Lục Quốc Chi Tranh

Chương 114: Ngoại truyện: bất tuyệt vô song cố thoại (tam)






Thiên Minh Sơn

Bạc Cô Lữ ngồi trên đỉnh núi tĩnh tọa nhìn cảnh vật thiên địa phía xa.

Mái tóc trắng xóa phiêu diêu bay theo gió, tà áo lay động quét lên phiến cỏ xanh um tươi tốt, sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt là ẩn chứa một ngọn lửa bị kiềm chế.

Mấy chục năm trước, phụ thân hắn giao quyền gia chủ, người phát dương quang đại Bạc Cô Thị cho hắn, ông bảo phải một lòng hướng đạo đi lên vị trí cao nhất của cảnh giới Võ Thuật thiên hạ, trở thành một vị Chân Quân cao cao tại thượng...

Năm đó, ông đã đặt tất cả kỳ vọng vào hắn, đặt vị trí gia chủ cao cả lên trên người hắn!

Nhưng muốn lên tới cảnh giới cao nhất của võ thuật thì thất tình lục dục phải đoạn tuyệt, một lòng vô dục vô cầu hướng đạo mà đi.

Năm đó hắn là cả niềm kiêu ngạo của Bạc Cô Thị, nhưng cuối cùng khi hắn nhìn thấy Quân Diễm lần đầu tiên, liền nhất kiến chung tình với nàng, vì nàng hắn vứt bỏ cả tu đạo, vứt bỏ thân nhân, vứt bỏ tương lai Chân Quân cao thượng...

Hắn nhớ, năm đó bản thân phải dùng thời gian năm năm mới có thể lấy được tâm của Quân Diễm.

Hắn si mê nàng điên cuồng, một lòng chỉ vì tiểu nữ nhân mà phụ tẫn gia tộc, một lòng vì nàng đối nghịch với phụ thân...

Hắn còn nhớ năm đó, năm đó phụ thân đã dùng Bạc Băng Kiếm tự kết liễu trước mặt hắn, mắng hắn là nghịch tử trời đất bất dung, ông sẽ mãi mãi không tha thứ cho hắn, mãi mãi cũng không tha thứ cho hắn!

Cũng là năm đó, Quân Diễm sinh hạ Bất Nhiễm và hắn mỗi đêm đều mơ thấy cảnh tượng trước khi chết của phụ thân, khi ngủ cũng không được an giấc vì tiếng nghịch tử vẫn dai dẳng bên tai...

Hắn vì muốn tạ lỗi với phụ thân hắn, mà rời khỏi Bạc Cô Thị đến Thiên Minh Sơn, một lòng dạy dỗ Bất Nhiễm, muốn nàng thay hắn thực hiện di nguyện cuối cùng của phụ thân cũng như gia gia nàng.


Làm như vậy cũng bớt đi một phần hối lỗi với người phụ thân nuôi dưỡng mình trưởng thành trong suốt mấy chục năm qua...

Mẫu thân hắn sau khi sinh hắn ra không bao lâu thì qua đời, dù phụ thân không trách hắn, nhưng hắn biết vì hắn mẫu thân mới chết, nhiều năm hắn vẫn luôn ôm khư khư áy náy trong lòng, hắn thấy mình rất bất hiếu, hắn không những không phụng dưỡng phụ thân sống vui vẻ một đời, mà còn hại người vì nhi tử bất hiếu như mình mà thất vọng đến tự tử!

Hắn suốt một năm quỳ trước mộ phần của ông để xin lỗi và quỳ trước thiên địa lập lời thề với ông, là sẽ dạy dỗ Bất Nhiễm đi theo di nguyện của ông.

Bất Nhiễm thiên tư thông minh, là thiên tài trong võ học, thêm được hắn chỉ điểm nàng như hổ mọc thêm cánh, không qua bao nhiêu năm nàng thanh danh sẽ vang dội thiên hạ, một tuyệt thế thiên tài đã được lưu danh vào sử sách!

Đúng như hắn dự đoán, ba lần đại chiến công, thanh danh của nàng thiên hạ đã sớm nghe đến thuộc lòng, còn vì nàng ca tụng Đại Thần cao cao tại thượng...

Nàng càng thể hiện tài năng, hắn trong lòng gánh nặng tội lỗi càng được giảm bớt, đến khi thăm viếng người kia hắn cũng có thể ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nói thẳng trước bia mộ di nguyện của ông đã sắp hoàn thành...

Nhưng mấy hôm trước tại Đại Hội Võ Lâm, Bất Nhiễm như dùng thau nước lạnh dội thẳng vào mặt ông, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nàng không thể dính vào nhi nữ tình trường, phụ lòng hắn cùng gia gia nàng!

Hắn tuyệt đối không cho phép!

Bạc Cô Lữ vì chuyện này suýt nữa lửa giận công tâm mà ngất, mấy ngày nay hắn ẩn nhẫn ở đây chính là chờ đợi Bất Nhiễm nàng đến, ngay cả Quân Diễm thấy hắn như vậy cũng chỉ lắc đầu thở dài, vì nàng biết dù có nói cái gì cũng vô dụng.

"Phụ thân, con về thăm người."

Trong lúc hắn đang chìm trong lửa giận thì một âm thanh quen thuộc làm hắn hồi thần, sắc mặt vẫn mây đen như cũ ngẩng đầu nhìn Bạc Cô Mặc dùng khinh công từ vách vực đạp không bay lên, theo sau không ai khác ngoài Bất Nhiễm, một tử y, một hắc y song song đi về phía ông.

"Còn biết đường về đây?" Bạc Cô Lữ trước nhìn đến Bạc Cô Mặc tức giận hừ một tiếng, hai năm nay biệt tung biệt tích không thấy bóng dáng, nếu không phải nàng võ nghệ trác tuyệt, hắn cũng sẽ không buông lỏng nàng như vậy đâu.

"Mặc nhi nhớ phụ thân, nên về thăm người." Bạc Cô Mặc cười lấy lòng, ngồi xuống hai tay đấm bóp hai vai cho Bạc Cô Lữ, giả vờ vẻ mặt nhớ nhung than thở.

"Phụ thân." Bất Nhiễm không biết vì sao luôn cảm nhận được phụ thân mình đang rất tức giận, bộ dáng bây giờ chỉ là kiềm chế thôi, nàng nghĩ vậy thì hơi chột dạ gọi một tiếng.

Không phải là phụ thân trách mình tuổi tác hơn bốn mươi nhưng lại đi thông đồng cùng nữ hài mới lớn đi?

"Mặc nhi ra hậu viện cùng mẫu thân con đi, vi phụ muốn nói chuyện cùng tỷ tỷ ngươi." Bạc Cô Lữ giơ tay bảo Bạc Cô Mặc dừng động tác, thần sắc uy nghiêm chưa từng có lên tiếng.

"Nga..." Bạc Cô Mặc thấy không khí không đúng, lập tức nhu thuận gật đầu đi khỏi.

"Bạc Cô Nhiễm!"

Bạc Cô Lữ sau khi cảm nhận khí tức của Bạc Cô Mặc đi xa, hắn lập tức bộc phát lửa giận, lạnh như băng quát một tiếng.

"Phụ thân..." Bất Nhiễm cũng bị bộ dáng của phụ thân dọa, nàng không thể lý giải vì sao ông phẫn nộ đến như vậy, nên vẻ mặt khó hiểu nhìn ông.

"Câm miệng cho ta, con đã quên mình họ Bạc Cô sao? Con đã quên di nguyện của gia gia mình sao?" Bạc Cô Lữ lập tức phẫn nộ gằn từng chữ, ngữ khí âm trầm lạnh lẽo như muốn đông kết không khí thành băng.

"Con..." Bất Nhiễm nghe vậy, liền nhớ ra lời ông nói hai mươi năm trước, nàng sắc mặt biến đổi muốn nói gì đó.

"Không cần nói gì hết, lập tức cùng nữ tử kia cắt đứt quan hệ, về sau không được gặp nàng nữa, nghe rõ không!!" Bạc Cô Lữ cũng không cho nàng mở miệng, hắn âm trầm ngoan tuyệt ra lệnh, ngữ khí là chỉ có thể tuân không thể trái.


"Không thể nào! Con tuyệt đối sẽ không rời xa nàng!!" Bất Nhiễm cũng không thua kém mà phản bác, ông dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì chia rẽ nàng và Nguyệt nhi?

Chát...

"Nghịch nữ, con nói cái gì?" Bạc Cô Lữ nghe nàng nói, mặt mày liền tái đi, một bạt tai thật nhanh rơi xuống mặt nàng, âm thanh thanh thúy vang dội cả thiên địa yên tĩnh lúc này.

"Con nói, con tuyệt đối sẽ không rời xa nàng, phụ thân có làm gì cũng vô ích, rõ ràng di nguyện này đáng ra là gia gia giao cho phụ thân, không phải phụ thân cũng làm gia gia thất vọng đến tự tử sao... phụ thân bây giờ có quyền gì bắt con phải làm theo!" Bất Nhiễm mặc kệ đau đớn trên má, nàng lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn Bạc Cô Lữ gằn từng chữ, câu cuối cũng không giấu nổi giễu cợt.

"Ngươi...ngươi..." Bạc Cô Lữ nghe nàng nói, mặt mày nháy mắt xanh mét, lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Bất Nhiễm nửa ngày nói không được nửa chữ.

"A Lữ..."

Bỗng dưng, một âm thanh nhẹ nhàng mang theo lo lắng từ xa truyền đến, chỉ thấy từ sau hậu viện một nữ nhân dung mạo không có dấu vết của năm tháng dẫn theo Bạc Cô Mặc bước tới, nữ nhân dung mạo cùng Bất Nhiễm không sai biệt lắm, nàng cũng chính là Quân Diễm đệ nhất mỹ nhân năm xưa.

"Nương..." Bất Nhiễm nhìn thấy Quân Diễm liền ủy khuất, hai mắt hồng hồng chạy đến nhào vào lòng mẫu thân của mình.

"Phụ thân bảo trọng thân thể, có chuyện gì từ từ nói." Bạc Cô Mặc chạy đến đỡ Bạc Cô Lữ, thấy ông mặt mày tức giận tới tái đi, ngực phập phồng dồn dập thì không khỏi khuyên nhủ, nàng biết là sẽ có chuyện mà, nhưng lại không nghĩ hai phụ tử người lại làm ra đến lớn tiếng như vậy.

"Chàng đánh nữ nhi?" Quân Diễm nhìn một bên mặt Bất Nhiễm đỏ năm dấu tay, khóe môi còn có tơ máu, nàng không khỏi tức giận lên tiếng đối với Bạc Cô Lữ trách móc, tay đồng thời xoa mặt cho nữ nhi của mình.

Đối với Quân Diễm, nữ nhi như là miếng thịt trong lòng của nàng, tuyệt đối không cho kẻ nào đụng đến, dù cho đó là Bạc Cô Lữ phu quân nàng!

"Nàng hỗn xược, ta không có quyền dạy dỗ sao?" Bạc Cô Lữ đang giận lại gặp thê tử lên tiếng trách mình, hắn không khỏi bất mãn nhìn Bất Nhiễm trầm giọng hỏi.

"Chuyện to tát gì mà dùng lời nói không giải quyết được, chàng có cần ra tay đánh nàng không?" Quân Diễm thật sự sinh khí, ngữ khí cũng không giấu nổi đau lòng.

"Được rồi ta sai, ta xin lỗi..." Bạc Cô Lữ dù thế nào, trước mắt thấy Quân Diễm mềm mỏng vẻ mặt sắp rơi lệ, hắn lập tức luống cuống nhận sai xin lỗi.

"Nhiễm nhi yên tâm, nương sẽ làm chủ cho con." Quân Diễm cũng không quan tâm Bạc Cô Lữ, nàng xoa xoa mặt nữ nhi của mình, ôn nhu hứa.

"Đa tạ nương." Bất Nhiễm nghe mẫu thân nói vậy, trong lòng ấm áp nói cảm ơn, còn không quên làm những việc như hồi nhỏ đã làm, là hôn vào hai má mẫu thân một cái mỗi khi người giúp mình.

Bạc Cô Lữ thấy vậy trong lòng ghen tị, đi qua đoạt lại nữ nhân của mình kéo vào cung điện phía trong, trước khi đi còn không quên liếc Bất Nhiễm. Trong ánh mắt không khỏi lóe lên vài tia khác thường, nếu không thể trực tiếp đối cứng với nàng thì ông sẽ dùng cách khác, cách để nàng và nữ tử kia mãi mãi xa nhau.

"Hai phụ tử hai người có biết mình đã già rồi không vậy, một thì gặm cỏ non ngon lành, một thì cùng nữ nhi giành thê tử." Bạc Cô Mặc tùy tiện ngồi xuống phiến cỏ xanh phía dưới, tay cầm cọng cỏ xoay xoay, khinh thường lên tiếng.

Âm thanh tương đối đủ lớn, để Bạc Cô Lữ ở phía trong nghe rõ ràng, hắn không khỏi đen mặt trong lòng ai oán tiểu nữ nhi của mình.

Bất Nhiễm ở ngoài nghe càng rõ hơn, rõ đến nghe ra được giọng điệu khinh thường nồng đậm của muội muội mình.

"Muội ganh tị a? Ta nghe nói muội hai năm nay là theo đuổi một nữ tử ở Đồ Nha Tề Quốc, hình như là Tam Công Chúa Đồ Nha Tề - Túc Sa, không biết nàng có hay không cho muội nửa ánh mắt ?" Bất Nhiễm mỉm cười, ngồi xuống đè thấp giọng nói, câu cuối không khỏi mang theo chút khinh khinh.

"Nửa ánh mắt tính gì? Nàng còn nhìn muội bằng hai mắt đầy nóng bỏng cơ, còn cầm kiếm chỉ dạy muội vài chiêu thức nữa." Bạc Cô Mặc nghe nói tới nữ tử kia, lập tức mặc kệ Bất Nhiễm khinh thường, mà than thở ỉu xìu nói.

"Ha ha ha, nữ tử đó đúng là tính tình thật tốt nha." Bạc Cô Nhiễm nghe xong, không khỏi cười một tiếng, vỗ vai muội muội mình, hai mắt chứa đầy ý cười nói.

"Tốt tới đại tẩu muội một phần cũng không bằng, khanh khách..."


(Thuần Dã: Ha ha ha, bà Mặc dễ thương, bà Nhiễm thật là biết khen vợ mình)

"Hừ! Muội không nói chuyện với tỷ nữa." Bạc Cô Mặc uất tức tới mặt đỏ lên, nàng mím môi trừng mắt đến Bất Nhiễm, giậm chân đứng dậy dùng khinh công thả người xuống vực biến mất vô tung.

Bất Nhiễm mỉm cười, cũng lắc mình nhảy xuống vực, hai người sử dụng Truy Phong Hành Vân - Bách Lý Thông Thiên khinh công, thân thể nhẹ tựa lông vũ lăng không bay đi, trả lại cho đỉnh núi Thiên Minh yên tĩnh vốn có.

Bất Nhiễm thì trở về Đào Hoa Sơn, còn Bạc Cô Mặc thì về một hướng khác, không biết là đi đâu.

Đào Hoa Sơn

Đào Hoa Sơn hôm nay cũng như mọi ngày, trong ngoài yên tĩnh thanh nhã, không khí trầm lặng lắng đọng, lâu lâu có vài tiếng chim ngân nga thì ngoài ra không còn âm thanh nào nữa.

Trong trạch viện, trong một cái phòng không lớn không nhỏ, kiến trúc bố trí cực kỳ đơn giản, như thâm sơn cường giả ẩn trụ, như giang hồ nhân sĩ nơi trú ngụ, không khỏi làm người ta thoải mái tự tại, không lo ưu không lo phiền.

Tuyết Nguyệt ngồi giữa phòng, trên bàn là một bộ tân y đỏ thẫm được xếp gọn, còn nàng thì đang chăm chú cầm kim chỉ từng mũi khâu một may tân y trên tay, từng động tác cực kỳ tỉ mỉ nhẹ nhàng, tinh thần cũng tập trung ánh mắt theo từng mũi kim mà cẩn thận quan sát, ngay cả có người bước vào phòng nàng cũng không hề phát hiện, đủ biết nàng quý trọng bộ tân y trên tay như thế nào rồi.

"Nàng đã may từ tối qua, nghỉ ngơi một chút được không?" Bất Nhiễm ở phía sau một tay siết eo Tuyết Nguyệt, một tay cầm lấy cánh tay cầm kim khâu, chỉ sợ mình sai sót tiểu nữ nhân sẽ bị kim đâm trúng.

"Sắp xong rồi, chờ một lát." Tuyết Nguyệt cảm nhận hơi thở quen thuộc bên tai, nàng nghiêng đầu mỉm cười nói với Bất Nhiễm, sau đó lại bắt đầu may mấy đường chỉ còn lại.

"Nguyệt nhi." Bất Nhiễm nhìn tân y đỏ thẫm trước mắt trong lòng là một mảnh ấm áp ngọt ngào, hai tay ôm eo nàng càng thêm siết chặt, dịu dàng gọi một tiếng đầy thâm tình.

"Ân?" Tuyết Nguyệt hưởng thụ một biển nhu tình trong ánh mắt Bất Nhiễm, hai mắt cong cong hạnh phúc cười.

"Ta yêu nàng quá làm sao bây giờ, ta thật sự rất yêu, yêu nàng, chỉ muốn đem nàng khảm trong lòng, chỉ muốn cùng nàng thời thời khắc khắc ở bên nhau..." Bất Nhiễm nhìn nụ cười của Tuyết Nguyệt, không hiểu vì sao sinh ra hoảng hốt, nàng bây giờ rất rõ ràng bản thân không thể không có nữ tử này, rất rõ ràng bản thân yêu nữ tử này hơn tất cả, hơn cả tính mạng mình, yêu đến chỉ cần Tuyết Nguyệt muốn nàng liền đào tim, đào phổi đem dâng lên không do dự.

"Nói nhiều quá." Tuyết Nguyệt nghe nàng thao thao bất tuyệt biểu hiện tình cảm, không khỏi đỏ mặt đem tay để lên môi nàng chặn lại, mi nhíu nhẹ, mím môi ngại ngùng nói nhỏ.

"Nguyệt nhi, ta rất sợ, sợ nàng rời xa ta..." Bất Nhiễm ôm chặt Tuyết Nguyệt, đầu chôn trước ngực nàng nỉ non, hai vai run rẩy hình như là đang khóc, hôm nay phụ thân nói như vậy, trong lòng nàng không khỏi sinh ra bất an mãnh liệt.

"A Nhiễm, A Nhiễm không khóc, ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh ngươi..." Tuyết Nguyệt cảm nhận người trong lòng đang khóc, dù không hiểu vì sao Bất Nhiễm hôm nay lại lo sợ như vậy, nhưng nàng cũng dịu dàng dỗ dành, đối với A Nhiễm yêu nàng điên cuồng như thế nào, nàng cảm nhận được rất rõ ràng, và nàng cũng yêu A Nhiễm nhiều không kém, hai người không biết từ lúc nào đã không thể sống thiếu nhau.

"Nguyệt nhi nàng nhớ, ai nói gì nàng cũng đừng nghe, nàng chỉ cần tin ta được không, Bất Nhiễm ta đời này cũng chỉ yêu duy nhất Tuyết Nguyệt nàng, đời này cần người cũng chỉ là Tuyết Nguyệt nàng, lấy người cũng chỉ lấy Tuyết Nguyệt nàng..." Bất Nhiễm ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhìn thẳng ái nhân, hai tay trụ hai vai nàng, từng chữ một muốn bao nhiêu tình cảm thì có bấy nhiêu tình cảm, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, tình yêu trong trong ánh mắt Bất Nhiễm dành cho Tuyết Nguyệt, như xuân thu mãi mãi ngàn năm cũng như cũ dạt dào nồng đậm, yêu tới khắc cốt ghi tâm, yêu tới ngàn kiếp tương tư đợi người.