Lục Quốc Chi Tranh

Chương 139: Đại kiếp nạn (ngũ)






Chu Liễm vừa xuất hiện, Thông Thiên Các người tất cả nhanh chóng nâng trường thương chạy đến đứng trước lục vị nữ chủ nhân bảo hộ.

"Ta thật xem thường các ngươi." Chu Liễm nháy mắt thân ảnh đã đi tới phía đối diện, Thi Quỷ thú nhân còn đang điên cuồng chiến đấu nhưng khi hắn giơ tay lên, bọn chúng liền bất động rũ mắt vô hồn đứng tại chỗ, sau đó hắn cười khẽ nhìn đám người phía trước, ánh mắt đảo qua xung quanh rồi than thở.

Chu Liễm e ngại Huyết Hồn Trận cùng thiên la địa võng trên Chân Thiên Môn nên không có tấn công nơi đó, nhưng hắn lại quên mất Thông Thiên Các cũng có thể học được, học được lại còn phát huy uy lực mạnh thế này quả thật làm hắn vô cùng ngoài ý muốn, đêm nay có lẽ phải dùng hết thực lực mới nắm được toàn cục.

Hoàng Cung

Bên ngoài đao kiếm ầm ĩ, Thi Quỷ thú nhân dồn dập hung mãnh tấn công binh lính phía trước, đánh tới họ không biết đường đỡ, Thông Thiên Các người sức lực cạn kiệt, mà địch nhân lúc nào cũng sung mãn, họ dần dần cũng bị vây khốn, ép sát một khe hở cũng không có.

Phịch aaa!

Thi Quỷ rống lớn, hai tay túm lấy binh lính như bao cát quăng mạnh vào cửa cung tiếng vang ầm ầm, tiếng xương nát đầu vỡ hay tiếng la hét vang lên không hồi dứt, bên ngoài máu chảy thành sông biển thi thể rải rác mấy dặm, không khí nặng nề mùi tanh kinh khủng, địch nhân đông nghẹt muốn phá công cửa thành.

Nhiều Thi Quỷ chân đạp mạnh lên tường, dùng hai móng vuốt sắc nhọn leo lên phía trên.

"Bắn tên!!" Ở trên binh lính dày đặc, một lệnh hô cất lên, một trận mưa tên ập xuống, bắn cả trăm Thi Quỷ như nhím, nhưng chúng vẫn không rớt xuống mà còn tăng tốc độ đi lên, nhìn màn này làm chúng binh phía trên hoảng sợ ra cung liên tục.

Rống!!!

Thi Quỷ phóng lên, rút mấy mũi tên trong ngực mình ra ném thẳng vào mấy binh lính trước mắt, trực tiếp xuyên thủng ngực đầu ngã xuống chết tươi, Thi Quỷ điên cuồng rống lớn, ma trảo như sấm đánh tới nện về phía trước, một đám người như diều đứt dây bay rớt xuống tường thành.

"Chặn bọn chúng lại!!" Tên thủ lĩnh sắc mặt xanh mét, rút ra trường kiếm chạy tới quát lên.


Hơn trăm người mang giáp thủ thành tạo thành vòng tròn bao vây lấy hơn chục thi quỷ bên trong, ai ai cũng siết chặt trường thương, một tiếng hô giết bọn họ liền đâm tới, nhưng bị Thi Quỷ bắt lấy thương, dùng sức mạnh kinh người quăng bọn chúng đi xa, ma trảo mang theo máu tươi móc nát yết hầu những người ở gần.

Phanh!!

Một âm thanh vang lớn, làm tường thành muốn rung động, cửa cung rốt cuộc cũng bị công phá, sau đó là tiếng gầm gừ của Thi Quỷ thú nhân giẫm lên binh lính mà như kiến chạy vào, gặp đồ phá đồ gặp người giết người.

Lạc Bắc Khanh mới vừa tỉnh lại, sắc mặt còn có chút trắng nhợt, hắn mặc thiếp giáp tay cầm trường thương sắc bén đang dẫn theo một ngàn Ngự Lâm Quân phía sau chạy ra nhập chiến.

Lạc Bắc Minh mang giáp vàng, tay cầm trường đao ánh mắt chứa đầy phẫn nộ chém nát những địch nhân xông vào, hai người cầm đầu hợp lực như sấm mà đánh bay hơn trăm thú nhân, mũi đao mũi thương lóe sáng một lần lướt qua là lấy đi hơn chục cái đầu, mỗi một đao cho đi bọn họ lòng đều ê ẩm, đây là con dân của họ, là con dân của họ bị kẻ ác làm ra bộ dạng này, người không ra người thú không ra thú!!

Thấy hai người kia trấn áp được địch nhân, Thông Thiên Các người rốt cuộc có cơ hội để thở, nhưng thương trên tay vẫn liên tục dính máu, cả người họ cũng bị máu tươi nhuộm ướt đẫm...

Lạc Vương Phủ

Lạc Vương Phủ lúc này chiến đấu rung trời, Thi Quỷ thú nhân và dược nhân được Chu Liễm dẫn tới cùng Thông Thiên Các người đánh ta sống ngươi chết, qua một canh giờ trời đã sáng nhưng họ vẫn không phân thắng bại, Huyết Hồn Trận thì không có cơ hội để lập, đao thương giao phong, tiếng leng keng bang bang vang lên chưa bao giờ dứt, không khí căng thẳng như sợi dây đàn.

Ở trên không trung, Chu Liễm cùng lục vị nữ nhân chưởng phong giao chiến, hắc khí từ trong người hắn cứ như ngân xà bắn ra như mưa, cuốn lấy bọn người phía trước, dù vậy vẫn không làm gì được họ.

Vũ Dạ Ca, Ninh Uyển, Tuyết Vô Song, Phong Vô Tâm, Tình Hân, Ngân Vũ tay cầm kiếm vũ điệu trên không, thân thể chớp nhoáng liên tục từ tứ phía tấn công Chu Liễm, nhìn vào có thể mơ hồ thấy được tàn ảnh, đủ biết tốc độ của lục nữ nhân này kinh người đến cỡ nào!

Chu Liễm cứ xoay tròn trên không, hóa thành hắc khí tránh né sát chiêu, hắn thầm nghĩ bọn nữ nhân này ai ai cũng cao thủ trong cao thủ, hắn kiêng kỵ nhất là Tuyết Vô Song dùng Sát Tinh Nhãn tuyệt kỹ của Bạch Thị giết người vô hình, Phong Vô Tâm dụng độc xuất thần, Ngân Vũ Hàn Âm Công khí lạnh bức người, Ninh Uyển Hồn Phong Kiếm Ảnh, toàn là tuyệt kỹ chiêu thức, không cẩn thận trọng thương là không thể nghi ngờ!

Phanh!!

Chu Liễm ánh mắt lóe lên tia sáng phân ra sáu ảo ảnh đánh tới sáu người xung quanh, hắn lao xuống dưới, tức khắc nhập vào Thông Thiên Các vòng trong, tay áo phóng ra mịt mù khói đen như cơn lốc cuốn lấy hơn một trăm người, phanh một tiếng thân thể họ bị tà công ép tới nổ tan xác, không dừng ở đó hắn còn xoay tròn vào sâu, Thông Thiên Các người hốt hoảng lùi lại cả chục bước, chỉ sợ chậm một chút sẽ tan xương nát thịt...

Lục vị nữ nhân đẩy lùi phân thân của Chu Liễm, sắc mặt đại biến nhìn xuống dưới, họ nhanh như chớp thanh kiếm mang theo uy lực ngàn cân chém xuống cơn lốc đen đang ra sức giết người, Tuyết Vô Song híp mắt đảo qua dược nhân thừa cơ hội người mình loạn mà áp đảo, nàng ánh mắt như được mài giũa bén như thương đao, lướt tới đâu dược nhân chết thảm tới đó, tích tắc đã hơn chục người bùm bùm nổ nát thành vũng máu xanh.

Chu Liễm một chưởng đánh về phía Tuyết Vô Song, không thể để nàng tiếp tục sử dụng mị thuật đoạt mạng.

Oanh!

Tuyết Vô Song một nhát chém tới, hai lực lượng liền va chạm, người ở gần bị ảnh hưởng hất bay ra xa.

Thông Thiên Các chết muốn hơn một nửa, một số lớn còn trọng thương, trong khi dược nhân Thi Quỷ tổn thất không đáng bao nhiêu.

Chu Liễm từ dưới đất bắt lấy một trường thương, vút một tiếng đánh tới sáu nữ nhân phía trước, hắn biết trong thời gian ngắn sẽ không thể hạ được các nàng, nên hắn phải kéo dài thời gian cho dược nhân diệt sạch Thông Thiên Các, lúc đó sẽ là giờ khắc chết của các nàng!

Sáu nữ nhân ngã người lùi về sau tránh đi tử chiêu, sau đó bốn phương tám hướng bao vây Chu Liễm, mũi kiếm lượn quanh bay vào trong, nhưng rất nhanh bị trường thương đỡ lấy, Chu Liễm mượn thời cơ ngàn năm có một, từ khe hở đột phá chưởng mang lực đánh lui Vũ Dạ Ca về phía sau, tiếp đó không đợi năm nữ nhân còn lại đổi sắc mặt trường thương trong tay quét mạnh qua, Tuyết Vô Song, Phong Vô Tâm thật nhanh ngã ra sau, mũi thương lướt nhẹ qua yết hầu các nàng, còn ba người còn lại bị chém rách thiết giáp rạch một đường trên vai, máu chảy không ngừng...

Vũ Dạ Ca ăn một chưởng của Chu Liễm, sắc mặt nháy mắt trắng nhợt phun ra một ngụm máu, nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đổi vị trí, cả người đau đến đổ mồ hôi.

"Có ai nói cho các ngươi, trong lúc chiến đấu phải tập trung không được có nửa giây lơ là, ha ha ha thứ cảm tình chính là nhược điểm của các ngươi, tỷ muội tình thâm thì ta sẽ toại nguyện cho các ngươi chết cùng nhau!" Chu Liễm chiếm thế, hắn trầm giọng cười nói, khuôn mặt tái nhợt nhăn nheo mang âm ngoan hiện rõ.

"Dạ Ca tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Thấy Vũ Dạ Ca bị trọng thương, năm người bỏ qua Chu Liễm chạy tới đỡ nàng lo lắng hỏi.

"Ngân Vũ, Tình Hân, Ninh Uyển các muội vai ra máu rất nhiều, nhanh đi cầm máu." Vũ Dạ Ca nhàn nhạt lắc đầu, nàng nhìn vai ba người bị rách sâu lập tức nhắc nhở.


"Vết thương ngoài da thôi, không sao." Ninh Uyển nhìn trên vai vết thương thấy không đáng nhắc tới, hai người kia cũng vậy.

"Các người mau cầm máu thì hơn, để Lạc Bắc Thần trở về thấy mọi người như vậy, nàng nháo lên cho coi." Phong Vô Tâm từ tay áo lấy ra thuốc viên và bột, đan dược đưa cho bốn người bị thương dùng, bột thì rắc lên vết thương của ba người trước mặt, còn không quên nói.

"Ha ha ha, Lạc Bắc Thần e là không thể trở về, các ngươi tuyệt vọng đi!"

Chu Liễm như nghe được chuyện hài trên đời, hắn phá lên cười, sau đó khinh thường nói, thiết xích có tẩm dược sẽ làm Lạc Bắc Thần không thể vận công lực, lại bị tra tấn da thịt thê thảm, muốn sống là không thể nào!

"Ngươi nói cái gì!!"

"Ngươi làm gì nàng!!"

Sáu nữ nhân sau khi nghe, sắc mặt trắng bệch, mắt mở to giăng đầy tơ máu quát lên, trên tay cầm kiếm siết tới run rẩy.

"Có lẽ nàng giờ này đã xuống địa ngục chờ các ngươi, các ngươi cũng không nên để nàng chờ lâu!!"

Chu Liễm ánh mắt híp lại, sau đó thật nhanh khuôn mặt trở nên âm trầm, thân ảnh cùng lúc biến mất.

Keng!

Một cơn gió đánh tới, sáu nữ nhân nâng kiếm đỡ lấy, chớp mắt Chu Liễm hiện thân, hắn đè mạnh trường thương trong tay, hắc khí phóng ra hóa thành thân ảnh y như đúc hắn, luồng lách ra phía sau đánh lén sáu người.

"Chủ mẫu, cẩn thận!"

Viện Sinh, Tứ Sát Vệ mới vừa kết liễu bốn tên dược nhân thì chứng kiến một màn, năm người vút một cái lao tới, trường thương trong tay một nhát chém tan biến phân thân của Chu Liễm.

Sáu nữ nhân dùng lực, chân móc lên một cước đá thẳng vào ngực hắn, không đợi hắn nhăn mày đau đớn, Tuyết Vô Song nheo mắt xuyên qua một chưởng vung mạnh.

Chu Liễm bị bức lui, hắn ôm ngực ho khụ khụ mấy tiếng, xương lưng hình như đã bị Tuyết Vô Song đánh gãy, cái bọn nữ nhân này quả thật không dễ đối phó, thêm các thiếp thân thị vệ thân thủ cao cường kia, chỉ mới qua ba năm thế lực của Lạc Bắc Thần đã cường hãn như thế này, chính diện giao chiến là không thể nào chiếm được thượng phong!

"Đám chó Lạc Bắc Thần nuôi quả nhiên không kém!"

Chu Liễm ánh mắt quan sát vòng chiến hỗn loạn xung quanh, dược nhân dù nhiều người hơn nhưng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, lại còn bị sự dũng mãnh của Thông Thiên Các trấn áp, hắn ánh mắt mang theo âm trầm, một lát sau thì ngẩng đầu cười khẽ.

Ngoại thành, Lưu Trúc, Lệnh Quân, Độc Tôn, Phượng Kính đang dùng khinh công tức tốc bay vào, nhìn bên trong nhà cửa đổ ngã bể nát, xương người chất đầy thành đống, lục phủ ngũ tạng rải dài trên đường, ruồi bọ bu đầy nơi dần dần hình thành một đám đen nghìn nghịt, tiếng ong ong e e vang lên rùng rợn, đường phố màu xám bây giờ hoàn toàn được huyết nhuộm đỏ, từng chỗ một đều vũng vũng máu khô đặc, không khí vừa tanh lại vừa hôi thối, từ trên nhìn xuống kinh thành như địa ngục trần gian, một mảnh phế tích trải đầy, đường cũng sụp đổ, chỗ nào cũng không nguyên vẹn...

Bốn người bị mùi khó ngửi bên dưới xông vào mũi muốn hôn mê, lảo đảo suýt nữa rơi xuống, họ thật nhanh đi về phía Lạc Vương Phủ, tiến đến càng gần âm thanh binh khí nghe càng rõ, như vậy họ không khỏi tăng thêm tốc độ.

Hôm nay bầu trời âm u bao phủ, ánh mặt trời cũng không có, trong không khí mang theo nhiều linh hồn chưa phiêu tán, chúng còn đang kêu gào đòi mạng, nhiều chó mèo sợ hãi chạy loạn như thứ gì đang rượt đuổi chúng, tiếng mèo kêu chó tru trong lúc này vang vọng lên, làm cho nơi đây thêm đáng sợ cùng cực...

Trên bầu trời Lạc Vương Phủ, Chu Liễm mái tóc xõa dài bay tán loạn, hai mắt đỏ như hai ngọn lửa ma quỷ, hai tay móng vuốt mọc dài, răng nanh cũng cong xuống sắc nhọn dị thường, áo bào màu đen thùng thình trước gió, từ trong thân thể phóng ra vô số oán linh quỷ dữ, bây giờ phía sau hắn như bị mây đen che khuất, không khí vừa lạnh lẽo vừa nặng nề.

Thông Thiên Các người nhìn một màn phía trên, thân thể nổi hết da gà, lông mao cũng dựng đứng, rốt cuộc bọn ghê tởm kia là quái vật gì nữa, nhìn chúng há miệng mang theo răng nanh họ muốn căng da đầu, trán rỉ mồ hôi.

Sáu nữ nhân cả người thiết giáp đã bị phá, vết thương lớn nhỏ chất đầy trên người, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, nhất là Vũ Dạ Ca khụy dưới đất không dậy nổi, ngực bất giác phập phồng lên xuống, nàng thấy thật khó hít thở.

Họ nhìn lên trên không, không có mang theo sợ hãi, chỉ có hận thù tràn ngập, thật muốn xé xác Chu Liễm băm hắn thành vũng thịt nát. Tứ Sát Vệ cùng Viện Sinh bị trọng thương nằm trên đất, nếu vừa rồi không nhờ đại chủ mẫu cứu, thì họ đã chết dưới ma công của Chu Liễm.


"Các ngươi, mau, mau lấy mạng bọn chúng!"

Chu Liễm quay ra sau, nói khẽ với đông đúc oán linh đang nhao nháo, thầm thì thầm thì thúc giục, âm thanh lúc này của hắn trở nên quái dị vô cùng, cứ dai dẳng dai dẳng bên tai không hề tiêu thất.

Oán linh há to miệng gào lên lao xuống, mọi người lập tức giơ thương chém loạn, nhưng số lượng quá đông, trên tay trên cổ trên lưng đều bị chúng cắn chảy máu, vết thương cũ chưa hết đau vết thương mới lại chồng chất kéo tới.

Ngân Vũ tiến lên che trước mọi người, Hàn Âm Công bộc phát xung quanh nháy mắt đóng băng, hơn ngàn oán linh rơi xuống lộp bộp tan nát, nhiều con phía sau biết nguy hiểm không dám tới gần Ngân Vũ, đổi hướng đi đường vòng tấn công Thông Thiên Các người phía sau.

Tuyết Vô Song hai mắt đỏ ngầu, thân ảnh như tia chớp phóng lên cao, một nhát kiếm mang theo uy lực cường đại chém tới Chu Liễm.

Phanh!

Chu Liễm nhanh hơn nửa bước tránh đi, kiếm khí phá không mà rơi vào đám oán linh, phanh một tiếng hơn ngàn con bị đánh tan xác không còn gì, Nhạc Tề Ninh Uyển Hồn Phong Kiếm Ảnh sử dụng, vạn hồn kiếm ẩn nấp trong không khí lao tới Chu Liễm phía sau.

Oành!!

Hắn cả kinh bay tránh đi, nhưng vẫn ít nhiều trúng mười nhát kiếm, cánh tay bị thủng vô số lỗ chảy máu không ngừng, hồn kiếm tự va chạm phát nổ vang trời uy lực quét mạnh tứ phương, nhà cửa đình viện nháy mắt hóa thành cát vụn rơi đầy không trung.

Phong Vô Tâm bắt được thời cơ, mượn không gian bị che lấp lúc này, thân ảnh tiến vào bụi cát một chưởng đánh tới Chu Liễm.

Ba người còn lại cũng liên tiếp đánh tới, ép hắn tới nửa giây cũng không cho hắn hoàn thủ, nhưng rất may hắn luyện thành Hồn Đại Pháp, thân ảnh xuyên qua xuyên lại tránh né tử chiêu, còn mượn bụi che mắt xuất chưởng đánh bay ba bốn nữ nhân trước mắt, Tuyết Vô Song bị một trưởng kình lực rơi trên ngực, một chưởng như muốn đánh nát linh hồn của nàng, Tuyết Vô Song phun ra một ngụm máu lớn rơi đầy trời, thân thể bị hất bay trôi lơ lửng trên không...

"Vô Song!!"

Một tràng âm thanh hốt hoảng thét lên, họ nhìn Chu Liễm cười gian xảo lại lần nữa xuất chiêu, một chưởng này sẽ đánh tan xác đi, họ thở cũng không dám thở, mà trợn to mắt nhìn, nước xa không thể cứu được lửa gần, bây giờ chỉ có thể xem vào vận mệnh của nàng.

"Chu Liễm ngươi dám!!"

Không khí căng thẳng nghẹt thở giờ khắc này, lại bị một âm thanh gầm lớn phá vỡ, âm thanh mang theo nội lực vô cùng cường đại, oán linh sợ hãi chưa kịp chạy đã nổ tan tất cả, từ phía chân trời một nguồn đại kình lực xé không gào thét đánh tới, ép tới không khí móp méo không ngừng.

OÀNH!!

Chu Liễm nghe âm thanh này, trái tim rung lên muốn nhảy ra cổ họng, lông tóc dựng thẳng, trên tay chưởng lực thu lại vút một tiếng xoay người, đồng thời cũng tung hai chưởng mang theo mười phần công lực, hai nguồn lực lượng va chạm một tiếng nổ vang kinh thiên động địa như muốn đâm thủng bầu trời, Chu Liễm bị phản phệ cả người như diều đứt dây bắn ngược ra sau, máu tươi từ mũi miệng hắn phun ra rơi như mưa.

Tuyết Vô Song thân thể chấn động, nhưng rất nhanh nàng rơi vào một vòng tay ấm áp, chân khí từ tay người nọ cuồn cuộn đưa vào ngực nàng, chữa thương cho nàng.