Sự việc bất ngờ xảy ra, Thông Thiên Các hay Ám Vệ người đều mao cốt tủng nhiên, sau lưng phát lạnh, thần sắc trầm trọng, sợ hãi, hai tay run run rút kiếm đề phòng nữ tử vũ mị phía trên đỉnh núi.
"Ngươi nên thu lại sát khí cừu hận, Bạc Cô Tộc người không đến lượt ngươi dạy dỗ." Nữ tử sắc mặt lãnh lẽonnhìn qua Chu Liễm, thanh âm không một tia cảm xúc, dù vậy áp lực vẫn đâu đó áp bách xuống, làm hắn một thân mồ hôi ướt áo.
"Vâng..." Chu Liễm thân thể bao trùm trong áo bào đen, khuôn mặt già nua bên trong lộ rõ trắng xanh, ánh mắt loe lóe lên quỷ dị sát ý, nhưng rất nhanh thu liễm, hai tay chắp lại, đầu gục xuống đáp một tiếng trầm thấp.
Nữ tử ánh mắt lóe sáng, ngẩng đầu nhìn phía xa khóe môi nhấc lên nhàn nhạt ý cười, trước mắt hàn quang kiếm khí xé không lao đến, nữ tử thần sắc bất biến, tay áo phất nhẹ, một đạo kình phong liền lao đi phá giải.
Bang...
Hai nguồn lực giữa không trung va chạm tạo ra tiếng nổ lớn, dẫn dắt đi sự chú ý của mọi người, bọn họ rùng mình, ngưng trọng lùi ra sau đề phòng, nhìn đến nữ tử có hơi thở nguy hiểm phía trước.
"Tiểu Mặc nữ nhi quả thật thiên phú trác tuyệt, thân thủ xuất thần." Đợi bụi cát tan đi, nữ tử giương mắt nhìn đám người vừa mới tới, ánh mắt nàng lộ ra kinh ngạc thần sắc, nhưng rất nhanh biến mất đổi lại thành ý cười sâu xa, hai cánh môi mấp máy, thanh âm như nhẹ như không mang theo tán thưởng từ trong tâm vang lên.
"Tiền bối." Nhạc Nhất Danh sắc mặt nghiêm nghị hướng nữ tử hữu lễ chào một tiếng, hắn không ngờ người này còn sống, còn trở lại với một thân nội lực thâm hậu khó dò còn hơn cả năm xưa, cả hắn cũng cảm nhận được áp bách quanh thân, chỉ sợ trận chiến này cửu tử nhất sinh, nguy hiểm ngập tràn.
"Tiền bối nhận thức mẫu thân?" Lạc Bắc Thần thấy sư phụ đối với nữ tử vũ mị phía trước hành lễ, nàng cũng khom người coi như chào hỏi, sau đó mới nghi hoặc lên tiếng. Khi thấy Chu Liễm cung kính đứng một bên thì nàng đã hiểu, nữ tử này thân phận không đơn giản, Túy Sát Doanh chi chủ là nàng tuyệt đối không thể nghi ngờ, nhưng khi nghe nữ tử xưng hô mẫu thân tục danh nàng liền nhíu mày, rõ ràng nữ tử này nhìn không hơn tam tuần niên kỷ, vì cái gì lại xưng hô vô cùng thân thiết không cố kỵ như thế, thêm nữa nữ tử này nội lực kinh người chỉ có trên mẫu thân, đầu tóc lại một màu bạch kim hiếm thấy, hai điều ở trên làm nàng sinh ra suy đoán thân phận của nữ tử này.
Khoan đã...
Nữ tử này dung mạo với nàng cực kỳ giống nhau!
Không lẽ nàng là....
"Nàng là một tay bổn tôn nuôi lớn dạy dỗ, sao có thể không nhận thức đây." Nữ tử đối với Nhạc Nhất Danh chào hỏi cũng không liếc mắt một cái, nàng nghe tới Lạc Bắc Thần câu hỏi thì hờ hững trả lời, nhưng ánh mắt sâu bên trong lóe lên tưởng niệm như ẩn như hiện, thật khó nắm bắt.
Thoại âm vừa rơi xuống, trừ Nhạc Nhất Danh, Hàn Cát Nhã và Tuyết Nguyệt kinh hãi nhìn nhau, còn lại mọi người lại đều một dạng sửng sốt, ngay cả Lạc Bắc Thần dù có vài phần suy đoán cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tuyết Nguyệt nhìn nữ tử một lúc lâu, nhưng nàng ta cũng không dư thừa cho nàng một ánh mắt, Tuyết Nguyệt nhíu mày trầm tư, thật sự là Bất Nhiễm? Nhưng vì sao người này lại có thể cải lão hoàn đồng? Nàng ánh mắt ngưng trọng nhìn qua Nhạc Nhất Danh. Hàn Cát Nhã đến giờ mới bừng tỉnh đại ngộ thân phận của nữ tử vũ mị phía trên đỉnh núi.
Tuyết Vô Song mọi người sắc mặt không thể tin, nữ tử dung nhan cùng với Lạc Bắc Thần có tới bảy phần tương tự, điều này làm họ đại kinh thất sắc, nàng khó tránh cùng Lạc Bắc Thần, Bạc Cô Mặc nhấc lên một tầng chi gian quan hệ.
"Di! Bạc Cô Nhiễm Đại Thần!!" Độc Tôn suy nghĩ một lúc thì trừng to đôi mắt, thần sắc kinh hãi nhìn lên nữ tử hô lớn.
Oanh một tiếng, nữ tử thân phận rơi xuống, làm mọi người kinh hách một trận, Lạc Bắc Thần sững sờ mà nhìn Bạc Cô Nhiễm, thời gian như ngừng lại nàng nửa lời cũng không nói ra được.
Cô cô vẫn còn sống!
Phanh!
"Ta là Bất Nhiễm, không phải Bạc Cô Nhiễm!" Bất Nhiễm nghe Độc Tôn hô lên tục danh mà mình kiếp này không muốn nhắc đến, ánh mắt lộ ra đau đớn cùng u ám, lòng nàng lập tức bốc lên một cỗ cừu hận nồng đậm, lạnh lùng sát khí quát lên, tay đánh ra đạo kình phong, làm hòn đá to phía trước tan nát thành bột phấn.
Aaa...
Mọi người giật mình hoảng sợ lùi về phía sau, ai ai ở gần đều bị dư lực đánh trúng rớt xuống vực sâu vạn trượng kế bên, thanh âm thê thảm la hét giữa không khí tĩnh lặng, ai nấy cũng cảm nhận được một cỗ rét lạnh bao phủ trái tim, khiến tâm họ run lên, sắc mặt hoảng loạn nuốt khan.
Mọi người đang suy tư đều bị tiếng nổ lớn kéo về. Lạc Bắc Thần thấy người của mình rớt xuống vực lập tức phất tay, ba bốn sợi chỉ vô hình quấn lấy eo họ, nàng nhẹ nhàng vung tay lên, bốn tên Thông Thiên Các người đều bịch bịch rớt trên đất an toàn không hao tổn.
"Hôm nay bổn tôn chỉ cần Tuyết Nguyệt cùng Bạc Cô Thần, còn lại tất cả phế vật các ngươi có thể đi!" Bất Nhiễm quanh thân tản ra sát khí mãnh liệt, nàng hơi thở cũng tăng lên, không khí xung quanh tựa hồ bị áp bách đến vặn vẹo, nàng thanh âm rét lạnh không một tia độ ấm vang lên, đánh vào màng nhĩ từng người, khiến họ phải bịt tai khổ sở.
Lạc Bắc Thần còn chưa tiếp thu được lời nói, thì đã bị một kình lực quấn lấy thân thể trói buộc nàng, Tuyết Nguyệt cũng không ngoại lệ. Mọi người xung quanh ai nội lực thấp, tai, mũi đều chảy máu, đau đớn ngã dài trên đất lăn lộn kêu rên, ngay cả Túy Sát Doanh người cũng không thoát được Bất Nhiễm tự dưng bạo phát sát khí điên cuồng như thế, không qua mấy tức, người rơi xuống vực càng ngày càng nhiều...
"A Thần!"
"Mẫu thân!"
"Sư phụ!"
"Chủ tử!"
Mọi người cả kinh thất sắc hô lên, Ngân Vũ thật nhanh sử dụng Âm Hàn Băng chưởng, nội lực cực mạnh đánh tới sợi dây trói buộc Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song cũng một bên rút kiếm cứu Tuyết Nguyệt, hai người thân thủ chớp động, nháy mắt đã bay lên, trong khi mọi người còn chưa kịp thoát khỏi hoảng sợ bên trong.
Phanh!
"Không lượng sức mình!" Chu Liễm thấy Bất Nhiễm giận dữ thì âm thầm thở phào, song đó hừ lạnh tiến lên, gần nhất tung chưởng cản Tuyết Vô Song kiếm khí, hai nguồn kình lực nổ vang, hắn khinh thường quát một tiếng, ma trảo sắc bén tức tốc nhắm thẳng ngay ngực Tuyết Vô Song.
Bang...
Bên kia cũng gây ra chấn động, Hàn Âm Chưởng cản phá thành công, Lạc Bắc Thần vừa thoát khỏi trói buộc thì thật nhanh rút ra Bạc Băng Kiếm, hàn quang lóe sáng chói mắt, một nhát kình thiên chém đi cản lại Chu Liễm ma trảo.
Nhạc Nhất Danh cũng phóng người nhập chiến, trên tay kiếm vung lên, Tuyệt Kinh Kiếm Tông thi triển bức lui Bất Nhiễm nửa bước, hắn nắm lấy vai Tuyết Nguyệt kéo ra sau, tiếp tục huy kiếm tấn công Bất Nhiễm, lưỡng đạo thân ảnh nháy mắt hòa nhập vào nhau tạo ra vô số hư ảnh trên không trung, khó nhận biết thật giả...
"Sát!" Khương Lỗ lạnh lùng quát lớn hạ lệnh xuống, song đó hắn cũng khuynh thân gia nhập vòng chiến trên cao.
Lệnh vừa rơi xuống, Túy Sát Doanh hét lên chữ sát, nghìn nghịt bay về phía trước, nháy mắt một tức thời gian, một đỏ một đen biển người quấn lấy nhau ta sống ngươi chết, nhất kiếm phá nát yết hầu, nhất kiếm xuyên người, nhất kiếm, tuyệt sát, tuyệt phi lưu tình!
Độc Tôn cùng Nhạc Nhất Danh hợp lực đối phó Bất Nhiễm, Tuyết Nguyệt một phen giao chiến Khương Lỗ, Hàn Cát Nhã, Nguyệt Vân, Tĩnh Sương tỷ đệ với tứ đại thống lĩnh quyết đấu, binh khí va chạm leng keng tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, chưởng phong mang theo tru sát chạm nhau vang dội cả thiên không, không khí vặn vẹo hừng hực nóng lên, sát khí bạo khởi thổi quét đến từng người.
"Ngu xuẩn!" Bất Nhiễm cùng lưỡng đạo thân ảnh phía trước giao đấu, ba người liên tục đổi vị trí cho nhau, Nhạc Nhất Danh dùng Kiếm Tông, Độc Tôn dùng Hàn Âm Độc chưởng nhưng vẫn không đụng được Bất Nhiễm góc áo, hai người có thể ngăn cản nàng nhưng vô pháp tổn thương được nàng. Bất Nhiễm dùng tuyệt học tâm pháp nội công Bạc Cô Thị hóa giải thế công hai người, nàng thân ảnh thong dong lướt trên không, giơ tay nhấc chân dụng chiêu đều nhuần nhuyễn, thuần thục đến xuất thần nhập hóa, ngay cả Độc Tôn còn không thấy rõ nàng động thủ, mà bản thân đã bị đánh lui, bên tai còn vang lên hai chữ khinh thường.
Phía dưới hai bên đối chiến gay gắt, máu tươi nhiễm đỏ bầu trời, một đỏ một đen vung kiếm thật nhanh kết thúc mạng sống đối phương. Bên trên kiếm khí quét ngang trời không, ầm ầm tiếng vang chấn khiếp tứ phương, cường giả so chiêu bát hoang kinh động, Lục Quốc chấn thiên!!
Thiên không Tây Vực vô số thân ảnh áp sát nhau không buông, sắc trời liên tục thay đổi, một ngày rồi hai ngày thời gian, trận chiến vẫn như cũ chưa có hồi kết.
Phanh phanh!
Bang bang....
Hai nguồn đại kình lực chạm nhau, trên ngọn núi sau đó vang lên âm thanh kinh thiên động địa, trời đất như muốn rung chuyển sập xuống, đỉnh núi nổ lớn, người hai bên thê thảm kêu la, rớt xuống vực sâu thịt nát xương tan...
Xung quanh hai mươi dặm đất cát bạo khởi giăng đầy thương khung, ầm ầm tiếng nổ liên thanh vang lên không ngừng, cây cối đổ ngã, la liệt chôn dưới đất sâu, động vật ở đây cũng không may mắn bị uy chấn đánh tan xác. Tây Vực rung chuyển dữ dội, ngay cả những nước láng giềng cũng âm thầm kinh hãi, Lục Quốc những tán tu đều chạy ra ngoài, tức tốc hướng đến Tây Vực, họ muốn xem thử là chuyện gì đang xảy ra!
Dân chúng bốn nước tiếp giáp Tây Vực, kinh hoàng chạy ra ngoài nhìn lên thiên không, ở xa phía trên cao, mây đen cuồn cuộn xoáy lại tạo thành một hố sâu, ẩn đầy tử khí của địa ngục, phút chốc trôi qua, dư chấn vẫn như cũ phá tan mọi thứ trong phạm vi, sắc trời ảm đạm càng ngày càng tối xuống...
Cửu Thiên Tự Pháp Nhãn Kính Không đang ngồi minh tưởng trong núi sâu, thì đôi mắt mở ra, hàn quang chợt lóe, thân ảnh nháy mắt tiêu thất. Chúng tăng ni kinh hãi chạy ra ngoài xem cái gì làm ra kinh động lớn như vậy, từ trên đỉnh nơi đây có thể thấy rõ đằng kia một hố sâu hắc khí đang dần hình thành, lốc xoáy cuồn cuộn bạo giăng quét đến tứ phương, họ ở đây cách xa trăm dặm cũng ẩn ẩn cảm nhận được áp bách, Phong Vô Tâm sắc mặt ngưng trọng mà nhìn phía trước, trong lòng dự cảm bất an, nôn nóng ngày càng nhiều, nơi đó rõ ràng là Lâm Vực, nhưng hố sâu đáng sợ đó là chuyện gì? Nơi này tại sao lại biến động, sinh dị tượng?
"Tâm phải tịnh, không được để ngoại vật quấy nhiễu, tất cả đều đã được thiên đạo định sẵn, không tránh được cũng không thể tránh, thế sự vô thường, nhân sinh khó đoán..."
Lúc này, Pháp Nhãn Kính Không xuất hiện phía trên đỉnh núi, ông hai tay áp lại ngồi yên tĩnh nhắm mắt, giọng nói bình thản, vững vàng rót vào tai từng đệ tử ở đây.
"Đệ tử đã rõ." Chúng đệ tử thấy ông, lập tức thu hồi tâm tình phức tạp, áp tay trước ngực cúi người nghe chỉ dạy.
Phong Vô Tâm buông xuống lo lắng, sư phụ nói đúng, tất cả đều được an bài trước, không thể thay đổi. Nàng nhìn nơi xa một lần nữa thì nhắm lại hai mắt, nhẹ xoay người bước vào bên trong, chúng sư huynh, sư tỷ cũng một dạng buông lỏng thâm tâm, để thân thể thoải mái nhất một lòng hướng tới Đạo Phật.
"Bất Nhiễm dừng tay đi, đừng gây sát nghiệt nữa!" Tuyết Nguyệt chống chọi áp bách của tử khí, khóe môi rỉ máu nhiễu xuống ướt cả cổ áo trước ngực, nàng khóe mắt đỏ lên nhìn Bất Nhiễm đã hóa ma phía trước gào lên khuyên ngăn, nếu cứ tiếp tục thì không đồng quy vu tận cũng lưỡng bại câu thương, nguy cơ Tây Vực, Triết Lương, Ái Lạp, Nhạc Tề sẽ bị hủy diệt mất.
Phía trên cao, cuồn cuộn mãnh liệt hắc khí bao trùm, Bất Nhiễm hai mắt hiện lên quỷ dị hồng mang, mái tóc bạch kim bay tán loạn trong gió, nàng bây giờ như ác ma tu la từ địa ngục, bước lên nhân gian gây loạn, sát khí, oán linh nồng đậm quanh quẩn trong thiên không, hố sâu hắc khí không ngừng nghiền nát những người nội lực thấp, không trung huyết như vũ bão đổ xuống chưa bao giờ ngừng, hơn ba ngàn tinh anh cao thủ hai bên đều đã bị diệt vong hai phần ba quân, như vậy có thể thấy được, sức mạnh của Bất Nhiễm nghịch thiên vô lý giải đến cỡ nào!
Ở đằng xa trận chiến một dặm, Chu Liễm, Khương Lỗ cùng Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song, Độc Tôn, Ngân Vũ giao đấu, Nguyệt Vân thì cùng Lệnh Quân Ngân Nguyệt, Tĩnh Sương tỷ đệ đám người giải quyết Túy Sát Doanh nhất tầng cao thủ, cùng tứ đại người đứng đầu...
Một đám người đánh nhau ầm ầm, kiếm khí leng keng va chạm, Chu Liễm thân thể hắc khí bao phủ, ảo ảnh tạo ra vô số tấn công bốn người. Khương Lỗ hai tay áo bào mở rộng, hắc xích như ngân xà ngàn tấn giăng bốn phía không trung, chặn đứt đường lui bốn người, hai người hợp lực tạo ra thiên la địa võng không kẽ hở, vây Lạc Bắc Thần đám người vào phía trong.
Lạc Bắc Thần do bị trói buộc bởi áp bách của Bất Nhiễm, nên không thể phát huy Tam Vũ Huyền Thiên lực lượng, bây giờ thế cục đã rõ, nếu Bất Nhiễm muốn đại khai sát giới, thì không một ai có thể cản được, mà phải nói là vô pháp cản được mới đúng.
"Mọi người cẩn thận!"
Lạc Bắc Thần đứng tại chỗ không thể di chuyển, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ ngay sát bên cạnh, Độc Tôn thì ở phía trước, xung quanh tiếng gió xẹt xẹt, bén nhọn truyền vào tai từng người, ai ai cũng ngưng thần trầm trọng, vận cao thính lực cùng thị lực để không phải sơ suất bị Chu Liễm có cơ hội động thủ đánh lén.
Vút vút...
"Keng...phốc.." Lạc Bắc Thần vành tai giật giật, mí mắt nhảy lên, thân thể cực nhanh tránh đi ám phong truy sát, nhưng nàng vừa di chuyển, thì phía sau hắc xích mang theo ngàn cân lực lượng đánh tới, nàng thần sắc ngưng trọng xoay người đưa kiếm đỡ lấy, keng một tiếng, tay nàng run lên, thân thể chấn động lùi ra sau hai bước, một tay ôm ngực, miệng phun ra một ngụm máu, bước chân cơ hồ muốn lảo đảo.
"Ta không sao, hai nàng đừng động!" Lạc Bắc Thần sắc mặt trắng bệch, cố đứng vững điều tức chữa nội thương, vừa ngẩng đầu thì thấy Tuyết Vô Song và Ngân Vũ lo lắng, hốt hoảng muốn chạy đến, nàng lập tức quát lên.
"Ha ha ha, buông tay chịu trói đi, các ngươi đừng cố giãy giụa trong cái chết nữa!"
Một âm thanh cuồng tiếu, quỷ dị lãnh khốc vang lên, muốn bao nhiêu lạnh lẽo, nguy cơ thì có bấy nhiêu, khiến hàng ngàn người sinh ra sợ hãi tột cùng.
Phanh! Phanh!
Hai bên giằng co không ai nhường ai, Bất Nhiễm như ma nữ, vận dụng ma công hủy đi Lâm Vực trong nháy mắt, tiếng nổ bang bang, phanh phanh vang lên không dứt, uy chấn kình thiên cuốn lên Tây Vực, thành trì, nhà cửa đều bị lốc xoáy nghiền nát, đất cát phát bạo, Tây Vực từng khắc một đứng bên bờ suy vong, bầu trời một mảnh tối đen, trong vòng chiến hai mươi dặm trở lại không sinh vật nhỏ nào có thể sống, tất cả đều bị chôn vùi trong đống đổ nát...
Thời gian lại trôi qua thêm bảy ngày, cuộc chiến vẫn gay gắt diễn ra, Túy Sát Doanh người bây giờ chỉ còn tứ đại thống lĩnh cầm cự trong sinh tử trước mắt, Thông Thiên Các còn trên ba trăm, dần dần bốn tên bị Nguyệt Vân, Tĩnh Sương tỷ đệ đám người bao vây, giết chết không lưu tình. Trên không trung, dù đám người Lạc Bắc Thần rơi xuống hạ phong, nhưng nếu Bất Nhiễm hay Chu Liễm muốn giết họ cũng phải một phen khó khăn, lại nói trận đấu lúc này nếu để Lạc Bắc Thần thoát được, thì không biết được tình thế nghịch chuyển thay đổi đến như thế nào, sinh tử ranh giới, bây giờ chỉ một cái không cẩn thận, cân nhắc là có thể dẫn đến thất bại trong nháy mắt.
Thông Thiên Các người không đủ khả năng nhập chiến trên không, bọn họ đành vận công vừa trị thương vừa ngăn cản áp bách của Bất Nhiễm áp xuống, dù không thể phá bỏ nhưng họ cũng thoải mái hơn một chút, cầm cự hai ba ngày thì không có vấn đề gì. Ngân Nguyệt, Nguyệt Vân, Tĩnh Sương tỷ đệ, Lệnh Quân, Tuyết Lam, Lưu Trúc, Ám Minh, Viện Sinh, Ám Nguyệt, Ám Phong, Ám Vũ một phen cực nhọc đối phó ngoài trận, muốn tìm kiếm cơ hội chọc được lỗ hổng phía trên, để giải cứu Lạc Bắc Thần đám người.
Do có bọn họ, Chu Liễm phải phân tâm giải quyết, bên trong mọi người trước mắt ít nguy hiểm hơn một chút, nhưng dù vậy cũng không thể thả lỏng, nếu di chuyển sai dù nửa bước, thì sẽ mất mạng là không thể nghi ngờ.
"Chết đi! Hi hi hi..."
Bất Nhiễm ánh mắt nồng đậm sát khí, quanh thân hắc ám bao phủ lấy nàng, thanh âm bên trong khe khẽ truyền ra, nghe như ma sai thúc giục quỷ dị vô cùng, cực lãnh tiếng cười như chuông bạc thanh thúy gõ vào tâm từng người, ai nghe thấy đều không tránh khỏi mãnh liệt dâng lên sợ hãi trong tiềm thức, con tim như bị một bàn tay lạnh lẽo của ma quỷ cầm lấy, rét lạnh xuyên thấu cả người, đại não tê dại căng thẳng, phập phồng...