Lạc Bắc Thần đi đến mái đình ở thác nước bên ngoài, nhìn trên bàn đã có món ăn được tỳ nữ dọn lên, có tới hai bát đũa, đây cũng là nàng dặn dò thêm.
Nhìn Tích Vân luôn nhập tâm, chăm chú, nàng ngồi xuống, ánh mắt dán chặt thân ảnh phía trước.
Tích Vân không có phát hiện Lạc Bắc Thần hiện diện, mũi tên lao đến, nàng cũng dùng tiểu đao của bản thân phóng đi ngăn cản.
Một tiếng vang nhỏ, tiểu đao thành công đánh bay hai mũi tên, vững vàng ghim ở vách đá phía xa.
"Tích Vân." Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên bên tai nàng.
"Chủ tử." Tích Vân dừng tay, đạp gió dùng khinh bay đến gần mái đình, khom người hành lễ.
"Không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần nhìn nàng nhẹ mỉm cười, lắc đầu nói.
"Lễ nghi nên có." Tích Vân không cho là đúng, lắc đầu nói.
"Lại đây." Lạc Bắc Thần cũng không muốn truy một vấn đề mãi, vẫy tay gọi nàng lại.
Tích Vân cũng nghe lời, bước chân đi đến, cách bàn một bước thì dừng, chờ Lạc Bắc Thần nói tiếp.
"Ngồi xuống đi." Lạc Bắc Thần chỉ vào cái ghế gần nàng, nói.
"Vâng." Tích Vân do dự một chút, mới nhu thuận ngồi xuống.
Sau khi ngồi, nàng vẫn cúi đầu, nghiêm chỉnh thẳng lưng, trong lòng cũng có một chút căng thẳng.
"Thả lỏng một chút, ta không có ăn ngươi." Lạc Bắc Thần cảm nhận được nàng tâm tình, vội cười nói.
Tích Vân nghe vậy thì thả lỏng một chút, ngồi một lúc cũng không nghe chủ tử phân phó, nàng mới ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm mắt người đối diện, nàng lập tức lại cúi đầu xuống, mặt cũng nổi lên một tầng đỏ ửng.
"Ngẩng đầu lên." Lạc Bắc Thần ngữ khí không giống như ra lệnh, lời này rất nhẹ nhàng, ẩn chứa một chút dịu dàng.
Tích Vân nghe âm thanh, nàng cắn cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt không có nhìn Lạc Bắc Thần.
"Ở với ta thoải mái là được, không cần chăm chú lễ tiết." Lạc Bắc Thần nâng mắt nhìn nàng, lời nói cũng nhẹ nhàng như cũ.
"Thuộc hạ và chủ tử thân phận khác biệt." Lúc này, Tích Vân gục đầu xuống, nói một câu.
"Ngươi chỉ cần biết, ngươi là người của ta là được, những thứ khác không quan trọng." Lạc Bắc Thần lắc đầu, không nhanh không chậm nói.
Tích Vân nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, mặt lại đỏ lên, nhu thuận đáp một tiếng: "Dạ."
"Dùng cơm cùng ta." Lạc Bắc Thần cầm lên đôi đũa ngọc đưa cho nàng, mỉm cười nói.
"Vâng." Tích Vân nhìn đôi đũa một lát, lại nhìn lên Lạc Bắc Thần dung mạo tuấn mỹ mang theo ôn hòa, cắn môi một cái, đưa tay nhận lấy.
Trong thời gian ăn, không khí cũng không có gì không đúng, chỉ là không một ai nói chuyện, tương đối thoải mái, không có gì gượng gạo. Tiếng thác bên cạnh ầm ầm lên rồi dịu xuống, đôi lúc như thét lên ầm ĩ đôi lúc lại dịu êm như vang một khúc nhạc nhẹ nhàng, tiếng chim ríu rít trên vùng trời nghe nhộn nhịp biết bao nhiêu...
Lạc Bắc Thần cảm thấy tâm tình đã tốt hơn một chút, gắp một cọng rau bỏ vào miệng, nhìn người đối diện hầu như chỉ ăn cơm, nàng hơi không vui, đũa gắp một lần ba bốn miếng thịt đem bỏ vào bát Tích Vân, nói: "Đồ ăn rất nhiều, đừng chỉ biết ăn cơm trắng."
Tích Vân nhìn mấy miếng thịt trong bát, lại nhìn Lạc Bắc Thần, hơi có chút ngượng ngùng gật đầu, đem miếng thịt bỏ vào miệng ăn, không biết như thế nào, nhưng nàng cảm thấy miếng thịt này rất ngon.
"Ngươi ăn nhiều một chút." Một chút Lạc Bắc Thần lại gắp rau cho nàng, một chút lại gắp thịt, một chút lại gắp cá, nói chung trên bàn có bao nhiêu thứ đều gắp vào bát nàng.
Sau khi ăn xong, Tích Vân lại tiếp tục luyện tập, Lạc Bắc Thần không có trở về phòng, mà đi đến thư phòng, nàng bước vào, liền vào mật thất lần trước, đi đến giá thuốc bổ tìm kiếm.
Giá này không quá nhiều sách, Lạc Bắc Thần xem xong một lần, muốn tìm loại thuốc hữu dụng, khiến cho thân thể bị thương nặng phục hồi nhanh nhất.
Lạc Bắc Thần ngồi bệt dưới nền đá, xung quanh nàng chất đống sách, dày mỏng khác nhau, nàng vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, lúc thì nhíu mày, lúc thì cau mày, lúc thì mừng rỡ, lúc thì vẻ mặt ủ rũ... phải nói đủ loại sắc thái hiện ra.
Lạc Bắc Thần không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, không biết nàng đã đọc qua bao nhiêu cuốn sách, và cũng không biết nàng đã lật qua bao nhiêu trang giấy, phải nói là rất nhiều rất nhiều...
"...Có rồi!" Trong thạch động bỗng vang lên một tiếng hét mừng rỡ.
Lạc Bắc Thần cầm lên cuốn sách, thật kỹ xem từng cách chỉ dạy.
"Phục Hoàn Đan a? Thì ra trong phủ có cách chế loại đan dược này, thiên a, năm loại dược quý, rồi cho thêm một ít nhân sâm bổ máu nhuận phổi... cân lượng phải vừa đủ chuẩn xác mới thành công, nếu không sẽ thất bại... còn phải điều chỉnh lửa vừa phải...."
Lạc Bắc Thần rơi vào mơ màng, luyện đan thế nào nàng còn chưa hình dung ra, mà muốn luyện đệ nhất đan dược này, có phải là quá hoang tưởng rồi không?
Mà không đúng... nơi này cũng có sách dạy luyện đan, cùng lò luyện đan a...
Lạc Bắc Thần bật dậy như lò xo, làm sách trên người rớt xuống bịch bịch, nàng cũng không quan tâm, chạy đến bên kia lấy một quyển luyện đan dược.
Lạc Bắc Thần vừa cầm quyển sách đọc, vừa ghi nhớ những chỗ lưu ý không cần mắc phải, ghi nhớ vô cùng chi tiết, bất tri bất giác nàng đi đến phòng luyện đan bên trong.
Lạc Bắc Thần đem tất cả nhớ kỹ lại trong đầu, trầm mặc một chút.
Một lúc sau.
Nàng nhìn đến tủ lớn để dược liệu phía trước, tủ này chứa hơn mấy trăm tủ nhỏ khác, trước các tủ nhỏ đều có dán tên dược liệu.
Lạc Bắc Thần đi đến, mắt dò xét từng ngăn tủ, đến khi tìm được năm loại dược liệu cần tìm, nàng đi đến lấy mỗi thứ một chút ít theo sách ghi, phân lượng cực kỳ tỉ mỉ, thứ này một ít, thứ kia một ít, đến khi thấy hài lòng thì đi đến lò luyện đan.
Lạc Bắc Thần theo lời chỉ dẫn, đốt lửa, đợi đến khi điều chỉnh lửa vừa phải, lò nóng lên, nàng bỏ từng loại dược liệu vào rồi đậy nắp lại.
Đứng đó cố gắng duy trì độ lửa, nàng đôi khi đưa tai vào sát lò luyện, muốn nghe âm thanh bên trong, nhưng mà không có một tiếng động gì.
Đợi một canh giờ, vẫn chưa giống như trong sách nói mà nghe tiếp lộp cộp kết đan.
Lạc Bắc Thần nóng lòng, vươn tay mở nắp ra.
Bùm....phựt...
Khói đen phừng lên, bên trong cũng có tiếng nổ bộp bộp, đây là dấu hiệu cho biết....thất bại!
Lạc Bắc Thần mặt còn đen hơn Bao Công đại nhân, thêm bộ hắc phục, nàng bây giờ không khác gì một Hắc Vô Thường thật sự.
Lạc Bắc Thần không quản bản mặt mình ra làm sao, tức giận tay đấm vào lò luyện đan một cái.
Aaa...đau!
Lạc Bắc Thần hét lên, đem tay bị phỏng thu hồi, nhìn mu bàn tay đã bị chảy máu thì khóc không ra nước mắt, cắn răng cố lắc lắc cho bớt đau một chút, rồi giúp bản thân đắp thuốc, rồi băng bó cẩn thận... nhưng vẫn còn đau rát rất nhiều, nàng phải dùng miệng thổi thổi cho bớt rát.
Lạc Bắc Thần đau đến trán đổ mồ hôi, nàng lấy tay áo lau đi, làm lấm lem hết cả mặt mày không chịu nổi, bây giờ chỉ sợ khó có ai nhận ra đây là Lạc Vương đi.
Quá mức chật vật...
Lạc Bắc Thần bắt thuốc lần thứ hai, cũng làm theo trình tự... nhưng lại xảy ra nổ lớn...lại thất bại!
Do tay phải đau, nên nàng dùng tay trái bắt thuốc, lần thứ ba này.... cũng nổ …… thất bại....
Mặc dù vậy, Lạc Bắc Thần cũng không chán nản, mà kiên trì đến cùng, không biết nàng luyện bao nhiêu lần, chỉ biết nàng ở trong này rất lâu.
Đợi đến nàng nhận ra mấu chốt và luyện thành cũng là sáng hôm sau.
Lạc Bắc Thần cầm bình thuốc trong tay, cẩn thận nâng niu ôm chặt, lôi bản thân chật vật thảm hại ra khỏi mật thất, vừa bước ra cửa thư phòng, Tinh Vệ thấy nàng lầm tưởng thích khách, nên bao bây nàng lại.
"Ngươi là ai? Xâm nhập Vương phủ có mục đích gì?" Tinh Nhị từ trong đám người bước ra, nhìn người trước mắt không khác gì Hắc Vô Thường trong truyền thuyết, hắn cố nhịn cười, nghiêm giọng hỏi.
Lạc Bắc Thần bản thân đã mệt thở không ra hơi, nhìn cảnh này thật muốn thổ huyết, tay chỉ vào Tinh Vệ quát.
"Bản Vương cũng không nhận ra!"
"Tham...kiến Chủ tử." Nghe được thanh âm của chủ tử, thì họ vội vàng quỳ xuống.
"Ngươi đi theo bản Vương!" Lạc Bắc Thần phất phất tay cho Tinh Vệ đứng lên, nhìn Tinh Nhị đang vẻ mặt khó coi nói.
"Vâng." Tinh Nhị đứng dậy đi theo phía sau nàng, trong lòng âm thầm mắng mình ngu xuẩn.
Tinh Vệ phía sau không dám tin người vừa rồi là chủ tử, vì từ trước đến giờ, chủ tử luôn coi bên ngoài là trên hết, luôn chỉnh chu từ nhan sắc đến y phục không hề để một chút sai sót... nhưng hôm nay lại không giống... Tinh Vệ nhìn nhau, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ, tiếp tục làm nhiệm vụ.
Một lát sau.
"Ngươi đánh bản Vương." Lạc Bắc Thần về tới phòng, quay người lại nhìn hắn phân phó.
"Đánh?" Tinh Nhị hoang mang không hiểu gì.
"Chưởng bản Vương." Lạc Bắc Thần lặp lại lần nữa.
"Thuộc hạ không dám!" Tinh Nhị sợ hãi mà quỳ xuống lắc đầu.
"Đây là mệnh lệnh!" Lạc Bắc Thần không kiên nhẫn, ngữ khí sắp phát hỏa nói.
"Vậy thuộc hạ...đánh." Tinh Nhị thấy nàng muốn phẫn nộ thì đứng dậy nói.
Tinh Nhị một chưởng đánh thẳng vào phía sau lưng Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần vẫn như tượng không nhúc nhích một cái, cảm nhận bản thân bình thường, lại không vui nói.
"Dùng hết công lực!"
Tinh Nhị thấy chủ tử không bị gì còn bảo hắn đánh tiếp thì trong lòng khiếp sợ vô cùng, hắn khi nãy rõ ràng dùng năm phần công lực.
Lại một chưởng đánh tới phía sau, Lạc Bắc Thần lại không cảm thấy khó chịu, nàng lại kêu hắn đánh một lần nữa.
Cuối cùng lần này, Tinh Nhị dùng hết nội công cùng sức lực dồn vào một chưởng.
Lạc Bắc Thần không có dấu hiệu bị thương dù chỉ một chút, nhưng trong lồng ngực hơi chút nhói đau, lúc này nàng mới nhìn hắn phất tay cho lui.
"Lui ra đi."
Tinh Nhị thở phì phò đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy kỳ quái cùng khiếp sợ không thể hơn.
Một nhị đẳng cao thủ như hắn, dùng hết công lực cũng không làm chủ tử nhíu mày hay nhúc nhích một chút nào.
Phải nói chủ tử vô cùng lợi hại a...
Lạc Bắc Thần bên trong uống vào một viên Phục Hoàn Đan nàng vừa mới luyện thành, điều tức một chút, đúng là hiệu quả như sách nói, bây giờ nàng trong người đã cảm thấy rất tốt, cả mệt mỏi lúc trước cũng tan đi.
Trong lòng nàng vô cùng vui mừng, việc trước tiên là đi tắm rửa cùng dùng cơm, một ngày một đêm ở trong đó quả thực rất đói...
Lạc Bắc Thần mới vừa ăn xong, thần sắc cũng sáng hơn nhiều, trên người vẫn như cũ vận hắc y hoa văn viền đỏ, nhìn như thế nào cũng thấy lóe lên một chút bí ẩn khó lường.
Cầm bình thuốc trong tay, đạp không chạy đến Hoàng Cung.
Long Lân Điện
"Bẩm bệ hạ, Trưởng Công Chúa Nhạc Tề, Phong Vương, Ôn Vương Tây Vực, Nhị Hoàng Tử Ái Lạp.... đã đến đây, đang được Nguyên Dinh tiếp đãi ở Ngoại Quốc Phủ." Mộ công công bên cạnh hắn bẩm báo nói.
"Báo cho hắn, phải tiếp đãi bọn họ thật chu đáo!" Hoàng Đế phân phó.
"Lão nô tuân chỉ." Mộ công công khom người đáp.
"Còn có chuyện gì không?" Hoàng Đế thấy hắn có chuyện muốn nói lại thôi, thì hỏi.
"Bẩm bệ hạ, gần đây kinh thành truyền một tin đồn." Mộ công công lập tức nói.
"Tin đồn?" Hoàng Đế tò mò hỏi.
"Là đồn về Lạc Vương cùng một nữ nhân, tin đồn là tương đối xác thật, nói là một nữ nhân ân ái cùng Lạc Vương!" Mộ công công khi nghe tin đồn này cũng không kinh ngạc mấy, ông còn muốn vui mừng.
"Nói cụ thể!" Hoàng Đế hiếu kỳ nói.
"Bẩm bệ hạ, chuyện là như vậy, sáng hôm Lạc Vương bị bệnh, trên phố xuất hiện một nam nhân cùng một nữ nhân lạ mặt ngoại quốc, nghe nói nữ nhân đó dung mạo vô cùng tuyệt thế, nhi tử của Liễu Thừa Tướng cùng Dịch Thành thấy nàng liền nhìn trúng, nói muốn nàng, đem nàng về làm thiếp... trong lúc hai bên giằng co, một tên đi đường nói nữ nhân đó là "Nữ nhân của Lạc Vương" mọi người mới hỏi, hắn kể lại vụ việc ở Thiên Nhạc Lâu trước đó một ngày......." Mộ công công kể vô cùng rành mạch và rõ ràng, vì hắn đã điều tra tường tận hết thảy.
"Nữ nhân đó tên gì?" Hoàng Đế trên mặt cười tươi như hoa hỏi, đây là chuyện tốt, như vậy muội muội của hắn không phải cắm đầu vào nữ nhân kia, nữ nhân cứ thích làm tổn thương nàng.
"Lão nô điều tra được, nàng tên Phong Vô Tâm, nữ nhi độc nhất của Phong Vương Tây Vực, là tiểu đồ đệ của Độc Tôn!" Mộ công công cười đáp.
"Thật tốt quá, bây giờ ngươi mau điều tra hết thảy chuyện ở Tây Vực những năm gần đây có liên quan tới nàng, trẫm cần gấp, phải có trong hôm nay trễ nhất là trưa mai!" Hoàng Đế khóe môi cong lên, nhìn Mộ công công phân phó.
"Lão nô tuân chỉ." Mộ công công lập tức lui ra chấp hành nhiệm vụ.
Hoàng Đế cười tủm tỉm ngồi trên long ỷ, chuyện này phải bàn bạc cùng mẫu hậu mới được.
"Ca ca có chuyện gì sao? Nhìn huynh rất vui nha." Lạc Bắc Thần nháy mắt một cái thì hiện ra, ngồi trên bàn trước mặt hắn, cười hỏi.
"Đến lúc muội sẽ biết thôi!" Hoàng Đế làm vẻ thần bí nói.
"Không cần biết." Lạc Bắc Thần hừ một tiếng nói.
"Muội không ở Vương phủ tịnh dưỡng, đến đây làm gì?" Hoàng Đế nhìn muội muội của mình không phép tắc quy củ, ngồi thẳng lên bàn phê duyệt tấu chương, hắn cũng không để ý, chỉ quan tâm hỏi.
"Phiền ca ca đem đến Phượng Vân Cung đưa cho nàng." Lạc Bắc Thần nhớ đến mục đích đến đây, tay trái lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, đưa hắn nói.
"Đây là gì?" Hoàng Đế nhìn bình thuốc, tò mò hỏi.
"Phục Hoàn Đan, rất tốt cho thương thế của nàng." Lạc Bắc Thần chậm rãi nói.
"Muội còn quan tâm nàng làm gì? Muội quên lời mình hứa rồi sao?" Hoàng Đế bật đứng dậy quát lên, Phục Hoàn Đan cỡ nào quý giá, trừ ba viên lần trước ra Lạc Thịnh cơ bản không còn thứ này, nhìn cũng biết muội muội hắn cực nhọc làm ra.
"Đều không phải do huynh xúc động đâm nàng bị thương sao? Dù muội và nàng kiếp này không có khả năng, nhưng muội muốn thấy nàng khỏe mạnh, sống thật tốt, chỉ cần như vậy thôi!" Lạc Bắc Thần mắt đỏ lên, cố gắng không cho mình khóc, tay đập đập xuống bàn cao giọng nói.
"Được rồi không khóc, ca ca biết sai, ca ca xin lỗi Thần nhi, ca ca sẽ lập tức mang đến cho nàng!" Hoàng Đế nhìn nàng từng chữ nói ra, tức giận cũng biến thành đau lòng, ôm nàng dỗ dành.
"Ca ca mau đem cho nàng, muội về đây." Lạc Bắc Thần đẩy hắn ra, không muốn nán lại một chút nào nữa.
"Tay muội chảy máu? Tại sao lại như vậy..." Hoàng Đế nhìn đến bàn tay phải của nàng máu cũng đã ướt tay áo vải, cầm lấy đau lòng hỏi.
"Không cẩn thận bị phỏng mà thôi." Lạc Bắc Thần cũng không cảm thấy đau, thu hồi tay về xoay người ly khai, chỉ để lại một câu.
Sau khi Lạc Bắc Thần vừa rời khỏi, Hoàng Đế điều chỉnh tâm tình một chút, dù không tình nguyện cũng phải đến Phượng Vân Cung.
Phượng Vân Cung
"Nương nương, người mới vừa khỏe, mau nằm nghỉ đi, đừng ngồi nữa." Linh Ly một bên khuyên nhủ, nương nương đã ngồi thất thần một canh giờ rồi, chỉ là không biết người đang nghĩ gì.
"Không sao." Vũ Dạ Ca sắc mặt dù rất tốt, nhưng hơi thở yếu ớt, giọng nói không phân ra cảm xúc.
Vũ Dạ Ca bên ngoài nhìn rất hảo, nhưng trong người không hảo giống như vậy, vẫn còn rất yếu.
"Hoàng Thượng giá lâm!" Nô tài bên ngoài hô lớn.
Vũ Dạ Ca bên trong kinh ngạc khi nghe hắn đến, Linh Ly thì sợ Hoàng Đế sẽ làm gì nương nương, Linh Nhạc cũng sợ không kém mà bước lại gần Vũ Dạ Ca một chút.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Vũ Dạ Ca thấy Hoàng Đế bước vào thì đứng dậy hơi khom người hành lễ, âm thanh mang một chút suy yếu.
"Miễn lễ." Hoàng Đế phất tay nói, từ trong tay áo lấy ra bình thuốc để xuống bàn: "Đây là Phục Hoàn Đan, vô cùng hữu dụng đối với Hoàng Hậu!"
Nói xong hắn cũng không nán lại, mà phất tay áo rời đi.
Vũ Dạ Ca cũng không kịp hành lễ, hắn liền đi mất bóng.