đổi lại sự ngơ ngác của bọn họ, ai ai nấy nấy vẻ mặt đều ngốc ra, trừ bỏ nhân vật chính của chúng ta thôi.
Tiểu Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng cảm nhận trên người mình càng ngày càng nặng, ngăn phiếu nhiều quá nên rớt xuống tứ tung trên đường, Độc Tôn khóe môi co giật không biết nói gì, chỉ là liên tiếp thở dài mấy hơi.
Lạc Bắc Thần diện vô biểu tình như chuyện này không liên quan tới nàng, một cử động nhỏ cũng khó thấy, như một bức tượng người, được điêu khắc tỉ mỉ không một vết nhơ, thanh cao thoát tục.
Không có đẹp nhất chỉ có đẹp hơn!!
Bọn họ là thương gia, nên đã diện kiến qua rất nhiều đệ nhất mỹ nhân của các quốc gia, nhưng đáng tiếc mỹ nhân trước mặt này lại đánh bại họ về khí chất là đầu tiên, sau đó là ánh mắt lam sắc, sau đó lại là hơi thở thần thần bí bí khó có thể diễn tả, vì họ có một cảm giác đó là phục tùng, chỉ muốn khom người nghe nàng sai khiến...
"Ngươi cầm tiếp ta!" Tiểu Nguyệt ôm một đống bạc trong người, vẻ mặt cầu cứu nhìn Lâm Luân Kỳ Hạo phía sau.
"Được." Lâm Luân Kỳ Hạo không nói hai lời, liền đi đến chia bớt một ít vàng đến trên người mình.
Tiểu Nguyệt đem vàng còn lại bỏ hết vào tay nải, sau đó khom người nhặt lên ngân phiếu, đúng là phát tài rồi hahaa...
"Tiểu sư phụ, chúng ta đi thôi." Độc Tôn nhìn thấy Lệnh Quân đằng xa vẫy tay, lập tức nói nhỏ bên tai nàng.
"Ân." Rốt cuộc, Lạc Bắc Thần cũng có động tĩnh, nàng nhẹ chớp mi, gật đầu đáp, sau đó nhìn Tiểu Nguyệt phía sau một cái, rồi nhấc chân đi về phía trước.
Tiểu Nguyệt thở hồng hộc chạy theo phía sau lưng nàng, Lâm Luân Kỳ Hạo cũng ôm một đống vàng trong ngực chạy theo.
Mọi người ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, nhìn nàng lên ngựa giật dây đi về hướng con đường bên tay phải, nhiều người ánh mắt lóe sáng vì nàng đi về Chu Thục, bọn họ lập tức gom đồ cho người theo sau, mấy người còn lại ủ rũ, luyến tiếc đi hướng ngược lại.
Đám người Lạc Bắc Thần liên tục thúc ngựa chạy về phía trước, chỉ cần qua một cái hoang mạc lớn chạy thêm hai ngày là đến cổng thành Chu Thục Quốc...
Sáu người sáu ngựa chạy thật nhanh xuyên qua ngày lẫn đêm, con đường đi tám ngày nhưng họ chỉ mất sáu ngày, rời khỏi hoang mạc, họ dừng chân tại một khách đếm giữa đường, càng đến gần Chu Thục, người càng thêm đông đúc.
"Đây là khách điếm Lai Vãng, chúng ta ở lại một đêm, ngày mai hãy khởi hành." Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn đám người Lạc Bắc Thần, chỉ về khách điếm người người liên tục ra vào phía trước nói.
"Tốt." Lạc Bắc Thần nói, nàng thật sự ghét bỏ bản thân, thật muốn đi tắm ngay tức khắc.
"Vậy, chúng ta vào thôi." Lâm Luân Kỳ Hạo gật đầu nhìn mọi người, nhấc chân đi đến phía trước.
Lạc Bắc Thần đám người theo sau, người phía trước nói gì đó với lão bản một chút, sau đó lão bản mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn đến phía sau.
Không nhìn thì thôi, nhìn vào thì muốn giật mình, lão bản trợn to mắt, hắn lấy mắt kính đeo lên, bước ra khỏi quầy thu bạc, đi đến trước mặt Lạc Bắc Thần, dụi dụi mắt quan sát.
"Công tử, ngươi mua tượng điêu khắc mỹ nhân tuyệt sắc này ở đâu, mà giống như thật vậy?" Lão bản cầm lấy kính, chăm chú quan sát Lạc Bắc Thần như pho tượng không nhúc nhích, cảm khái hỏi Lâm Luân Kỳ Hạo.
"Tượng điêu khắc gì?" Lâm Luân Kỳ Hạo xoay người lại, nắm lấy vai kéo hắn ra xa một chút hỏi.
"Thì tượng mỹ nhân này!" Lão bản đưa tay chỉ vào Lạc Bắc Thần trang phục tử y nói.
Độc Tôn cùng Lệnh Quân vẻ mặt đen lại nhìn nhau, hắn nghĩ sao lấy hàng thật giá thật ra nói là đồ giả?
"Vì lý do gì ngươi cho ta là tượng điêu khắc?" Lạc Bắc Thần mày nhíu lại không vui, mắt lạnh nhìn đến hắn hỏi.
"Aaa! Quỷ...." Lão bản nghe vậy, xoay người qua, vừa nhìn đến thì hắn hốt hoảng lui lại mấy bước, té xuống sàn la lên.
Tiếng la lấy đi sự chú ý của mọi người, họ xoay người nhìn đến lão bản ngồi bệt phía dưới, sau đó nhìn theo tầm mắt hắn...
Không phải chứ, mọi người tiến đến mấy bước nhìn Lạc Bắc Thần, ánh mắt sáng hơn sao, mang theo lửa nóng như muốn thiêu rụi nơi đây, miệng họ mở to, có thể để lọt vào một quả trứng gà.
Họ như hổ đói mà nhìn mỹ nữ trước mặt, lại nhìn đến tắm lụa mỏng kia, thật ngứa tay muốn xé nó xuống!
"A Thần, nàng lên trước đi, ở lầu tư dãy phòng cuối cùng." Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn những tên râu ria công tử cứ nhìn chằm chằm Lạc Bắc Thần, hắn khó chịu đi đến chắn trước tầm mắt họ, nhìn nàng nói.
Lạc Bắc Thần nhẹ gật đầu, nhấc chân đi đến cầu thang, người phía trên thấy nàng bước đến liền lui sang hai bên tạo ra một con đường.
Mấy người phía dưới đại sảnh tức giận xoáy vào Lâm Luân Kỳ Hạo, hắn cũng không quan tâm mà hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một sấp ngân phiếu quăng cho lão bản vẫn còn đang thất thần, nói.
"Đem mục dũng lên ngay."
Nói xong, hắn cũng chạy lên cầu thang, chạy theo đám người phía trước.
Mọi người ở đại sảnh thu hồi dục vọng trong đáy mắt.
Lạc Bắc Thần đám người sau khi tắm rửa xong, trời cũng đã tối đen, họ vừa bước xuống đại sảnh, ánh mắt mọi người liền dán tới.
Lạc Bắc Thần đêm nay vận huyết y, nàng chậm rãi đi đến cái bàn gần cửa sổ, nàng vừa ngồi xuống, lại dẫn đến một vài nam tử bước đến.
"Mỹ nhân, nàng muốn ăn gì cứ gọi, bản công tử mời." Nam tử hoàng y dung mạo tuấn tú nhấc chân đi đến, nhìn nàng hữu lễ nói.
"Không cần, nàng bản công tử sẽ mời!" Một nam tử khác lại đi đến nói, hắn vận hoa y, dung mạo cũng coi như dễ nhìn.
"Nàng! Bản Hoàng Tử sẽ mời." Một nam tử bạch y tay cầm chiết phiến, dung mạo tuấn mỹ phiêu dật, một thân nho nhã khí phách, bước chân chậm rãi đi đến, tay chỉ vào Lạc Bắc Thần rồi nhìn hai nam tử kia nói.
"Thế Tử!" Hai nam tử kia thấy người trước mặt liền kinh hách, lập tức khom người hành lễ.
"Nàng ta sẽ mời, nên các ngươi có thể đi." Lâm Luân Kỳ Hạo ánh mắt liếc sang ba tên đứng gần, cười nói.
"Hỗn xược!!" Một tên hắc y phía sau vị được gọi là Thế Tử, nhìn hắn quát.
"A! Quên... Lâm Luân Kỳ Hạo tham kiến Thế Tử." Lâm Luân Kỳ Hạo giả vờ quên mất, hắn đứng dậy hướng nam tử tuấn mỹ chắp tay.
"Thì ra là Lâm Luân Nhị Công Tử." Thế Tử ánh mắt khẽ động, nhìn đến Lâm Luân Kỳ Hạo nói.
"Lâm Luân Nhị Công Tử!" Hai nam tử đó nghe vậy, lập tức chắp tay đối với hắn, Lâm Luân Thị ngay cả Hoàng Gia còn không dám đắc tội, thì bọn hắn làm sao dám.
Lâm Luân Kỳ Hạo chắp tay đáp lễ.
"Bản Thế Tử đi trước!" Thế Tử mỉm cười nói, trước khi đi ánh mắt không quên nhìn Lạc Bắc Thần một cái.
"Bọn ta cũng vậy." Hai tên nam tử cũng chắp tay lui đi.
"Wow! Ngươi cũng có phân lượng nha, cả tên Thế Tử kia cũng đối với ngươi hạ giọng!" Tiểu Nguyệt đánh vào vai hắn một cái, cười nói.
"Đương nhiên! Vì Lâm Luân Thị của ta là nguồn kinh tế chính của Hoàng Thất." Lâm Luân Kỳ Hạo vỗ ngực nói.
Lạc Bắc Thần một bên không nói gì, ngồi nhàn nhã uống trà, ánh mắt ẩn chứa một ít suy nghĩ.
Đợi đến khi thức ăn được mang lên, mọi người cũng không nói chuyện nữa, nhàn nhã lấp đầy cái bụng mấy ngày không được ăn no.
Sau khi dùng bữa xong, ai về phòng nấy, nằm trên giường đánh một giấc thật dài.
Sáng hôm sau, mọi người trả phòng thúc ngựa đi tiếp, chạy thêm hơn cả chục con đường, ròng rã thêm một ngày rốt cuộc cũng sắp đến.
Cả sáu người bỏ ngựa lại, cầm theo hành lý chậm rãi đi về phía trước, đường này không cho ngựa chạy, nên bắt buột họ phải đi bộ.
Người càng ngày càng nhiều, nơi này chính là biên giới mua bán của Chu Thục cùng mấy nước khác.
"Sư phụ con mỏi chân quá." Tiểu Nguyệt đi không nổi nữa, chân mềm nhũn mà ngồi xuống, than thở hô lên với Lạc Bắc Thần phía trước.
"Đúng đấy, thật mỏi chân." Lâm Luân Kỳ Hạo cũng một dạng, thở phì phò nói.
"Còn nửa canh giờ liền sẽ vào Kinh Thành, các ngươi chịu một lát nữa không được sao?" Lạc Bắc Thần dừng chân, xoay người lại nhìn hai tên đang dùng tay xoa bóp chân, nhíu mày hỏi.
"Được." Hai người nghe vậy, lập tức bật đứng dậy, gật đầu nói, đây là bọn họ sợ người trước mắt ghét bỏ.
Lạc Bắc Thần ánh mắt liếc qua hai người, sau đó xoay người đi tiếp, Độc Tôn nhìn Tiểu Nguyệt quăng cho nàng ánh mắt khinh thường, Lệnh Quân chỉ lắc đầu cười khẽ.
"Cô nương, cô nương, cây châm này ta tặng cô nương." Lạc Bắc Thần đang đi, thì một lão bản bán trang sức lề đường cầm lấy cây châm chân quý mình nâng niu trên tay, chạy tới hai tay đưa cho nàng, cười nói.
"Đa tạ." Lạc Bắc Thần không nói hai lời liền cầm lấy, ánh mắt đánh giá cây châm ngọc lưu ly một lượt, đồ quý như thế này nói tặng là tặng sao?
Lão bản đưa xong cũng chạy về cửa hàng của mình, nhưng ánh mắt vẫn theo dõi mỹ nhân phía trước.
"Lưu Linh Bích Ngọc Châm!!" Lâm Luân Kỳ Hạo trợn mắt, bịt miệng hô lên, hắn không thể tin nổi, châm ngọc này hắn truy lùng mấy năm, lại ở trong tay một lão bản quen đường.
"Đây rất quý sao?" Lạc Bắc Thần nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
"Đệ nhất trang sức thiên hạ châm, A Thần nàng thật may mắn!!" Lâm Luân Kỳ Hạo nghe hỏi, lập tức cười híp mắt nói.
"Ta cũng từng nghe qua thứ này, rất quý giá đó tiểu sư phụ!" Độc Tôn quan sát cây châm trong tay nàng, nói.
"Lệnh Quân, mau đem trả lại." Lạc Bắc Thần nghe vậy, xoay người đưa cây châm cho Lệnh Quân.
"Nàng cứ nhận đi, người Chu Thục tăng đồ rồi sẽ không lấy lại đâu." Lâm Luân Kỳ Hạo đem tay nàng đẩy trở lại, lắc đầu nói.
"Hình như thứ này chỉ có hai cây." Tiểu Nguyệt đã nhìn thấy cây châm này rồi, nàng quan sát nó lại một chút nói.
"Sao ngươi biết?" Lạc Bắc Thần tò mò nhìn nàng hỏi.
"Đại tỷ con cũng có một cây đây." Tiểu Nguyệt bĩu môi đáp.
Lạc Bắc Thần nhìn Tiểu Nguyệt, nàng rất hiếu kỳ về gốc gác của tên tiểu đồ đệ này...
Trên đường đi, Lạc Bắc Thần thu hút không ít ánh mắt mọi người, Tiểu Nguyệt cùng Lâm Luân Kỳ Hạo mở miệng nói không ngừng nghỉ, người thì hiếu kỳ mở miệng hỏi, kẻ thì tận tâm trả lời chi tiết.
Lạc Bắc Thần cùng Độc Tôn, Lệnh Quân, đi ở phía trước, bỏ ba người xa một đoạn, này là cho tội nhiều điều và nói nhiều!
Tiểu Nguyệt nhìn nhìn xung quanh lại không thấy Lạc Bắc Thần đâu, nàng hốt hoảng nhìn phía xa, thì thấy ba người đã đi xa xa phía trước, nàng không nói hai lời mà vừa chạy vừa kêu: "Sư phụ, chờ con với!!"
"Chờ ta!" Lâm Luân Kỳ Hạo cũng chạy theo phía sau, tay vẫy vẫy hô lên.
"Giữa đường, các ngươi la la hét hét cái gì?" Độc Tôn bực mình bịt lại tai, xoay người trừng mắt hai người đang chạy tới.
"Sư đệ khó tính!" Tiểu Nguyệt lè lưỡi chọc tức Độc Tôn.
"Được rồi, cũng sắp đến nơi, mau đi thôi." Lạc Bắc Thần vỗ vai Độc Tôn, nhìn hai người nói.
"Hừ!" Độc Tôn nhìn Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đi theo Lạc Bắc Thần.
Một canh giờ sau.
"Aa! Về tới nhà rồi, tới kinh thành rồi!" Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn tấm bản Long Phi Phượng Vũ trên tường cao, vui vẻ hô lên.
"Chúng ta vào thôi." Lạc Bắc Thần nhìn tường thành rộng lớn phía trước, khóe môi cong lên, nhấc chân đi về phía trước.
Mọi người gật đầu, chạy theo phía sau nàng, vừa bước vào không khí nhộn nhịp đã đập vào mắt mọi người, đúng là không hổ danh là lãnh thổ rộng lớn nhộn nhịp nhất Thiên Hạ!
"Kẹo bông gòn, kẹo bông gòn..."
"Ấu thơm đây..."
"Rượu Tiên Nhân đây, uống vào sẽ được đưa lên tận mây, cao tận hứng đây! Đây!!"
"Bánh khoai mì, màn thầu nhân đậu đây!!"
.....
Tiếng rao bán dồn dập lên nhau truyền vào tai mọi người, thứ gì cũng có đầy đủ.
Nhiều hài tử chạy tới chạy lui mua đồ chơi, kẹo bánh ăn, bước chân ngắn, chạy phủng phỉnh rất đáng yêu.
"A Thần, nàng đến Lâm Luân Thị đi, nàng là ân nhân của ta, đến để ta tiếp đãi." Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn nàng đưa ra yêu cầu.
"Vậy, làm phiền." Lạc Bắc Thần không nói hai lời liền đáp ứng.
"Được, vậy đi thôi." Lâm Luân Kỳ Hạo nghe vậy, mắt sáng lên, vội đi ở phía trước dẫn đường.
Đi qua hai con đường, bọn họ liền dừng chân tại một phủ đệ rộng lớn, phía trên bản tên đề "Lâm Luân Thị" ba chữ hoàng sắc, phía dưới có tới bốn tên mặc đồng phục canh gác cửa.
"Tham kiến nhị công tử!" Bốn tên thấy Lâm Luân Kỳ Hạo đi đến, lập tức cúi người chắp tay hành lễ.
"A Thần, vào thôi!" Lâm Luân Kỳ Hạo đối với bọn họ phất tay, sau đó nhìn đến Lạc Bắc Thần cười nói.