Lục Quốc Chi Tranh

Chương 140: Đại kiếp nạn (lục)








Lạc Bắc Thần một tay ôm lấy Tuyết Vô Song, tay còn lại thì ôm Nguyệt Vân không biết sống chết trong lòng, nàng sắc mặt cuồng nộ gân xanh giăng đầy, hai con mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí, cả người không chỗ nào lành lặn, trên cổ dấu vết thiết xích quấn chặt rớm máu vẫn còn đó, y phục tả tơi thê thảm vô cùng...

"Nghĩa phụ, nghĩa phụ..."

Lạc Bắc Cung Ngôn cũng lao tới, hắn sắc mặt trắng bệch, tay ôm ngực trọng thương nặng, phía sau hắn là bốn năm dược nhân quần áo rách nát, hắn dùng khinh công thật nhanh đỡ lấy Chu Liễm bình yên đáp xuống đất.

Lạc Bắc Thần ba người vừa rơi xuống đất, một đám người đã hướng nàng lo lắng hỏi thăm nháo cả lên.

"Ta vô ngại."

Lạc Bắc Thần lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền trên tay chân khí ra sức xông vào cơ thể hai nữ nhân của mình, một dòng nước ấm truyền vào cơ thể, Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân nội thương đang dần khôi phục, mí mắt giật giật liên tục như sắp tỉnh lại.

Vũ Dạ Ca, Ninh Uyển, Ngân Vũ, Phong Vô Tâm, Tình Hân cũng thương không nhẹ, nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Vân thê thảm đến mức không còn nhận ra, họ ánh mắt co rút, tim giật thót lên, lại nhìn Lạc Bắc Thần, thấy sau lưng tay chân ngực nàng đều là những vết thương đáng sợ, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống...

Mọi người cũng há to miệng trợn mắt mà nhìn, không thể tin được chủ tử lại bị bọn súc sinh kia hành hạ đến mức này, chủ mẫu còn thảm hơn nữa, khuôn mặt bị phá hủy đối với một nữ nhân là việc khó chấp nhận cỡ nào chứ!

Ngân Nguyệt nằm dài trên đất, nước mắt rơi như mưa nhìn sư phụ và tam tỷ, Tuyết Lam sắc mặt tái nhợt một bên, hai mắt đỏ hoe, Tứ Sát Vệ Viện Sinh quỳ trên đất cúi thấp đầu, Lâm Luân huynh đệ thì lo lắng bao vây Tình Hân bảo hộ nàng.

Loạn chiến nháy mắt dừng lại, không khí lâm vào yên tĩnh.

Chu Liễm, Lạc Bắc Cung Ngôn mượn cơ hội họ dời đi sự chú ý, thu liễm khí tức an tĩnh chữa thương.

Độc Tôn, Lệnh Quân, Lưu Trúc, Phượng Kính từ trên cao bay xuống, bốn người nhìn tình cảnh hai bên cảm thấy không ổn, ánh mắt đảo qua liền thấy Lạc Bắc Thần cả người chất đầy vết thương dữ tợn đang chữa thương cho Tuyết Vô Song và Nguyệt Vân, bốn người giật mình lo lắng chạy tới, Lệnh Quân muốn mở miệng nhưng bị Phượng Kính lắc đầu ngăn lại.

Lạc Bắc Thần mặt đã trắng nay lại càng trắng hơn, dần trở nên như xác ướp, mày vì đau đớn mà cau chặt, vết thương trên người lại nứt ra, máu chảy xuống thấm ướt vùng đất bên dưới.

Phong Vô Tâm nức nở tay run run cầm thuốc bột rắc lên người Lạc Bắc Thần, từ phía sau ôm lấy nàng, đầu áp lên vai nàng, hai tay ở trước ngực tỏa ra thứ nhiệt khí ấm áp đưa vào thân thể Lạc Bắc Thần.


Ninh Uyển, Tình Hân, Vũ Dạ Ca, Ngân Vũ cũng xoay người, tả hữu hai bên áp tay lên vai, lên lưng Lạc Bắc Thần.

"Các nàng dừng tay, mau dừng tay, đừng tốn công vô ích..."

Lạc Bắc Thần cảm nhận được, lập tức mở mắt ra quát lên, vừa rồi bức độc nàng đã muốn phá hủy tất cả kinh mạch, chịu đựng tới bây giờ đã là kỳ tích, sao có thể để cho các thê tử của mình làm việc vô ích chứ.

"Ngươi lại muốn bỏ chúng ta sao? Không đời nào!! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!" Vũ Dạ Ca giọng nói oán giận từ phía sau vang lên.

"Muốn bỏ chúng ta mà chết! Lạc Bắc Thần ngươi gan lại phì, cẩn thận ta lột da ngươi!" Ngân Vũ phía sau nghiến răng nghiến lợi quát.

"Lạc Bắc Thần ngươi đừng nhẫn tâm như vậy, ngươi lại muốn giống sáu năm trước nhẫn tâm bỏ ta và các nàng một lần nữa sao?" Lâm Luân Tình Hân ngữ khí vô cùng ủy khuất.

"Bọn ta biết ngươi yêu bọn ta không muốn để bọn ta chịu thương tổn, muốn bọn ta sống tốt, nhưng Lạc Bắc Thần, chỉ có ngươi biết yêu thôi sao? Bọn ta cũng biết, bọn ta càng lại biết ngươi là người rất quan trọng trong lòng, là tâm, là một phần không thể thiếu trong nhân sinh!" Nhạc Tề Ninh Uyển từng câu từng chữ thấm vào tâm can, nàng nói mang theo thâm tình như biển, nàng nói làm trái tim ai đó rung liên hồi.

"Đường xuống hoàng tuyền có Vô Tâm ở cạnh ngươi, Vô Tâm không muốn rời khỏi ngươi nữa, rời khỏi ngươi lúc nào Vô Tâm cũng sợ, sợ ngươi giống năm xưa một đi không trở lại đến mấy năm trời, chỉ có ở bên cạnh ngươi Vô Tâm cái gì cũng sẽ không sợ, dù là địa ngục tàn khốc nhất cũng vậy..." Phong Vô Tâm ôm chặt Lạc Bắc Thần, hai mắt chứa lệ quang chảy xuống, âm thanh mang theo nồng đậm thiết tha chân tình.

Lạc Bắc Thần mỉm cười, nụ cười của hạnh phúc, ánh mắt nhu tình như nước nói: "Có những lời này của các nàng, ta thật không sống uổng một đời..."

Lời này, làm các nữ nhân biến sắc, trong lòng bất an.

Lạc Bắc Thần thu tay, đem Tuyết Vô Song Nguyệt Vân ôm vào lòng, ánh mắt chứa ý cười nói: "Ta đùa thôi, ta thật không sao." Nói xong vẻ mặt còn mang theo vô tội.

"Ngươi...." Ngân Vũ tức giận mặt từ trắng chuyển đỏ, thu hồi tay lại chỉ vào Lạc Bắc Thần muốn mắng mà nửa ngày chỉ thốt ra được một chữ.

"Đùa như vậy thật không phải tác phong của ngươi!" Vũ Dạ Ca khuôn mặt đã lạnh nay lại lạnh hơn, ánh mắt sắc bén quét đến Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần rụt cổ, cười hì hì làm lành, ba nữ nhân còn lại cũng thu tay hết nói nổi với nàng, giờ phút này còn đùa được.

"Ta chỉ là chưa nói xong các nàng đã cắt ngang, ta ý là ta có thể dư sức cứu hai nàng, các nàng không nên lãng phí nội lực." Nàng lại giải thích.

"Sư phụ, đưa hai vị này cho bọn ta trông coi." Độc Tôn đứng yên lặng một lúc, lại nhìn Tuyết Vô Song Nguyệt Vân, hắn lập tức tiến lên nói, Lệnh Quân Lưu Trúc cũng bước tới.

"Được, bảo hộ các nàng thật tốt." Lạc Bắc Thần vuốt ve dung nhan tái nhợt của Tuyết Vô Song, cũng nhìn Nguyệt Vân một cái, sau đó đỡ hai người đưa cho Độc Tôn Lệnh Quân Lưu Trúc.

Phong Vô Tâm đem thuốc trị ngoại thương liên tục đổ lên người Lạc Bắc Thần, dần dần trên người nàng toàn là bột, sau đó Phong Vô Tâm xé trung y dài ra quấn Lạc Bắc Thần như gói bánh chưng, xong xuôi thật sự là phải nhìn bằng cặp mắt khác.

"Nàng trói ta lại làm gì?" Lạc Bắc Thần nhìn bản thân bị quấn tròn như cái thúng, nàng mở to mắt nhìn lên Phong Vô Tâm, thật hết nói nổi, dược sư mà tay nghề băng bó dạng này sao!

"Ngươi bị thương, an an phận phận ở yên cho ta, còn lại hết thảy để bọn ta lo, đúng không mọi người?" Phong Vô Tâm trừng mắt nàng cảnh cáo, sau đó đảo mắt đến xung quanh hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy..." Thông Thiên Các người hùng hồn đồng thanh hô lớn.

Vũ Dạ Ca, Ninh Uyển, Tình Hân, Ngân Vũ cũng hùa theo gật đầu, nhưng ý cười vẫn là không tránh khỏi.

"Muội muội yêu quý, muội muội của ta..."

Lạc Bắc Thần khóe môi co giật, muốn mở miệng nói thì một tiếng gọi đầy hốt hoảng bỗng vang lên.

Từ phía xa, Lạc Bắc Khanh cầm trường thương dẫn theo hơn trăm Thông Thiên Các người chạy tới, hắn điên cuồng kêu gọi.

"Ca ca...." Lạc Bắc Thần muốn đỡ trán, nhưng đáng tiếc tay đã bị bó lại, nàng đành bất đắc dĩ lắc đầu.

"Muội bị làm sao?"

"Muội sao lại ra nông nỗi này?"

"Khi biết muội nguy hiểm ca ca liền chạy tới..."


"Đau ở đâu nói ca ca thổi cho...."

Lạc Bắc Khanh vừa lau nước mắt vừa xoay nàng như chong chóng hỏi, hắn chỉ có muội muội ruột bảo bối này thôi, nếu xảy ra chuyện sao hắn sống được!

"Dừng dừng, đừng xoay nữa, muội xỉu bây giờ!" Lạc Bắc Thần nhức cả đầu hô lên, mắt mở to trừng hắn.

Mọi người chứng kiến màn huynh muội tình thâm đồng loạt mở to mắt, thật sự vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Lạc Bắc Thần, ngươi mạng thật dai, đến giờ vẫn chưa chịu chết!"

Trong bầu không khí hòa hoãn nháy mắt đã bị một giọng nói trầm khàn phá vỡ, Chu Liễm ôm ngực ho khụ khụ nhìn Lạc Bắc Thần vẫn an ổn nói.

Hắn bên cạnh hơn chục dược nhân ngã xuống, tích tắc hóa thành thây khô.

Thông Thiên Các người lại đem lực chú ý chuyển tới Chu Liễm đám người, nghiêm ngặt tầng tầng lớp lớp bao vây lấy hắn, ánh mắt gắt gao khóa chặt hắn, không dám lơ là một giây một khắc nào.

Lạc Bắc Cung Ngôn kế bên môi tím sậm đi, hai vành mắt ngoài cũng là nhàn nhạt màu đỏ, hắn nhìn Lạc Bắc Khanh ánh mắt liền dâng lên cuồn cuộn thù hận.

Lạc Bắc Thần nghe câu nói của Chu Liễm, ánh mắt trở nên ảm đạm, nhưng khóe môi nở nụ cười trêu tức: "Ngươi còn chưa chết, ta làm sao dám chết trước đây."

Lạc Bắc Khanh nhìn Lạc Bắc Cung Ngôn tức giận tới đỏ mặt, hắn cầm trường thương chỉ thẳng vào tên súc sinh trước mắt quát: "Đồ nghịch tặc, lại nhận giặc làm cha, giết hại đồng bào, ngươi đáng bị bằm thây vạn đoạn, cửu lôi nhiếp hồn!!"

"Ha ha ha, đây là các ngươi nợ ta, là Lạc Bắc Khang và các ngươi có lỗi với ta trước!!" Lạc Bắc Cung Ngôn cuồng tiếu, hắn cười gằn nói.

"Lạc Bắc Thị có khi nào bạc đãi ngươi, cấp đất phong, cho ngươi ăn ngon mặc ấm và cả địa vị cao quý, ngươi lại nói lời đại nghịch bất đạo như vậy!"

"Địa vị cao quý sao? Ta là con của một nô tỳ không có trọng lượng trong hoàng cung, từ lúc sinh ra đã bị mọi người dèm pha, ngay cả cung nữ thái giám bọn cẩu nô tài kia cũng hết lần này tới lần khác sỉ nhục ta!! Có một ngày bọn nô tài đó biết ta sợ hãi chuột mà vẫn bắt nó dọa ta, ta sợ hãi tới cả khóc lên chạy khắp hoàng cung, vô tình va vào Lạc Bắc Thần đang ở ngự hoa viên chơi đùa, Lạc Bắc Thần chỉ ngã ngất đi, mà ngươi trị tội ta, cho người chém đầu mẫu thân ta, ta lần đó khóc rất nhiều chạy đến Long Lân Điện cầu xin Lạc Bắc Khang tha cho mẫu thân, nhưng hắn vừa nghe ta đụng Lạc Bắc Thần bị thương, lập tức phẫn nộ cho ta một chưởng còn cho người đánh ta năm mươi trượng, hạ tuyệt lệnh chém cả nhà mẫu thân ta, đem ta quăng đến một vùng đất nhiều thổ phỉ Tây Nam, ở đó mang danh Viễn Vương Tây Nam!! Nhưng lại bị nô tài, những người ở đó thay nhau chà đạp, nhờ may có nghĩa phụ cứu giúp, ta mới có ngày hôm nay, nỗi nhục nhã và mối thù dòng tộc ta luôn ghi khắc trong lòng, ta từng thề phải giết sạch các ngươi và những người có liên quan tới các ngươi!! Và hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!!!" Lạc Bắc Cung Ngôn từng chữ một lạnh như băng thốt lên nói đến đỏ cả mắt, hận thù theo đó càng ngày càng đậm, sát khí bừng bừng bùng lên.

"Nếu có thể quay lại năm xưa, ta nhất quyết sẽ cho ngươi chết đuối trong Bích Thủy Hồ!" Hắn chỉ vào Lạc Bắc Thần lạnh lẽo nói.

Lạc Bắc Khanh bị nói tới a khẩu, sắc mặt trắng xanh, không biết làm gì cho đúng, năm xưa hắn chỉ lo cho an nguy Lạc Bắc Thần nên mới thật hạ lệnh, lại không biết phụ hoàng lại tuyệt tình như vậy, hắn lúc đó cũng không hay biết, cũng không quan tâm lắm.

"Ta thật sai lầm khi lựa chọn tha cho ngươi!" Lạc Bắc Thần lạnh lẽo nở nụ cười, giọng nói cũng âm trầm đáng sợ.

"Oan oan tương báo hôm nay ở đây chấm dứt đi!!" Lạc Bắc Cung Ngôn cười lớn, rồi sắc bén gầm lên.

Theo âm thanh rơi xuống, dược nhân hơn hai trăm tên bùng lên, tạo thành một vòng xoáy đánh bay Thông Thiên Các người ở gần, họ hét lên một tiếng rồi ngã nện xuống đất.

"Giết!!" Viện Sinh cầm trường thương lao nhanh đi, gầm giết!

Tứ Sát Vệ phóng người bay lên, bốn thanh kiếm lóe sáng bổ xuống Lạc Bắc Cung Ngôn và Chu Liễm!! Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, Lâm Luân huynh đệ cũng huy kiếm nhập chiến.

Lạc Bắc Khanh thì ở bên cạnh bảo hộ Lạc Bắc Thần.

Ngân Vũ, Ninh Uyển, Tình Hân, Phong Vô Tâm cũng thật nhanh lao vào, tuyệt kỹ mỗi chiêu thức đều đoạt mệnh chục dược nhân, yết hầu không đứt đoạn thì là đầu lìa khỏi cổ.

Vũ Dạ Ca môi trắng bệch, muốn tiến lên nhưng mới vừa nhấc chân đã ngã khụy, vừa rồi chân khí còn sót nàng đã truyền cho Lạc Bắc Thần tất cả.

Chu Liễm lại nhấc lên một trận oán linh, vụt vụt từ ống tay áo hắn bay ra đánh tới Tứ Sát Vệ.

Ầm ầm!

Bốn người một nhát mang theo uy lực chém đi, chỉ nghe aa một tiếng thét dài, một hai và hơn chục oán linh tan biến trong chớp mắt.

Chu Liễm như cơn gió bay lướt ngang, đến khi thấy được hắn rõ ràng thì hắn đã tới phụ cận Lạc Bắc Thần.

"Thần nhi!!"


Lạc Bắc Khanh cả kinh hét lên, nhìn một chưởng sắp rơi lên lưng Lạc Bắc Thần hồn phách hắn như bị rút đi.

Phịch....

Một chưởng như sấm vang, Lạc Bắc Thần cả người chấn động dội ngược ra sau, thân thể đập mạnh vào thềm đá trước Lạc Vương Phủ, rốp một tiếng giòn tan, xương lưng hầu như tan nát, Lạc Bắc Thần thương chất chồng lên thương, sắc mặt trắng như bột, yết hầu nhúc nhích phun ra một ngụm máu lớn, cả người vết thương bị rách máu lại lần nữa chảy ra, đau đớn từ tứ phía khiến Lạc Bắc Thần hồn phách đều sắp đứt, sắp lìa khỏi xác...

"Thần nhi, Thần nhi..."

Lạc Bắc Khanh rống lên, siết chặt vũ khí trong tay chạy tới chỗ Lạc Bắc Thần, nước mắt như mưa kêu gào.

"Sư phụ!"

"Chủ tử!"

Độc Tôn Lệnh Quân Lưu Trúc hốt hoảng buông ra Tuyết Vô Song Nguyệt Vân chạy tới, còn Phượng Kính thấy Chu Liễm lại muốn đánh lén thì lao nhanh tới ngăn cản.

Ầm!!

"Bỉ ổi ngụy quân tử!" Phượng Kính cùng Chu Liễm chưởng đối chưởng ầm một tiếng, hắn lùi về sau cả chục bước, ở cổ vị ngọt trào lên cũng bị hắn nuốt trở lại, hắn trấn định nhìn Chu Liễm đang kinh ngạc phía trước quát lên.

"Nga, không ngờ công lực ngươi tăng không ít." Chu Liễm lùi lại một bước, khi thấy Phượng Kính không hao tổn gì thì kinh ngạc không nhẹ, vì vậy Chu Liễm cảm thấy thật phiền phức nếu còn kéo dài thời gian sẽ tương đối bất lợi với hắn.

"Ngươi cũng vậy." Phượng Kính mỉm cười.

"Hừ! Chết đi." Chu Liễm hai tay hội tụ hắc khí, thân ảnh nháy mắt phóng mười thước, ma trảo xuất ra đánh tới Phượng Kính.

Lạc Bắc Cung Ngôn thân thể bị hắc khí bao trùm, hắn gầm một tiếng nhào tới tấn công Tứ Sát Vệ, Ngân Nguyệt Tuyết Lam Lâm Luân huynh đệ Viện Sinh thì ở trong vòng vây dược nhân, chân tay đánh đấm bịch bịch không ngừng nghỉ. Phong Vô Tâm Ninh Uyển Tình Hân Ngân Vũ bị hơn ba mươi dược nhân vây công, dược nhân không sợ đao kiếm, trên cổ lại bị thiết xích quấn chặt, trên tay còn cầm đuôi xích nặng trăm cân ép sát bốn nữ nhân, ép tới thời gian ra chiêu họ cũng không có.

"A Thần, mở mắt ra nhìn thiếp được không?"

Vũ Dạ Ca ôm Lạc Bắc Thần trong lòng, như ôm trân bảo quý giá nhất trên đời, nàng bàn tay áp lên mặt Lạc Bắc Thần vuốt ve, ngữ khí cực kỳ mềm mại ôn nhu, ánh mắt nhu tình hiếm thấy.

Lạc Bắc Khanh khóc sướt mướt, Độc Tôn một bên cầm lấy tay Lạc Bắc Thần tra mạch tượng, hắn vừa chạm vào không quá ba giây sắc mặt liền như tro tàn, Lưu Trúc Lệnh Quân bên cạnh tay bưng kín miệng, sắc mặt trắng như tờ giấy.

"Muội muội ta thế nào?"

Lạc Bắc Khanh thấy hắn biểu tình, liền hoảng sợ bắt lấy vai hắn bấu chặt quát lên.

"A Thần thế nào?" Vũ Dạ Ca một bên ôm Lạc Bắc Thần gọi nàng, nhưng dù có gọi như thế nào cũng không tỉnh, lại nghe tiếng quát, Vũ Dạ Ca trong lòng thấp thỏm trái tim rung lên, lắp bắp nhìn Độc Tôn hỏi.

"Độc Tôn tiền bối, người đừng dọa bọn ta chứ, đừng để sắc mặt như vậy, nói đi có phải hay không chủ tử chỉ trọng thương một chút thôi?" Lưu Trúc lập tức bỏ trong đầu suy nghĩ, vội bắt lấy cánh tay Độc Tôn bắt một hi vọng nhỏ nhoi.

Độc Tôn sắc mặt co rút đau đớn, hắn nước mắt rơi xuống, giọng nói run rẩy: ".....Sư phụ, sư phụ kinh mạch tổn hại đứt đoạn, chân khí cạn kiệt, lại bị một chưởng của Chu Liễm, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng... Sư phụ....đã không còn sống được bao lâu nữa..."