Lục Quốc Chi Tranh

Chương 132: Nỗi đau đến bao giờ mới dứt?






Qua Đại Hôn, trong kinh thành phồn hoa nhộn nhịp, người đi kẻ đến tung tăng trên đường, tửu lâu giờ lúc này như phá kén bùng nổ, nơi nào nơi nấy đều cũng chỉ bàn về một vấn đề, ngay cả đầu đường ngõ hẻm cũng tụ năm tụ bảy tung mồm biểu diễn.

Rất nhiều thứ để họ khoa tay múa chân, nói không ngừng nghỉ, mọi người đêm qua không có mặt đều im lặng lắng nghe đôi khi còn hùa theo phụ họa...

Ai đã một lần được thỏa mãn nhìn thấy được thứ mình muốn, thì yên lòng hào hứng rời khỏi Kinh Thành ngao du tứ phương Lục Quốc, là một hiệp khách luôn lấy ân nghĩa làm đầu, ước mong của họ tất nhiên là trừ gian diệt ác, lưu lại tiếng cười cho nhân gian thiên hạ!

Nói đến đây, quét khắp thiên hạ, dân chúng mọi nơi đều cơm no áo ấm, cuộc sống sung túc khoái lạc, nghe nói đâu Quỷ Thánh nửa năm trước trích hơn phân nửa tài sản khổng lồ từ Thông Thiên Các cứu giúp những nơi thiên tai hạn hán lũ lụt, số tiền vô cùng lớn tới trăm vạn hoàng kim, phân phát chia đều cho Lục Quốc, hơn nữa Quỷ Thánh còn tạo việc làm cho họ, mua mấy vạn mẫu đất của mấy đại gia tộc ở các tỉnh thuê người dân thu lương, lương thực sau khi thu hoạch chia đều sáu bốn, ân đức này của Quỷ Thánh làm dân chúng vái lạy đa tạ hết lời, và từ đó Lạc Bắc Thần như một tượng đài thánh thần bất tử ở trong lòng người, được lưu truyền mãi mãi cho đến ngày sau...

Nhắc tới Lạc Bắc Thần, Chân Thiên Môn mà nàng thiết kế đã xây xong, địa điểm cụ thể là phía Tây trên núi Lĩnh Du, Chân Thiên Môn vô cùng to lớn xây cao đến có thể đón được bạch vân, từ phía chân núi nhìn lên có thể thấy Chân Thiên Môn như một tòa cung điện mờ ảo ẩn hiện trong đám mây, bậc thang gấp khúc kéo dài lên, đến cổng Chân Thiên Môn hai cây cột được đúc từ cẩm thạch lục bích trơn bóng nhẵn nhụi vô cùng, bước qua cánh cửa đi vào là khoảng sân rất rộng, trung tâm là một trụ thạch thật cao to, dưới chân là hoa văn được vẽ tinh xảo bắt mắt, nâng mắt quét hai bên là những tòa viện trải dài từ gần tới xa, phía trước xa ở trên là bậc thềm nối lên đại điện khổng lồ, hai cánh cửa dày được nạm vàng, gạch bên dưới là đá hoa cương tinh mỹ, sự nguy nga tráng lệ như thế này làm người khác không khỏi cảm giác như đang đặt chân trên chốn tiên cảnh, lạc tới cung điện của tiên đế thần quân...

Những áng mây trôi lơ lửng trước mắt, chỉ cần vươn tay liền có thể chạm được, không khí thanh nhã thoáng mát, kéo theo sự uy nghiêm cao quý phô bày giữa thiên địa nhân gian...

Một tháng sau, liền sẽ chọn ra các đệ tử có kinh mạch tốt nhất trong số thiếu niên thiếu nữ mà Lệnh Quân đã chiêu mộ, hôm đó cũng là ngày chính thức nhập môn, Chân Thiên Môn công bố thiên hạ!

Đại Hôn nháy mắt một cái đã qua được bảy ngày, Bạc Cô Mặc, Đồ Nha Tề - Túc Sa ngày hôm qua liền từ biệt mọi người trở về Thiên Minh Sơn, Lâm Luân Nhược Nhẫn, Hàn Cát Nhã thì trở về quê hương của Lâm Luân Thị muốn chăm sóc cha già, vui vẻ khoái lạc sống những ngày tháng còn lại, Bạc Cô Tĩnh Sương, Bạc Cô Tĩnh Dương cũng không nán lại lâu mà trở về Chu Thục Quốc.

Sau khi tiễn biệt sáu người, đám người Lạc Bắc Thần bắt đầu đắm chìm vào cuộc sống hạnh phúc tự tại, Lạc Bắc Thần có ý định sau khi Chân Thiên Môn đứng vững nàng sẽ dẫn các thê tử ngao du non sông nước biếc, ngắm phong cảnh, nhìn sơn nguyên một đời trường an không màng thế sự...

Nghe ra như tranh vẽ, nhưng thật sự có cuộc sống không lo không nghĩ như vậy sao? Ân, tất nhiên là có, mà muốn truy cầu những thứ tốt đẹp cũng không phải dễ như lời nói đâu.

Vì thế sự luôn thay đổi thất thường...

Lạc Thịnh hôm nay, Lam Thiên trong sáng một màu đẹp đẽ, Bạch Vân từng mảng theo gió thổi trôi ngang, khí trời mát mẻ thanh thuần, trong Lạc Vương Phủ đôi lúc vang lên những tiếng cười khanh khách vui đùa, không khí náo nhiệt dị thường...

Tây Viện thác nước, hai đứa nhỏ nhảy vào trong con suối hất chưởng nước ầm ầm vang dội, kèm theo âm thanh non nớt hưng phấn bừng bừng.

Gần thềm đá, Lạc Bắc Thần đang cầm một bát thức ăn, một đám cá theo cánh tay nàng tụ lại đông nghìn nghịt cả ngàn con, một màu đỏ rực như chiếc váy lụa được kéo ra trải dài trên mặt nước nhìn đến vô cùng đẹp mắt, Lạc Bắc Thần hài lòng mỉm cười, thức ăn rải xuống bao nhiêu thì bị cá đớp bấy nhiêu, nàng cảm khái thức ăn thượng hạng ngàn lượng đúng là có khác.

Thất vị nữ chủ nhân thì đang ở trên lương đình ăn bánh điểm trà, ai nấy vẻ mặt đều xuân phong tươi rói, chỉ duy nhất một người là bình đạm nhàn nhạt ngồi yên lặng không nói gì, mọi người có hỏi thì chỉ gật đầu hoặc là đáp một câu.


Mọi người biết chuyện giữa Lạc Bắc Thần và Vũ Dạ Ca nên trước mặt nàng rất ít nhắc đến hài tử trong bụng, đa số đều nói về Lạc Bắc Thần là nhiều, lâu lâu lại nhìn đến ba phụ tử bên dưới chơi đùa mỉm cười.

Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần thích thú nằm trên mặt nước, tay còn bắt mấy chú cá để lên ngực cho tụi nó bơi lội, Lạc Bắc Thần sau khi cho cá ăn xong, liền chơi đùa với nước, lòng bàn tay mang theo nội lực áp xuống mặt nước tạo ra cơn lốc xoáy cuồn cuộn, bàn tay càng lên cao nước càng theo lên tạo nên một tháp nước xoáy tròn, mấy chú cá thích thú liền nhìn không chớp mắt, dần dần xung quanh tháp nước bị cá chép bao vây lấy...

Bạc Cô Niệm Thần, Bạc Cô Tình Phong há to miệng oa một tiếng rồi nhanh chạy đến phía sau Lạc Bắc Thần, vẻ mặt sùng bái hiện rõ, hai đứa vừa nhìn vừa vỗ tay, phụ thân đúng là thật lợi hại, cái gì cũng làm được cả, họ thật tự hào nha!

"Phụ thân, phụ thân, dạy cho tụi con đi..."

Nhìn một lúc mà đỏ cả mắt, Bạc Cô Niệm Thần liền lôi kéo Lạc Bắc Thần bảo dạy cho các nàng.

"Các con vẫn chưa học được, đợi khi nào lớn đã." Lạc Bắc Thần tay vẫn duy trì như cũ, nàng xoay đầu mỉm cười nói.

"Không dạy thì thôi, hừ!" Bạc Cô Tình Phong nghe vậy, bĩu môi hừ một tiếng lôi kéo muội muội đi chơi tiếp. Bạc Cô Niệm Thần chu mỏ dài ra, một cước đá vào mông phụ thân mình, keo kiệt!

Lạc Bắc Thần đen cả mặt nhìn hai nữ nhi của mình, đi thì đi đi còn liếc còn đá, nếu không phải mình ngồi như tượng thạch thì đã té nhào vào nước rồi, đúng là cọp mẹ thì sinh ra cọp con mà!

"Mẫu thân, phụ thân nói người là cọp!!"

Bạc Cô Tình Phong thấy Lạc Bắc Thần vẻ mặt liền hiểu, lập tức hướng Phong Vô Tâm tố cáo.

"Nói người là cọp mẹ rất hung bạo!" Bạc Cô Niệm Thần không quên phụ họa, còn làm hai ma trảo há miệng gào một tiếng cho hung tợn.

Phong Vô Tâm đang nói chuyện vui vẻ thì bị âm thanh cắt ngang, ánh mắt sắc bén liền bắn tới, lạnh nhạt nhìn Lạc Bắc Thần, vẻ mặt như kiểu ngươi chết chắc rồi.

"Không có, không có, ta làm sao nói nàng như vậy chứ Ha ha..." Lạc Bắc Thần lập tức rùng mình, ngồi bật dậy đưa hai tay lên lắc đầu lia lịa, bộ dáng không thể nào thành khẩn hơn, nói xong còn không quên cười lấy lòng, bỏ mặc cả ngàn chú cá bị sóng đánh muốn choáng váng.

"Ta đã nói ngươi có nói sao?" Phong Vô Tâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Lạc Bắc Thần, ngữ khí lạnh lùng phiêu đãng truyền đi.

Nói xong thì xoay người, cũng không quan tâm ba phụ tử họ nữa, chỉ là mọi người kế bên phải bật cười với biểu cảm Lạc Bắc Thần.

"Tiểu Thần cũng chỉ có các tỷ tỷ và Ninh Uyển muội muội mới làm nàng ra bộ dáng này..." Tuyết Vô Song cười khẽ nhìn Vũ Dạ Ca, Ngân Vũ, Phong Vô Tâm, Ninh Uyển, Tình Hân nói.

"Muội và Nguyệt Vân đấy, sau này đừng có chiều hư nàng quá, không nàng sẽ được nước lấn tới." Ngân Vũ một bên liếc đến Lạc Bắc Thần rồi lại nhìn Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân nói.

Bên trên này, mọi người nói đùa vui vẻ, bên dưới thì một lớn hai nhỏ liếc mắt hung hăng với nhau.

"Phụ thân, tiếp chiêu!"

Lạc Bắc Thần vừa trừng xong hai nữ nhi định xoay người lên lương đình, nhưng khi cảm nhận không khí dao động, nàng không nhanh không chậm vươn tay lên, một vật liền nằm gọn bên trong.

"Còn non lắm." Lạc Bắc Thần nhìn viên đá quý trong tay, đắc ý nói.

Ầm!

Lạc Bắc Thần chỉ vừa mới dứt lời, thì ầm một tiếng nước từ phía trước ập tới dội thẳng vào cả người nàng, Lạc Bắc Thần đen mặt nhìn hai nữ nhi cười ôm bụng hả hê đằng kia, nàng trợn mắt dùng tay lau nước trên mặt, ai oán đứng lên phủi phủi y phục ướt đẫm, sau đó hừ một tiếng không tính toán đi lên lương đình.

Hai đứa nhỏ phồng má khiêu khích lêu lêu nàng, sau đó thì hất mặt tiếp tục chơi đùa, không quan tâm ai đó ai oán ghi hận

"Các muội muội tiếp tục tán gẫu, tỷ hơi mệt nên về trước." Vũ Dạ Ca cảm thấy cả người hơi nhức mỏi, lập tức đứng dậy nói với mọi người.

"A Thần, Dạ Ca tỷ ấy nói không khỏe, ngươi đi đưa tỷ ấy về phòng." Nhạc Tề Ninh Uyển muốn hỏi Vũ Dạ Ca sức khỏe thì Lạc Bắc Thần đúng lúc đi đến, nàng lập tức mở miệng.

"Được." Lạc Bắc Thần đáp một tiếng, rồi nhấc chân đuổi theo Vũ Dạ Ca.

"Nàng cảm thấy thế nào?"

Vũ Dạ Ca đang xoa xoa thái dương thì bị một cánh tay ôm lấy, âm thanh ôn nhu cũng cùng lúc vang lên bên tai.

"Chỉ hơi mệt một chút." Vũ Dạ Ca thân thể cứng đờ một chút, sau đó hít một hơi thật sâu thả lỏng, hữu khí vô lực đáp.


Lạc Bắc Thần ôm Vũ Dạ Ca rất nhanh đã đi đến phòng nàng, vừa mở cửa thì đập vào mắt một màn khó nói thành lời.

Vũ Dạ Ca ánh mắt thoáng qua kinh ngạc nhìn Linh Nhạc đang áp Linh Ly lên ghế mà hôn say mê, nàng thật nhanh dời ánh mắt, khuôn mặt có hơi phiếm hồng.

"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần lập tức đưa tay lên miệng giả vờ ho hai tiếng, mục đích làm hai người phía trước dừng lại.

"Aaa!"

Linh Ly đẩy Linh Nhạc ra, sắc mặt trắng bệch khi nhìn đến Vũ Dạ Ca và Lạc Bắc Thần, hai môi bị hôn tới sưng đỏ run rẩy không ngừng.

"Mong chủ tử tha cho tỷ tỷ, tất cả là lỗi của Linh Nhạc không biết kiềm chế." Linh Nhạc cũng không hốt hoảng như Linh Ly, nàng cúi đầu nghiêm chỉnh quỳ xuống nhận lỗi.

"Là lỗi của nô tỳ, không liên quan đến muội ấy, xin chủ tử trách phạt." Linh Ly lấy lại tinh thần thì quỳ xuống nhận sai, đem toàn bộ trách nhiệm ôm vào người, nàng biết dâm loạn trong phòng của chủ tử là đại cấm kỵ, không biết hình phạt chờ mình sẽ là gì.

"Là nô tỳ sai...."

"Được rồi, không có lần sau là tốt, các ngươi về phòng đi." Vũ Dạ Ca cắt ngang lời của Linh Nhạc, biểu tình đã trở lại bình thường, nói rồi phất tay.

"Đa tạ chủ tử..." Linh Ly lập tức cảm kích đa tạ, rồi cầm tay Linh Nhạc đi ra khỏi phòng.

Dù hai người vừa phóng hỏa đã đi mất, nhưng không khí vẫn còn ngưng đọng, Lạc Bắc Thần, Vũ Dạ Ca đứng chôn chân giữa phòng, không ai nói một lời.

Vũ Dạ Ca đáy mắt hiện lên một tia khổ sở lấp lóe chập chờn như có như không, nàng thở ra một hơi bước chân chậm rãi đi đến bên giường.

"Dạ Ca..."

Lạc Bắc Thần nắm tay lúc buông lúc thả, chậm chạp mở miệng, nhưng khi thấy Vũ Dạ Ca động nàng liền bất chấp chạy tới ôm lấy từ phía sau.

"Ân?" Vũ Dạ Ca áp xuống rung động, biểu tình như thường.

"Đêm nay chúng ta viên phòng đi." Lạc Bắc Thần môi ngậm lấy vành tai Vũ Dạ Ca, mùi vị này mấy năm rồi nàng nằm mơ cũng muốn tham luyến.

"Không thể."

Vũ Dạ Ca cả người run lên, cắn răng cự tuyệt, mỗi lần nhắm mắt nàng liền thấy nụ cười thê lương của Liễu Linh Nhã, cảm giác bản thân là tội nhân khó có thể tha thứ.

"Chúng ta là phu thê vì sao không thể?"

Lạc Bắc Thần xoay người Vũ Dạ Ca lại áp nàng lên thành giường, trong tức khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, Vũ Dạ Ca là tra tấn day dứt, Lạc Bắc Thần là ẩn nhẫn kìm nén.

Hai người nhìn rất lâu, Vũ Dạ Ca sắc mặt rất nhanh lấy lại bình thản không một tia biểu tình, nhưng ai biết sâu trong lòng nàng là giày vò đến mức nào, Lạc Bắc Thần hai mắt càng ngày càng đỏ, gân máu cũng đã giăng đầy, con ngươi theo đường nét tinh tế được khắc họa tỉ mỉ trước mắt dời xuống hai cánh môi căng mọng kiều diễm.

Vũ Dạ Ca nhìn khuôn mặt Lạc Bắc Thần đang càng ngày càng gần, đến khi bốn cánh môi mơ hồ muốn chạm, thì Lạc Bắc Thần môi lại rơi xuống nơi mà không phải mình mong muốn, nhìn Vũ Dạ Ca tuyệt tình nghiêng đầu, Lạc Bắc Thần một giọt nước mắt cũng lăn khỏi mi rơi xuống.

"Nàng trách ta sao..." Âm thanh rất bất lực ẩn ẩn đau đớn vang lên.

"Không trách." Vũ Dạ Ca nhắm lại hai mắt, cố gắng giữ giọng cho bản thân không run rẩy.

"Tại sao chứ? Giày vò ta thế này là điều nàng muốn sao..." Lạc Bắc Thần hai tay chống hai bên giường, nước mắt theo từng lời mà chảy dài, ngữ khí kìm nén gằn từng chữ.

"Cho ta thời gian..." Vũ Dạ Ca lắc đầu mở mắt nhìn Lạc Bắc Thần, giọng nói hơi run run phát ra.

"Nhã nhi cũng chúc phúc chúng ta, nhưng vì sao nàng lại chấp niệm như vậy? Dạ Ca...." Lạc Bắc Thần thật khổ sở.

"Đừng ép ta được không...." Vũ Dạ Ca con tim nhấc lên từng hồi đau nhức, nàng hai cánh môi run rẩy khó khăn mà khẩn cầu.

"Được, được, ta không ép nàng nữa, mãi mãi cũng sẽ không ép nàng nữa..."

Lạc Bắc Thần đau đớn loạng choạng đứng dậy, nàng cười khổ trong nước mắt, xoay người chật vật bước ra khỏi phòng.


Đến khi Lạc Bắc Thần đi rồi, Vũ Dạ Ca mới buông cánh tay bấu chặt vào mép giường ra, mấy ngón tay đều bị thương chảy đầy máu, sắc mặt nàng trắng bệch như bị rút đi sinh cơ, nước mắt kìm nén đã lâu theo khóe mắt mà cuồn cuộn trào ra không dứt, con ngươi mang theo nồng đậm đau khổ giày vò, nàng vô lực nằm trên giường nếm trải vị đắng chát nhất của thế gian...

Lạc Bắc Thần đi thẳng đến phòng chứa rượu, cả người nghiêng ngã không ngừng, nước mắt theo từng bước mà nhỏ tí tách rơi trên sàn gỗ, tấm lưng tỏa ra đau thương co rút không ngừng...

Đến hầm rượu, Lạc Bắc Thần lập tức nằm thả người xuống, tay bắt lấy một bình rượu mở nắp ra đổ từ trên đầu xuống, đến khi thấy đủ rồi mới cầm lên ừng ực cho vào cổ họng uống.

"Khụ khụ...." Rượu tràn ra, Lạc Bắc Thần bị sặc đến ho khan đỏ bừng mặt, rượu theo mũi chảy ra, nhìn vào vô cùng thê thảm.

Nàng vừa khóc vừa cười mà uống hết vò này đến vò khác, uống tới xung quanh vò rượu chất đầy, nhưng nàng cũng không có ý định dừng lại, cứ mãi cho vào họng như là nước lã...

Ái Lạp Tư - Ngân Vũ vừa uống xong một bát thuốc bổ, thì chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, cái bụng càng ngày càng lớn khiến nàng di chuyển có chút khó khăn, mỗi lần đi phải nâng bụng, nên nàng cũng rất ít ra khỏi phòng, trừ khi có dịp tỷ muội hội tụ tán gẫu như sáng nay.

Đã mấy ngày tên động dục kia không đến đây, nàng cũng thật trống vắng, nhưng không thể mà mở miệng được, nên đành phải áp xuống ham muốn.

Rầm!

Ngân Vũ đang than vãn thì một âm thanh lớn ai tông vào cửa làm nàng giật mình hoảng sợ đến vuốt tim, vừa muốn mắng chửi thì thấy Lạc Bắc Thần say khướt không biết sống chết nằm ngoài cửa, nàng đỡ trán, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

"Vũ nhi, Vũ nhi..."

Lạc Bắc Thần nằm ngoài cửa, đầu bị đâm đến quay cuồng, nhưng miệng vẫn kêu la ồn ào.

"Ngươi vừa mới từ trong hồ rượu bước ra sao, mùi thật nồng..." Ngân Vũ đỡ bụng đi ra ngoài cửa, chỉ cách nàng hai bước mà mùi rượu nồng nặc đã xông lên mũi, làm nàng muốn sặc.

"Vũ nhi, ôm, ôm..." Lạc Bắc Thần say như chết làm gì nghe Ngân Vũ hỏi, nên chỉ đưa hai tay lên lẩm bẩm, ngữ khí không khác chút nào với Niệm Thần Tình Phong khi làm nũng.

Ngân Vũ nhìn nàng say tới không biết trời trăng thật muốn đập chửi, nhưng thấy hành động của nàng vô cùng khả ái cơn tức giận cũng tiêu tan phân nửa, hai tay dùng lực nắm lấy Lạc Bắc Thần kéo lên.

"Ôm, ôm Vũ nhi ngủ..." Lạc Bắc Thần ôm chặt lấy Ngân Vũ, mặt dụi vào ngực mềm mại của nàng lầm bầm.

Ngân Vũ bị mùi rượu hất vào mặt muốn hôn mê, đầu óc lăng lăng suýt nữa ngã rồi, liền không khách khí túm lấy cổ áo Lạc Bắc Thần lôi đến bên giường.

Đối với Lạc Bắc Thần vì sao ra bộ dạng này, nàng cũng đoán được bảy tám phần, nhưng hôm nay không giống với những ngày trước, có lẽ hai người xảy ra chuyện gì đi?

Bị quăng xuống giường, Lạc Bắc Thần ăn đau cơn say vơi đi hai ba phần, nàng xoa xoa hai huyệt thái dương, cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh.

"Có cần thuốc giải rượu không?" Ngân Vũ ngồi xuống mép giường, vươn tay giúp Lạc Bắc Thần xoa vuốt mi tâm, sau đó quan tâm hỏi.

"Không cần, Vũ nhi đã là thuốc giải rượu tốt nhất rồi." Lạc Bắc Thần đưa tay kéo nàng xuống giường, trên mặt đỏ ửng say mê nói.

"Yêu nghiệt miệng lưỡi trơn tru..." Ngân Vũ ngón tay điểm ngay lên chóp mũi nàng, mắng yêu.

Lạc Bắc Thần bỗng dưng nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt liền bao phủ bởi đau thương, âm thanh khàn khàn nghẹn ngào: "Vũ nhi, Vũ nhi ta rất đau...", nàng nhớ năm xưa Dạ Ca cũng mắng nàng yêu nghiệt như vậy.

"Ngoan không khóc, cho Dạ Ca tỷ tỷ một thời gian, Linh Nhã sự việc năm xưa thật sự rất mâu thuẫn..." Ngân Vũ nhìn thấy Lạc Bắc Thần đang vui tự dưng khóc, nàng lập tức ôm lấy Lạc Bắc Thần vào lòng, tay vỗ vỗ lưng dỗ dành, chuyện năm đó không ai không biết cả, và cũng không ai không rõ, chỉ trách là trách duyên phận trắc trở, dù ở gần nhau nhưng như xa vạn dặm.